30/06/2018
Thứ Bảy tuần 12 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm
II) Ac 2, 2. 10-14. 18-19
"Trên tường
thành thiếu nữ Sion, lòng họ kêu vang lên Thiên Chúa".
Trích sách Ai Ca.
Chúa phá tan các báu vật
nhà Giacóp chẳng nương tay: trong cơn thịnh nộ, Chúa phá huỷ thành luỹ thiếu nữ
Giuđa. Người quật xuống đất và làm sỉ nhục cả vương quốc, cả quan chức cao
sang.
Các kỳ lão của thiếu nữ
Sion ngồi dưới đất thinh lặng, mình mang áo nhặm và rắc tro trên đầu. Còn các
trinh nữ Giêrusalem gục đầu xuống đất. Mắt tôi hao mòn vì quá khóc than, lòng
tôi bàng hoàng thổn thức, gan tôi đổ tràn trên đất, vì các tai hoạ của thiếu nữ
dân tôi: các trẻ thơ, hài nhi măng sữa, xỉu la liệt giữa phố phường. Chúng xin
mẹ: "Bánh mì rượu tốt ở đâu?" Chúng ngã xỉu ngoài đường phố như bị
gươm đao. Chúng tắt thở ngay nơi lòng mẹ.
Hỡi thiếu nữ
Giêrusalem, ta sánh ngươi cùng ai, ta ví ngươi như kẻ nào? Hỡi trinh nữ Sion,
ta sánh ngươi cùng ai để an ủi? Vì nỗi khổ ngươi man mác tựa biển khơi, nào ai
chữa nổi ngươi? Các tiên tri của ngươi nói bậy nói sai, chẳng vạch cho ngươi một
vài gian ác, cùng chẳng giục ngươi khóc lóc ăn năn, mà chỉ tiên kiến những điều
giả dối, khiến ngươi bị trục xuất và lưu đày.
Trên tường thành thiếu
nữ Sion, lòng họ kêu vang lên Chúa. Hãy chan hoà suối lệ đêm ngày, đừng để mắt ngươi
yên nghỉ. Hãy chỗi dậy, hãy ca ngợi mỗi đầu canh đêm, hãy giốc đổ lòng ra như
nước trước Nhan Chúa, hãy giơ tay cầu khẩn Chúa cho lũ trẻ thơ, chúng ngã xỉu
vì đói ở góc đường xó chợ.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 73, 1-2.
3-5a. 5b-7. 20-21
Ðáp: Ðời sống con người cơ khổ, xin Chúa đừng nỡ quên
hoài (c. 19b).
Xướng: 1) Lạy Chúa, tại
sao Chúa ruồng bỏ chúng con hoài? Tại sao Chúa nung nấu lửa hận với đoàn chiên
Chúa? Xin nhớ lại cộng đồng Chúa thiết lập tự thuở xa xưa, xin nhớ bộ lạc Chúa
đã chuộc để làm phần tư hữu, xin nhớ lại núi Sion, nơi Chúa đã đặt ngai toà! -
Ðáp.
2) Xin Chúa dời gót tới
nơi hoang tàn vĩnh viễn: tên thù đã tàn phá hết trong thánh điện của Ngài.
Trong hội đường của Chúa, quân nghịch đã rống lên, chúng đã đặt cờ hiệu của
chúng trên đài chiến thắng. - Ðáp.
3) Chúng giống như kẻ
trong rừng rậm vung lưỡi rìu! Chúng cũng dùng rìu búa bổ vào cửa hội đường như
thế, chúng đã châm lửa đốt thánh điện của Ngài, chúng chà đạp cung lâu danh
Ngài tận đất! - Ðáp.
4) Xin Chúa nhìn lại lời
minh ước, vì nơi hang hốc và đồng ruộng đầy dẫy bạo hành. Xin đừng để người
khiêm cung trở về tủi hổ, xin cho người cơ hàn nghèo khổ được ngợi khen danh
Chúa. - Ðáp.
Alleluia: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia! -
Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống
đời đời. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 8, 5-17
"Những người từ
phương đông và phương tây sẽ đến trong nước trời".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu vào
thành Capharnaum, thì có một đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng: "Lạy Thầy,
thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt đau đớn lắm!" Chúa Giêsu
phán bảo ông rằng: "Tôi sẽ đến chữa nó". Nhưng viên đại đội trưởng
thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi,
nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng,
cũng như tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc
hạ, tôi bảo người này đi thì anh đi, tôi bảo người kia đến thì anh đến, tôi bảo
gia nhân làm cái này thì nó làm!" Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với
những kẻ theo Người rằng: "Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một
lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều
người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp
trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở
đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng". Ðoạn Chúa nói với viên sĩ quan rằng:
"Ông cứ về, ông được như ông đã tin". Và ngay giờ ấy, gia nhân ông đã
được lành mạnh.
Khi Chúa Giêsu vào nhà
ông Phêrô, thấy bà mẹ vợ ông đang sốt rét liệt giường. Chúa chạm đến tay bà và
cơn sốt biến đi. Bà chỗi dậy tiếp đãi các ngài.
Ðến chiều, họ đưa đến
cho Chúa nhiều người bị quỷ ám: Chúa dùng lời đuổi quỷ, và chữa lành tất cả các
bệnh nhân, để ứng nghiệm lời tiên tri Isaia nói rằng: "Người đã gánh lấy
các bệnh tật của chúng ta, và đã mang lấy những nỗi đau thương của chúng
ta".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Tuyên xưng niềm
tin
Tin Mừng hôm nay thuật
lại câu truyện lòng tin của viên bách quản Rôma, một lòng tin đã khiến Chúa
Giêsu phải ngạc nhiên. Nếu Chúa Giêsu đã khen lòng tin của người đàn bà bị bệnh
loạn huyết khi bà nghĩ rằng chỉ cần đụng vào gấu áo Ngài cũng đủ để được khỏi,
thì lòng tin của viên bách quản này còn mạnh hơn nhiều: Ông tin rằng Chúa Giêsu
chỉ cần nói một lời, thì đầy tớ của ông, dù có ở xa đến đâu cũng sẽ được lành.
Trước lòng tin ấy, Chúa Giêsu đã thốt lên: "Tôi không thấy một người
Israel nào có lòng tin như thế".
Lời tuyên xưng của
viên bách quản là kết quả hiểu biết đúng đắn về bản thân và quyền năng của
Thiên Chúa nơi Chúa Giêsu. Ðể có sự hiểu biết đúng đắn cần phải có thái độ
khiêm nhường và thành thật. Vì con người là một tinh thần kết hợp với thể xác:
thể xác bị ràng buộc bởi các điều kiện không gian và thời gian, còn tinh thần
chẳng bị một ràng buộc nào; thể xác đang nằm sát đất, nhưng tinh thần có thể
vươn tới trời cao; thể xác đang ở hiện tại, nhưng tinh thần có thể lùi lại quá
khứ hoặc hướng tới tương lai rất xa.
Óc tưởng tượng đưa con
người viễn du khắp nơi, cả những vùng không tưởng. Óc tưởng tượng vẽ ra cho con
người muôn vàn hình ảnh, mà nếu không khiêm nhường trong hiểu biết, con người sẽ
bám víu mãi vào đó. Khiêm nhường đem tinh thần con người trở về với thân xác hạn
hẹp yếu đuối; khiêm nhường chỉ cho con người thấy thực tại của thân phận làm
người, đó là hoàn toàn lệ thuộc vào Thiên Chúa; tất cả những gì con người có đều
là do Thiên Chúa ban. Nhận thức được chân lý này, nên niềm tin của viên bách quản
được Chúa Giêsu khen thưởng, và Giáo Hội đã mượn lời tuyên xưng này để hằng
ngày trong Thánh Lễ, người tín hữu có thể dâng lên Chúa tâm tình khiêm tốn, bất
xứng của mình.
Ước gì lời Chúa hôm
nay là một nhắc nhở chúng ta trong công việc hằng ngày, giúp chúng ta vững tin
và nhận ra mọi ơn lành đến từ Chúa và dâng lời cảm tạ Ngài.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 12 TN2
Bài đọc: Lam
2:2, 10-14, 18-19; Mt 8:5-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hãy luôn biết
tin tưởng và trông cậy nơi Thiên Chúa.
Đau khổ, đói khát và
chết chóc xảy ra phần lớn là do tội bất trung của con người. Họ không chịu vâng
lời và làm theo những điều Chúa truyền dạy. Khi phải sống trong đau khổ, con
người có thể có hai thái độ: hoặc nhận ra tội lỗi đã xúc phạm đến Thiên Chúa và
ăn năn trở lại, hoặc ngã lòng trông cậy, chửi trời và trách người.
Các bài đọc hôm nay
cung cấp cho con người niềm hy vọng và tin tưởng nơi Thiên Chúa. Trong bài đọc
I, tác giả Sách Ai Ca, sau khi khóc than về những u sầu đau thương mà con cái
Israel phải lãnh nhận, ông nhận ra đó là hậu quả của việc bất trung với Thiên
Chúa. Ông khuyên họ phải biết than khóc tội lỗi của mình ngày đêm và tin tưởng
trông cậy nơi tình thương Thiên Chúa sẽ giải thoát họ. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu thương xót và chữa lành mọi người chạy đến với Ngài, ngay cả người đầy tớ
của viên Đại Đội Trưởng Dân Ngoại.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Bài thương ca về biến cố mất nước Judah năm 587 BC
1.1/ Đừng tin vào quyền
thế của vua chúa hay sức mạnh quân sự.
Tác giả của bài thương
ca muốn nói rõ cho mọi người biết: Đức Chúa là nguyên nhân chính, vua Babylon
chỉ là nguyên nhân phụ trong biến cố mất nước của Judah: Chính Đức Chúa huỷ diệt
chẳng chút xót thương mọi nơi cư ngụ của Jacob; chính Người triệt hạ đồn luỹ của
thiếu nữ Judah; chính Người xô xuống đất và làm nhục vương quốc và thủ lãnh của
nàng.
Tội của vua chúa và những
nhà lãnh đạo ảnh hưởng đến nỗi nhục của toàn dân. Họ phải ăn năn vì các tội của
họ: “Hàng kỳ mục của thiếu nữ Sion ngồi thinh lặng ngay trên thềm đất,
đầu rắc đầy tro bụi, mình mặc áo vải thô.” Chính tội của họ làm cho các con gái của họ bị hãm hiếp bởi Dân Ngoại, cho trẻ thơ dân họ phải vất vưởng kiếm ăn, phải hỏi mẹ chúng lương thực “Bánh con đâu?” vì quá đói, rồi chúng ngã gục trên các quảng trường của thành phố. Như những người bị đâm, chúng trút linh hồn ngay trên tay mẹ.
đầu rắc đầy tro bụi, mình mặc áo vải thô.” Chính tội của họ làm cho các con gái của họ bị hãm hiếp bởi Dân Ngoại, cho trẻ thơ dân họ phải vất vưởng kiếm ăn, phải hỏi mẹ chúng lương thực “Bánh con đâu?” vì quá đói, rồi chúng ngã gục trên các quảng trường của thành phố. Như những người bị đâm, chúng trút linh hồn ngay trên tay mẹ.
Jacob, Judah, Sion,
Jerusalem là những tên khác nhau để chỉ một thực tại: vương quốc Judah. Tác giả
cũng đổ tội cho vua chúa và các nhà lãnh đạo đã nghe lời các ngôn sứ giả: “Ngôn
sứ của ngươi tỏ cho ngươi thấy toàn điều hư ảo, toàn chuyện khói mây, còn lỗi lầm
ngươi, chúng không vạch rõ để đảo ngược vận số của ngươi. Điều chúng thấy là điều
huyền hoặc, chỉ đưa ngươi vào ảo tưởng mà thôi.”
1.2/ Chỉ có Đức Chúa mới
có thể giải thoát Israel.
Trong cảnh khổ nơi lưu
đày, con cái Israel phải biết than khóc ngày đêm tội lỗi của mình: “Tự đáy
lòng, hãy kêu lên Chúa, hỡi tường thành của thiếu nữ Sion! Cứ để mặc suối lệ
ngươi tuôn chảy, ngày đêm chẳng khi ngừng. Chớ khi nào ngơi nghỉ, cũng đừng để
dòng lệ khô đi.” Vì chỉ với tấm lòng ăn năn thành thật và kêu cầu lên Đức Chúa,
họ mới có thể hy vọng Ngài giải thoát họ khỏi cảnh lưu đày nơi đất khách quê
người, con cháu họ mới thoát khỏi cảnh đói khát hiện giờ. Tác giả khuyến khích
dân chúng: “Đứng dậy đi, la lên trong đêm tối, khi năm canh chỉ mới bắt đầu!
Trước nhan Chúa, hãy trút niềm tâm sự, giơ tay hướng về Người mà cầu cho sinh mạng
của đoàn con đang lịm dần vì đói đầu đường, góc phố, khắp nơi nơi.”
2/ Phúc Âm: Tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế.
2.1/ Đức tin của viên
Đại Đội Trưởng thành Capernaum
(1) Cách biểu lộ đức
tin của ông cho thấy:
– Ông là người có lòng
thương xót: Người ông van xin Chúa Giêsu chữa khỏi bại liệt không phải là máu mủ
ruột thịt gì của ông, nhưng chỉ là một người đầy tớ. Theo truyền thống Rôma,
người đầy tớ chỉ được coi như một món hàng để mua bán và để xử dụng. Chúng ta
không lạ gì khi Chúa Giêsu đáp trả lòng thương xót của ông, vì Ngài là Đấng
Thương Xót.
– Ông là người rất
tinh tế và khiêm nhường: Ông biết truyền thống Do-thái không cho phép người
Do-thái vào cùng một mái nhà với người Dân Ngoại; vì thế, để tránh tai tiếng
cho Chúa Giêsu, viên Đại Đội Trưởng đáp: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào
nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.” Câu trả
lời này đã được Giáo Hội dùng để chuẩn bị tâm hồn các tín hữu trước khi rước
Mình Thánh Chúa.
– Ông là người rất tin
tưởng: Khi nghe Chúa Giêsu trả lời “Chính tôi sẽ đến chữa nó;” ông không một
chút nghi ngờ quyền năng của Chúa Giêsu. Hơn nữa, với kinh nghiệm của một sĩ
quan, ông còn tin Chúa Giêsu có thể chữa bệnh mà không cần hiện diện.
(2) Phản ứng của Chúa
Giêsu: Trước cách biểu lộ đức tin của một viên sĩ quan Dân Ngoại,
Đức Giêsu ngạc nhiên
và nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông: Tôi không thấy một
người Israel nào có lòng tin như thế.” Sự thật đau lòng, nhưng phải mở mắt tất
cả tín hữu: những người vô đạo nhiều khi biểu lộ đức tin cách sâu xa hơn những
người có đạo!
– Ngài cũng cảnh cáo
những con cái trong nhà mà thiếu đức tin: “Tôi nói cho các ông hay: từ phương
Đông phương Tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Abraham, Isaac và
Jacob trong Nước Trời; nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm
bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng.” Con cái trong nhà có
quyền thừa hưởng gia tài của cha ông để lại; nhưng nếu con cái bất nhân bất
nghĩa, gia tài sẽ được trao cho những ai có lòng tin yêu và biết cách xử dụng
gia tài tốt hơn. Quyền thừa hưởng gia tài của Thiên Chúa chỉ dành cho những ai
tin và trung thành với Thiên Chúa.
– Niềm tin yêu của
viên Đại Đội Trưởng được đền đáp xứng đáng: Rồi Đức Giêsu nói với viên đại đội
trưởng rằng: “Ông cứ về đi! Ông tin thế nào thì được như vậy!” Và ngay giờ đó,
người đầy tớ được khỏi bệnh.
2.2/ Người đã mang lấy
các tật nguyền của ta: Matthew tiếp tục tường
thuật hai phép lạ nữa và trích dẫn lời tiên-tri Isaiah trong Bài Ca Thứ Tư về
Người Tôi Trung của Yahveh: “Người đã mang lấy các tật nguyền của ta và gánh lấy
các bệnh hoạn của ta.”
– Gương sáng của bà mẹ
vợ Phêrô: Chúa Giêsu chữa bệnh cho bà, vì bà là mẹ vợ của Phêrô, môn đệ yêu mến
của Ngài. Được Chúa Giêsu chữa khỏi, Bà không nại cớ mới bệnh dậy để nghỉ ngơi
dưỡng sức; nhưng vội vã chỗi dậy để phục vụ Chúa và các môn đệ của Ngài. Đây phải
là gương sáng cho chúng ta noi theo: Đã nhận được cách nhưng không thì cũng phải
cho đi cách nhưng không. Người chỉ biết đưa tay nhận lãnh sẽ không tiến xa
trong cuộc đời.
– Chúa Giêsu chữa lành
mọi người bị đau khổ tật nguyền: “Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ bị quỷ ám tới
gặp Đức Giêsu. Người nói một lời là trừ được các thần dữ và Người chữa lành mọi
kẻ ốm đau.” Điều này chứng minh: Thiên Chúa không muốn con người phải đau khổ.
Các đau khổ xảy ra là do chính con người gây nên hay ảnh hưởng của thời tiết;
tuy nhiên, Ngài để các đau khổ xảy ra cho các mục đích tốt đẹp hơn mà chúng ta
đã nhiều lần đề cập tới.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Khi phải đương đầu với
đau khổ, chúng ta đừng ngã lòng trông cậy; nhưng hãy biết xét mình để nhận ra
những tội lỗi chúng ta đã xúc phạm đến Thiên Chúa.
– Thiên Chúa sẽ không
bỏ rơi những ai biết ăn năn và kêu xin lòng thương xót của Ngài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
30/06/2018 – THỨ BẢY TUẦN 12 TN
Các thánh tử đạo tiên khởi giáo đoàn Rô-ma
Mt 8,5-17
XỨNG ĐÁNG NHỜ TIN
“Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin
Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi khỏi bệnh.” (Mt 8,8)
Suy niệm: Người Nhật tự nhận mình là
con của thần Mặt Trời. Dân tộc ta thì tự hào mình là con Rồng cháu Tiên. Người
Do Thái cũng vậy, họ hãnh diện được tuyển chọn làm dân riêng của Thiên Chúa.
Khác một điều là vai trò “tuyển dân” ấy không phát xuất từ một truyền thuyết
hay từ một tước hiệu tự phong mà từ lời giao ước Thiên Chúa ký kết với họ, để
qua họ, Đấng Cứu Thế sẽ sinh ra. Thế nhưng họ quên đó là một đặc ân mà trái lại,
tự mãn coi đó như một đặc quyền đương nhiên dành cho “con cái Áp-ra-ham” để rồi
coi khinh dân ngoại và khước từ chính Đấng Cứu Thế. Qua thái độ của viên sĩ
quan tự nhận mình không xứng đáng và nài xin Chúa với một lòng tin mạnh mẽ,
Chúa Giê-su cho thấy rằng không phải do huyết thống nhưng chính là do lòng tin
mà muôn dân có thể trở thành “tuyển dân thời Cứu Thế.” Quả thực mọi người vốn
dĩ không xứng đáng nhưng được trở nên xứng đáng nhờ tin Đức Giê-su là Đấng Cứu
Thế mà Chúa Cha sai đến để ban ơn cứu độ.
Mời Bạn: Tin là nhìn nhận mình
không xứng đáng để hoàn toàn thuận theo ý Chúa. Ước gì lời nguyện “Lạy Chúa,
con chẳng đáng…” ta đọc trong thánh lễ trước khi hiệp lễ còn được biểu lộ nơi mọi
suy nghĩ và hành động trong cuộc sống hằng ngày của ta nữa.
Sống Lời Chúa: Nhìn lại cuộc sống để nhận
ra những đặc ân Chúa ban và dâng lên Chúa lòng biết ơn và lời cam kết sống xứng
đáng với những ơn lành đó.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, mặc dù
con bất xứng, nhưng Chúa đã thương cứu độ và nhận chúng con là con cái Chúa.
Xin giúp chúng con biết sống thế nào để xứng đáng với hồng ân đã lãnh nhận.
(5 Phút Lời Chúa)
Từ phương Đông phương Tây (30.6.2018 – Thứ Bảy Tuần 12 Thường niên
B)
Suy niệm:
Đức Giêsu mới chữa cho một người phong bằng một tiếp xúc gần,
nay Ngài lại chữa lành cho một người bị đau liệt ở xa.
Người được khỏi chính là đầy tớ thân tín của viên đại đội trưởng.
Con người sống gắn bó với nhau bằng những mối dây.
Viên đại đội trưởng là chủ, nhưng ông cảm được nỗi đau của anh đầy tớ:
“Đầy tớ của tôi bị liệt nằm ở nhà, đau đớn kinh khủng” (c. 6).
Người đầy tớ được khỏi là nhờ tình thương của chủ đối với anh,
chính ông đã đi gặp Đức Giêsu và xin Ngài chữa cho anh đầy tớ (c. 5).
Và chính lòng tin của ông đối với Đức Giêsu đã khiến anh được khỏi (c.
10).
Những điều tốt lành của Thiên Chúa vẫn đến với ta qua người khác.
Khi Đức Giêsu nghe lời kêu xin, thì Ngài sẵn sàng lên đường ngay (c. 7),
dù biết rằng nhà của viên đại đội trưởng là nhà dân ngoại, bị coi là ô uế.
Có thể vì sợ Ngài bị ô uế mà ông ta đã can ngăn bằng câu nói nổi tiếng:
“Tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời,
đầy tớ tôi sẽ được khỏi bệnh” (c. 8).
Ông ý thức về sự bất xứng của mình, của căn nhà mình ở.
Và ông xác tín vào sức mạnh của việc “Ngài chỉ nói một lời.”
Viên đại đội trưởng nhận mình là người có quyền.
Uy quyền của ông nằm trong lời ông ra lệnh cho cấp dưới (c. 9).
Ông tin lời của Đức Giêsu cũng có uy quyền như vậy.
Chỉ một lời ra lệnh của Ngài cũng đủ đẩy lui bệnh tật và thần dữ.
Đức Giêsu ngây ngất trước lòng tin của viên sĩ quan dân ngoại,
một lòng tin vừa mạnh mẽ, vừa khiêm tốn.
Một lòng tin như thế, Ngài chưa từng gặp nơi dân Ítraen (c. 10).
Đức Giêsu nghĩ đến ngày cánh chung, quanh bàn tiệc Nước Trời,
có bao người đến từ muôn phương, những kẻ không phải là người Do thái.
Họ làm nên một cộng đoàn mới gồm những kẻ tin vào Ngài.
Họ vui sướng được ngồi bên các tổ phụ và những người Ítraen chân chính.
Đức Giêsu cho thấy dòng lịch sử đang đi vào ngã rẽ quan trọng.
Ơn cứu độ phổ quát do Ngài đem lại được mở ra cho mọi người.
Chỉ ai cố tình chối từ Tin Mừng Nước Trời mới bị loại (c. 12).
Đức Giêsu không chỉ rao giảng Nước Trời bằng lời.
Ngài còn chứng minh Nước Trời đã đến bằng bao việc tốt lành, kỳ diệu.
Lời Ngài giảng cũng là lời chữa cho người phong, cho tên đầy tớ.
“Ngài nói một lời là trừ được các thần dữ” (c. 16).
Lời uy quyền khi giảng cũng là lời uy quyền khi chữa bệnh.
Nhưng Đức Giêsu cũng đụng chạm đến nỗi đau của con người.
Ngài đụng đến người phong, và đụng đến bàn tay mẹ vợ ông Phêrô (c. 15).
Hôm nay, Giáo Hội vẫn cần những người rao giảng như Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin chiếu tỏa trên con ánh sáng của Chúa
và dạy con bước đi
ngay trong đêm tối cũng như giữa ban ngày.
Xin truyền cho con sức mạnh của Người.
Ước gì những cánh tay rã rời
vì thất bại của con
tìm lại được sức trẻ
để gieo trồng hàng ngàn cây xanh
cho một thế giới mới
Ước gì mồ hôi con
pha lẫn mồ hôi của Chúa trong Vườn Cây Dầu.
Ước gì máu con
hòa lẫn với Máu Chúa trên Núi Sọ
để tưới gội cho mảnh đất đã bị khô cằn
vì bất công và ích kỷ.
Chúc tụng Chúa là Cha,
đã dẫn con đi đến cùng,
đến tận Emmaus, nơi Chúa hiển dung
với tràn trề bình an và niềm vui.
ĐHY Roger Etchegaray
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
30 THÁNG SÁU
Để Sống Trọn Vẹn,
Chúng Ta Phải Ký Thác Chính Mình Cho Thiên Chúa
Đức tin vào sự quan
phòng thần linh vẫn luôn gắn kết chặt chẽ với chính ý nghĩa của đời sống con
người. Người ta có thể đối diện với cuộc sống khi họ nắm chắc rằng mình không
phó mặc cho định mệnh mù quáng. Thay vào đó, người ta có thể cậy dựa vào Thiên
Chúa là Đấng Sáng Tạo và là Cha của mọi người. Như vậy, đức tin vào sự quan
phòng của Thiên Chúa giải phóng chúng ta khỏi sự sai lầm của thuyết định mệnh.
Đức tin này được tóm tắt trong phần mở đầu Kinh Tin Kính: “Tôi tin vào Thiên
Chúa, là Cha Toàn Năng.”
Đức tin ấy được nhấn mạnh
trong giáo huấn của Giáo Hội, nhất là nơi Công Đồng Vatican I và II. Chẳng hạn,
Công Đồng Vatican II dạy rằng Thiên Chúa là Đấng “có lòng quan tâm từ phụ đối với
mọi loài” (MV 24), cách riêng “đối với loài người” (MK 3). Một biểu hiện của mối
quan tâm từ phụ này chính là “luật vĩnh cửu, khách quan và phổ cập của Thiên
Chúa – qua luật này, Ngài xếp đặt, hướng dẫn và điều khiển cả hoàn vũ cũng như
các hướng đi của cộng đoàn nhân loại trong ý định đầy khôn ngoan và yêu thương
của Ngài” (TDTG 3).
“Con người hiện hữu chỉ
là do Thiên Chúa đã vì yêu thương nên tạo dựng con người, và cũng vì yêu thương
mà luôn luôn bảo tồn con người; hơn nữa, con người chỉ sống hoàn toàn theo chân
lý một khi tự ý nhìn nhận tình yêu ấy và phó thác cho Đấng tạo dựng mình” (MV
19).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 30/ 6
Các Thánh tiên khởi
của giáo đoàn Rôma
Ac 2,
2.10-14.18-10; Mt 8, 5-17.
Lời suy niệm: Khi Đức Giêsu
vào thành Caphácnaum, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin:
“Thưa Thầy, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm” Người
nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó”. Viên đại đội trưởng đáp: “Thưa Ngài, tôi chẳng
đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi
bênh.”
Trong câu chuyện viên đại đội trưởng đến gặp Chúa Giêsu để xin Người chữa bệnh
tê bại cho một người đầy tớ của ông, điều này cho chúng ta thấy được sự quan
tâm của một con người đối với một con người, khi đã quan tâm thì không còn phân
biệt giai cấp, trong tình thương còn có sự cảm nhận: “đau đớn lắm”
Lạy Chúa Giêsu. Chúa thấy lòng thương của người đại đội trưởng đối với tên đầy
tớ của ông, Chúa đã nhận lời ngay, và với sự khiêm tốn và lòng tin của ông Chúa
đã khen ngợi về đức tin của ông, và đã chữa lành cho người đầy tớ. Xin Chúa cho
chúng con luôn có lòng tin vào quyền năng yêu thương của Chúa, và luôn biết
quan tâm và tỏ bày tình thương đối với từng hoàn cảnh của những người anh em
chung quanh.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 30-06: CÁC
THÁNH TỬ ĐẠO TIÊN KHỞI
CỦA HỘI THÁNH RÔMA
Các Thánh tử đạo tiên
khởi của Hội Thánh Rôma là nạn nhân của Bạo chúa Nêrô. Lệnh bách hại được ban
hành tiếp ngay sau vụ cháy ngày 18 tháng 7 năn 64. Không hiểu đâu là nguyên
nhân của tai hoạ khủng khiếp, lan rộng tới biên thùy Dalatin và Celius, tàn phá
thành đô suốt trong 6 ngày 7 đêm.
Nhưng Nêrô đã qui
trách nhiệm cho các Kitô hữu, phần lớn là nô lệ, những nô lệ đã được giải phóng
và những kiều bào ngoại quốc. Cuộc đàn áp thật bất công và tàn bạo. Các nạn
nhân bị bắt làm mồi cho thú dữ sâu xé hay bị thiêu đốt như những ngọn đuốc sống.
Thảm cảnh gây bất mãn đối với cả các lương dân như Tacite chẳng hạn.
Giáo hội đã muốn dành
ngày hôm nay, ngay sau lễ trọng kính hai thánh Tông đồ của Phêrô và Phaolô để
kính nhớ con số đông đảo các vị thánh tử đạo tiên khởi của Hội Thánh Roma như
những bông hoa đầu mùa mà dâng lên Chúa.
Các Ngài cũng là những
nền tảng xây dựng cho Giáo hội bằng gương trung kiên với đức tin, bằng chính
dòng máu làm cho hạt giống đức tin trổ sinh hoa trái.
(daminhvn.net)
30 Tháng Sáu
Chiếc Cầu Của Gặp Gỡ
Vào khoảng năm
1850, họa sĩ tài ba của Hoa Kỳ là James McNeil Whisler đang còn là một thanh
niên đầy nhiệt huyết. Mặc dù có tâm hồn nghệ sĩ, Whisler cũng đăng ký vào trường
đại học quân sự West Point.
Người ta kể lại rằng
khi giáo sư ra đề tài vẽ về một chiếc cầu, dĩ nhiên, các sinh viên phải hiểu
đây là một chiếc cầu cần được thiết kế trong mục tiêu quân sự. Thế nhưng, tâm hồn
nghệ sĩ của Whisler đã không đếm xỉa gì đến khía cạnh quân sự. Anh vẽ một chiếc
cầu thơ mộng bắc qua một mỏm núi thơ mộng. Dọc theo hai bên bờ sông là một tấm
thảm cỏ xanh tươi. Nhưng thơ mộng hơn nữa là có hai đứa bé đứng câu cá trên chiếc
cầu ấy.
Ông giáo sư cầu
cóng không ưng ý chút nào, nên đã ra lệnh cho anh phải bôi đi hình ảnh của hai
đứa bé. Viên sĩ quan bèn di chuyển hai cậu bé từ chiếc cầu xuống thảm cỏ bên bờ
sông. Lần này, ông giáo sư lại càng giận giữ hơn. Ông quát tháo ầm ĩ: “Tôi đã bảo
anh phải cất chúng ra khỏi bức tranh”.
Nhưng con người có
tâm hồn nghệ sĩ xem chừng như không thể vẽ cảnh thiên nhiên mà thiếu bóng dáng
của con người. Không được sáng tác theo ý mình muốn, Whisler bèn vẽ hai cái mộ
trên thảm cỏ dọc theo dòng sông và muốn ông giáo sư hiểu ngầm rằng anh đã chôn
hai cậu bé trong hai cái mộ ấy.
Chiếc cầu được bắc qua
dòng sông là để nối liền hai bờ sông và chiếc cầu nối liền hai bờ sông là để
cho con người ở hai bên bờ sông được liên lạc với nhau. Thiếu sự đi lại của con
người thì chiếc cầu trở thành vô nghĩa.
Chúa Giêsu là chiếc cầu
nối liền Trời cao và Ðất thấp. Nơi Ngài, con người và Thiên Chúa gặp gỡ nhau.
Chỉ trên chiếc cầu của Ðức Kitô con người mới có thể gặp gỡ Thiên Chúa và gặp gỡ
nhau.
Ngài sinh ra trong một
gia đình, Ngài lớn lên trong một gia đình. Ngài đến để quy tụ tất cả nhân loại
thành một gia đình. Con đường cứu rỗi của Ngài là con đường mở rộng cho mọi người
cùng nắm tay đi với nhau. Chiếc cầu nối liền Thiên Chúa và con người là chiếc cầu
của gặp gỡ, của cảm thông, của yêu thương. Chúng ta chỉ có thể đi về cõi phúc
trên chiếc cầu của gặp gỡ, của yêu thương ấy.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét