Hành trình ơn gọi của nữ
tu Clare Crockett
Trận động đất 7,8 độ Richter
xảy ra tại Ecuador hôm thứ 7, 16/4 vừa qua làm cho hơn 400 người chết, khoảng
3000 người bị thương và 1700 người bị mất tích. Trong số những người thiệt mạng
có nữ tu Clare Crockett, 33 tuổi và 5 em thỉnh sinh thuộc Hội dòng Nữ Tỳ Gia
đình của Mẹ ở Playa Prieta.
Clare Crockett là cư dân của
thành phố Derry, Bắc Ái nhĩ lan, gia nhập dòng Nữ Tỳ Gia đình của Mẹ ngày 11
tháng 8 năm 2001, khi được 18 tuổi và được diễm phúc khấn trọn đời ngày 8 tháng
9 năm 2010. Chị là người đã lồng tiếng cho nhân vật Lucy trong loạt phim thiếu
nhi “Hi Lucy” được chiếu trên mạng truyền hình Lời Vĩnh cửu từ nhiều năm nay.
Chị được miêu tả như siêu sao, là viên kim cương của gia đình và là người có khả
năng làm cho gian phòng sáng lên với những năng khiếu Chúa ban. Chị có khả năng
hài hước mang đến nụ cười cho nhiều người. Chị đã sáng tác nhiều bài hát và xem
đây là cách giúp đem nhiều người đến với Chúa, giúp cho họ gặp được Chúa. Chị
đã dâng hiến đời mình để đến với các trẻ em và những người trẻ. Chị đã chết như
cách chị sống: quên mình giúp đỡ người khác. Vào ngày Chúa nhật vừa qua, khi chị
đang dạy đàn guitar cho các trẻ em thì trận động đất xảy ra. Chị cố gắng đưa
các em đến nơi trú ẩn nhưng tòa nhà đã sập đè trên chị và các em. Sau đây là chứng
từ của chị về hành trình ơn gọi của mình.
“Tôi lớn lên trong một gia
đình Công giáo. Tôi từ một phần nhỏ của cái thế giơi được gọi là Derry nằm ở Bắc
Ái nhĩ lan. Nơi tôi lớn lên, “Công giáo” và “Tin lành” là những từ ngữ chính trị.
Lớn lên trong một gia đình Công giáo không nhất thiết là bạn tham dự Thánh lễ
hàng ngày hay có những đào tạo về đức tin Công giáo. Những người Công giáo muốn
xây dựng một Ái nhĩ lan thống nhất thì giết những người Tin lành và ngược lại,
những người Tin lành không muốn một Ái nhĩ lan thống nhất thì giết những người
Công giáo. Công giáo đối với tôi nghĩa là những điều này. Thiên Chúa không có
vai trò gì trong cuộc sống của tôi. Trong một xã hội mà sự thù ghét thống trị
thì không có chỗ cho Thiên Chúa.
Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã muốn
trở thành diễn viên. Khi tôi khoảng 15 tuổi, tôi đã tham gia vào một công ty diễn
xuất và có người quản lý. Tôi là người giới thiệu cho một vài chương trình truyền
hình, tôi viết kịch bản, diễn xuất trong nhiều vở kịch, đạt các giải thưởng, và
khi lên 18 tôi đã có một vai nhỏ trong một cuốn phim. Tôi rất thích hội hè. Các
ngày cuối tuần, kể từ khi tôi 16, 17 tuổi, là những ngày say sưa với bạn bè.
Tôi tiêu tốn nhiều tiền vào rượu chè và thuốc lá.
Một ngày kia, một người bạn gọi
tôi: “Clare, bạn có muốn đi Tây ban nha không?” Tôi nghĩ: một chuyến đi không mất
tiền đến Tây ban nha, 10 ngày hội hè dưới ánh mặt trời ở Tây ban nha, dĩ nhiên
là tôi muốn đi. Bạn tôi nói với tôi là các người tham dự sẽ gặp nhau vào tuần
sau đó. Ngày hẹn găp đến và tôi đã đi đến nơi hẹn. Đi vào phòng, tôi thấy toàn
những người khoảng 40 và 50 tuổi, trên tay đang cầm chuỗi Mân côi. Tôi hỏi họ:
“Các cô sẽ đi Tây ban nha à?” Tôi hỏi họ và sợ là họ sẽ trả lời điều mà chỉ sau
3 giây tất cả trả lời một cách nhiệt tình: “đúng vậy, chúng tôi sẽ đi hành
hương”. Tôi muốn trốn khỏi họ nhưng vì tên tôi đã có trên vé nên tôi phải đi.
Bây giờ tôi nhận thấy cách mà Đức Mẹ dùng để mang tôi trở về nhà, về với Mẹ và
con của Mẹ.
Cuộc hành hương rơi vào Tuần
Thánh, được tổ chức trong một đan viện thế kỷ 16, không hoàn toàn như những điều
tôi nghĩ về Tây ban nha. Chúng tôi đã tham dự cuộc gặp gỡ Tuần Thánh với một
nhóm gọi là “Gia đình của Mẹ” và tôi không thích thú lắm. Tuy nhiên, chính
trong cuộc hành hương nàỳ mà Thiên Chúa ban cho tôi ơn nhận ra là Người đã chết
cho tôi trên Thánh giá. Sau khi nhận ơn này, tôi biết là mình phải thay đổi.
Tôi tự hỏi mình: “Nếu Người đã làm điều này cho tôi, tôi phải làm gì cho Người?”
Thật là dễ dàng để nói với
Thiên Chúa: “con sẽ làm bất cứ điều gì Chúa muốn con làm” khi bạn đang tĩnh tâm
hay đang cảm thấy tình yêu của Thiên Chúa, nhưng khi bạn “xuống núi” thì điều
này không còn dễ dàng nữa. Các nữ tu đã mời tôi cùng với họ và các bạn nữ khác
đi hành hương đến Ý. Tôi đã tham gia và dù cho thái độ hời hợt bên ngoài của
tôi, Thiên Chúa đã nói với tôi rõ ràng: Người muốn tôi sống như các nữ tu trong
sự khó nghèo, khiết tịnh và vâng lời. Tôi đã trả lời Người một cách ngay lập tức:
“Con không thể là một nữ tu. Con không thể bỏ uống rượu, hút thuốc, hội hè, nghề
nghiệp và gia đình của con”. Một điều không thể nghi ngờ là nếu Chúa Giêsu yêu
cầu chúng ta làm điều gì, Người sẽ ban cho chúng ta sức mạnh và ân sủng để thực
hiện. Không có sự trợ giúp của Người tôi không thể làm những điều phải làm để
đáp lại lời mời gọi của Người và theo Người.
Sau khi tôi nhận ra điều Chúa
đang gọi tôi làm, Người đã ban cho tôi một ơn lớn lao khi tôi đang tham gia một
cuốn phim ở Anh. Tôi thấy rằng dù dường như tôi có mọi thứ, trong thực tế tôi
chẳng cò gì. Tôi cảm thấy một sự trống rỗng to lớn khi tôi ngồi trên giường ngủ
của khách sạn. Những điều tôi muôn tôi đã đạt được nhưng tôi vẫn không hạnh
phúc. Tôi biết tôi chỉ thực sự hạnh phúc khi làm điều Chúa muốn tôi làm. Tôi biết
là tôi phải bỏ mọi sự và theo Người. Tôi biết rõ ràng là Người đang yêu cầu tôi
tín thác vào Người, đặt cuộc sống của tôi ở trong tay Người và tin.
Tôi bây giờ rất hạnh phúc được
thánh hiến trong dòng các nữ tu Nữ Tỳ Gia đình của Mẹ. Tôi không bao giờ thôi
ngạc nhiên về cách Chúa hoạt động trong các linh hồn, cách Người biến đổi cuộc
sống của một người và làm chủ trái tim người ấy. Tôi cám ơn Chúa đã kiên nhẫn đối
với tôi và vẫn tiếp tục thêm nữa. Tôi không hỏi Người tại sao Người đã chọn
tôi, tôi chỉ đón nhận nó. Tôi hoàn toàn tùy thuộc vào Người và Mẹ Rất Thánh của
chúng ta và tôi xin Người và Mẹ ban cho tôi được ơn trở thành bất cứ điều gì
các Ngài muốn tôi là.” (EWTN, CNA 19/4)
Hồng Thủy OP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét