29/04/2016
Thánh Catarina Siêna, trinh nữ, tiến sĩ Hội
Thánh.
Lễ nhớ.
* Thánh nữ sinh năm 1347 tại Xiêna. Ngay
từ thuở niên thiếu, chị đã khao khát sống cuộc đời hoàn thiện, khát khao chiêm
ngưỡng Chúa Kitô chịu đóng đinh, và phục vụ Hội Thánh bấy giờ đang bị xâu xé.
Vì thế, chị đã gia nhập Dòng Ba Đaminh. Thấm nhuần tinh thần của thánh Đaminh,
chị yêu mến Thiên Chúa và tha nhân một cách nồng nàn, cổ võ bình an thuận hòa
giữa các thành của nước Italia, can đảm bênh vực quyền lợi và sự tự do của Đức
Giáo Hoàng và canh tân đời sống đạo đức. Chị là tác giả của nhiều tác phẩm đạo
lý và tu đức. Chị qua đời năm 1380. Ngày 18 tháng 06 năm 1939, Đức Giáo Hoàng
Piô XII tuyên phong chị làm bổn mạng nước Italia.
Và ngày 04 tháng 10, Đức Giáo Hoàng Phaolô VI tuyên phong cho
chị là tiến
sĩ Hội Thánh.
BÀI ĐỌC
I: Cv 15, 22-31
"Thánh Thần
và chúng tôi xét rằng không nên buộc thêm cho anh em gánh nặng nào khác".
Trích
sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, các Tông đồ, kỳ lão cùng toàn
thể Hội Thánh, chấp thuận chọn ít người trong các ngài, và sai đi Antiôkia với
Phaolô và Barnaba: đó là Giuđa, gọi là Barsaba, và Sila, những vị có uy thế giữa
anh em. Các ngài nhờ tay hai ông chuyển bức thư viết như sau: "Anh em Tông
đồ và kỳ lão chúng tôi kính chào các anh em thuộc dân ngoại ở Antiôkia, Syria
và Cilicia. Chúng tôi nghe tin rằng có mấy người trong chúng tôi đã đến nói những
lời gây hoang mang và làm cho tâm hồn anh em xao xuyến, chúng tôi không uỷ quyền
cho họ, vì thế chúng tôi họp lại, đồng ý chọn một ít người và sai đến anh em
làm một với Barnaba và Phaolô, những anh em yêu quý của chúng tôi, tức là những
người đã liều mạng sống mình vì danh Đức Giêsu, Chúa chúng tôi. Vậy chúng tôi
đã sai Giuđa và Sila đến nói miệng với anh em cũng chính những lời này: Thánh
Thần và chúng tôi xét rằng không nên đặt thêm cho anh em gánh nặng nào khác
ngoài mấy điều cần kíp này là anh em hãy kiêng đồ cúng thần, huyết, thịt thú chết
ngạt và gian dâm; giữ mình khỏi các điều đó, là anh em làm phải. Chúc anh em vạn
an".
Các ngài giã từ và đi xuống Antiôkia, triệu tập dân
chúng lại và trao cho họ bức thư. Đọc thư xong, họ vui mừng vì được an ủi. Đó
là lời Chúa.
ĐÁP
CA: Tv 56, 8-9. 10-12
Đáp:
Lạy Chúa, con sẽ ngợi khen Chúa giữa chư dân (c. 10a).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Lòng con bền vững, lạy Chúa, lòng con bền
vững; con sẽ hát xướng, con sẽ đàn ca. Hãy thức dậy, linh hồn tôi ơi, hãy thức
dậy, hỡi đàn sắt với đàn cầm, tôi sẽ làm cho bình minh thức giấc. - Đáp.
2) Lạy Chúa, con sẽ ngợi khen Chúa giữa chư dân; con
sẽ hát mừng Ngài trong các nước: vì đức từ bi Chúa cao tới cõi trời, và lòng
trung tín Ngài chạm ngàn mây. Lạy Chúa, xin Ngài hiện ra cao cả trên trời, xin
tỏ vinh quang Ngài trên toàn cõi đất! - Đáp.
ALLELUIA:
Mt 28, 19 và 20
Alleluia,
alleluia! - Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày
cho đến tận thế. - Alleluia.
PHÚC
ÂM: Ga 15, 12-17
"Đây là lệnh
truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng:
"Đây là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến
các con. Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu
mình. Các con là bạn hữu của Thầy, nếu các con thi hành những điều Thầy truyền.
Thầy không còn gọi các con là tôi tớ, vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Thầy gọi
các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy
đã cho các con biết. Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn
các con, và đã cắt đặt, để các con đi, và mang lại hoa trái, và để hoa trái các
con tồn tại, để những gì các con xin Cha nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho các
con. Thầy truyền cho các con điều này là: các con hãy yêu mến nhau". Đó là
lời Chúa.
(thanhlinh.net)
SUY NIỆM : Yêu thương và phục vụ.
Hôm
qua, lời Chúa đã mặc khải cho chúng ta thấy Thiên Chúa yêu thương chúng ta và
chúng ta phải trung thành với Đấng đã đặt hy vọng nơi chúng ta.
Hôm
nay, Đức Giêsu dạy cho chúng ta biết rõ phải đáp trả tình yêu của Chúa: “Đây là
điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”.
Phẩm chất của tình yêu Kitô hữu là nên giống tình yêu Thiên Chúa. Tình yêu của
chúng ta phải đối chiếu với cách thức của Đức Giêsu yêu thương chúng ta: “Không
có tình yêu nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu
của mình”.
Tình
yêu của Kitô hữu là tặng ban sự sống, thời giờ và công việc, tình cảm và lợi
ích của mình cho người khác. Tình yêu Kitô hữu hoàn thành trong sự hy sinh trọn
vẹn đời mình cho người khác.
Chúng
ta có thể thực hành tình thương người dần dần theo từng giai đoạn. Bắt đầu
chúng ta thử thực hiện giúp đỡ người chung quanh chúng ta mỗi ngày mỗi tốt hơn.
Thứ đến chúng ta tìm hiểu và liệt kê những điều họ cần thiết để tìm cách giúp đỡ
họ mạnh sức hơn. Rồi sẽ đến ngày chúng ta hy sinh cả những lúc nghỉ ngơi, những
việc riêng tư.
Tới
ngày đó, chúng ta sẽ thực hiện được lời thánh Phao-lô: “Chúng tôi hoàn tất trong
thân xác chúng tôi điều còn thiếu trong đau khổ của Đức Kitô”. Chúng tôi thực
hiện hình ảnh của Đức Kitô đã khẳng định mình là tôi tớ mọi người.
Trong
Thánh lễ tạ ơn này, chúng ta cử hành cuộc tưởng niệm tình yêu của Chúa để làm sống
lại những cử chỉ trong bữa tiệc ly, những cử chỉ đó bầy tỏ rõ rằng phẩm chất
tình yêu của Đấng cứu độ đã ban cho chúng ta: “Này là Mình Thầy, này là Máu Thầy
đã bị nộp vì anh em”.
(Trích
trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần V PS
Bài đọc: Acts 15:22-31; Jn 15:12-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Yêu thương là chìa khóa để tồn tại.
Chúng
ta học được nhiều điều quan trọng nơi Giáo Hội Jerusalem trong việc giải quyết
các xung đột gây ra do việc chuyển tiếp từ Do-thái Giáo sang Kitô Giáo. Trước
tiên, họ cùng nhau ngồi lại để tìm cách giải quyết vấn đề. Thứ đến, họ theo sự
hướng dẫn của Thánh Thần để tìm ra đâu là sự thật nền tảng mọi người phải giữ,
những gì có thể dung hòa, và những gì có thể chuẩn chước được. Sau đó, họ phải
khiêm nhường bỏ thói quen của mình, hy sinh chấp nhận ý kiến chung, và giải quyết
vấn đề trong tình yêu thương anh em; chứ không truyền lệnh như giữa chủ và tớ,
giữa giai cấp lãnh đạo trung ương và cấp nhân viên dưới quyền mình. Biết cách
giải quyết khôn ngoan như thế là tránh được chiến tranh và xây dựng hòa bình,
là phát triển Tin Mừng vào thế giới theo đường lối Chúa Giêsu thay vì co cụm
vào Jerusalem để bị đồng hóa vào Do-thái Giáo.
Các
Bài Đọc hôm nay nêu bật cho chúng ta những chìa khóa quan trọng trong việc giải
quyết các xung đột. Trong Bài Đọc I, Giáo Hội giải quyết vấn đề theo sự hướng dẫn
của Thần Chân Lý và tình yêu thương của Đức Kitô. Các Tông-đồ quyết định không
áp đặt trên các Dân Ngoại bất kỳ một gánh nặng nào khác, trừ ra những gì hết sức
quan trọng. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sự quan trọng của giới luật
yêu thương: Hãy làm mọi sự vì yêu thương như Ngài đã yêu thương chúng ta. Đừng
đối xử với nhau như chủ và tớ; nhưng hãy đối xử với nhau như anh em, như Chúa
đã đối xử với chúng ta.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Cách giải quyết vấn
đề của Giáo Hội Jerusalem
1.1/ Xóa
tan nghi ngờ bằng cách:
(1)
Chọn đại diện của Giáo Hội Trung Ương để làm sáng tỏ vấn đề với Giáo Hội địa
phương: "Các Tông Đồ, các kỳ mục, cùng với toàn thể Hội Thánh, quyết định
chọn mấy người trong các ông, để phái đi Antioch với ông Phaolô và ông
Barnabas. Đó là ông Judah, biệt danh là Barsabbas, và ông Silas, những người có
uy tín trong Hội Thánh."
(2) Gởi
sứ điệp chính thức: Vì tin đồn thất thiệt và mạo danh gây ra nghi kỵ, chia rẽ,
và tranh chấp trong cộng đoàn, Giáo Hội Jerusalem đã nhận ra điều này và làm
sáng tỏ trong Thư luân lưu: "Chúng tôi nghe biết có một số người trong
chúng tôi, không được chúng tôi uỷ nhiệm, mà lại đi nói những điều gây xáo trộn
nơi anh em, làm anh em hoang mang."
(3)
Chính thức nhìn nhận Barnabas và Phaolô là đại diện: Giáo Hội Jerusalem cũng nhận
ra sự quan trọng của Barnabas và Phaolô với Giáo Hội địa phương: "Cùng với
những người anh em thân mến của chúng tôi là ông Barnabas và ông Phaolô, những
người đã cống hiến cuộc đời vì danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta."
1.2/ Nội
dung của sứ điệp: dựa trên
những lời của Phêrô và Giacôbê góp ý hôm qua. Giáo Hội Trung Ương quyết định: Vậy
chúng tôi cử ông Judah và ông Silas đến trình bày trực tiếp những điều viết sau
đây:
(1)
Không phải mang gánh nặng nào khác: "Thánh Thần và chúng tôi đã
quyết định không đặt lên vai anh em một gánh nặng nào khác." Hai điểm quan
trọng được các Tông-đồ nhấn mạnh là "Thánh Thần" và "chúng
tôi." Giáo Hội không chỉ mang tính cách trần thế như bao tổ chức khác;
nhưng có nguồn gốc từ Trời. Giáo Hội hoạt động dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần.
Quyết định đạt được không do một cá nhân quyết định, nhưng là cố gắng của tập
thể, sau khi đã cùng nhau cầu nguyện, đóng góp ý kiến, và đi tới quyết định.
(2)
Ngoài những điều cần thiết này: "kiêng ăn đồ đã cúng cho
ngẫu tượng, kiêng ăn tiết, ăn thịt loài vật không cắt tiết, và tránh gian dâm.
Anh em cẩn thận tránh những điều đó là tốt rồi." Những điều cần thiết tối
thiểu này là những gì Giáo Hội Trung Ương nghĩ mọi người, Do-thái cũng như Dân
Ngoại, cần phải giữ.
2/
Phúc Âm: Điều Thầy truyền dạy
anh em là hãy yêu thương nhau.
2.1/ Giới
luật yêu thương: "Đây
là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh
em." Đây có thể nói là giới luật duy nhất Chúa Giêsu để lại cho con người;
nhưng nó lại là giới luật nền tảng, vì nó bao trùm trên các giới luật khác. Yêu
thương, không đơn thuần như con người hiểu, nhưng là yêu thương phát xuất từ
Thiên Chúa. Con người phải có yêu thương này trước khi con người có thể đáp ứng
đòi hỏi của Chúa Giêsu: "Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của
người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình."
2.2/
Tình bằng hữu giữa Chúa Giêsu và các Tông-đồ: Dưới con mắt phàm nhân, mối liên hệ giữa Chúa Giêsu và
con người là mối liên hệ giữa chủ nhân và đầy tớ; vì Thiên Chúa dựng nên và có
quyền trên con người. Ngài có quyền ra lệnh và con người có bổn phận phải thi
hành. Hay có tốt hơn cũng chỉ là mối liên hệ giữa Thầy và trò. Tuy mối liên hệ
này gần hơn, nhưng vẫn còn khỏang cách rất lớn giữa hai chủ thể: Thầy có quyền
bắt học trò làm theo ý mình muốn. Các ông không thể nào ngờ lời Chúa nói các
ông có thể trở thành bạn hữu của Ngài: "Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu
anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy."
(1)
Khác biệt giữa tôi tớ và bạn hữu: "Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa,
vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả
những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết." Điểm đặc
biệt giữa bạn hữu là họ chia sẻ cho nhau mọi tâm sự và mọi sướng, khổ, vui, buồn.
Chúa Giêsu đã mặc khải cho các môn đệ mọi điều Ngài đã thấy nơi Chúa Cha, đã
cùng chia sẻ mọi nỗi vui buồn trong 3 năm rao giảng; đã rửa chân cho các ông
như một đầy tớ, và đã sẵn sàng hy sinh tính mạng vì các ông. Chúa thực sự đã đối
xử với các ông như một người bạn thân thiết.
(2) Chúa
chọn các Tông-đồ cho một sứ vụ: "Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng
chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa
trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa
Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em." Chúa Giêsu nhấn mạnh đến
vai trò của Thiên Chúa trong việc lựa chọn các Tông-đồ. Ngài chọn các ông chứ
không phải các ông đã chọn Ngài. Ngài chọn các ông khi các ông vẫn còn rất nhiều
khuyết điểm và giới hạn của con người; nhưng Ngài huấn luyện và thánh hiến các
ông, để rồi sai các ông đi cho một sứ vụ: mang con người về cho Thiên Chúa.
Điều
làm chúng ta ngạc nhiên sau biến cố Phục Sinh là sự thay đổi hoàn toàn nơi các
Tông-đồ, từ những con người thất học, nhút nhát, trở thành can đảm, khôn ngoan,
dám đương đầu với các người trong Thượng Hội Đồng, và họ không thể đối đáp được
với các ông. Nói tóm, Chúa ban tất cả những gì cần thiết để các ông có thể chu
toàn sứ vụ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Khi
có xung đột trong gia đình hay cộng đòan, chúng ta hãy theo sự hướng dẫn của
Thánh Thần để tìm ra sự thật và loại trừ tất cả những ích kỷ và ghen tị ẩn giấu
đàng sau nó.
- Sau
khi đã khiêm nhường tìm ra sự thật, chúng ta phải giải quyết vấn đề trên căn bản
yêu thương, chứ không dùng quyền hành để ra lệnh như chủ và tớ.
-
Chúng ta phải có can đảm để nhận ra lỡ lầm và sửa sai cho đúng. Hãy yêu thương,
khuyến khích, và nâng đỡ nhau trong khi rao giảng và làm chứng cho Tin Mừng.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
29/04/16 THỨ SÁU TUẦN 5 PS
Th. Ca-ta-ri-na Xi-ê-na, trinh nữ, tiến sĩ HT
Ga 15,12-17
Th. Ca-ta-ri-na Xi-ê-na, trinh nữ, tiến sĩ HT
Ga 15,12-17
Suy niệm: Nói về tình yêu là nói về sự sống và sự chết,
bởi vì người ta sống vì yêu mà chết cũng vì yêu. Quả vậy, Đức Ki-tô đã sống và
chết vì yêu thương con người. Ngài đã vượt qua từ cõi chết đến cõi sống, để
minh chứng về công cuộc cứu chuộc vì yêu thương. Và Ngài dùng chính mẫu gương
của Ngài để dạy chúng ta làm điều mà chính Ngài đã thực hiện: “Anh em hãy yêu thương nhau,
như Thầy yêu thương anh em”. Ngài
đã chết vì chúng ta để trở nên bạn hữu của chúng ta, và mời gọi chúng ta : “Anh
em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy”. Muốn trở nên bạn hữu của Chúa, chúng ta chỉ có
một điều kiện: thương yêu nhau như Chúa đã yêu.
Mời Bạn: Điều
Chúa kêu gọi chúng ta, dễ mà khó. Dễ hiểu, nhưng khó thực hiện. Ai trong chúng
ta mà chẳng biết thương yêu. Nhưng yêu thương như Chúa yêu thì quả là điều
không tưởng. Chính Chúa Giê-su cũng đã thực hiện điều chúng ta không thể tưởng
tượng được. Mời bạn làm những gì bạn có thể để theo gương Ngài. Một mình bạn,
khó đấy; nhưng với Ngài, đầy hy vọng.
Chia sẻ: Muốn
yêu như Chúa yêu, trước hết, bạn đừng có kẻ thù. Muốn không có kẻ thù, bạn phải
biết thứ tha. Muốn thứ tha cho người, trước hết, bạn hãy nhớ mình đã được Chúa
thứ tha.
Sống Lời Chúa: Bạn
là bạn hữu của Chúa đấy chứ? Cứ yên tâm thi hành những điều Chúa truyền dạy.
Chúa sẽ nâng đỡ bạn.
Cầu nguyện: “Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong
mọi người. Để con đem yêu thương vào nơi oán thù…”
Yêu thương nhau như Thầy
Tình bạn đối với Giêsu khiến ta có tình bạn đối với
nhau. Tình bạn ta có đối với nhau minh chứng về tình bạn ta đang có với Giêsu.
Suy
niệm:
Tôn
giáo nào cũng dạy người ta phải yêu nhau.
Từ
bi hỷ xả của Phật giáo hay tứ hải giai huynh đệ của Khổng giáo.
Đức
Giêsu đã coi việc yêu thương nhau là một điều răn, một lệnh truyền.
Nhưng
lệnh truyền này có nét mới mẻ:
“Anh
em hãy yêu nhau như Thầy đã yêu anh em” (c. 12).
Nét
mới mẻ và đáng sợ nằm ở chữ như.
Chính
chữ này làm nên nét đặc trưng của Kitô giáo.
Đức
Giêsu soi sáng ý nghĩa của chữ như trong câu sau,
khi
Ngài nói đến tình yêu của mình đối với các môn đệ:
“Không
ai có tình yêu lớn hơn
tình
yêu của người hy sinh mạng sống vì bạn hữu mình” (c. 13).
Chết
cho các bạn của mình là hành vi lớn nhất của tình yêu.
Thập
giá là biểu hiện của tình yêu lớn nhất, tình yêu hiến mạng.
Đức
Giêsu đòi buộc các môn đệ phải yêu nhau đến mức đó.
Người
Kitô hữu được mời gọi yêu nhau đến mức đó.
“Như Cha đã yêu Thầy thế
nào, Thầy cũng yêu anh em như vậy.
Anh
em hãy ở lại trong tình yêu của của Thầy” (c. 9).
Có
một dòng suối tình yêu chảy tràn từ Cha đến Thầy Giêsu,
và
từ Thầy Giêsu đến với các môn đệ.
Ở
lại trong tình yêu của Thầy chính là để cho dòng suối đó tiếp tục chảy,
qua
tình yêu giữa các môn đệ với nhau.
Dòng
suối ngừng chảy sẽ trở nên ao tù nhơ nhớp.
Giữa
Thầy Giêsu và các môn đệ không phải chỉ có tình Thầy trò,
mà
còn có tình bạn thân thiết (c. 14).
Một
đặc tính của tình bạn là dám chia sẻ cho nhau những điều riêng tư.
Thầy
Giêsu cho các môn đệ biết việc mình làm,
và
biết những gì Thầy đã nghe được từ nơi cung lòng Cha (c. 15).
Như
thế đời sống thầm kín giữa Thầy với Cha, Thầy đã vén mở.
Thầy
Giêsu sống như một người bạn bên cạnh các môn đệ.
Và
Ngài cũng muốn họ sống như những người bạn bên nhau.
Dám
sống cho nhau và dám chết cho nhau.
Chỉ
khi họ sống với nhau như những người bạn đích thực,
các
môn đệ mới thật là bạn của Giêsu (c. 14).
Tình
bạn đối với Giêsu khiến ta có tình bạn đối với nhau.
Tình
bạn ta có đối với nhau minh chứng về tình bạn ta đang có với Giêsu.
Trong
đời thường, chúng ta ít có cơ hội hy sinh mạng sống cho nhau.
Nhưng
chúng ta lại có rất nhiều cơ hội hy sinh những điều đáng quý khác,
như
thời giờ, tiền bạc, sức khỏe, uy tín, quyền lợi, dự tính, ảnh hưởng…
Những
hy sinh này đụng đến cái tôi của ta và làm ta đau nhói.
Mong
các Kitô hữu biết yêu nhau để người ta biết chúng ta là ai (Ga 13, 35).
Cầu
nguyện:
Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng
tấm
bánh để dành của con thuộc về người đói,
chiếc
áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi,
tiền
bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn.
Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng,
có
bao điều con lãng phí
bên
cạnh những Ladarô túng quẫn,
có
bao điều con hưởng lợi
dựa
trên nỗi đau của người khác,
có
bao điều con định mua sắm dù chẳng có nhu cầu.
Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công
chẳng
ở đâu xa.
Nó
nằm ngay nơi sự khép kín của lòng con.
Con
phải chịu trách nhiệm
về
cảnh nghèo trong xã hội.
Lạy Cha chí nhân,
vũ
trụ, trái đất và tất cả tài nguyên của nó
là
quà tặng Cha cho mọi người có quyền hưởng.
Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt,
vì
Cha muốn chúng con san sẻ cho nhau.
Thế
giới còn nhiều người đói nghèo
là
vì chúng con giữ quá điều cần giữ.
Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu,
nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
29
THÁNG TƯ
Mối
Quan Tâm Từ Phụ Của Thiên Chúa
Người
Mục Tử Tốt Lành là hình ảnh diễn tả độc đáo nhất về sự quan phòng cứu độ của
Thiên Chúa, về mối quan tâm từ phụ của Ngài đối với con người. Do lòng từ bi của
Ngài, Chúa Cha quyết định rằng Chúa Con phải đến để dẫn dắt đàn chiên của Ngài
đến sự sống sung mãn – một sự sống phong nhiêu như dòng suối mát hay đồng cỏ
xanh. Ngôi Lời đã hủy mình ra không và đã cứu độ chúng ta, làm cho chúng ta nên
giống như Ngài đến nỗi mọi Kitôhữu đều có thể nói như Thánh Phao-lô: “Giờ đây
không còn phải là tôi sống nữa, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).
Tuy
nhiên, chúng ta đừng quên rằng sự hiện diện đầy khích lệ của Đấng Cứu Chuộc
không hề miễn cho chúng ta khỏi gánh vác thập giá. Sự hiện diện ấy là một ơn an
ủi giúp ta kết hiệp với Thiên Chúa, giúp ta sống và chịu đau khổ theo thánh ý
Thiên Chúa và vì ích lợi của anh chị em chúng ta.
Như vậy,
chúng ta thấy rằng Đức Kitô đã triển khai một sứ mạng có tính quan phòng để phục
vụ cho những người mà Chúa Cha đã trao cho Người. Người là Mục Tử Tốt Lành.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
29-4
Thánh Catarina Sieena, trinh nữ, tiến sĩ Hội Thánh
Cv
15,22-31; Ga 15, 12-17
Lời
suy niệm: “Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa,
vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả
những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết.”
Đây
là lời chân thật đầy lòng yêu thương của Chúa Giêsu đang tâm sự với mỗi người
chúng ta, đang khi chúng ta đều là tội nhân trước mặt Người. Đây là ước nguyện
của Người, muốn mỗi người chúng ta biết công việc của Người để cùng cọng tác với
Người trong việc cứu rỗi linh hồn của mình và linh hồn người anh em; để cùng
đem về cho Chúa Cha.
Lạy
Chúa Giêsu. Chúng con đều là những tội nhân trước mặt Chúa, thế mà Chúa đã
thương cân nhắc chúng con lên, trở thành bạn hữu của Chúa. Xin cho chúng con biết
hoán cải đười sống của mình để xứng đáng được ở mãi mãi trong tin yêu của Chúa.
Mạnh
Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày
29-04
Thánh
CATARINA THÀNH SIENA
Đồng
Trinh, Tiến Sĩ Hội Thánh (1347 - 1380)
Cartarina
sinh 1347 tại Siêna, là con út của một gia đình dông đảo, cha Ngài, ông Giacômô
là một thợ nhuộm giàu có, Mẹ Ngài Mônna Lapa là một người quản trị có nhiều khả
năng và giàu nghị lực của gia đình sống động này.
Cartarina
đã trải qua tuổi nhỏ thơ ấu bình thường với tính vui đặc biệt khác hẳn với các
anh chị. Nhưng với tuổi thanh xuân, Ngài đã say mê cầu nguyện trong cô tịch. Bà
Lapa rất bực mình và có thời bà coi Cartarina như một đứa con khó trị, vì cô đã
cưỡng lại sự hướng dẫn của mẹ trong những công việc như ăn mặc và giải trí, chống
đối cả những đề nghị thành hôn và luôn cương quyết trong ý tưởng trở nên một nữ
tu.
Ngay
hồi 7 tuổi, Cartarina đã khấn với Đức Trinh nữ rằng : Chúa Giêsu là vị hôn phu
duy nhất của mình. Lên 12 tuổi, cha mẹ muốn gả chồng cho Cartarina. Nhưng rồi
cha mẹ Ngài đã hiểu rằng: không thể thay đổi ý định của Ngài được. Đàng khác,
sau nhiều thử thách, cha mẹ Ngài phải cảm kích khi thấy Ngài vẫn dịu dàng tuân
phục trong những việc nặng nề và từ đó họ không chống lại tiếng gọi thần linh nữa.
Năm
16 tuổi, Cartarina được mặc áo dòng ba Đaminh. Luật lệ dòng cho phép Ngài mặc
áo đen trắng của dòng mà vẫn ở nhà với cha mẹ. Từ đó, trong 3 năm trời thánh
nhân chỉ rời phòng riêng khi đi lễ và xưng tội. Ngài chỉ nói chuyện với cha giải
tội của Ngài thôi. Sau này vị linh mục tốt lành này thú nhận rằng mình thường cảm
thấy thiếu khả năng để hứơng dẫn Cartarina.
Cũng trong thời gian này có khi thánh nhân chỉ ăn một muỗng cháo và ngủ vài giờ mỗi ngày. Những khó nhọc khổ chế thể xác ấy còn quá nhẹ so với cơn thử thách mà quỷ gây ra trong tâm hồn. Khi hết các thử thách, Chúa Giêsu hiện đến dưới hình dạng bê bết máu trên thánh giá. Thánh nhân trách: - Lạy Chúa, Chúa ở đâu khi con một mình chiến đấu với những dày vò kia ?
Cũng trong thời gian này có khi thánh nhân chỉ ăn một muỗng cháo và ngủ vài giờ mỗi ngày. Những khó nhọc khổ chế thể xác ấy còn quá nhẹ so với cơn thử thách mà quỷ gây ra trong tâm hồn. Khi hết các thử thách, Chúa Giêsu hiện đến dưới hình dạng bê bết máu trên thánh giá. Thánh nhân trách: - Lạy Chúa, Chúa ở đâu khi con một mình chiến đấu với những dày vò kia ?
Chúa
trả lời : - Cha vẫn phải với con.
-
Sao, Chúa ở giữa những tư tưởng kinh tởm làm nhơ nhớp linh hồn con sao ?
-
Nhưng những thử thách ấy đâu có làm cho con phiền muộn quá mức ?
- Ôi,
con kinh sợ và đau buồn quá mức ?
- Đó,
các tư tưởng ấy đã không thể làm nhơ uế hồn con vì con tởm gớm chúng. Chính cha
ngự trong lòng con và đã cho con ơn biết đau buồn vì chúng.
Chúa
Giêsu đã thưởng công cho lòng dũng cảm và trung tín của Cartarina bằng cuộc viếng
thăm này. Thánh nhân xin cho được kết hợp mật thiết với Chúa hơn. Trong một thị
kiến, Đức trinh Nữ đã cầm tay thánh nữ và Con Ngài đã xỏ vào tay thánh nữ một
chiếc nhẫn vàng và chỉ một mình thánh nữ trông thấy. Đây là Lễ Cưới nhiệm mầu.
Sau
biến cố đặc biệt này, thánh nữ bắt đầu chia sẻ mọi việc trong nhà, nuôi dưỡng bệnh
nhân và giúp đỡ những người nghèo. Người ta còn nhắc đến việc Ngài săn sóc cho
một người cùi và một người bị ung thư; để vượt qua sự ngại ngùng, Ngài dám hôn
vết thương tanh hôi của họ. Anh hùng săn sóc cho thể xác, chắc chắn Ngài cũng nhiệt
tình lo lắng cho linh hồn con người . Một phạm nhân cứng lòng đã hối cải sau lời
khuyên của thánh nữ, và lãnh nhận cái chết đạo đức trong tay thánh nữ.
Được
ơn thấu suốt các tâm hồn, thánh nhân đã trở nên nơi tập họp của một lớp người
đông đảo cầu thuộc đủ mọi thành phần. Họ bị lôi kéo bởi sự vui tươi lẫn đời sống
khổ hạnh của Ngài, bởi tính khí bình dân lẫn sự hiểu biết sâu sắc về đường
thiêng liêng, bởi nét đẹp bình dị của Ngài. Người ta gọi nhóm người qui tụ bên
Ngài là "Trường phái thần bí".
Với ảnh
hưởng lớn lao ấy, thánh Cartarina được mệnh danh là "Thiên thần hòa giải"
bởi những mối thù hận giữa gia đình không thể chống lại được ảnh hưởng của
Ngài. Ngài nói : - Ghen ghét người lân cận là chống đối lại Thiên Chúa, là hủy
diệt đối với người nuôi dưỡng nó, bởi vì ai sống trong ghen ghét, họ tự ghét bỏ
mình còn hơn là ghét bỏ thù nghịch nữa.
Trước
uy tín dặc biệt này của thánh nhân Bề trên đã đặt Ngài mang lời Chúa đến cho
dân chúng. Ngài dạy ở Siêng Pisa, Rôma. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy một người
con gái bình thường lại có thể diễn đạt tư tưởng như một nhà thần học và một
nhà triết học.
Trở về
phòng riêng, thánh nữ tiếp tục cuộc rao giảng Tin Mừng, khích lệ và nâng đỡ các
tâm hồn. Ngài viết thư cho các vua chúa và cho cả Đức giáo hoàng, các tu sĩ
vâng phục Ngài, các hiệp sĩ bày tỏ nỗi lòng với Ngài. Những việc hệ trọng nhất
được giao phó cho Ngài, một trật Ngài có thể đọc cho hai hay ba thơ ký viết về
những đề tài khác nhau. Bởi đó, Ngài đã giữ một vai trò lớn lao trong lịch sử,
mang lại an bình cho Giáo hội, ngăn chận cuộc nổi loạn ở Pisa và Tôscane. Ngài
là Thiên thần của Siêna trong cuộc nội chiến và dịch hạch. Nhiều thành phố nổi
dậy chống lại Đức giáo hoàng Gregoriô XI là Đấng rời tòa sang Pháp.
Tháng
5 năm 1376, Ngài sang Avignon nài nỉ Đức giáo hoàng trở về Rôma. Các thư từ của
Ngài thổi vào sự can đảm cần thiết cho cuộc trở về này. Khi cuộc nổi loạn ở
Florence bùng nổ, người ta bỗng thấy thánh Cartarina xuất hiện, quỳ dưới chân
thủ lãnh những người nổi loạn và nói: - Ông muốn tìm Cartarina phải không ? Nó
đây, nhưng xin đừng hại những người này.
Cảm
kích vì lòng gan dạ của thiếu nữ, người đứng đầu chấm dứt âm mưu nổi dậy.
Đức
giáo hoàng Grêgoriô XI bỏ Avignon ngày 13 tháng 9 năm 1376. Khi đức giáo hoàng
Gregoriô qua đời, Cartarina trở về Siena và đọc cho thơ ký viết cuốn: "Đối
thoại về Chúa quan phòng". Nhưng có sự chia rẽ, Ngài đứng về phía Urbanô
VI. Trong những bức thư đầy sinh lực, Ngài kêu gọi các vua Au châu vâng phục Đức
giáo hòang. Bốn trăm bức thư và cuốn sách thánh nhân để lại là một kho tàng lớn
lao trong các tác phẩm thiêng liêng.
Giữa
các hoạt động rực rỡ trên, thánh Cartarina đã phải chịu những đau đớn vô danh.
Chúng ta biết rằng: từ Chúa nhật thứ IV mùa chay năm 1375, Ngài đã được in năm
dấu thánh. Dấu chỉ lộ rõ sau khi Ngài qua đời.
Một
chiều tháng giêng năm1380, thánh nhân đã ngã bệnh trong khi đọc một lá thơ viết
cho đức giáo hoàng Urbanô. Phục hồi một phần, nhưng Ngài vẫn sống trong một cơn
hấp hối nhiệm màu, một chuộc chiến đấu với ma quỉ. Và Ngài ngã bệnh hôn mê lần
thứ hai khi đang cầu nguyện tại đền thờ thánh Phêrô và qua đời ba tuần sau vào
ngày 29 tháng 4 năm 1380.
Ngài
được mai táng dưới chân bàn thờ dòng Đaminh Santa Maria Sopra Minerva, nhưng đầu
Ngài sau này được dời về Siena. Tám mươi mốt năm sau Ngài được phong thánh.
Ngày
04 tháng 10 năm 1970, đức Phaolô VI đã tôn phong Ngài vào hàng tiến sĩ Hội
Thánh.
(daminhvn.net)
29
Tháng Tư
Chúc Lành Của Người Cha
Ðức
Hồng Y Cardjin, vị sáng lập của phong trào Thanh Lao Công, đã tự thuật như sau:
"Tôi là con của giai cấp công nhân. Nếu tôi đã có thể trở thành linh mục,
là cũng nhờ cha tôi". Cha tôi là một công nhân nghèo. người đã phải hy
sinh để nuôi dưỡng những đứa con mà hẳn người đã hãnh diện. Tôi còn nhớ, khi
lên 13 tuổi, một buổi tối nọ, khi các anh chị của tôi đã lên giường đi ngủ, tôi
rón rén bước xuống nhà bếp. Tôi đến gần cha tôi. Người đang ngồi trầm ngâm với
chiếc ống điếu. Còn mẹ tôi thì đang khâu giày cho chúng tôi. Tôi rụt rè thưa với
cha tôi: "Thưa ba, con có thể tiếp tục học không?". Cha tôi trả lời:
"Con ơi, ở tuổi con ba đã phải đi làm rồi. Nay thì ba đã già và sức ba
cũng đã mòn".
Tôi
lấy hết can đảm để thuyết phục cha tôi: "Ba ơi, con nghĩ là Chúa đã gọi
con, con muốn tở thành linh mục".
Bình
thường cha tôi là một người ít biểu lộ tình cảm. Nhưng tối hôm đó, khi vừa nghe
tôi cho biết ý định làm linh mục, nước mắt người bỗng từ từ lăn trên gò má...
Và đôi tay của mẹ tôi cũng run lên vì xúc động.
Cuối
cùng, khi làm chủ được cơn xúc động, cha tôi mới thốt lên với tất cả cương quyết:
"Ba má đã hy sinh quá nhiều... Nhưng để cho một người con làm linh mục, ba
má nguyện sẽ tiếp tục hy sinh".
Mà
quảthực, cha mẹ tôi đã tiếp tục làm việc nhiều hơn nữa để tôi có thể tiếp tục học.
Vừa mãn trung học, 8 ngày trước khi lãnh thưởng cuối năm, tôi nhận được điện
tín nhắn tin cha tôi đau nặng.
Trên
giường hấp hối, cha tôi nhìn tôi mỉm cười: đó là chúc lành cuối cùng mà người
dành cho tôi. Người cha đáng thương, hy sinh cho đến chết để người con được trở
thành linh mục.
Sau
khi vuốt mắt người, tôi đã thề hứa sẽ hy sinh để trở thành linh mục, nhất là
linh mục cho giới công nhân.
Thiên
Chúa muốn gọi ai tùy Ngài muốn. Nhưng tiếng gọi ấy luôn được ngỏ với con người
trong một khung cảnh sống cụ thể. Khung cảnh ấy có thể là gia đình, là chợ búa,
là trường học, là chỗ làm việc... Có những khung cảnh thuận tiện, mà cũng có những
khung cảnh không thuận tiện. Có những nơi hạt giống ơn gọi được nảy mầm, vun xới.
Có những nơi hạt giống ấy bị bóp nghẹt...
Thiên
Chúa muốn gọi ai tùy Ngài muốn, nhưng kẻ được gọi luôn là người đang sống cùng
và sống với những người khác. Do đó, nếu không có sự nâng đỡ của những người
xung quanh, hạt giống ơn gọi cũng sẽ mai một dễ dàng...
Chúng
ta hãy cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ. Ý thức đầu tiên của
chúng ta trong ngày hôm nay phải là: ơn gọi là vấn đề của mọi người Kitô. Từ
gia đình, đến trường học, công sở... mọi người chúng ta đều có trách nhiệm nâng
đỡ và bảo vệ hạt giống ơn gọi mà Chúa muốn gieo vào lòng những người anh chị em
của chúng ta.
Thánh
Gioan Bosco đã nói: phần thưởng quan trọng nhất mà Chúa có thể dành cho mọi gia
đình Kitô, đó là kêu gọi một người con làm linh mục. Phần thưởng trọng đại ấy,
Chúa dành cho các gia đình có con cái tận hiến cho Chúa, nhưng Ngài cũng dành
cho tất cả những ai cách này hay cách khác biết cổ vũ, nâng đỡ và giúp phát triển
ơn kêu gọi...
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét