28/07/2020
Thứ ba tuần 17 thường
niên
BÀI ĐỌC
I: Gr 14, 17-22
“Lạy Chúa, xin hãy nhớ lại, xin
Chúa chớ huỷ bỏ giao ước giữa Ngài và chúng con”.
Trích sách Tiên tri
Giêrêmia.
Ngày đêm mắt ta rơi lệ không ngừng, vì trinh nữ con gái dân ta bị trọng
thương, vết tích quá trầm trọng. Nếu ta đi ra đồng, thì đây những kẻ bị giết bằng
gươm; nếu ta vào thành phố, thì đây những kẻ chết đói. Tiên tri và tư tế đều đi
đến đất nước mình chẳng quen biết.
Chớ thì Chúa ruồng bỏ Giuđa sao? Hay lòng Chúa ghê tởm Sion rồi sao? Vậy
tại sao Ngài đánh phạt chúng con đến nỗi không chữa được nữa? Chúng con mong đợi
sự hoà bình mà không gặp sự lành; và chúng con mong đợi kỳ lành bệnh, thì đây
toàn là xui xẻo.
Lạy Chúa, chúng con nhìn nhận những sự độc dữ của chúng con và sự gian ác
của cha ông chúng con, vì chúng con đã phạm đến Chúa. Vì thánh danh Chúa, xin đừng
để chúng con phải nhục nhã; vì toà vinh quang của Chúa, xin đừng để chúng con
nhuốc hổ; xin Chúa nhớ lại, xin đừng huỷ bỏ giao ước giữa Chúa với chúng con.
Trong các tượng thần dân ngoại, chớ thì có vị nào làm cho mưa xuống
chăng? Hay là tầng trời có thể đổ mưa xuống chăng? Nào Ngài chẳng phải là Thiên
Chúa chúng con mong đợi sao? Vì chính Chúa tạo thành tất cả những sự đó. Đó là
lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 78, 8. 9. 11
và 13
Đáp: Lạy Chúa, vì
vinh quang danh Chúa, xin giải thoát chúng con (c. 9bc).
Xướng:
1) Xin đừng nhớ lỗi tiền nhân để trị chúng con; xin kíp mở lòng từ bi đón
nhận chúng con, vì chúng con lầm than quá đỗi! – Đáp.
2) Ôi Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng con, xin phù trợ chúng con vì vinh
quang danh Chúa; xin giải thoát và tha tội chúng con vì danh Ngài. – Đáp.
3) Xin cho tiếng tù binh rên xiết vọng tới thiên nhan; xin ra tay thần lực
giải thoát người mang án tử. Phần chúng con là thần dân Chúa, là đoàn chiên
Chúa chăn nuôi, chúng con sẽ ca tụng Chúa tới muôn đời, đời nọ sang đời kia,
chúng con loan truyền lời ngợi khen Chúa. – Đáp.
ALLELUIA: Dt 4, 12
Alleluia, alleluia!
– Lời Thiên Chúa là lời hằng sống, linh nghiệm, phân rẽ tư tưởng và là ý muốn của
tâm hồn. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 13, 36-43
“Cũng như người ta thu lấy cỏ
lùng, rồi thiêu đốt trong lửa thế nào, thì ngày tận thế cũng sẽ xảy ra
như vậy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, sau khi giải tán dân chúng, Chúa Giêsu trở về nhà. Các môn đệ đến
gặp Người và thưa rằng: “Xin Thầy giải thích dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho
chúng con nghe”. Người đáp lại rằng: “Kẻ gieo giống tốt là Con Người. Ruộng là
thế gian. Còn hạt giống tốt là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái gian ác. Kẻ
thù gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần.
Cũng như người ta thu lấy cỏ lùng, rồi thiêu đốt trong lửa thế nào, thì ngày tận
thế cũng sẽ xảy ra như vậy: Con Người sẽ sai các thiên thần đi thu tất cả gương
xấu và mọi kẻ làm điều gian ác khỏi nước Chúa, rồi ném tất cả chúng vào lửa: ở
đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy giờ kẻ lành sẽ sáng chói như mặt trời
trong nước của Cha mình. Ai có tai để nghe thì hãy nghe”. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Bài học kiên
nhẫn
Ngày 13/5/1917 Ðức Mẹ hiện ra với ba trẻ mục đồng tại Fatima và cho biết
Nước Nga sẽ trở lại. Cũng chính năm đó, Lénine đã thực hiện cuộc cách mạng
tháng mười để xóa bỏ mọi bất công của chế độ quân chủ và xây dựng thiên đàng tại
thế. 80 năm trước đây, lắng nghe và tin vào những lời tiên báo của ba trẻ
Fatima thật là phi lý. Nhưng thời giờ của Thiên Chúa không phải là thời giờ của
con người. Lucia, một trong ba trẻ đã được diễm phúc chứng kiến sự ứng nghiệm của
lời tiên báo; các bức tường đã sụp đổ, bạo động và máu nhường chỗ cho sự tha thứ,
lòng nhân từ, tinh thần hòa giải.
Kiên nhẫn là một trong những bộ mặt của niềm hy vọng Kitô giáo. Con người
làm lịch sử, nhưng chính Thiên Chúa mới là Ðấng hướng dẫn mọi nẻo đường về với
Ngài. Ðó là bài học mà có lẽ Giáo Hội muốn nhắn gửi chúng ta qua bài Tin Mừng
hôm nay.
Dụ ngôn về cỏ lùng thoạt tiên gợi lên cho chúng ta một trong những thảm kịch
lớn của nhân loại. Ở thời đại nào cũng có những người muốn thanh tẩy xã hội bằng
các cuộc sàng lọc không tiếc xót: từ Tần Thủy Hoàng đến Hitler, Pônpốt qua các
cuộc chiến hiện nay. Khi người ta muốn loại bỏ cỏ lùng, thì người ta cũng nhổ
đi cả cây lúa tốt tươi.
Qua dụ ngôn cỏ lùng, có lẽ Chúa Giêsu còn muốn nói đến một thảm kịch khác
sâu sắc hơn, đó là thảm kịch của lòng người. Trong đáy thẳm tâm hồn, ai trong
chúng ta cũng cảm nghiệm được sự giằng co xâu xé giữa một bên là khả năng hướng
thiện và một bên là sức mạnh của tối tăm. Cỏ lùng vẫn cố gắng vươn lên trong
cánh đồng tâm hồn chúng ta. Thánh Phaolô đã diễn tả chân lý ấy một cách chính
xác khi Ngài nói: "Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, còn sự ác không muốn
thì tôi lại làm". Sức mạnh của tội ác, của ma quỷ, của sự dữ trong tâm hồn
mỗi người chúng ta là một thực tại không thể chối cãi được. Trong Kinh Lạy Cha,
Chúa Giêsu đã chẳng dạy chúng ta cầu nguyện: Xin cứu chúng con khỏi mọi sự dữ
đó sao?
Cảm nghiệm sâu sắc về nỗi yếu hèn và khốn khổ của mình, con người mới cảm
thấy cần cảm thông, kiên nhẫn và tha thứ cho người khác hơn. Ðó là bài học thực
tiễn mà có lẽ mỗi người chúng ta cần đào sâu, đồng thời cầu xin để mỗi ngày
chúng ta phát hiện ra những tia sáng tình thương của Chúa và chia sẻ tình yêu với
những người xung quanh.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 17 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Jer 14:17-22; Mt 13:36-43.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những hành động mình làm.
Không có một hành động nào con người làm mà không gây ra hậu quả cho cá
nhân người đó, cho gia đình, và cho xã hội. Nhiều khi con người nghĩ hành động
đó có đáng gì đâu, nhưng nếu họ có thể nhìn thấu suốt tương lai, họ sẽ rùng
mình về những hậu quả do hành động đó gây ra. Vì thế, mỗi khi quyết định làm một
việc gì, con người cần suy nghĩ khôn ngoan và chín chắn, để đừng gây ra những
thiệt hại cho bản thân và cho tha nhân.
Các bài đọc hôm nay muốn cho con người nhìn thấy những thiệt hại do những
hành động quá khứ của con người gây ra. Trong bài đọc I, ngôn sứ Jeremiah muốn
cho chúng ta học bài học lịch sử. Vì con cái Israel khinh thường Lề Luật và Lời
Chúa được phán qua các ngôn sứ, họ đã phải chịu hậu quả là nước mất, nhà tan, Đền
Thờ bị phá hủy, và toàn dân bị đem đi lưu đày. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu cắt
nghĩa dụ ngôn cỏ lùng cho các môn đệ. Thiên Chúa luôn gieo những sự thiện vào
lòng con người để hướng dẫn họ làm điều tốt. Ma quỉ, ngược lại, luôn gieo những
sự ác vào lòng con người để thúc đẩy họ làm điều dối trá sai lầm. Con người có
tự do chọn lựa để làm theo những gì Thiên Chúa dạy hoặc ma quỉ thúc giục; nhưng
họ sẽ phải chịu trách nhiệm về hành động của họ trong Ngày Phán Xét.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Con cái Israel nhận ra tội lỗi
của họ khi phải chịu đau khổ.
1.1/ Chúng con đợi hoà bình nhưng chẳng được may lành chi hết!
Trình thuật hôm nay giả sử chiến tranh đã bùng nổ trên toàn cõi Judah
đúng như lời các ngôn sứ Micah và Isaiah loan báo. Ngôn sứ Jeremiah được coi là
ngôn sứ của thời lưu đày. Ông đã chứng kiến mọi sự xảy ra như một ứng nghiệm lời
Đức Chúa đã tuyên phán qua các ngôn sứ. Toàn thể Judah được ông nhân cách hóa
như một cô gái bị đánh nhừ đòn, chỉ còn thoi thóp chờ chết.
Họ phải đương đầu một lúc với hai tai họa kinh khủng là chiến tranh và
đói khát: “Tôi bước ra đồng nội: này kẻ chết vì gươm, quay trở lại đô thành: nọ
bao người đói lả.” Khi phải đương đầu với những đau khổ, họ nhận ra Thiên Chúa
đã thực sự lìa bỏ họ. Trước đây, họ không nghĩ là Thiên Chúa sẽ bỏ họ, sẽ để
cho quân thù phương Bắc tới hủy diệt Đền Thờ là nơi cực thánh Ngài cư ngụ;
nhưng nay mọi lời các ngôn sứ loan báo đã thành sự thật. Những lời của ngôn sứ
Jeremiah trong trình thuật hôm nay chỉ nhắc lại những gì Thiên Chúa đã nói trước
qua các ngôn sứ: “Lạy Chúa, phải chăng Ngài đã quyết từ bỏ Judah? Phải chăng
Sion khiến lòng Ngài ghê tởm? Vậy cớ sao Ngài đánh phạt chúng con đến vô phương
chữa chạy? Chúng con đợi hoà bình nhưng chẳng được may lành chi hết! Mong đến
thời bình phục, mà chỉ thấy rùng rợn khiếp kinh!”
1.2/ Con cái Israel bắt đầu nhận ra sự thật.
(1) Họ nhận ra tội lỗi của mình: Trước đây, họ nghĩ Thiên Chúa chỉ dọa chứ
không làm, họ nghĩ họ sẽ không phải gánh chịu những thiệt hại của những hành động
thất nhân ác đức của họ; nhưng giờ đây họ cảm nghiệm thấy hậu quả của mọi tội lỗi,
và của những lời Thiên Chúa phán. Họ nhận tội với Ngài: “Lạy Chúa, chúng con nhận
rằng mình gian ác, và cha ông sai lỗi đã nhiều. Quả chúng con đều đắc tội với
Chúa!”
Tuy nhiên, họ nhận ra họ vẫn còn hy vọng vào lời Thiên Chúa hứa với các tổ
phụ và các ngôn sứ: Thiên Chúa sẽ bảo vệ và chúc lành, nếu họ biết ăn năn trở lại.
Vì thế, họ kêu cầu lên Thiên Chúa: “Vì Danh Thánh, xin Chúa đừng chê bỏ chúng
con, đừng rẻ rúng toà vinh hiển của Ngài. Dám xin Ngài nhớ lại, đừng huỷ bỏ
giao ước giữa Ngài với chúng con.”
(2) Nhận ra quyền năng của Thiên Chúa: Câu này giả sử vương quốc Judah bị
hạn hán. Giống như thời ngôn sứ Elijah, khi con cái Israel giàu có và sung túc
vì được mủa, họ không nghĩ tới Thiên Chúa đã chúc lành bằng cách ban mưa thuận
gió hòa cho mùa màng của họ. Họ nghĩ là thần Baal đã ban cho hay nhờ sức lực cố
gắng mà họ được như thế. Để mở mắt cho con cái Israel, Elijah truyền lệnh đóng
cửa trời trong 3 năm, không mưa và cũng chẳng có sương rơi xuống. Hậu quả là
mùa màng thất thoát, súc vật lăn ra chết vì không có cỏ, con người cũng bị chết
vì đói và khát. Jeremiah cũng tuyên nhận quyền năng của Thiên Chúa khi dân
chúng phải đương đầu với đói khát, họ phải nhận ra: “Trong số chư thần của các
dân tộc, có thần nào làm được mưa chăng?
Có phải trời đổ được mưa rào, hay chính Ngài, lạy Đức Chúa, Thiên Chúa của chúng con? Chúng con trông cậy nơi Ngài, vì chính Ngài đã làm ra tất cả những điều đó!”
Có phải trời đổ được mưa rào, hay chính Ngài, lạy Đức Chúa, Thiên Chúa của chúng con? Chúng con trông cậy nơi Ngài, vì chính Ngài đã làm ra tất cả những điều đó!”
2/ Phúc Âm: Bấy giờ người công chính sẽ
chói lọi như mặt trời, trong Nước của Cha họ.
2.1/ Nghĩa biểu tượng (allegorical) của dụ ngôn cỏ lùng:
Bấy giờ, Đức Giêsu bỏ đám đông mà về nhà. Các môn đệ lại gần Người và
thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng con
nghe.” Rất ít dụ ngôn có nhiều những nghĩa biểu tượng như Chúa Giêsu cắt nghĩa
về dụ ngôn cỏ lùng:
+ Kẻ gieo hạt giống tốt: là Con Người, chính Đức Kitô.
+ Kẻ thù đã gieo cỏ lùng: là quỷ thần, những kẻ đối nghịch với Thiên
Chúa.
+ Ruộng: là thế gian. Nhiều người ví thế gian như một bãi chiến trường giữa
thiện và ác.
+ Hạt giống tốt: là con cái Nước Trời, những người muốn sống theo sự thật
và sự tốt lành.
+ Cỏ lùng: là con cái Ác Thần, những người từ chối sống theo đường lối của
Thiên Chúa.
+ Mùa gặt: Như mùa gặt phải đến với nhà nông, Ngày Tận Thế chắc chắn sẽ đến
với con người. Thợ gặt là các thiên thần.
2.2/ Ngày Tận Thế sẽ xảy đến:
Mục đích của dụ ngôn thường chỉ muốn nói lên một điều chính yếu. Điều
chính yếu trong dụ ngôn cỏ lùng là sự hiện diện của quỉ thần trong cuộc sống
con người. Chúng cạnh tranh với Thiên Chúa để lôi kéo con người theo chúng;
nhưng chúng chỉ có quyền hạn trên con người cho tới Ngày Tận Thế. Trong ngày
đó, quỉ thần và con cái của chúng sẽ bị tiêu diệt muôn đời, như lời Chúa Giêsu
tuyên bố hôm nay: “Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng rồi lấy lửa đốt đi thế nào,
thì đến Ngày Tận Thế cũng sẽ xảy ra như vậy.”
(1) Số phận của ma quỉ và con cái của chúng: “Con Người sẽ sai các thiên
thần của Người tập trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian
ác, mà tống ra khỏi Nước của Người, rồi quăng chúng vào lò lửa; ở đó, chúng sẽ
phải khóc lóc nghiến răng.”
(2) Số phận của con cái Nước Trời: “Bấy giờ người công chính sẽ chói lọi
như mặt trời, trong Nước của Cha họ. Ai có tai thì nghe.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Chúng ta phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động chúng ta làm. Đừng
khinh thường bất kỳ một hành động nào, dù nhỏ mọn đến đâu chăng nữa.
– Nhìn lại lịch sử của nhân loại, của gia đình, và của mỗi người thường
xuyên, sẽ giúp chúng ta biết cẩn thận trong việc làm những quyết định. Đừng bao
giờ quyết định cách mù quáng.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
28/07/2020 – THỨ BA TUẦN 17 TN
Mt 13,36-43
LÀ HẠT GIỐNG TỐT GIỮA ĐỜI
“Hạt giống tốt là con cái Nước Trời.” (Mt 13,38)
Suy niệm: Giáo Hội hiện diện giữa
thế giới như lúa tốt pha lẫn cỏ lùng giữa thửa ruộng thế gian. Con cái Nước Trời
vốn là lúa tốt, nhưng vẫn có thể bị tha hóa, trở thành cỏ lùng, nếu sống theo sự
xúi giục của Ác thần, thú tính, thói vô ơn, ghen tị, hưởng thụ xác thịt… Có một
sự thật là chỉ đến khi lúa trổ bông ta mới phân biệt được cỏ lùng. Cũng vậy, chỉ
khi đến ngày cánh chung, ta mới biết chắc ai tốt ai xấu, người công chính hay kẻ
bất chính. Chính tâm hồn ta cũng đang đong đưa giữa lúa tốt và cỏ lùng, theo Thần
Khí hay tính xác thịt, sự thánh thiêng hay thói tội lỗi. Do đó, đừng vội dán
nhãn mác tốt – xấu cho người khác hay cho chính mình.
Mời Bạn: Bạn là giáo dân, tu sĩ
hay giáo sĩ; là giới lão thành, gia trưởng, hiền mẫu, giới trẻ hay thiếu nhi; bạn
đang phục vụ trong giáo xứ, tham gia các hội đoàn. Gia đình, cộng đoàn, xứ đạo
bạn đang ở giữa nhiều người chưa nhận biết Chúa. Hãy là hạt lúa tốt đượm chất
Tin Mừng trong môi trường, sứ vụ của bạn, qua lòng yêu mến, sự nhiệt thành,
gương lành, và sự công bằng. “Thật đẹp biết bao khi chứng kiến người trẻ trở
nên ‘những nhà truyền giáo trên đường phố,’ hân hoan mang Chúa Ki-tô đến từng nẻo
đường và mọi chân trời góc biển của thế giới” (Đức Phanxicô).
Sống Lời Chúa: Tích cực tham dự thánh lễ,
lớp giáo lý, các đoàn thể, để củng cố mối thân tình với Chúa Ki-tô, trở thành
tông đồ giáo dân, tạo sự liên đới với nhau.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã
gieo con vào trong môi trường này. Xin cho con luôn là lúa tốt, loại trừ cỏ
lùng nơi mình, để có thể mang tình yêu của Chúa đến cho mọi người. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Chói lọi
như mặt trời
Suy niệm
:
“Chẳng phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng của ông sao?
Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?” (Mt 13, 27).
Có lẽ một số Kitô hữu trong Hội Thánh sơ khai đã đặt câu hỏi tương tự
khi họ thấy có những phần tử xấu trong cộng đoàn của mình.
“Ông có muốn chúng tôi nhổ đi không?”
Ông có muốn chúng tôi trục xuất họ ra khỏi cộng đoàn không?
Có người tưởng rằng một Hội Thánh phải gồm toàn những thánh nhân.
Hội Thánh không có chỗ cho tội nhân, cho con cái Ác Thần (c. 38).
Lời từ chối của ông chủ ruộng cho thấy sự nhẫn nại của Thiên Chúa.
“Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa.
Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt” (Mt 13, 28-29).
Thiên Chúa chấp nhận cỏ lùng mọc chung với lúa,
con cái Nước Trời sống chung với con cái Ác Thần cho đến tận thế.
Nhẫn nại và bao dung là dấu hiệu của sự thánh thiện đích thực,
sự thánh thiện này biết chờ đợi, biết tôn trọng tự do của con người.
Đôi khi chúng ta cũng có thái độ nóng nảy của Giacôbê và Gioan,
khi đòi đốt cả làng người Samari khi họ không chịu đón Chúa (Lc 9, 54).
Chúng ta vẫn sống trong một thế giới vàng thau lẫn lộn.
Có khi không phân biệt được lúa với cỏ lùng,
vì trong cái tốt vẫn ẩn hiện bóng dáng của cái bất toàn,
và trong cái xấu thi thoảng cũng lóe lên những tia sáng của chân lý.
Một người tốt có thể trở nên cỏ lùng.
Một người xấu có thể trở nên gié lúa trĩu hạt.
Chúng ta chưa thể nói gì về một con người khi người ấy chưa nhắm mắt,
và khi chưa nghe lời phán xử cuối cùng của Thiên Chúa.
Người đầu tiên được bảo đảm vào Nước Trời lại là một tên gian phi.
Nhiều vị thánh hôm nay là những người trước đây đã làm điều gian ác.
Nếu tôi tự đặt câu hỏi: Tôi là lúa hay cỏ lùng?
Tôi sẽ thấy lúng túng khi tìm câu trả lời.
Nơi trái tim tôi, tôi thấy có sự giằng co giữa chọn Chúa và Ác Thần.
Có lúc tôi thấy mình như đã thuộc trọn về Chúa,
có lúc lại thấy thế gian và xác thịt như hoàn toàn thống trị mình.
Ngay trong điều tốt tôi làm, vẫn có điều gì không tuyệt đối trong suốt.
Tôi hiểu rằng cỏ lùng vẫn có chỗ trong thửa ruộng của lòng tôi.
Thiên Chúa vẫn chấp nhận tôi như thế đó.
Nếu Ngài nghiêm phạt tôi thì tôi đâu còn sống đến nay.
Dụ ngôn trên nhắc chúng ta không được tiếm quyền xét xử của Thiên Chúa,
không đòi xóa sạch sự dữ trong một sớm một chiều.
Nhưng chúng ta lại không được để mặc cho sự dữ thao túng.
Chúng ta dám hy sinh mạng sống để xây dựng một thế giới công bình.
Đức Giêsu đã bị sự dữ nuốt chửng, nhưng cuối cùng Ngài đã chiến thắng.
Cuộc đời Kitô hữu là một nỗ lực không ngừng để nhổ cỏ lùng nơi mình,
và khao khát vươn tới sự thánh thiện của chính Thiên Chúa.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
nếu ngày mai Chúa quang lâm,
chắc chúng con sẽ vô cùng lúng túng.
Thế giới này còn bao điều khiếm khuyết, dở dang,
còn bao điều nằm ngoài vòng tay của Chúa.
Chúa đâu muốn đến để hủy diệt,
Chúa đâu muốn mất một người nào...
Xin cho chúng con biết cộng tác với Chúa
xây dựng một thế giới yêu thương và công bằng,
vui tươi và hạnh phúc,
để ngày Chúa đến thực là một ngày vui trọn vẹn
cho mọi người và cho cả vũ trụ.
Xin nuôi dưỡng nơi chúng con
niềm tin vững vàng
và niềm hy vọng nồng cháy,
để tất cả những gì chúng con làm
đều nhằm chuẩn bị cho ngày Chúa trở lại. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG BẢY
Những Người Chiến
Thắng Trong Đức Kitô Và Còn Hơn Thế Nữa
Chúng ta hãy xem lại bản văn trong Thư Thứ Nhất của Thánh Phê-rô: “Chúc tụng
Thiên Chúa là Thân Phụ Đức Giê-su Kitô, Chúa chúng ta! Do lượng hải hà, Người
cho chúng ta được tái sinh để nhận lãnh niềm hy vọng sống động, nhờ Đức Giê-su
Kitô đã từ cõi chết sống lại, để được hưởng gia tài không thể hư hoại, không thể
vẩn đục và tàn phai. Gia tài này dành ở trên trời cho anh em…” (1Pr 1,3-4).
Liền sau đó, Tông Đồ Phê-rô nhấn mạnh một điểm vừa rất sáng tỏ vừa đầy
khích lệ: “Trong thời ấy, anh em sẽ được hân hoan vui mừng, mặc dù còn phải ưu
phiền ít lâu giữa trăm chiều thử thách. Những thử thách đó nhằm tinh luyện đức
tin của anh em là thứ quí hơn vàng gấp bội, – vàng là của phù vân, mà còn phải
chịu thử lửa. Nhờ thế khi Đức Giê-su Kitô tỏ hiện, đức tin đã được tinh luyện
đó sẽ trở thành lời khen ngợi, và đem lại vinh quang, danh dự” (1Pr 1,6-7).
Vâng, chúng ta có thể an tâm tin tưởng qua sứ điệp ấy! Vì sự tiền định của
thế giới thụ tạo và nhất là của con người trong Đức Kitô là nền móng tất yếu
cho mối quan hệ giữa sự quan phòng cứu độ của Thiên Chúa và thực tại sự dữ và
đau khổ. Ở đây chúng ta có một niềm hy vọng vững chắc về chiến thắng cuối cùng
của mình trên sự dữ và đau khổ. Nhờ sự chiến thắng của Đức Kitô, chúng ta sẽ
chiến thắng sự dữ và đau khổ dù thuộc hình thức nào đi nữa. Chúng ta được tiền
định trong Đức Kitô để toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta (Rm 8,37).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 28/7
Gr 14, 17-22; Mt
13, 36-43.
LỜI SUY NIỆM: Bấy giờ Đức Giêsu bỏ đám đông mà về nhà. Các môn đệ lại gần Người và
thưa rằng: “Xin Thầy giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng trong ruộng cho chúng con
nghe.”
Khi các môn đệ xin
Chúa Giêsu giải thích về “dụ ngôn cỏ lùng”. Đây là một điều mà mỗi người tín hữu
trong chúng ta cần phải lưu tâm. Bởi trong Giáo Hội của Chúa có rất nhiều giáo
huấn, những điều phải tin, những điều phải giữ, phải thực hành và những điều phải
tránh. Chúng ta không thể lấy trí tuệ riêng của mình mà hiểu hết được, cần phải
theo học với những bậc thầy có trách nhiệm trong Giáo Hội, để giúp chúng ta hiểu
để sống cho đúng.
Lạy Chúa Giêsu.
Trong Giáo Hội của Chúa, mọi cơ cấu đều có thầy dạy. Xin cho chúng con có những
vị thầy đầy nhiệt tâm với sứ vụ đã được bề trên giao phó, để giúp mọi thành phần
dân Chúa hiểu đúng và sống tốt hơn.
Mạnh Phương
28 Tháng Bảy
Những Kỷ Niệm Nhỏ
Tổng thống Wilson của Hoa Kỳ, người đã đưa nước Mỹ can thiệp vào thế chiến
thứ I, là người rất thận trọng đối với những kỷ niệm nhỏ.
Lần kia, ông và phu nhân cùng với nhiều nhân vật cấp cao trong chính phủ
dừng lại một thành phố thuộc tiểu bang Montana.
Cảnh sát làm hàng rào không cho bất cứ ai đến gần vị tổng thống. Nhưng,
không hiểu làm thế nào mà có hai cậu bé đã chui lọt hàng rào cảnh sát để đến gần
chỗ ngồi của tổng thống. Hai cậu bé ngắm nhìn một cách say sưa vị nguyên thủ quốc
gia. Một cậu bé tìm cách tặng cho kỳ được lá cờ nhỏ bé của nước Mỹ mà em đang cầm
trên tay. Cảnh sát cố tình ngăn chận cậu bé, nhưng bà Wilson đã đưa tay đón lấy
lá cờ và vẫy tay em một cách nhiệt tình.
Cậu bé khác cảm thấy buồn hiu vì em không có gì để dâng tặng cho tổng thống.
Em cố gắng mò mãi trong túi quần và cuối cùng lôi ra được một đồng xu nhỏ. Em cố
gắng vượt qua mọi chướng ngại để chạy đến trao cho tổng thống. Em sung sướng vô
cùng, bởi vì chính tổng thống Wilson là người chìa tay ra để đón nhận món quà của
em với tất cả trang trọng.
Năm năm sau, tổng thống Wilson qua đời. Bà Wilson xếp đặt lại các đồ dùng
quen thuộc của chồng. Mở chiếc ví của ông, bà thấy có một bọc giấy được giữ gìn
cẩn thận. Tháo chiếc bọc giấy, bà nhận ra ngay tức khắc đồng xu nhỏ mà cậu bé
đã tặng cho chồng bà cách đây năm năm. Ông quý đồng xu nhỏ ấy đến độ đi đâu ông
cũng mang nó theo.
Thiên Chúa cũng đối xử với chúng ta như thế. Ngài giàu có biết bao, nhưng
những đồng xu nhỏ mà chúng ta trao tặng cho Ngài, Thiên Chúa đón nhận và cất giữ
như báu vật… Một Thiên Chúa giàu sang dường như không ưa thích của cải dư dật của
chúng ta cho bằng những đồng xu nhỏ của lòng thành, sự quảng đại, những âm thầm
hy sinh, phục vụ quên mình của chúng ta…
Chúa Giêsu đã cho chúng ta thấy được cái nhìn trang trọng của Chúa đối với
lòng thành của con người. Lần kia, Ngài vào đền thờ và quan sát những người
đang dâng cúng tiền của. Ai ai cũng bỏ tiền vào hòm, chợt có một người đàn bà
góa chỉ bỏ có một đồng xu nhỏ. Vậy mà Ngài đã tuyên bố: Người đàn bà này đã
dâng cúng nhiều hơn ai hết, bởi vì trong khi mọi người bố thí những của dư thừa
của mình, còn người đàn bà nghèo này lại dâng cúng tất cả những gì mình có để độ
nhật…
Thiên Chúa luôn trân trọng và quý mến tất cả những gì chúng ta dâng tặng
Ngài. Những lễ vật càng đơn sơ, nhỏ bé dưới mắt người đời, càng có giá trị trước
mặt Chúa. Chỉ có Chúa mới thấy được giá trị của những âm thầm đau khổ, của những
hy sinh quên mình từng ngày, của những việc làm vô danh…
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét