23/08/2017
Thứ Tư tuần 20 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) Tl
9, 6-15
"Ðang khi Chúa
ngự trị giữa chúng tôi, các ngươi đã nói: "Xin cho một vua cai trị chúng
tôi".
Trích sách Thủ Lãnh.
Khi ấy, mọi người
Sikem và tất cả các gia tộc thành Mêllô tụ họp lại, rồi kéo nhau đến gần cây sồi
ở Sikem, và tôn Abimêlech lên làm vua.
Khi ông Giotham nghe
tin ấy, liền đi lên đứng trên đỉnh núi Garizim, lớn tiếng kêu lên rằng: "Hỡi
người Sikem, hãy nghe ta, để Thiên Chúa cũng nghe các ngươi. Các cây cối đều đến
xức dầu phong một vị vua cai trị chúng, và nói cùng cây ôliu rằng: "Hãy đi
cai trị chúng tôi". Cây ôliu đáp lại rằng: "Chớ thì ta có thể bỏ việc
sản xuất dầu mà các thần minh và loài người quen dùng, để được lên chức cai trị
cây cối sao?" Các cây cối nói cùng cây vả rằng: "Hãy đến cầm quyền
cai trị chúng tôi". Cây vả trả lời rằng: "Chớ thì ta có thể bỏ sự ngọt
ngào của ta, bỏ hoa trái ngon lành của ta, để được lên chức cai trị các cây cối
khác sao?" Các cây cối nói với cây nho rằng: "Hãy đến cai trị chúng
tôi". Cây nho đáp rằng: "Chớ thì ta có thể bỏ việc cung cấp rượu, là
thứ làm cho Thiên Chúa và loài người được vui mừng, để được lên chức cai trị
các cây cối khác sao?" Tất cả những cây cối nói với bụi gai rằng:
"Hãy đến cai trị chúng tôi". Bụi gai trả lời rằng: "Nếu các
ngươi thật lòng đặt ta làm vua các ngươi, thì các ngươi hãy đến nghỉ dưới bóng
ta. Nhưng nếu các ngươi không muốn thì sẽ có lửa từ bụi gai phát ra thiêu huỷ
các cây hương nam núi Liban".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 20, 2-3.
4-5. 6-7
Ðáp: Lạy Chúa, do quyền năng Chúa mà vua vui mừng (c.
2a).
Xướng: 1) Lạy Chúa, do
quyền năng Chúa mà vua vui mừng; do ơn Chúa phù trợ, vua xiết bao hân hoan!
Chúa đã ban cho sự lòng vua ao ước, và điều môi miệng vua xin, Chúa chẳng chối
từ.- Ðáp.
2) Chúa đã tiên liệu
cho vua được phước lộc may mắn, đã đội triều thiên vàng ròng trên đầu vua. Nhờ
Chúa giúp mà vua được vinh quang cao cả, Chúa khoác lên người vua, oai nghiêm với
huy hoàng. - Ðáp.
3) Vua xin Chúa cho sống
lâu, thì Chúa đã ban cho một chuỗi ngày dài tới muôn muôn thuở. Chúa đã khiến
vua nên mục tiêu chúc phúc tới muôn đời, Chúa đã cho vua được hân hoan mừng rỡ
trước thiên nhan. - Ðáp.
Alleluia: Tv 118, 135
Alleluia, alleluia! -
Xin Chúa tỏ cho tôi tớ Chúa thấy long nhan hiền hậu, và dạy bảo con những thánh
chỉ của Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 20, 1-16a
"Hay mắt bạn
ganh tị, vì tôi nhân lành chăng".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như chủ nhà kia
sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm
thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông.
"Khoảng giờ thứ
ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng:
"Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng
đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm
như vậy.
"Ðến khoảng giờ
thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao
các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng:
"Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi
cũng hãy đi làm vườn nho ta".
"Ðến chiều chủ vườn
nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công
cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết". Vậy những người làm
từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng. Tới phiên những người đến làm
trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn; nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng.
Ðang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết
chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng
chúng tôi sao?" Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn,
tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng
sao? Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn,
nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi
nhân lành chăng?"
"Như thế, kẻ sau
hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Lòng Quảng Ðại Của Thiên Chúa
Dụ ngôn Chúa Giêsu
dùng để trình bày giáo lý của Ngài cho dân chúng được các nhà chú giải xếp
thành hai loại: tỷ dụ và dụ ngôn. Loại tỷ dụ là thể văn mà toàn bộ những chi tiết
đều mang ý nghĩa nòng cốt, còn các chi tiết phụ chỉ làm cho câu truyện thêm thú
vị và khiến người đọc quan tâm chú ý đến ý chính mà thôi.
Câu truyện về những
người thợ vào làm vườn nho của chủ là một dụ ngôn. Chủ đề chính của dụ ngôn là
mối liên hệ của con người với Thiên Chúa trên bình diện ân sủng.
Trong lúc các Rabbi Do
thái thường tính toán phần thưởng Thiên Chúa ban cho mọi việc lành, thì cách
tính toán sòng phẳng theo công bình giao hoán này hoàn toàn bị dụ ngôn làm đảo
lộn, vì nếu chúng ta tính với Chúa, Ngài sẽ tính với chúng ta, và chắc chắn số
tội của chúng ta sẽ nhiều hơn công phúc và chúng ta sẽ là kẻ thiệt thòi.
Chúa Giêsu đã dùng dụ
ngôn để cảnh cáo người Do thái không nên so đo, phân bì với người tội lỗi hay
người ngoại giáo được ơn Chúa trở lại và thừa hưởng Nước Trời, bởi vì Nước Trời
là phần thưởng nhưng không do lòng quảng đại của Chúa, chứ không do lòng đạo đức
hay công nghiệp của con người. Câu trả lời của Chúa Giêsu cho những kẻ phàn nàn
kêu trách nêu bật lòng quảng đại của Thiên Chúa: "Này bạn, tôi đâu có xử bất
công với bạn. Bạn đã chẳng thỏa thuận với tôi một quan sao; cầm lấy phần của bạn
mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn,
tôi không có quyền được tùy ý sử dụng của cải tôi sao?". Thiên Chúa đối xử
tốt với mọi người, Ngài ban ơn cho mọi người chỉ vì lòng thương của Ngài mà
thôi. Còn con người thì dễ bị cám dỗ, ghen tỵ, hẹp hòi, muốn giới hạn hành động
yêu thương của Thiên Chúa.
Chúng ta hãy xét xem
mình đã có thái độ nào đối với người khác, nhất là khi thấy họ được sự lành?
Xin Chúa giải thoát chúng ta khỏi tính ghen tỵ và cho chúng ta sống quảng đại với
mọi người.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Tư Tuần 20 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Judg
9:6-15; Mt 20:1-16.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự khác biệt giữa Vua Trời và
vua chúa trần gian
Vua chúa trần gian trước
khi được lên ngôi hứa hẹn rất nhiều với dân chúng, nhưng một khi đã lên ngôi rồi,
họ quên hết những gì đã hứa với dân chúng, hay nếu có thi hành, cũng chẳng được
bao nhiêu. Trái lại, Thiên Chúa trung thành giữ tất cả những gì Ngài hứa với
con người, cho dẫu con người không trung thành với những gì họ hứa. Hơn nữa,
Ngài luôn tìm cách để giúp đỡ những người nghèo khó, tội lỗi, hay yếu kém hơn.
Các Bài Đọc hôm nay
cho chúng ta thấy sự khác biệt giữa Thiên Chúa và các nhà lãnh đạo trần thế.
Trong Bài Đọc I, Abimelech trở về quê hương để vận động những người đồng hương
tôn mình lên làm vua, vì ông biết họ có khuynh hướng chọn những người đồng
hương để có thể nhờ vả sau này. Một khi đã được làm vua, Abimelech quên hết ân
nghĩa và thẳng tay trừng trị những người đã tôn ông lên làm vua. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu ví Nước Trời như một gia chủ mướn thợ vào làm vườn nho của mình. Ông
thỏa thuận với thợ lương công nhật là một đồng một ngày. Sau đó, ông trở ra và
kêu gọi nhiều thợ nữa vào làm vườn nho với những giờ khác nhau. Chiều đến, khi
trả công, các người làm việc sớm than trách vì ông trả những người đến làm sau
bằng họ. Gia chủ tuyên bố ông đã công bằng trả cho họ những gì ông và họ đã thỏa
thuận; họ không có quyền ngăn cản ông thương xót và rộng lượng cho những người
làm việc sau.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy nghe tôi đây, thì Thiên Chúa cũng sẽ nghe các người.
1.1/ Lý do dân chúng
Shechem tôn Abimelech lên làm vua: Abimelech
là con của Thủ Lãnh Gideon với một nàng hầu mà chúng ta đã đọc ngày hôm qua.
Gideon có nhiều vợ nên có rất nhiều con, tất cả hơn 70 người. Mẹ của Abimelech
sinh ra ở Shechem. Đó là lý do Abimelech trở về quê hương để thuyết phục những
người đồng hương tôn ông nên làm vua, với những lời lẽ như sau: "Xin bà
con hỏi các thân hào Shechem xem điều nào tốt cho các vị: để cho 70 người, tức
là tất cả các con ông Gideon (Jerubbaal) cai trị các vị; hay để một người cai
trị các vị mà thôi? Xin các vị nhớ cho tôi là anh em ruột thịt của quí vị."
Abimelech rất khôn
lanh vì biết dân chúng sẽ vì tình đồng hương mà tôn ông nên làm vua với hy vọng
sẽ được hưởng những lợi nhuận sau này. Bấy giờ tất cả thân hào Shechem cùng
toàn dân Bethmillo họp lại, kéo đến tôn Abimelech lên làm vua, bên cạnh cây sồi
trước bia đá ở Shechem. Abimelech dùng tiền thâu được của đồng hương Shechem,
thuê du đãng đi giết các anh em cùng cha của mình tại Ophrah, tất cả là 70 người
trên cùng một tảng đá; chỉ có Jotham là người con út của Gideon thoát khỏi.
1.2/ Ông Jotham vạch trần
nguy hiểm của việc tấn phong này: Khi người
ta báo tin ấy cho ông Jotham, ông liền lên đứng trên đỉnh núi Gerizim, cất tiếng
gọi và nói với những người kia rằng: "Hỡi các thân hào Shechem! Hãy nghe
tôi đây, thì Thiên Chúa cũng sẽ nghe các người." Sau đó, ông kể cho họ
nghe một dụ ngôn về các cây cối đã lên đường đi xức dầu phong một vua cai trị
chúng. Dụ ngôn được dùng để chỉ nói lên một điều quan trọng mà thôi. Trong dụ
ngôn này, Jotham muốn ám chỉ vị vua đó chính là Abimelech, và cây cối chính là
dân chúng ở Shechem. Abimelech được ví như một "bụi gai," có nghĩa là
một người không xứng đáng và không tài đức, chỉ được tôn làm vua sau khi cây cối
đã bị tất cả các cây khác từ chối lời mời làm vua. Jotham báo trước tai hại mà
người Shechem sẽ phải lãnh nhận từ Abimelech, khi bụi gai nói với các cây cối:
"Nếu quả thật các ngươi xức dầu phong ta làm vua cai trị các ngươi, thì
hãy tới nương náu dưới bóng ta; bằng không, lửa sẽ bốc ra từ bụi gai và sẽ
thiêu rụi các cây bá hương Lebanon!" Sau khi Abimelech lên làm vua, ông đã
thẳng tay trừng trị dân thành Shechem và họ cũng toa rập với nhau để chống lại
ông.
2/ Phúc Âm: Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn.
2.1/ Dụ ngôn các thợ làm
vườn nho: Chúa Giêsu nói: "Nước Trời giống
như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn
nho của mình."
(1) Lương công nhật là
một đồng: Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ
vào vườn nho làm việc.
(2) Thợ vào làm những
giờ khác nhau: Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở
không, đang đứng ngoài chợ. Ông cũng bảo họ: "Cả các anh nữa, hãy đi vào
vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng." Họ liền đi. Khoảng giờ
thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy.
(3) Lý do tại sao vào
làm trễ: Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng
đó, ông nói với họ: "Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?"
Họ đáp: "Vì không ai mướn chúng tôi." Ông bảo họ: "Cả các anh nữa,
hãy đi vào vườn nho!" Những người này chỉ làm có một tiếng đồng hồ mà
thôi.
2.2/ Cách trả lương của
gia chủ: Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người
quản lý: "Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào
làm sau chót tới những người vào làm trước nhất." Vậy những người mới vào
làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền.
(1) Phản ứng của các
thợ làm trước nhất: Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được
lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. Họ vừa
lãnh vừa cằn nhằn gia chủ: "Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế
mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng
nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt."
(2) Phản ứng của gia
chủ: Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: "Này bạn, tôi đâu có xử bất
công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần
của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng
bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi
sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?"
(3) Áp dụng của dụ
ngôn: Nhiều nhà chú giải đã áp dụng dụ ngôn này cho:
+ Người Do-thái và Dân
Ngoại: Mặc dù người Do-thái được Thiên Chúa chọn trước, nhưng ơn cứu độ được
phân phối đồng đều cho cả người Do-thái lẫn Dân Ngoại.
+ Người đạo gốc và tân
tòng: Người đạo gốc, cho dù đã theo Chúa lâu năm, cũng được Chúa thưởng đồng đều
như người tân tòng mới trở lại đạo, dù chỉ một ngày.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Thiên Chúa luôn
trung thành với những gì Ngài hứa. Chúng ta hãy đặt trọn vẹn niềm tin tưởng nơi
Ngài. Đừng tin tưởng nơi hàng quyền thế chẳng cứu nổi ai như Abimelech.
- Chúng ta đừng áp dụng
tiêu chuẩn trần gian cho Chúa. Hãy để Chúa là Thiên Chúa khi Ngài rộng lượng
thi ân cho tất cả mọi người.
- Thiên Chúa luôn công
bằng, nhưng cũng rất nhân từ và khoan dung. Chúng ta trông cậy vào lòng nhân từ
của Thiên Chúa hơn là đòi hỏi Ngài phải công bằng.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
23/08/17 THỨ TƯ
TUẦN 20 TN
Th. Rô-sa Li-ma, trinh nữ
Mt 20,1-16a
TIN VÀO TÌNH YÊU CHÚA
“Này bạn, tôi đâu có đối xử bất công với bạn…” (Mt
20,13)
Suy niệm: Một người phụ nữ được
xem là thành công khi đã một tay nuôi dạy cả một gia đình đông con thành đạt.
Các con bà đã trưởng thành, có nghề nghiệp tốt và sống hạnh phúc với gia đình của
chúng. Khi được hỏi làm sao bà có thể yêu thương và đối xử với mọi đứa con một
cách như nhau, bà trả lời: “Tôi yêu tất cả và mỗi đứa con của tôi, nhưng không
như nhau. Tôi an ủi đứa đang buồn nản cho đến khi nó vui lại. Tôi chăm lo đứa yếu
đau đến khi nó khỏe mạnh. Tôi yêu đứa bị tổn thương cho tới khi nó được chữa
lành. Tôi yêu đứa lạc lối cho tới khi nó tìm được đường về”. Thiên Chúa như một
người mẹ, luôn yêu thương tất cả mỗi người chúng ta. Ngài biết chúng ta cần gì
và luôn ban những điều tốt nhất, dù chúng ta có biết và ý thức về điều đó hay
không.
Mời Bạn: Chúng
ta thường nói “tìm kiếm thánh ý Chúa” nhưng chúng ta lại hay phàn nàn những điều
xảy đến không như ý mình muốn. Niềm xác tín trên đây sẽ giúp chúng ta vui vẻ
đón nhận điều xảy đến với mình, dù nghịch cảnh hay đau khổ, và tin rằng đó là
điều tốt nhất được ban cho. Điều này sẽ giúp chúng ta thêm tin tưởng vào Tình
Yêu của Chúa và dám sống phó thác cuộc đời mình trong tay Ngài.
Sống Lời Chúa: “Không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng
chính Ngài đã thương yêu chúng ta trước, và đã sai Con Một Người đến hy sinh, đền
thay vì tội lỗi chúng ta” (1Ga 4,10)
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho
chúng con luôn biết dám tin vào Tình yêu của Chúa, để giữa những khổ đau và nghịch
cảnh, chúng con biết đón nhận với tất cả tình yêu và luôn biết sống phó thác cuộc
đời mình trong tay Chúa. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Vì tôi tốt bụng (23.8.2017 – Thứ tư Tuần 20 Thường niên)
Hạnh phúc Nước Trời là một ơn ban hơn là một sự trả công hay phần thưởng. Thiên Chúa vượt lên trên sự sòng phẳng có tính mua bán của con người.
Suy niệm:
Sau khi anh thanh niên giàu có từ chối lời mời của Đức
Giêsu
ông Phêrô đã đại diện anh em hỏi Thầy:
“Chúng con đã bỏ mọi sự và theo Thầy. Vậy chúng con sẽ
được gì?”
Thầy Giêsu đã đáp lại bằng một câu trả lời khá dài.
Họ sẽ được xét xử các chi tộc Ítraen, được gấp trăm về
mọi sự,
và nhất là được hưởng sự sống đời đời (Mt 19, 27-30).
Như thế ở đây Nước Trời được coi như một phần thưởng,
một sự trả công Chúa dành cho những ai dám từ bỏ hy
sinh.
Các môn đệ cho đi, và rồi họ sẽ được lại.
Bài Tin Mừng hôm nay nằm ngay sau câu chuyện trên.
Dưới một góc độ nào đó thì cả hai có nội dung rất khác
nhau,
nhưng bổ túc cho nhau, để ta có một cái nhìn quân bình
về Thiên Chúa.
Thiên Chúa không phải chỉ là Đấng công bằng,
thưởng công cho những gì chúng ta đã vất vả cố gắng.
Người còn là Đấng quảng đại, tốt lành và giàu lòng xót
thương.
Dụ ngôn về “người thợ giờ thứ mười một” cho thấy điều
đó.
Thật ra phải gọi dụ ngôn này là dụ ngôn về “Ông chủ độ
lượng”.
Trong thế giới thời Đức Giêsu, người ta mướn thợ buổi
sáng
và trả công cho thợ buổi chiều theo lề luật (Lv 19,13;
Đnl 24, 14-15).
Lương công nhật là một quan tiền (denarius),
tiền này tạm đủ để nuôi gia đình ở mức căn bản.
Dụ ngôn hôm nay có nhiều nét khác thường mà không có
lời giải thích.
Ông chủ vườn nho tự mình ra chợ mướn người, thay vì
viên quản lý.
Những người thợ đứng suốt ngày ngoài chợ (c.6)
lại không được ông chủ thấy và mướn từ đầu, dù ông ra
chợ nhiều lần.
Chỉ nhóm thợ đầu tiên mới được thuê với tiền công rõ
ràng,
còn ba nhóm sau chỉ được hứa sẽ trả “hợp lẽ công bằng”
(c.4).
Cuối cùng ba nhóm giữa bị bỏ rơi, để chỉ tập trung vào
nhóm đầu và cuối.
Dụ ngôn này trở nên hết sức khác thường
với việc ông chủ ra lệnh trả công cho người làm cuối
trước.
Những người thợ giờ thứ mười một (5 giờ chiều)
cả ngày làm có một tiếng, được trả một quan tiền.
Điều này hẳn tạo ra niềm hy vọng cho những ai đã làm
từ sáng sớm,
“đã làm việc nặng nhọc cả ngày, lại bị nắng nôi thiêu
đốt” (c.12).
Nhưng rốt cuộc những người thợ đầu tiên cũng chỉ được
một quan tiền.
Chúng ta cần phải đứng trong hoàn cảnh của họ
để xem họ sẽ sửng sốt, thất vọng, buồn bực, tức giận
và cằn nhằn ra sao.
Có lẽ chúng ta cũng phản ứng tương tự khi gặp chuyện
như vậy.
Phản ứng này cũng là phản ứng giận dữ của người anh cả
khi biết cha mình đã tiếp đón linh đình sự trở về của
đứa con hư hỏng.
Đối với những người thợ, đây rõ ràng là một
sự bất công.
Bất công nằm ở chỗ làm nhiều, làm ít, nhận lương như
nhau.
Nhưng ông chủ không cho đây là một sự bất công,
vì ông đã trả cho nhóm thợ làm sớm nhất đúng như đã
thỏa thuận.
Những câu cuối của dụ ngôn là những câu đẹp nhất,
những câu nói lên bản chất sâu xa của tấm lòng Thiên
Chúa.
“Tôi muốn cho người làm cuối này như tôi cho anh”
(c. 14).
Tôi muốn cho họ nhiều như tôi đã cho anh, tôi muốn họ
bằng anh:
đó là ước muốn, là chọn lựa của Thiên Chúa.
Tình thương của Người phá vỡ sự phân biệt người đầu,
người cuối,
người làm nhiều, làm ít, công nhiều, công ít.
“Chẳng lẽ tôi không được phép làm điều tôi muốn
với tài sản của tôi sao?”
(c. 15).
Thiên Chúa giàu sang nên có quyền rộng rãi thi ân cho
kẻ Người muốn.
Chẳng ai có thể bắt Người phải đối xử công bình theo
kiểu con người.
Chẳng ai có quyền hạch hỏi Người vì Người quá sức độ
lượng (c.12).
“Hay mắt của anh xấu xa vì tôi tốt lành” (c.
15).
Con mắt xấu xa là con mắt khó chịu vì kẻ khác bằng
mình, dù không đáng,
ghen tỵ với may mắn và hạnh phúc bất ngờ của người
khác.
Đức Giêsu khẳng định mình là người tốt lành,
đặc biệt trong cách cư xử của Người đối với
những tội nhân.
Anh trộm lành trên thập giá cũng là người thợ giờ thứ
mười một.
Anh được hưởng những gì mà người khác phải nỗ lực cả
đời.
Nói cho cùng, vấn đề không phải là đáng hay không
đáng.
Chẳng ai xứng đáng để vào thiên đàng, kể cả các thánh.
Hạnh phúc Nước Trời là một ơn ban
hơn là một sự trả công hay phần thưởng.
Thiên Chúa vượt lên trên sự sòng phẳng có tính mua bán
của con người.
Người không phải là nhà buôn, nhưng là người cha
tốt lành.
Cha thương cả hai con, cả đứa ở nhà phục vụ lẫn đứa bỏ
đi bụi đời.
Thậm chí đứa hư hỏng hay tật nguyền lại được quan tâm
hơn.
Ông chủ vườn nho thương cả những người
đứng ngoài chợ suốt ngày mà không được ai mướn.
Có thể vì họ kém khả năng, kém may mắn hơn những người
khác chăng?
Người thợ giờ thứ mười một đã làm được gì cho vườn nho
của ông chủ?
Chắc chẳng được bao nhiêu.
Nhưng anh ấy đã đứng chờ suốt ngày.
Thế giới này lúc nào cũng có những người thợ giờ thứ
mười một,
“những người không được ai mướn” (c.7),
những người cứ đứng chờ vậy thôi, suốt ngày, suốt đời,
những người được nhận trễ, chẳng biết mình sẽ được trả
lương ra sao.
chỉ biết phó thác cho lòng tốt của ông chủ.
Những người này khác với những người làm từ sáng,
biết chắc mình sẽ được trả công một quan tiền.
Dụ ngôn không nói đến việc người làm cuối reo lên vì
được trả công hậu hĩ.
Nhưng chắc là đã có những tiếng reo.
Thiên đàng đầy ắp những tiếng reo như thế,
kinh ngạc, ngỡ ngàng, thán phục, tri ân…
Chẳng có ai vào thiên đàng mà lại không reo lên
vì thấy những gì gọi là công đức của mình chỉ là
chuyện nhỏ,
quá nhỏ để có thể mua được một vé vào thiên đàng.
Người ta cũng sẽ reo lên vì thấy sự có mặt của những
người
mà ta tưởng chẳng bao giờ có thể lên thiên đàng được.
Thiên Chúa không chỉ thấy thời gian làm việc trong
vườn nho.
Người còn thấy cả thời gian chờ.
Nhiều khi chờ còn mệt hơn làm việc.
Đừng cằn nhằn! hãy vui với niềm vui của Thiên Chúa,
Đấng hạnh phúc khi thấy người ta ngỡ ngàng vì những ơn
bất ngờ,
vì lòng tốt của Ngài không sao hiểu được.
Hãy vui với những người được Chúa yêu, bất chấp quá
khứ của họ.
Chúng ta không có quyền buồn như người con cả, khi cha
đang vui.
Hãy đổi cái nhìn của mình về Thiên Chúa.
Như thế chúng ta cũng sẽ thay đổi cách cư xử với anh
em.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ,
nhờ đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói,
dễ thấy Chúa hiện diện
và hoạt động trong đời con.
Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa,
xin cho con đừng trở nên cứng cỏi,
khép kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu
để con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm nhu
để con dám buông đời con cho Chúa.
Cuối cùng, xin cho con sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
23 THÁNG TÁM
Chúng Ta Đang Ở Giữa
Một Trận Chiến
“Như lời Chúa phán (Mt
24,13), cả lịch sử nhân loại là một trận chiến cam go chống lại quyền lực bóng
tối, khời đầu từ khi thế giới khai nguyên và sẽ kéo dài đến ngày cuối cùng. Dấn
thân vào cuộc chiến này, con người phải luôn luôn chiến đấu để gắn bó với sự
thiện và chỉ tìm được sự thống nhất trong chính mình sau khi hết sức cố gắng với
sự trợ giúp của ơn Chúa” (MV 37).
Chúng ta có thể kết luận
rằng mặc dù không được đồng hóa sự phát triển của Nước Thiên Chúa với sự phát
triển và tiến bộ thế tục, song quả thực rằng Nước Thiên Chúa có mặt ngay nơi thế
giới và, nhất là, nơi con người sống và hoạt động trong thế giới. Người Kitôhữu
biết rằng xuyên qua những nỗ lực của chính mình cùng với sự giúp đỡ của ơn
Chúa, mình đang làm cho Nước Thiên Chúa trở thành hiện thực. Công việc của mọi
Kitôhữu dẫn đến sự hoàn thành của mọi sự trong Đức Kitô, theo kế hoạch quan
phòng của Thiên Chúa.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 23- 8
Thánh Rôsa Lima, trinh nữ
Tl 9, 6-15; Mt 20, 1-16a.
Lời suy niệm: “Nước Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. Sau khi đã thỏa thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc.”
Trong câu chuyện: “Ông Chủ Tìm Người Làm Việc Vườn Nho” cho chúng ta thấy được tình yêu thương và sự quan tâm của Thiên Chúa đối với bất cứ ai, và bất cứ lúc nào, đặc biệt, Ngài tôn trọng tự do của con người: “Có sự thỏa thuận” và Ngài không phân biệt đối xử dù là người đến trước nhất hay là người đến sau cùng.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa cho chúng con thấy lòng đại lượng vô biên của Chúa. Xin cho tất cả chúng con luôn biết cảm tạ Chúa và cùng vui với những ân phúc mà Chúa đang ban cho những người sống chung quanh chúng con.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
23 Tháng Tám
Thánh Rôsa ở Lima
(1586-1617)
Thánh Rôsa ở Lima
(1586-1617)
Vị thánh đầu tiên của
Tân Thế Giới này có cùng một đặc tính như tất cả các thánh khác -- đó là bị đau
khổ vì sự chống đối -- và một đặc tính khác được khâm phục hơn là nên bắt chước
-- đó là sự hãm mình đền tội cách quá đáng.
Thánh nữ sinh trong một
gia đình Tây Ban Nha ở Lima, Peru, vào lúc Nam Mỹ đang trong thế kỷ truyền giáo
đầu tiên. Dường như ngài muốn noi gương Thánh Catarina ở Siena, bất kể những chống
đối và nhạo cười của cha mẹ, bạn hữu.
Vì lòng yêu mến Thiên
Chúa mà các thánh có những hành động kỳ dị đối với chúng ta, và quả thật đôi
khi thiếu khôn ngoan, nhưng đó chỉ để nói lên sự tin tưởng của các ngài là bất
cứ điều gì làm nguy hại đến sự tương giao với Thiên Chúa đều bị tiêu trừ. Do
đó, vì sắc đẹp của ngài được nhiều người ngưỡng mộ nên Thánh Rôsa đã dùng hạt
tiêu chà sát lên mặt để tạo thành các vết sưng xấu xí. Sau này, ngài còn đội một
vòng bạc dầy cộm trên đầu, bên trong nhét đinh giống như mão gai.
Khi cha mẹ ngài rơi
vào tình trạng khủng hoảng tài chánh, ban ngày Thánh Rôsa phải làm việc nơi đồng
áng và ban đêm phải khâu vá để giúp đỡ gia đình. Mười năm dài tranh đấu với gia
đình được khởi đầu khi cha mẹ ép buộc ngài phải kết hôn. Cha mẹ ngài không cho
đi tu, và vì vâng lời ngài tiếp tục đời sống cô độc và ăn chay hãm mình ngay tại
nhà như một thành viên của Dòng Ba Ðaminh. Vì lòng ước ao muốn được trở nên giống
như Ðức Kitô nên hầu hết khi ở nhà, ngài sống trong cô độc.
Trong những năm cuối đời,
Thánh Rôsa lập một căn phòng ngay trong nhà để chăm sóc các trẻ em bụi đời, người
già yếu và bệnh tật. Ðây là khởi đầu của dịch vụ xã hội ở Peru. Mặc dù có cuộc
sống và sinh hoạt tách biệt, ngài cũng bị đưa ra trước Toà Thẩm Tra, nhưng các
người thẩm vấn không tìm thấy lý do gì khác hơn là ngài bị ảnh hưởng bởi ơn sủng.
Ðiều chúng ta lầm tưởng
rằng đó chỉ là một cuộc sống lập dị thì thực sự đã được biến đổi tự bên trong.
Nếu chúng ta nhớ đến cách ăn năn đền tội bất thường của ngài thì chúng ta cũng
phải nhớ một điều vĩ đại của Thánh Rôsa: tình yêu Thiên Chúa của ngài quá nồng
nhiệt đến nỗi ngài sẵn sàng chịu đựng sự nhạo cười của người đời, chịu cám dỗ
mãnh liệt và chịu đau bệnh lâu dài. Khi ngài từ trần năm 31 tuổi, cả thành phố
đã tham dự tang lễ của ngài và các chức sắc trong xã hội đã thay phiên nhau
khiêng quan tài của ngài.
Lời Bàn
Thật dễ để cho rằng sự
ăn năn đền tội quá đáng của các thánh là hình thức bề ngoài của một vài nền văn
hóa hay tính khí nào đó. Nhưng hình ảnh một phụ nữ đội mão gai rất có thể đã
khích động lương tâm của chúng ta. Chúng ta đang vui hưởng một đời sống đầy đủ
tiện nghi nhất trong lịch sử loài người. Chúng ta ăn uống thừa thãi, sử dụng biết
bao đồ vật và chất chứa trong tai mắt chúng ta đủ mọi thứ âm thanh và hình ảnh.
Giới thương mại vội vã chế tạo các vật dụng không cần thiết để chúng ta tiêu
xài. Dường như khi chúng ta ngày càng nô lệ cho các phương tiện vật chất thì
lúc ấy sự "tự do" trở nên vấn đề lớn lao. Chúng ta có sẵn sàng rèn
luyện tâm linh trong một môi trường như thế hay không?
Lời Trích
"Nếu tay hoặc
chân anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; thà cụt tay cụt chân mà
được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay hai chân mà bị ném vào lửa đời đời.
Nếu mắt anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mắt mà ném đi; thà chột mắt mà
được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai mắt mà bị ném vào lửa hoả ngục" (Mt. 18:8-9).
Trích từ NguoiTinHuu.com
23 Tháng Tám
Hoa Ðầu Mùa Của Mỹ Châu
Hôm nay Giáo Hội kính
nhớ thánh Rosa Lima, vị thánh đầu tiên của Châu Mỹ. Thánh nữ có hai đặc điểm mà
dường như vị thánh nào cũng có, đó là: bị chống đối và sống khắc khổ.
Chọn thánh nữ Catarina
Siena làm mẫu mực, Rosa quyết sống trọn vẹn cho Thiên Chúa. Sợ nhan sắc của
mình có thể quyến rũ nhiều người cũng như làm cớ vấp phạm cho chính mình, Rosa
đã lấy tiêu thoa lên mặt để biến mình thành một người xấu xí. Cô cũng lấy thép
cuốn thành vòng gai nhọn đội trên đầu.
Nhưng Rosa không phải
là một con người mơ mộng viển vông. Khi thấy gia đình gặp khó khăn về kinh tế,
Rosa đã hy sinh làm lụng suốt ngày ngoài đồng và tối về may vá suốt đêm để kiếm
tiền đắp đổi cho gia đình. Sống cho cha mẹ, lo cho gia đình, nhưng Rosa vẫn quyết
tâm dâng hiến trọn đời cho Chúa. Cô đã mất mười năm để chống lại ý định của cha
mẹ nhằm cưỡng bách cô phải lập gia đình. Và cuối cùng, vì cha mẹ cũng không chấp
nhận cho cô vào dòng, Rosa đã gia nhập vào dòng ba thánh Ða Minh. Như thế cô vừa
sống được lý tưởng tu dòng vừa sống thánh giữa đời.
Trong những năm cuối đời,
Rosa dành một phòng trong nhà để đón tiếp trẻ em không nhà không cửa và những
người già cả bệnh tật. Ðây là một trong những hình thức hoạt động xã hội đầu
tiên tại Pêru.
Rosa qua đời năm 31 tuổi.
Cả thành phố Lima thương khóc cô như một vị thánh trẻ đã kết hợp tinh thần
chiêm niệm, khổ chế với hoạt động bác ái.
Thánh Rosa kể lại rằng
trong một giấc mơ, ngài được Chúa dẫn đến một xưởng điêu khắc dành cho những
người muốn nên thánh. Thánh nhân chứng kiến cảnh không biết bao nhiêu người
đang ngồi trước các khối đá cẩm thạch. Có người sắp hoàn thành xong một tác phẩm
nghệ thuật. Có người chỉ mới bắt đầu đục đẽo trên một phiến đá sần sù, cứng nhắc.
Thánh nữ cũng được Chúa trao cho những đồ nghề cần thiết và đặt ngồi trước một phiến
đá lớn. Người mẫu của tác phẩm chính là hình ảnh mà Thiên Chúa đã đặt để từ đời
đời trong thánh nữ.
Mỗi ngày chúng ta kính
nhớ một vị thánh. Mỗi một vị thánh là một nhắc nhở chúng ta về ơn gọi nên thánh
của mỗi người chúng ta. Không một vị thánh nào giống vị thánh nào. Không ai bắt
buộc phải sống khuôn dập theo bất cứ một mẫu mực nào. Mỗi người là một vị thánh
cá biệt. Nhưng tất cả đều có một mẫu số chung: đó là họa lại hình ảnh của Thiên
Chúa trong cuộc đời của mình.
Và hình ảnh
mà Thiên Chúa muốn mỗi người chúng ta họa lại trong cuộc đời của
chính mình là Ðức Giêsu Kitô. Nhưng người Kitô không chỉ sống
như Ðức Kitô, mà còn sống bằng chính Ðức Kitô. Họa lại Ðức Kitô cũng có nghĩa
là để cho Ðức Kitô uốn nắn, tạc vẽ cho đến khi nào chúng ta đạt được tầm mức của
Ngài.
Trích sách Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét