09/07/2020
Thứ Năm tuần 14
thường niên
Bài Ðọc I: (Năm II) Hs 11,
1b, 3-4, 8c-9
"Quả
tim Ta thổn thức trong Ta và ruột gan Ta bồi hồi".
Trích
sách Tiên tri Hôsê.
Ðây
Thiên Chúa phán: "Lúc Israel còn niên thiếu, Ta đã yêu thương nó, và Ta đã
gọi con Ta ra khỏi Ai-cập.
"Ta
đã dưỡng nuôi Ephraim, Ta đã bồng chúng trên cánh tay Ta mà chúng không biết Ta
chăm sóc chúng. Ta đã dùng dây êm ái và mối yêu thương mà tập (cho) chúng đi;
Ta đối xử với chúng như người dưỡng nuôi trẻ thơ, Ta đã ấp yêu chúng vào má. Ta
nghiêng mình trên chúng và đút cho chúng ăn.
Quả tim
Ta thổn thức trong Ta và ruột gan Ta bồi hồi. Ta sẽ không buông thả theo cơn giận
của Ta. Ta sẽ không huỷ diệt Ephraim, vì Ta là Thiên Chúa chứ không phải người
phàm; Ta là Ðấng Thánh ở giữa ngươi, Ta không thích tiêu diệt".
Ðó là lời
Chúa.
Ðáp Ca: Tv 79, 2ac và 3b. 15-16
Ðáp: Lạy Chúa, xin tỏ thiên nhan hiền
từ Chúa ra, hầu cho chúng con được ơn cứu sống (c. 4b).
Xướng:
1) Lạy Ðấng chăn dắt Israel, xin hãy lắng tai! Chúa ngự trên các vệ binh thần,
xin hiện ra trong sáng láng. Xin tỉnh thức quyền năng của Chúa. - Ðáp.
2) Lạy
Chúa thiên binh, xin thương trở lại; tự trời cao xin nhìn coi và thăm viếng vườn
nho này. Xin bảo vệ vườn nho mà tay hữu Ngài đã cấy; bảo vệ ngành nho mà tay
Ngài đã củng cố cho mình. - Ðáp.
Alleluia: Tv 94, 8ab
Alleluia,
alleluia! - Ước gì hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng. -
Alleluia.
Phúc Âm: Mt 10, 7-15
"Các
con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy,
Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con hãy đi rao giảng rằng
"Nước Trời đã gần đến". Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết
sống lại, hãy làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ. Các con đã
lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Các con chớ mang vàng bạc, tiền
nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang
giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
"Khi
các con vào thành hay làng nào, hãy hỏi ở đó ai là người xứng đáng, thì ở lại
đó cho tới lúc ra đi. Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: "Bình an cho
nhà này". Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy.
Nhưng nếu ai không tiếp rước các con và không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi
nhà hay thành ấy và giũ bụi chân các con lại. Thật, Thầy bảo các con: Trong
ngày phán xét, đất Sôđôma và Gômôra sẽ được xét xử khoan dung hơn thành ấy".
Ðó là lời
Chúa.
Suy Niệm: Chỉ Thị Truyền Giáo
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đưa ra cho các môn đệ một số chỉ thị cụ thể
liên quan đến việc thi hành sứ mệnh đã lãnh nhận. Trước hết, về chính việc rao
giảng Tin Mừng: Hãy đi rao giảng Nước Thiên Chúa đã đến gần. Hãy chữa lành người
đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong cùi được khỏi bệnh và khử trừ
ma quỉ. Vì là người được Chúa ủy thác, nên phải thi hành đúng chỉ thị của Ngài:
rao giảng Nước Trời, cứu vớt những người nghèo khổ, bị bỏ rơi bên lề xã hội.
Liên hệ
đến tâm thức và cách sống của nhà truyền giáo, Chúa Giêsu nói đến tính cách nhưng
không của việc hiến thân, tinh thần vị tha, giao tiếp hiền hòa với những ai đón
nghe lời rao giảng cũng như với những ai từ chối. Ðã lãnh nhận nhưng không thì
hãy cho nhưng không. Ðừng mang vàng bạc, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng
đi giầy hay cầm gậy. Vì thợ thì có quyền được nuôi ăn. Khi vào nhà nào thì hãy
chào thăm và chúc lành cho nhà đó.
Chúa
Giêsu không những ủy thác việc rao giảng Tin Mừng cho các môn đệ, Ngài còn muốn
đời sống các ông phù hợp với lời giảng dạy. Nội dung cốt yếu của sứ điệp không
do quyết định tự do hoặc sáng kiến của người rao giảng, mà là do chính Chúa
Giêsu ấn định, đó là Nước Trời. Người được sai đi với tư cách là thừa tác viên
phải thi hành đúng như Chúa đã truyền. Ngài mời gọi họ dấn thân sống đầy đủ mỗi
ngày lý tưởng truyền giáo và lý tưởng của người môn đệ. Ðiều quan trọng phải nhớ
là hành trang của nhà truyền giáo khi theo Chúa Giêsu là lời của Ngài và đời sống
nghèo khó của Ngài. Tất cả những sự khác phải được coi là dư thừa, nhiều khi
còn là ngăn trở cho việc truyền giáo. Kinh nghiệm cho thấy rằng những ai dấn
thân sống nghèo khó và hy sinh cho người khác, sẽ được Chúa cho lại gấp trăm.
Xin
Chúa cho chúng ta luôn ý thức sứ mệnh Chúa đã trao và quảng đại dấn thân để góp
phần mở rộng Nước Chúa nơi trần gian. Xin giải thoát chúng ta khỏi những hành
trang vô ích, dư thừa, cản trở việc rao giảng Tin Mừng, để chúng ta không lạc
bước trong khi thi hành sứ mệnh cao cả đã lãnh nhận.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Năm Tuần 14 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Hos 11:1b, 3-4, 8c-9; Mt 10:7-15.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lòng thương xót của Thiên Chúa thắng
vượt sự vô ơn của con người.
Công bằng và thương xót là hai
trong những đặc tính nơi Thiên Chúa. Nhiều người đã tự hỏi đặc tính nào nổi bật
hơn nơi Thiên Chúa? Nhiều người cho Thiên Chúa của Cựu Ước mang hình ảnh của
Thiên Chúa công bằng; trong khi Chúa Giêsu của Tân Ước mang hình ảnh Thiên Chúa
thương xót hơn. Thực ra, Thiên Chúa của Cựu Ước cũng là Thiên Chúa của Tân Ước.
Hình ảnh một Thiên Chúa thương xót vẫn trổi vượt hơn nếu chúng ta so sánh tỉ lệ
thời gian 2000 năm của Cựu Ước với 33 năm ngắn ngủi của Chúa Giêsu sống trên trần
gian. Nếu Thiên Chúa không thương xót bỏ qua lầm lỗi, loài người chúng ta đã
không tồn tại đến ngày hôm nay!
Các bài đọc hôm nay muốn chúng ta
nhận ra lòng thương xót của Thiên Chúa mạnh hơn những tội lỗi và sự vô ơn của
con người. Trong bài đọc I, ngôn sứ Hosea diễn tả tình thương Thiên Chúa dành
cho con cái Israel như tình thương của một người cha nuôi dưỡng đứa con thơ của
mình. Lòng thương xót của Ngài đã thắng vượt tất cả những tội lỗi và vô ơn của
họ. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu lo lắng cho các thế hệ tương lai bằng cách đào tạo
các tông đồ. Ngài huấn luyện, ban quyền và sai họ đi để trừ quỉ, chữa lành mọi
bệnh tật, và mang Tin Mừng đến cho mọi người cách nhưng không.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: "Ta là Thiên Chúa, chứ không phải người phàm."
1.1/ Thiên Chúa chăm sóc con cái
Israel như cha hiền chăm sóc con thơ: Biến cố
Xuất Hành, khi Thiên Chúa dẫn đưa con cái Israel ra khỏi Ai-cập là một bằng chứng
cho Israel nhận thấy Ngài yêu thương họ. Ngài đập tan quân đội Pharaoh, đồng
hành với họ suốt 40 năm trường trong sa mạc, và đẩy lui tất cả các địch thù
trên đường tiến vào Đất Hứa. Ngôn sứ Hosea diễn tả sự yêu thương này qua hình ảnh
người cha chăm sóc cho đoàn con của mình: “Ta đã tập đi cho Ephraim, đã đỡ cánh
tay nó, nhưng chúng không hiểu là Ta chữa lành chúng. Ta lấy dây nhân nghĩa, lấy
mối ân tình mà lôi kéo chúng. Ta xử với chúng như người nựng trẻ thơ, nâng lên
áp vào má; Ta cúi xuống gần nó mà đút cho nó ăn.”
1.2/ Lòng thương xót của Thiên Chúa
toàn thắng: Chỉ được ít lâu sau khi vào Đất Hứa,
con cái Israel bắt đầu quên công ơn Thiên Chúa và không tuân giữ những gì Chúa
truyền dạy. Tội nặng nhất và xảy ra rất nhiều lần là tội bỏ Thiên Chúa để chạy
theo các thần ngoại. Mỗi lần như thế, thay vì thẳng tay tiêu diệt, Thiên Chúa lại
gởi các ngôn sứ hay các nhà lãnh đạo tới để mang con cái Israel trở về.
Trong trình thuật hôm nay, ngôn sứ
Hosea dùng ngôn ngữ con người để con cái Israel hiểu được lòng thương xót của
Thiên Chúa. Câu hỏi đặt ra là Thiên Chúa nên đối xử công bằng hay theo lòng
thương xót? Nếu Thiên Chúa đối xử công bằng, Israel sẽ không trách Thiên Chúa
được điều gì cả, vì tội lỗi của họ đã xúc phạm quá nhiều lần tới Thiên Chúa. Mỗi
khi muốn đánh phạt con cái Israel, Thiên Chúa đã bị dằn vặt và khổ tâm: một bên
là công bằng phải thẳng tay tiêu diệt như Ngài đã tiêu diệt 4 thành của Dân Ngoại:
Admah, Zeboiim, Sodom và Gomorrha bằng lửa diêm sinh từ trời (Deut 29:23), một
bên là lòng thương xót khi phải nhìn những đứa con ruột chìm trong biển lửa.
Ngài đã phải thốt lên: “Làm sao Ta xử với ngươi như với Admah, để ngươi nên giống
như Zeboiim được? Trái tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi. Ta sẽ không hành
động theo cơn nóng giận, sẽ không tiêu diệt Ephraim nữa.”
Để hiểu sự đau khổ của Thiên
Chúa, chúng ta có thể so sánh với những đau khổ của cha mẹ khi nuôi dưỡng con
cái: Con hư cha mẹ đã buồn, con bị đánh đau, lòng mẹ còn xót xa hơn, con vô ơn
bạc nghĩa, lòng mẹ quặn đau như bị dao đâm. Cho dẫu vậy, sự đau đớn của mẹ vẫn
còn thua xa sự đau đớn của Thiên Chúa. Ngài vẫn kiên nhẫn chờ con người nhận ra
tình thương và ăn năn trở lại. Sau cùng, lòng thương xót của Thiên Chúa toàn thắng.
Lý do đơn giản: “vì Ta là Thiên Chúa, chứ không phải người phàm. Ở giữa ngươi,
Ta là Đấng Thánh, và Ta sẽ không đến trong cơn thịnh nộ.”
2/ Phúc Âm: Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.
2.1/ Bổn phận các môn đệ: Chúa chọn các Tông-đồ để huấn luyện các ông là cho một mục đích.
Ngài biết sẽ phải từ bỏ thế gian để trở về với Chúa Cha, nên Ngài huấn luyện
các ông để các ông thay Ngài tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho muôn dân. Mục
đích của việc rao giảng Tin Mừng là để con người nhận ra tình yêu Thiên Chúa.
Thiên Chúa muốn con người tin vào Đức Kitô để được chung hưởng hạnh phúc với
Ngài trên Thiên Đàng.
(1) Việc phải làm: Bổn phận hàng
đầu của các môn đệ được Chúa Giêsu nói rất rõ ràng: "Dọc đường hãy rao giảng
rằng: Nước Trời đã đến gần." Để muôn dân tin vào lời các môn đệ rao giảng,
Chúa Giêsu cũng ban cho các ông quyền chữa lành các vết thương hồn xác:
"Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người
phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ." Mục đích của việc chữa lành
là để muôn dân nhận ra quyền năng Thiên Chúa và tin vào Ngài, chứ không phải để
kiếm các lợi lộc vật chất. Ngài truyền cho các ông: "Anh em đã được cho
không, thì cũng phải cho không như vậy."
(2) Việc không được phép làm: Vì
Chúa Giêsu biết trước những cám dỗ vật chất có thể làm các môn đệ xao lãng bổn
phận rao giảng Tin Mừng; nên Ngài ngăn cấm các ông:
+ Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt
lưng: Người môn đệ trung thành của Đức Kitô không bao giờ được phép tìm kiếm những
thứ này; ngày nào người môn đệ tìm kiếm những thứ này, họ không thể là người
môn đệ của Đức Kitô, và lời rao giảng của họ sẽ mất hết hiệu lực.
+ Đừng tích trữ của cải mang
theo: Nhiều người cho những lời dạy này không thực tế, vì lên đường mà không có
những vật dụng cần thiết, khi cần đến lấy gì mà dùng. Điều chính yếu Chúa Giêsu
muốn nêu lên ở đây là người môn đệ phải sống một cuộc đời đơn giản. Nếu người
môn đệ có quá nhiều của cải, làm sao ông có thể sẵn sàng lên đường đến những
nơi xa xôi hẻo lánh để rao giảng Tin Mừng? Hơn nữa, Đức Kitô muốn các môn đệ phải
tuyệt đối tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa, "vì thợ thì đáng được
nuôi ăn." Thiên Chúa sẽ không để những nhà rao giảng Tin Mừng của Ngài phải
chết đói dọc đường.
2.2/ Kiếm người xứng đáng để ở trọ: Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, Ngài sẽ không ngừng thúc đẩy
những tâm hồn có lòng quảng đại để họ lo chăm sóc đời sống vật chất của các nhà
rao giảng. Chính vì điều này mà Đức Kitô đã dạy các môn đệ: "Khi anh em
vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng
đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi."
(1) Phần thưởng cho những người
tiếp đón các môn đệ Chúa: "Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho
nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy
không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em."
(2) Hình phạt cho những người
không tiếp đón các môn đệ Chúa: "Nếu người ta không đón tiếp và nghe lời
anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại. Thầy bảo
thật anh em, trong Ngày Phán Xét, đất Sodom và Gomorrah còn được xử khoan hồng
hơn thành đó."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta có một Thiên Chúa
thương xót và bao dung hơn bất cứ cha mẹ nào trên thế gian này. Hãy biết chạy đến
và van xin lòng thương xót của Ngài.
- Đã được hưởng lòng thương xót của
Thiên Chúa chúng ta cũng phải biết xót thương anh chị em. Đừng bao giờ nhân
danh công bằng để luận tội và tiêu diệt tha nhân.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
09/07/20 THỨ NĂM TUẦN
14 TN
Th. Âu-tinh Dao Rong và các bạn tử đạo
Mt 10,6-15
Th. Âu-tinh Dao Rong và các bạn tử đạo
Mt 10,6-15
ĐƯỜNG NGÀI TÔI ĐI
Đức Giê-su sai mười hai ông ấy đi và chỉ thị rằng:
“Anh em đừng đi tới vùng các dân ngoại, cũng đừng vào thành nào của người
Sa-ma-ri. Tốt hơn là hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en. Dọc đường hãy
rao giảng rằng: Nước Trời đã dến gần.” (Mt 10,5-7)
Suy niệm: Đức hồng
y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận nhận xét rằng: “Xưa ở đâu có tiêu sọ, có mỏ
vàng, thiên hạ liều chết đến đó. Ngày nay ở đâu có dầu hỏa, có sắt, đồng, phốt
phát, uranium..., các nước giết nhau tìm đến. Còn ở đâu chỉ có linh hồn người
ta, không ai thèm đến.” Thực trạng ấy thật đáng buồn, nhưng lại làm nổi bật sứ
mạng tông đồ và giúp chấn chỉnh hướng đi của những người làm việc tông đồ ngày
nay. Sứ mạng của các tông đồ là tìm kiếm các linh hồn về cho Thiên Chúa bằng
cách lặp lại Lời Chúa cách sống động cho họ nghe. Do đó, kết quả công việc tông
đồ không tính bằng số lượng vật chất mà bằng số người được nghe về Chúa và trở
nên con cái Ngài.
Mời Bạn: Địa chỉ
Chúa sai bạn đến là “các con chiên lạc”. Họ là ai vậy? Có thể họ là người ngay
bên cạnh, đang cùng chung một mái nhà với bạn đó. Vậy, bạn hãy bắt đầu làm việc
tông đồ đi!
Chia sẻ: Vì sao
Đức Giê-su thao thức nhiều đến các “con chiên lạc”?
Sống Lời Chúa: Bạn
quan tâm đến một người đang xa Chúa và tìm hiểu nguyên cớ khiến họ lạc xa. Từ
đó, bạn cầu nguyện cho họ và tìm cách đưa họ về với Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa sai con đến những nơi không
ai muốn đến, tìm kiếm những điều chẳng mấy ai ưa, để biết rằng, đó là nơi Chúa
ưa thích, và điều đẹp lòng Chúa nhất, vì hạnh phúc cho con.
(5 phút Lời Chúa)
Chúc bình an
Thời nay người tông đồ được
trang bị nhiều phương tiện hiện đại,... với tri thức bằng cấp đầy đủ. Những điều
đó vẫn không khiến chúng ta bỏ rơi tinh thần của Thầy Giêsu.
Suy niệm:
Trước khi sai các Tông Đồ lên đường truyền giáo,
Thầy Giêsu đã dặn dò họ nhiều điều.
Họ được sai đến với ai: với những đồng bào của họ là người Israel.
Sau này họ mới được sai đến với dân ngoại, với mọi dân tộc (Mt 28, 20).
Họ đến để làm gì: rao giảng về Nước Trời gần đến,
chữa bệnh, hoàn sinh kẻ chết, khử trừ ma quỷ ra khỏi lòng người (c. 8).
Họ đến để đem lời chúc bình an cho những ai mở lòng lãnh nhận (c. 12).
Họ không nên mang theo những gì: tiền vàng, bạc hay đồng để giắt lưng,
bao bị để đựng đồ, hai áo để thay đổi, giày dép để bảo vệ đôi chân,
cả chiếc gậy vừa để đi đường xa, vừa đề phòng nguy hiểm (cc. 9-10).
Cách hành xử của họ cũng được Thầy nói rõ.
Họ làm mọi việc mà không đòi bất cứ điều gì để trả công.
“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy” (c. 8).
Họ đã nhận được Nước Trời như một món quà,
họ cũng muốn trao đi như một quà tặng.
Điều duy nhất họ mong là được người ta lo cho thức ăn, chỗ ở.
“Vì thợ thì đáng được nuôi ăn” (c. 10).
Khi nghe lời dặn dò của Thầy Giêsu,
chúng ta thấy ngay mẫu người tông đồ mà Thầy mơ ước.
Đó là con người bị cuốn hút bởi những bận tâm về Nước Trời,
nên siêu thoát khỏi mọi vướng bận trần tục.
Nước Trời phong phú và giàu có đủ làm họ mãn nguyện,
nên họ coi nhẹ chuyện ở, chuyện mặc, chuyện ăn.
Chính lối sống đơn sơ giản dị, thậm chí thiếu thốn của họ,
là một lời chứng về những gì trên cao.
Họ cũng phải chấp nhận mình có thể bị từ chối, không được đón tiếp.
Một thành, một làng hay một nhà có thể không chấp nhận Tin Mừng,
và họ phải khiêm tốn tìm đến nơi thuận lợi hơn (c. 14).
Các tông đồ thế kỷ 21 hẳn không thể sống theo nghĩa đen những lời trên
đây,
nhưng cũng không được gạt bỏ tinh thần mà Đức Giêsu vẫn muốn ta giữ mãi.
Nhẹ nhàng, thanh thoát, khó nghèo, phó thác, không tính toán lợi danh,
gieo rắc niềm vui và an bình, chữa lành và giải phóng con người khỏi nô lệ.
Và trên hết là một lòng yêu mến Thiên Chúa nồng nàn,
và một lòng yêu thương cháy bỏng đối với đoàn chiên vất vưởng bơ vơ.
Đó vẫn là hành trang muôn thuở của người tông đồ qua mọi thời đại.
Thời nay người tông đồ được trang bị nhiều phương tiện hiện đại,
với những cơ sở vững vàng, với số vốn ổn định, với tri thức bằng cấp đầy
đủ.
Những điều đó vẫn không khiến chúng ta bỏ rơi tinh thần của Thầy Giêsu.
Bởi lẽ mất tinh thần của Thầy, chúng ta chẳng còn là tông đồ nữa.
Thánh Phanxicô Assisi đã bị đánh động khi đọc đoạn Tin Mừng này.
Và ngài đã muốn đưa Giáo hội trở lại với lối sống nghèo khó.
Rất có thể việc truyền giáo của chúng ta ở châu Á chưa có kết quả
chỉ vì chưa có những tông đồ dám sống triệt để lời dặn dò của Thầy Giêsu.
Mà lời dặn dò của Thầy lại rất hợp với tinh thần của người châu Á.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho chúng con ánh
sáng đức tin
để nhận ra Chúa hôm nay và hằng
ngày,
nơi khuôn mặt khốn khổ
của tất cả những người bị thử
thách:
những kẻ đói, không chỉ vì
thiếu của ăn,
nhưng vì thiếu Lời Chúa;
những kẻ khát, không chỉ vì
thiếu nước,
nhưng còn vì thiếu bình an,
sự thật, công bằng và tình thương;
những kẻ vô gia cư,
không chỉ tìm kiếm một mái
nhà,
nhưng còn tìm một con tim hiểu
biết, yêu thương;
những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân xác,
nhưng còn trong tinh thần nữa,
bằng cách thực thi lời hy vọng này:
“Điều mà ngươi làm
cho người bé mọn nhất trong anh em
là làm cho chính Ta”
(Chân phước Têrêxa Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn
Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG BẢY
Con Người Chiếm Một Chỗ Đặc Biệt
Trong Trái Tim Thiên Chúa
Đối với tạo vật nói chung, Thiên
Chúa còn dành cho mối quan tâm như thế, thì đối với các con trai con gái của Ngài
trong loài người – cao trọng hơn các tạo vật khác nhiều – Thiên Chúa còn muốn
săn sóc ân cần hơn biết mấy! Trong bản văn Tin Mừng này nói về sự quan phòng của
Thiên Chúa, chúng ta nhận ra bậc thang các giá trị rất rõ ràng của thế giới tạo
vật: con người chiếm địa vị ưu tiên trên mọi tạo vật khác. Sở dĩ thế bởi vì con
người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa. Con người chiếm địa vị ưu tiên bởi
vì Cha trên trời ưu tiên quan tâm săn sóc con người. Thiên Chúa dành chỗ đặc biệt
trong cung lòng Ngài cho con người.
Đức Giêsu xác quyết rằng con người
– vì chiếm chỗ ưu tiên trong cung lòng Thiên Chúa như thế – nên có trách nhiệm
phải cộng tác với ân huệ mà mình đã nhận được từ sự quan phòng ấy. Con người
không thể hài lòng duy chỉ với những giá trị của thế giới này. Con người phải
trước hết tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài, rồi tất cả những
giá trị khác (của đời này) sẽ được ban cho con người (Mt 6,33).
Lời của Đức Kitô dẫn chúng ta tới
chỗ suy tư về sự săn sóc quá đỗi ân cần và yêu thương của Thiên Chúa – tức sự
quan phòng. Một cách thiết yếu, sự quan phòng này tôn trọng bản chất của người
ta xét như là một tạo vật có lý trí và tự do.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan
Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John
Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 09-7
Thánh Augustinô Zhao Rong, linh mục và các bạn tử đạo
Hs 11,1b.3-4.8c-9; Mt 10, 7-15
LỜI SUY NIỆM: “Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Anh em hãy chữa
lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh,
và khử trừ ma quỷ. Anh em được cho không, thì phải cho không như vậy.”
Trong sứ vụ rao giảng Tin Mừng của các Tông Đồ;
ngoài những ơn ban đặc biệt của Người. Chúa Giêsu còn căn dặn những việc cần
thiết, đó là: Các ông phải sống đơn sơ, khó nghèo thật sự. Tin tưởng thật sự
vào sự quan phòng của Thiên Chúa, cũng như biết khiêm tốn đón nhận từ những người
muốn giúp đỡ “Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.”
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho cộng đồng dân Chúa hôm
nay, có được những vị Tông Đồ luôn nhớ điều Chúa đã căn dặn, khi đem Tin Mừng
cho muôn dân, và xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con biết quan tâm
đến các công việc và nhu cầu của các Tông đồ đang phục vụ chúng con. Để tất cả
được sống trong bình an của Chúa.
Mạnh Phương
09 Tháng Bảy
Nụ Hôn Của Ðứa Bé
Người Ả Rập thường kể câu chuyện
ngụ ngôn như sau:
Một ông lão tên là Bi Quan, đãng
trí và vô tình đến độ không còn nhớ được mình đã một lần trải qua tuổi hoa
niên. Kỳ thực, cả cuộc sống, dường như ông chưa bao giờ biết sống là gì. Ông đã
không học biết sống, cho nên cũng không học chết cách nào cho hợp lý, cho xứng
đáng với con người...
Ông không có hy vọng, cũng chẳng
có ưu tư. Ông không biết cười cũng chẳng biết khóc. Không gì trên trần gian này
có thể gây được sự chú ý và ngạc nhiên cho ông. Suốt ngày, ông ngồi trước cửa lều,
nhìn trời mà không biết trời xanh hay trời đục...
Ngày kia, có người tìm đến vấn kế
vì nghĩ rằng tuổi đời chồng chất, ông hẳn phải là bậc thông thái khôn ngoan.
Không mấy chốc, thiên hạ tuôn đến căn lều để tham khảo ý kiến... Những người
thanh niên hỏi ông: "Làm thế nào để có được niềm vui?". Ông trả lời:
"Niềm vui là một bày vẽ của những kẻ ngu dốt".
Những người có tâm huyết phục vụ
đến xin ông chỉ giáo để trở nên người hữu dụng cho xã hội. Họ hỏi ông:
"Làm thế nào để xả thân phục vụ người anh em một cách hữu hiệu?". Ông
trả lời: "Ai xả thân hy sinh cho nhân loại, người đó là một thằng
điên".
Các bậc phụ huynh đến hỏi ông:
"Làm thế nào để hướng dẫn con cái trên đường ngay nẻo chính?". Ông trả
lời: "Con cái chỉ là loài rắn độc. Chúng chỉ có thể phun ra nọc độc mà
thôi".
Các nghệ sĩ, thi sĩ cũng đến xin
chỉ giáo để diễn tả được những gì là cao quý nhất trong tâm hồn, ông trả lời:
"Tốt nhất là nên thinh lặng". Những lời chỉ giáo của con người chưa
biết sống, biết yêu, biết chết ấy không mấy chốc được quảng bá trên khắp thế giới.
Tình yêu, lòng thiện hảo, nghệ thuật không mấy chốc biến khỏi Trái đất. Cuộc sống
con người chìm ngập trong ảm đạm buồn thảm...
Nhận thấy những tai hại do những
lời chỉ giáo của ông lão Bi Quan gây ra trên mặt đất, cho nên Thượng đế mới tìm
cách chữa trị. Thì ra, suốt cả đời, ông lão này chưa hề nhận được một cái hôn
nào. Thế là Thượng đế mới sai một em bé đến với ông lão. Ðứa bé đã vâng lệnh
Thượng đế, nó tìm đến với ông lão Bi Quan, bá lấy cổ ông và đặt lên gò má sần
sù của ông một nụ hôn... Ông lão như sực tỉnh. Lần đầu tiên trong đời, ông biết
ngạc nhiên và ngây ngất. Ông mở mắt nhìn đứa bé, nhìn vào cuộc đời, rồi nhắm mắt
xuôi tay mà nụ cười vẫn còn tươi nở trên môi nhờ nụ hôn của đứa bé.
Cô đơn là nguyên nhân làm cho con
người bi quan. Người cô đơn không những không cảm nhận được tình yêu mà cũng
không biết yêu.
Tín hữu Kitô phải là người lạc quan bởi vì họ cảm nhận được Tình Yêu của Chúa và được mời gọi để loan báo và san sẻ tình yêu ấy cho người khác.
Tín hữu Kitô phải là người lạc quan bởi vì họ cảm nhận được Tình Yêu của Chúa và được mời gọi để loan báo và san sẻ tình yêu ấy cho người khác.
Có biết bao nhiêu tâm hồn già nua
vì không cảm nhận được tình yêu, vì không tìm thấy ý nghĩa cho cuộc sống. Có biết
bao nhiêu tâm hồn khô cằn, chai đá vì không hề nhận được một nghĩa cử yêu
thương của những người xung quanh...
Người tín hữu Kitô không những sống
lạc quan, nhưng còn có sứ mệnh mang lại tinh thần lạc quan cho những người xung
quanh. Có biết bao nhiêu người xung quanh đang chờ đợi một cái mỉm cười, một nụ
hôn, một cái bắt tay, một lời chào hỏi, một cử chỉ an ủi, đỡ nâng... Bầu trời của
cuộc đời sẽ trong sáng biết bao, nếu người người chỉ biết đối xử với nhau bằng
Tình thân ái, sự tử tế, lòng quảng đại, tha thứ...
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét