14/08/2017
Thứ hai tuần 19 thường niên
Thánh Mácximilianô Maria Kônbê, linh mục, tử đạo.
Lễ nhớ
* Thánh nhân sinh ngày 8 tháng 1 năm 1894 tại Ba Lan. Người gia nhập Dòng Anh Em Hèn Mọn và năm 1918 thụ phong linh mục tại Rôma. Đầy lòng
yêu mến nồng nàn đối với Đức Trinh
Nữ Maria Thánh Mẫu Thiên Chúa, người lập một hội đạo đức lấy tên là “Đạo binh Đức Maria Vô Nhiễm”. Hội này đã được truyền bá rộng rãi cả ở quê hương của người lẫn ở nhiều miền khác. Người đã đến Nhật Bản để truyền giáo,
hăng say loan báo đức tin
Kitô giáo dưới sự chăm sóc và bảo trợ của Đức Trinh Nữ Vô Nhiễm Nguyên Tội. Khi đã trở về Ba Lan, người phải chịu biết bao cơ cực, nhọc nhằn một thời gian
dài trong trại tập trung Ốt-suýt vì chính sách kỳ thị chủng tộc. Người đã hiến dâng mạng sống mình làm lễ toàn
thiêu vì lòng bác ái ngày 14 tháng 8 năm 1941.
BÀI ĐỌC I: Đnl 10,
12-22
"Các ngươi hãy cắt bì lòng dạ các ngươi.Hãy yêu thương khách trọ, vì
chính các ngươi cũng đã là khách trọ".
Trích sách Đệ Nhị
Luật.
Môsê nói với dân chúng
rằng: "Giờ đây, hỡi Israel, Chúa là Thiên Chúa các ngươi, đòi hỏi các
ngươi điều gì, nếu không phải là kính sợ Chúa là Thiên Chúa các ngươi, đi theo
mọi đường lối của Người, yêu mến Người, làm tôi Chúa là Thiên Chúa các ngươi hết
lòng và hết linh hồn các ngươi, tuân giữ các giới răn và nghi lễ của Thiên Chúa
mà hôm nay tôi truyền cho các ngươi để các ngươi được hạnh phúc.
"Hãy xem trời và
các tầng trời, trái đất và mọi sự trên mặt đất đều thuộc về Chúa là Thiên Chúa
các ngươi. Nhưng Chúa chỉ quyến luyến cha ông các ngươi, đã yêu thương các ông ấy,
và sau đó, trong mọi dân tộc, Người đã chọn dòng dõi kế tiếp các ông ấy là
chính các ngươi như ngày hôm nay.
"Vậy các ngươi
hãy cắt bì lòng dạ các ngươi, và đừng cứng cổ nữa, vì Chúa là Thiên Chúa các
ngươi, là Thiên Chúa trên hết các chúa, là Chủ Tể trên hết các chủ tể, là Chúa
cao cả, quyền năng và đáng khiếp sợ, là Đấng không vị nể ai, và không để cho lễ
vật hối lộ; Người giải oan cho cô nhi quả phụ, Người yêu mến người khách trọ và
cho họ cơm ăn áo mặc. Vậy các ngươi hãy yêu thương khách trọ, vì các ngươi cũng
đã là khách trọ trong đất Ai-cập.
"Các ngươi phải
kính sợ Chúa là Thiên Chúa các ngươi, và phụng sự một mình Người, phải trìu mến
Người và lấy danh Người mà thề. Chính Người là Đấng các ngươi phải ca tụng và
là Chúa các ngươi. Người đã thực hiện cho các ngươi những điều trọng đại và khủng
khiếp, mà mắt các ngươi đã xem thấy. Cha ông các ngươi chỉ có bảy mươi khi xuống
ở Ai-cập, và nay Chúa, là Thiên Chúa các ngươi, đã làm cho các ngươi đông như
sao trên trời". Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 147, 12-13.
14-15. 19-20
Đáp: Giêrusalem hỡi,
hãy ngợi khen Chúa! (c. 12a)
1) Giêrusalem hỡi, hãy
ngợi khen Chúa, hãy ngợi khen Thiên Chúa của ngươi, hỡi Sion, vì Người giữ chặt
các then cửa ngươi, Người chúc phúc cho con cái ngươi trong thành nội. - Đáp.
2) Người giữ cho bờ
cõi ngươi được bình an, Người dưỡng nuôi ngươi bằng tinh hoa của lúa mì. Người
đã sai lời Người xuống cõi trần ai, và lời Người lanh chai chạy rảo. - Đáp.
3) Người đã loan truyền
lời Người cho Giacóp, những thánh chỉ và huấn lệnh Người cho Israel. Người đã
không làm cho dân tộc nào như thế, Người đã không công bố cho họ các huấn lệnh
của Người. - Đáp.
ALLELUIA: Ga 14, 23
Alleluia, alleluia!
- Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và
Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy. - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 17, 21-26
(Hl 22-27)
"Họ sẽ giết Người, nhưng Người sẽ sống lại. Con cái thì được miễn
thuế".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, các môn đệ và
Chúa Giêsu còn đang ở Galilêa, thì Chúa Giêsu bảo các ông rằng: "Con Người
sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết người, nhưng ngày thứ ba, Người sẽ sống
lại". Các môn đệ rất đỗi buồn phiền.
Khi các ngài đến
Capharnaum, thì những người thu thế đền thờ đến gặp Phêrô và hỏi rằng: "Thầy
các ông không nộp thuế 'đền thờ' sao?" Ông nói: "Có chớ".
Khi ông về đến nhà,
Chúa Giêsu hỏi đón trước rằng: "Simon, con nghĩ sao? Vua chúa trần gian
thu thuế má hạng người nào? Đòi con cái mình hay người ngoài?" Ông thưa rằng:
"Đòi người ngoài". Chúa Giêsu bảo ông rằng: "Vậy thì con cái được
miễn. Nhưng để chúng ta không làm cho họ vấp phạm, con hãy ra biển thả câu: con
cá nào câu lên trước hết thì bắt lấy, mở miệng nó ra, sẽ thấy một đồng tiền,
con hãy lấy tiền đó mà nộp cho họ, trả phần Thầy và phần con". Đó là lời
Chúa.
Suy niệm: Nộp Thuế Cho Ðền Thờ
Vào thời Chúa
Giêsu, người Do thái không những phải đóng thuế cho nhà nước tức là thuế dân sự,
mà còn phải đóng thuế cho Ðền thờ nữa: ngoại trừ đàn bà, các thiếu niên và các
nô lệ, tất cả những ai từ 20 tuổi trở lên đều phải nộp thuế để bảo trì và tu sửa
Ðền thờ Giêrusalem.
Câu chuyện trong Tin Mừng
hôm nay xẩy ra vào khoảng tháng 10, năm thứ hai cuộc đời rao giảng của Chúa
Giêsu, tức là ít lâu sau biến cố Chúa Giêsu biến hình trên núi Thabor. Chúa
Giêsu và các môn đệ trở lại Capharnaum, và ở đó, những người thu thuế đến yêu cầu
Phêrô nộp thuế. Dĩ nhiên là Phêrô sẵn sàng nộp thuế.
Khi Phêrô về tới nhà,
Chúa Giêsu hỏi đón ông: "Simon, con nghĩ sao? Vua chúa trần gian lấy thuế
của ai? Con cái mình hay người ngoài? Phêrô đáp: "Thưa, người ngoài. Chúa
Giêsu liền bảo thế thì con cái được miễn". Ðây cũng là một mạc khải, bởi
vì qua câu: "Thế thì con cái được miễn", Chúa Giêsu muốn nói rằng xét
về bản tính Thiên Chúa, Ngài không phải nộp thuế; nhưng xét về bản tính loài
người, Ngài cũng tuân giữ việc nộp thuế cho Ðền thờ như bất cứ ai. Tuy nhiên,
Ngài nộp thuế bằng một phép lạ: Chúa Giêsu bảo Phêrô đi câu cá, bắt được con cá
đầu tiên, trong miệng có một đồng bạc, đủ để nộp thuế cho Ngài và cho Phêrô.
Chúa không bảo Giuđa xuất quĩ mà nộp, cũng không bảo các phụ nữ đạo đức dâng
cúng, nhưng Ngài đã làm phép lạ để các môn đệ tin vào quyền năng của Ngài.
Nếu ngày xưa, người Do
thái có bổn phận nộp thuế cho Ðền thờ để lo việc phụng sự Nhà Chúa, thì ngày
nay trong Giáo Hội cũng có những cách đóng góp hay dâng cúng, đó cũng là một việc
thờ phượng và là một sự chia sẻ cho những anh chị em nghèo khó. Chúng ta hãy nhận
ra nét đặc biệt trong nhân cách của Chúa, khi hòa nhập vào nếp sống cụ thể của
những người đồng thời với Ngài. Mầu nhiệm nhập thể đòi buộc Chúa phải chia sẻ
trọn vẹn đời sống con người. Ước gì chúng ta cũng biết noi gương Chúa, chấp nhận
như hạt lúa mì rơi xuống đất và chết đi để trổ sinh nhiều hoa trái tốt đẹp.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 19 TN1
Bài đọc: Deut
10:12-22; Mt 17:22-27
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bổn phận của
con người đối với Thiên Chúa
Thiên Chúa không ngừng
thi ân và giáng phúc xuống trên con người. Ngài làm tất cả mọi sự vì lòng yêu
thương, chứ không nợ nần chi con người cả. Để có thể đáp trả tình thương Thiên
Chúa, con người cần học để hiểu biết về Thiên Chúa và mối liên hệ của họ với
Ngài. Thực ra, con người có đáp trả, họ cũng chẳng thêm điều gì cho Thiên Chúa;
nhưng nếu họ biết đáp trả, họ sẽ nhận thêm nhiều hồng ân và nhất là được sống với
Ngài muôn đời.
Các bài đọc hôm nay
cho chúng ta hiểu phần nào những gì Thiên Chúa đã làm cho con người, và bổn phận
con người cần phải đáp trả cho xứng đáng. Trong bài đọc I, ông Moses chuẩn bị
tâm hồn cho dân chúng trước khi vào Đất Hứa để sống cuộc đời hạnh phúc: Họ chỉ
được thờ kính một Thiên Chúa là Chúa độc nhất. Họ phải tuân theo các điều Ngài
dạy và bước đi trong đường lối của Ngài. Tất cả những điều này đã được tóm gọn
trong Thập Giới mà Thiên Chúa đã ban tặng cho họ qua Moses trên núi Sinai.
Trong Phúc Âm, điều nực cười là con người đến đòi thuế Đấng đã ban tặng cho họ
mọi thứ trên đời này và sắp sửa chết để chuộc tội cho họ. Tuy nhiên, vì thấu hiểu
sự vô tri của họ, Chúa Giêsu truyền cho Phêrô đi ra biển thả câu để lấy tiền nộp
thuế cho cả Ngài và ông.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Những bổn phận của con người đối với Thiên Chúa
1.1/ Anh em hãy cắt bì
tâm hồn anh em và đừng cứng cổ nữa: Sau 40
năm lang thang trong sa mạc để được thanh tẩy, rất nhiều lần con cái Israel đã
sa chước cám dỗ khi phải đương đầu với thử thách. Giờ đây, trước khi vào Đất Hứa,
Moses có lẽ nhìn thấy trước những nguy hiểm mà con cái Israel sẽ phải đương đầu
với trong nơi sung túc, ông tập họp họ lại và dăn dò những điều tối quan trọng:
(1) Phải biết kính sợ
Thiên Chúa: “Hỡi Israel, nào Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, có đòi hỏi anh em
điều gì khác đâu, ngoài việc phải kính sợ Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em.”
(2) Phải giữ các giới
răn và lệnh truyền: “Anh em phải đi theo mọi đường lối của Người, yêu mến phụng
thờ Người hết lòng, hết dạ, giữ các mệnh lệnh của Đức Chúa và các thánh chỉ của
Người mà tôi truyền cho anh em hôm nay, để anh em được hạnh phúc.” Giới răn
Thiên Chúa ban với mục đích là cho dân được hạnh phúc, chứ không lấy đi sự tự
do hay đè nén họ.
Kính sợ Thiên Chúa và
giữ các lệnh truyền của Ngài là điều hợp lý cho tất cả những ai khôn ngoan, vì
“Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, làm chủ cõi trời và các tầng trời cao nhất,
cõi đất và muôn loài trong đó.” Hơn nữa, Ngài đã tỏ lòng yêu thương với các tổ
phụ và với họ khi Ngài chọn họ là Dân Riêng để chăm sóc, bảo vệ, và đem vào Đất
Hứa. Vì thế, họ phải tỏ ra ngoan ngoãn, vâng lời, cắt bì tâm hồn, và đừng cứng
cổ nữa.
1.2/ Phải tránh thói tự
mãn và yêu thương khách ngoại kiều: Ông
Moses tiếp tục truyền cho dân chúng hai mệnh lệnh mới:
(1) Tránh thói tự mãn:
“Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, là Thần các thần, là Chúa các chúa, là Thiên
Chúa vĩ đại, dũng mãnh, khả uý, là Đấng không thiên vị ai và không nhận quà hối
lộ.” Đây là tội mà người Do-thái mắc phải rất nhiều lần trong lịch sử. Họ nghĩ
một khi đã được Thiên Chúa yêu thương và nhận là Dân Riêng, Thiên Chúa sẽ bảo vệ
họ bằng mọi giá cho dù họ có phản bội Ngài. Điều này không đúng vì Thiên Chúa
“có thể làm cho những cục đá biến thành con cái Abraham” (Mt 3:9). Điều duy nhất
họ có thể được Thiên Chúa tiếp tục yêu thương và che chở là kính sợ Thiên Chúa
và giữ các huấn lệnh của Ngài.
(2) Đối xử công bằng
và bác ái với những người yếu thế: Thiên Chúa “là Đấng xử công minh cho cô nhi
quả phụ, và yêu thương ngoại kiều, cho họ bánh ăn áo mặc. Anh em phải yêu
thương ngoại kiều, vì anh em đã từng là ngoại kiều ở đất Ai-cập.” Không phải cứ
là Dân Riêng của Thiên Chúa rồi tha hồ đàn áp và đối xử bất công với người
khác; nhất là với cô nhi, quả phụ, và khách ngoại kiều. Đây là ba thành phần yếu
thế nhất trong xã hội, và cần được giúp đỡ cách đặc biệt. Các Sách Cựu Ước rất
nhiều lần tuyên bố: Ai đụng tới ba thành phần này là đụng tới chính Thiên Chúa,
và Ngài sẽ không dung tha (Exo 22:24; Job 22:9; Psa 68:5; Isa 10:2).
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu có phải trả thuế Đền Thờ không?
2.1/ Thuế Đền Thờ: Đền Thờ mà Chúa Giêsu và Phêrô phải đóng thuế hôm nay là
Đền Thờ Jerusalem. Có rất nhiều chi phí cho Đền Thờ: lễ hy sinh sáng chiều qua
việc sát tế con chiên một tuổi, rượu, bột, và dầu ôliu. Những thứ này sau khi
dâng sẽ là thức ăn nuôi hàng tư tế, ngòai ra còn phải mua dụng cụ, hương lửa,
và quần áo cần cho việc tế lễ. Sách Xuất Hành 30:13 ấn định: Tất cả các đàn ông
Do Thái, 20 tuổi trở nên, phải đóng góp vào thuế Đền Thờ mỗi năm ½ shekel (khỏang
lương của 2 ngày làm việc). Phương pháp trả tiền được ấn định như sau: Mỗi năm
vào tháng Ba (Adar), người có trách nhiệm trong các làng mạc sẽ ra thông cáo
cho biết thời gian phải trả thuế Đền Thờ đã đến và các quầy đóng thuế sẽ được đặt
các nơi để thâu nhận thuế. Nếu ai không trả thuế trước ngày 25 của tháng này, họ
sẽ phải lên Jerusalem để trả.
Nhà của Phêrô rất gần
hội đường Capernaum, nên không lạ khi những người thu thuế cho Đền Thờ đến hỏi
ông Phêrô: "Thầy các ông không nộp thuế sao?" Ông đáp: "Có chứ!"
Những người thu thuế có thể hỏi vì thói quen, nhưng cũng có thể hỏi để lấy cớ tố
cáo Chúa Giêsu nếu Ngài không chịu đóng thuế.
2.2/ Chúa Giêsu có bổn phận
đóng thuế Đền Thờ không? Những người thu thuế
chắc chắn nói to đủ để Chúa Giêsu có thể nghe thấy, vì vậy, khi vừa về tới nhà,
Đức Giêsu hỏi ông trước: "Anh Simon, anh nghĩ sao? Vua chúa trần gian bắt
ai đóng sưu nộp thuế? Con cái mình hay người ngoài?" Ông Phêrô đáp:
"Thưa, người ngoài."
Có hai lý do thật rõ
ràng Chúa Giêsu có thể dựa vào để miễn trừ đóng thuế: Thứ nhất, Thiên Chúa là
Cha Ngài; và thứ hai, Đền Thờ là nơi ngự của Thiên Chúa, là nhà Cha của Ngài
(Lk 2:49).
Tuy thế, Chúa Giêsu vẫn
bảo: "Vậy thì con cái được miễn. Nhưng để khỏi làm gai mắt họ, anh ra biển
thả câu; con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở miệng nó ra: anh sẽ thấy
một đồng tiền bốn quan; anh lấy đồng tiền ấy, nộp thuế cho họ, phần của Thầy và
phần của anh." Nhiều nhà chú giải đặt câu hỏi cho phép lạ này vì lý do nó
quá nhỏ đế cần làm phép lạ. Phần đông cho rằng nó chỉ là một kiểu nói của người
Do Thái. Chúa có ý muốn bảo thánh Phêrô: Hãy mang lưới ra biển và thả lưới bắt
cá để lấy tiền trả thuế Đền Thờ cho Thầy và anh.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Con người mắc nợ tất
cả với Thiên Chúa. Nếu họ biết điều đó và trả ơn Thiên Chúa xứng đáng, họ sẽ được
Thiên Chúa tiếp tục ban ơn và bảo vệ.
- Đền Thờ là nơi Chúa ở
với con người, và vì thế cần bảo trì xứng đáng. Để bảo trì cần giáo dân phải
đóng góp. Rất nhiều giáo dân đã quên bổn phận này hay đóng góp chưa đủ.
- Là người lãnh đạo,
Chúa được hưởng đặc quyền miễn trừ; nhưng vì không muốn làm gương mù cho người
khác, Ngài bảo Phêrô hãy chu tòan việc đóng thuế Đền Thờ.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
14/08/2017 - THỨ HAI TUẦN 19 TN
Th. Mac-xi-mi-li-a-nô
Ma-ri-a Kôn-bê, linh mục, tử đạo
Mt 17,22-27
LỜI VÀ QUYỀN NĂNG
“Nhưng để khỏi làm gai
mắt họ, anh ra biển thả câu; con cá nào câu được trước hết, thì bắt lấy, mở
miệng nó ra: anh sẽ thấy môït đồng tiền bốn quan… nộp thuế cho họ, phần của
Thầy và phần của anh.” (Mt 17,27)
Suy niệm: Ngay sau khi loan báo
cuộc thương khó lần thứ nhất, Chúa Giê-su hiển dung, tỏ bản tính Thiên Chúa cho
ba môn đệ Phê-rô, Gio-an, Gia-cô-bê. Và khi Chúa Giê-su loan báo cuộc thương
khó lần thứ hai, thì liền đó là câu chuyện Chúa Giê-su truyền cho Phêrô: ‘ra
biển thả câu; con cá nào câu được trước hết, mở miệng nó ra sẽ thấy một quan
tiền và đem đi nộp thuế’. Phê-rô nghe một lệnh truyền như thể giỡn chơi. Thế
nhưng điều làm nên đá tảng Phê-rô, đó là ông đã đặt niềm tin vào Chúa: ra biển
thả câu; cũng như những lần khác, ông đã nghe lời Chúa, thả lưới bên phải mạn
thuyền, đi trên biển mà đến với Ngài. Phê-rô đã làm theo lời Chúa Giê-su và nhờ
đó quyền năng của Ngài được thi thố trên ông.
Mời Bạn: Đấng đã đi trên biển, dẹp yên sóng gió,
chẳng lẽ Đấng đó lại không bắt được con cá dưới biển sao?! Phê-rô đã tin vào
Đấng đó. Còn bạn thì sao? Thiên Chúa và quyền năng của Ngài có đó trước mắt
chúng ta. Vấn đề là bạn có buông mình cho đức tin dẫn lối để được nhìn thấy hay
không.
Sống Lời Chúa: Noi gương Mẹ Ma-ri-a
lắng nghe và làm theo Lời Chúa và cùng Mẹ ca tụng: “Đấng Toàn Năng đã làm cho
tôi biết bao điều cao cả.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
tiếp xúc với Chúa qua lời của Chúa hôm nay, con xác tín vào quyền năng Chúa
hơn. Xin cho con mạnh mẽ ra đi “thả câu” để giúp các linh hồn và làm sáng danh
Chúa. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Để khỏi làm cớ sa ngã (14.8.2017 – Thứ hai Tuần 19 Thường niên)
Nếu chúng ta tự ý làm hay tránh làm một điều gì đó chỉ vì tôn trọng lương tâm mong manh của người khác, thì Thiên Chúa cũng sẽ giúp ta bằng những phép lạ thật ngỡ ngàng.
Suy niệm:
Đọc bài Tin Mừng hôm nay,
chúng ta không khỏi mỉm cười,
khi nghĩ đến việc anh
Phêrô đi ra hồ Galilê để thả câu bắt cá,
một chuyện bắt cá rất bất
thường, vì một mục đích cũng bất thường.
Thầy Giêsu dặn anh hãy
túm lấy con cá đầu tiên câu được,
bắt lấy, mở miệng nó ra,
thấy ngay một đồng tiền trị giá bốn quan,
vừa vặn để nộp thuế Đền
Thờ cho cả Thầy lẫn trò.
Đây là thứ thuế mà hàng
năm, theo sách Xuất hành (30, 14)
những người đàn ông Do
Thái trên hai mươi tuổi phải nộp
để lo việc tu bổ Đền Thờ
và việc tế tự trong đó.
Ta không thấy kể chuyện
anh Phêrô đã vâng lời Thầy ra sao,
và phép lạ đã xẩy ra như
thế nào.
Chỉ biết chẳng khi nào
trong Tân Ước
Thầy Giêsu lại có ý làm
một phép lạ vì lợi ích cho mình như vậy.
Nhưng chuyện bắt cá để
lấy tiền nộp thuế
lại không phải là chuyện
quan trọng của đoạn Tin Mừng này.
Điểm chính yếu nằm ở
những câu nói của Thầy Giêsu.
Ai cũng biết con cái của
vua chúa trần gian thì được miễn thuế,
vì các vua chỉ đánh thuế
người ngoài thôi (c. 26).
Đức Giêsu chính là Người
Con tuyệt hảo của Vị Vua thiên quốc.
Và những Kitô hữu cũng là
con cái của Đức Vua tối cao.
Họ là những người đã mở
lòng đón nhận Nước Trời (Mt 13, 38),
và đã gọi Thiên Chúa là
Cha trên trời của chúng con (Mt 6, 9).
Như thế Thầy Giêsu và các
môn đệ của mình đều được miễn thuế.
Thầy trò không phải nộp
thuế Đền Thờ như những người Do Thái khác.
Tuy Thầy trò có quyền
không nộp thuế,
nhưng Thầy Giêsu lại
không muốn làm cớ cho người khác vấp phạm.
Khi về đến nhà của anh
Phêrô ở Caphácnaum,
Thầy Giêsu bày tỏ ý muốn
nộp thuế Đền Thờ cho cả Thầy lẫn trò.
Thầy chấp nhận giữ luật
mà các người đàn ông Do Thái đều giữ.
Thầy biết mình có tự do,
nhưng Thầy cũng dám hy
sinh tự do ấy vì lợi ích cho người khác.
Thánh Phaolô cũng sẽ nói
về nguyên tắc này khi bàn về việc ăn đồ cúng.
“Đành rằng mọi thức ăn
đều thanh sạch,
nhưng ăn mà gây cớ vấp
ngã, thì là điều xấu” (Rm 14, 20).
Chúng ta cần lưu tâm đến
những người “yếu” trong cộng đoàn.
Chính tình yêu đối với họ
khiến tôi cân nhắc điều mình được phép làm.
Tự giới hạn tự do của
mình là một cách để biểu lộ tình yêu.
Thế giới hôm nay ca ngợi
tự do, nên cũng đầy cớ gây vấp phạm.
Bao sa ngã của giới trẻ
là do sự phóng túng của người lớn.
Con người hôm nay quá gần
nhau bởi các phương tiện truyền thông,
nên ảnh hưởng xấu lan đi
vừa nhanh lại vừa rộng.
Nếu chúng ta tự ý làm hay
tránh làm một điều gì đó
chỉ vì tôn trọng lương
tâm mong manh của người khác,
thì Thiên Chúa cũng sẽ
giúp ta bằng những phép lạ thật ngỡ ngàng.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin dạy con luôn tươi tắn và dịu dàng
trước mọi biến cố của cuộc sống,
khi con gặp thất vọng, gặp người hờ hững vô tâm,
hay gặp sự bất trung, bất tín
nơi những người con tin tưởng cậy dựa.
Xin giúp con gạt mình sang một bên
để nghĩ đến hạnh phúc người khác,
giấu đi những nỗi phiền muộn của mình
để tránh cho người khác phải đau khổ.
Xin dạy con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời,
để đau khổ làm con thêm mềm mại,
chứ không cứng cỏi hay cay đắng,
làm con nhẫn nại chứ không bực bội,
làm con rộng lòng tha thứ,
chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ.
Ước gì không ai sút kém đi
vì chịu ảnh hưởng của con,
không ai giảm bớt lòng thanh khiết, chân thật,
lòng cao thượng, tử tế,
chỉ vì đã là bạn đồng hành của con
trong cuộc hành trình về quê hương vĩnh cửu.
Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối,
xin cho con có lúc
thì thầm với Chúa một lời yêu thương.
Ước chi đời con là cuộc đời siêu nhiên,
tràn trề sức mạnh để làm việc thiện,
và
kiên quyết nhắm tới lý tưởng nên thánh. Amen.
(dịch theo Learning
Christ)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
14 THÁNG TÁM
Mục Đích Phổ Quát Của
Con Người Trong Kế Hoạch Của Thiên Chúa
Tuy nhiên, Công Đồng
không nhắm mắt trước những vấn đề ngổn ngang mà con người đối mặt khi phát triển
trái đất, cả những vấn đề trong chính mình lẫn những vấn đề trong cuộc sống với
người khác. Sẽ là thiếu thành thật nếu phớt lờ những vấn đề ấy; cũng vậy, sẽ là
một sai lầm nếu trình bày các vấn đề ấy một cách không đúng đắn và không phù hợp
qua việc không qui chiếu đến sự quan phòng và ý định của Thiên Chúa.
Công Đồng nói: “Ngày
nay, tuy đã tự hào trước những khám phá và quyền lực mình, nhân loại vẫn thấy
lo lắng thắc mắc về sự tiến hóa hiện nay của thế giới, về chỗ đứng và phận vụ của
con người trong vũ trụ, về ý nghĩa của những cố gắng cá nhân cũng như tập thể,
và sau hết về cùng đích của con người và muôn loài” (MV 3).
Rồi Công Đồng tiếp tục
giải thích: “Cũng như trong bất cứ cơn khủng hoảng tăng trưởng nào, sự biến đổi
này kéo theo những khó khăn không nhỏ. Chẳng hạn như đang khi bành trướng quá rộng
quyền lực của mình, không phải lúc nào con người cũng có thể bắt nó phục vụ
mình. Cố gắng đi sâu hơn vào thâm tâm mình, con người nhiều khi lại tỏ ra hoang
mang hơn về chính mình. Dò dẫm tìm hiểu rõ hơn những luật lệ của đời sống xã hội,
con người lại do dự không dám định đoạt hướng đi cho mình” (MV 4).
Một cách rất ấn tượng,
Công Đồng nói về “những mâu thuẫn và chênh lệch” là hệ lụy của sự thay đổi
“nhanh chóng và lộn xộn” trong các điều kiện kinh tế xã hội, trong tập quán,
trong văn hóa, trong suy nghĩ và trong lương tâm con người, trong gia đình,
trong các mối quan hệ xã hội, trong quan hệ giữa các nhóm, các cộng đồng và các
quốc gia. Điều này gây ra “những ngờ vực và thù nghịch nhau, những xung đột và
thống khổ mà chính con người là nguyên nhân và nạn nhân.” (MV 8-10).
Cuối cùng, Công Đồng vạch
ra gốc rễ của vấn đề nói trên khi tuyên bố: “Những chênh lệch dày vò thế giới
ngày nay gắn kết với một chênh lệch căn bản hơn phát xuất từ đáy lòng con người”
(MV 10).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 14- 8
Thánh Maximilianô
Maria Kolbê, linh mục tử đạo.
Đnl 10, 12-22; Mt
17, 22-27.
Lời suy niệm: “Khi Thầy trò tới
Caphácnaum, thì những người thu thuế cho Đền Thờ đến gặp ông Phêrô: “Thầy các
ông không nộp thuế sao?” Ông Phêrô đáp: “Có chứ”
Chi phí tại Đền Thờ
Giêrusalem rất tốn kém, Mỗi ngày phải dâng lễ vật sáng và chiều, lễ vật thường
là một con chiên, kèm theo là Rượu,, Dầu, Hương liệu, bột mì...Nên mọi tín hữu
cần phải có nghĩa vụ đóng góp. Điều này Phêrô biết rõ và ông đã trả lời với những
kẻ thu thuế cho Đền Thờ “Có chứ”. Nhưng đồng thời ông cũng đã trình bày lại với
Chúa Giêsu. Qua trình bày này. Chúa Giêsu đã cho ông một ý thức về chuyện đóng
góp cho Đền Thờ.
Lạy Chúa Giêsu. Ngày
hôm nay mọi cộng đoàn chúng con đều có những cơ sở của Giáo Hội để dùng vào việc
Phụng Thờ Chúa, đào tạo chủng sinh, linh muc; tu sĩ nam nữ cho Giáo Hội; cũng
như các cơ sở từ thiện, bác ái, Xin cho tất cả chúng con sẵn lòng đóng góp để
đem lại lợi ích cho con người.
Mạnh Phương
14 Tháng Tám
Còn Tình Nào Cao Quý Hơn
Vào khoảng cuối
tháng 7/1941, một tù nhân đã trốn khỏi trại tập trung Auschwitz. Theo quy định
của những người Ðức quốc xã đang điều khiển trại, cứ một tù nhân đào thoát, thì
10 người khác phải thế mạng.
Duyệt qua khu biệt
giam, viên chỉ huy Fritsch trỏ tay vào hàng rào các tù nhân và ông đếm từ 1 đến
10. Mười người bị tử thần chiếu cố đã lần lượt tiến đến trước mặt người đồ tể.
Người thứ mười đứng cạnh cha Maximiliano Kobel chợt la lên thảm thiết: "Vợ
tôi, con tôi, trời ơi! Tôi sẽ không bao giờ gặp được vợ con tôi". Cha
Maximiliano Kobel đã kéo người tử tội thứ mười đó lại và ngài tiến ra đứng thế
chỗ cho anh...
Sau này, Francis
Gajownizcek, người đàn ông đã được cha Maximiliano Kobel chết thế đã kể lại:
Tinh thần trong trại thay đổi hẳn. Sự kiện này đã tạo ra một ấn tượng cao đẹp
vàsâu xa... Vị linh mục dòng Fanxico đó không những chỉ chia sẻ cho các bạn tù
một mẩu bánh, vài muỗng xúp, nhưng là chính mạng sống của mình để chuộc mạng
cho người khác...
Liên tiếp trong hai
tuần, cha Maximiliano Kobel đã phải nhịn đói, nhịn khát để chờ chết. Cơn hấp hối
kéo dài quá lâu khiến những người Ðức quốc xã không thể chờ đợi được. Sau cùng,
viên lý hình đã kết thúc cuộc đời của cha bằng một mũi thuốc độc.
Thân xác của cha đã
được hỏa táng và tro tàng đã được rắc trên đồng lúa như phân bón. Nguyện ước
lúc thiếu thời của cha đã được thành tựu: "Tôi ước ao được hóa thành tro bụi
vì Ðức Trinh Nữ Vô Nhiễm nguyên tội. Ước gì tro đó được reo rắc khắp nơi trên
thế giới để không còn một mảnh thi hài nào còn sót lại...".
Nhà tù nào cũng có thể
là một hỏa ngục: hỏa ngục của hận thù, của ích kỷ, của phản bội. Có lẽ nhiều
người Việt Nam đã và đang trải qua những hành hạ dã man gấp bội phần những gì
đã diễn ra trong các trại tập trung thời Ðức quốc xã...
Nhà tù có thể là hỏa
ngục, nhưng cũng có thể là Thiên Ðàng: Thiên Ðàng của hy sinh, nhẫn nhục, yêu
thương, tha thứ, quảng đại... Biết bao nhiêu hoa thơm đã chớm nở trong cảnh khốn
cùng ấy. Khốn khổ càng nhiều, hy sinh càng cao.
"Không có tình yêu nào cao quý bằng tình yêu của người thí mạng sống vì người mình yêu". Chúa Giêsu đã tuyên bố như thế và Ngài đã đi đến cùng cam kết của Ngài. Cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá không những là sự thể hiện của sự độc ác dã man của con người, nó còn là dấu chỉ của mối tình của một người đã yêu và yêu cho đến cùng...
"Không có tình yêu nào cao quý bằng tình yêu của người thí mạng sống vì người mình yêu". Chúa Giêsu đã tuyên bố như thế và Ngài đã đi đến cùng cam kết của Ngài. Cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá không những là sự thể hiện của sự độc ác dã man của con người, nó còn là dấu chỉ của mối tình của một người đã yêu và yêu cho đến cùng...
Cái chết hy sinh vì
người khác, Chúa Giêsu muốn luôn được tiếp tục qua cuộc sống của người Kitô. Ðã
có rất nhiều người đã lập lại cái chết đó qua suốt lịch sử của Giáo Hội và hiện
nay, còn biết bao nhiêu người vẫn còn tái diễn cái chết đó qua những hy sinh hằng
ngày của mình...
Hôm nay, chúng ta kính
nhớ thánh Maximiliano Kobel, ngươòi đã chết thay cho một người bạn tù. Ðức
Thánh Cha Gioan Phaolô II đã phong thánh cho ngài ngày 10/10/1982 và đặt ngài
làm quan thầy của thời đại khó khăn. Kinh nghiệm của ngài chắc chắn đang tái diễn
hằng ngày trong xã hội chúng ta, trong đó người Kitô không ngừng được mời gọi để
quên mình và sống cho người khác.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét