27/07/2020
Thứ hai tuần 17
thường niên
BÀI ĐỌC I: Gr 13, 1-11
“Dân này sẽ như chiếc đai lưng
không còn có thể xài được nữa”.
Trích sách Tiên tri
Giêrêmia.
Đây Chúa phán cùng tôi rằng: “Ngươi hãy đi mua sắm một dây đai lưng, rồi
thắt vào lưng, và ngươi đừng nhúng vào nước”. Và tôi đi mua dây đai theo lệnh
Chúa, rồi tôi thắt vào lưng.
Lời Chúa phán cùng tôi lần thứ hai rằng: “Ngươi hãy cởi dây đai ngươi đã
mua sắm và đang thắt ngang lưng, rồi chỗi dậy đi đến Êuphratê, giấu nó trong hốc
đá”. Và tôi ra đi giấu nó trong hốc đá như lời Chúa truyền dạy.
Sau nhiều ngày, Chúa lại phán cùng tôi rằng: “Ngươi hãy chỗi dậy, đi đến
Êuphratê mà lấy dây đai lưng Ta đã truyền ngươi đem giấu ở đó”. Tôi ra đi đến
Êuphratê, và lấy dây đai lưng ngay chỗ tôi đã giấu. Nhưng kìa, dây đai lưng đã
mục nát cả, không còn xài được nữa.
Và có lời Chúa phán cùng tôi rằng: “Đây Chúa phán: Ta sẽ khiến cho lòng
kiêu căng của Giuđa và lòng kiêu căng tột độ của Giêrusalem ra mục nát như vậy.
Dân xấu xa này không còn muốn nghe lời Ta, cứ chạy theo lòng gian tà của nó, và
chạy theo các thần ngoại lai để phụng sự và thờ lạy các thần đó, nên chúng sẽ
như chiếc đai lưng này không còn xài được nữa”. Và Chúa phán tiếp: “Như đai
lưng bám sát vào lưng người ta thế nào, Ta cũng đã làm cho nhà Israel và nhà
Giuđa bám Ta như vậy, để chúng trở thành dân Ta, cao rao thánh danh, vinh dự và
vinh quang của Ta, nhưng chúng đã không chịu nghe”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Đnl 32, 18-19.
20. 21
Đáp: Ngươi đã bỏ
Chúa, Đấng đã sinh ra ngươi (c. 18a).
Xướng:
1) Ngươi đã bỏ Chúa, Đấng đã sinh ra ngươi; đã quên Chúa, Đấng đã tạo
thành ngươi. Chúa đã thấy, và Người đã nổi cơn thịnh nộ: vì con trai con gái
Người đã trêu chọc Người. – Đáp.
2) Chúa phán: Ta sẽ che giấu mặt Ta khỏi chúng, và nhìn xem tương lai
chúng sẽ ra sao: vì là dòng giống ngỗ nghịch và là con bất hiếu. – Đáp.
3) Chúng đã trêu chọc Ta bằng thứ chẳng phải là Chúa, đã lấy sự dối trá
mà chọc giận Ta: Ta sẽ trêu chúng bằng thứ không phải là dân tộc, và sẽ dùng
dân tộc dại dột làm cho chúng tức giận. – Đáp.
ALLELUIA: Ga 17, 17b và
a
Alleluia, alleluia!
– Lạy Chúa, lời của Chúa là chân lý, xin hãy thánh hoá chúng con trong sự thật.
– Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 13, 31-35
“Hạt cải trở thành cây đến nỗi
chim trời đến nương náu nơi ngành nó”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán một dụ ngôn khác cùng dân chúng rằng: “Nước trời
giống như hạt cải người kia gieo trong ruộng mình. Hạt ấy bé nhỏ hơn mọi thứ hạt
giống, nhưng khi mọc lên, thì lớn hơn mọi thứ rau cỏ, rồi thành cây, đến nỗi
chim trời đến nương náu nơi ngành nó”.
Người lại nói với họ một dụ ngôn khác nữa mà rằng: “Nước trời giống như nắm
men người đàn bà kia lấy đem trộn vào ba đấu bột, cho đến khi bột dậy men”.
Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà phán những điều ấy với dân chúng. Người không
phán điều gì với họ mà không dùng dụ ngôn, để ứng nghiệm lời tiên tri đã chép rằng:
“Ta sẽ mở miệng nói lời dụ ngôn: Ta sẽ tỏ ra những điều bí nhiệm từ lúc dựng
nên thế gian”. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Hạt Cải, Nắm
Men
Dụ ngôn hạt cải và nắm men trong Tin Mừng hôm nay đều nhấn mạnh đến sự bất
tương xứng của thời kỳ đầu của Nước Trời và của thời kỳ kết thúc. Dụ ngôn hạt cải
nói đến sự tăng trưởng của Nước Trời theo chiều rộng, còn dụ ngôn nắm men trong
bột ám chỉ chiều sâu, tức là sự biến đổi bên trong. Cũng như cây cải nhỏ bé thường
thấy ở miền giáp hồ Tibêria có thể cao tới ba thước, Nước Trời cũng bắt đầu hiện
diện từ thời kỳ truyền giáo của Chúa Giêsu và của Giáo Hội tiên khởi trong sự
khó nghèo và thiếu thốn. Và đó là giáo huấn nền tảng của dụ ngôn hạt cải và nắm
men.
Dựa vào những hình ảnh này, Chúa Giêsu cho thấy kiểu cách truyền giáo của
Ngài không phù hợp với những chờ đợi của người Do thái, nghĩa là Nước Trời đến
trong thầm lặng, như Chúa Giêsu đã nói: "Nước Thiên Chúa ở giữa các
ngươi". Bởi vì thánh sử viết Phúc Âm sau thời kỳ truyền giáo của Chúa
Giêsu trên đất Palestin, chúng ta có thể thấy ngay sự bành trướng đầu của Nước
Trời và của Tin Mừng nơi các cộng đoàn Kitô tiên khởi. Thánh sử nói rõ: trên
cành cây cải, chim trời có thể đến trú ngụ, điều này ám chỉ các dân ngoại được
kết nạp vào Giáo Hội do Chúa Giêsu sáng lập.
Dụ ngôn men trong bột, một nắm men có thể làm dậy cả khối bột. Ý nghĩa và
bài học của dụ ngôn này đi song song với dụ ngôn hạt cải. Men Nước Trời tức ơn
thánh, dù ngấm ngầm, nhưng hiệu nghiệm nơi tâm hồn con người và trong sứ điệp của
Chúa Giêsu. Chính Chúa Giêsu đã nói rõ về sức mạnh của men Nước Trời. Ngài
không đến theo kiểu cách lôi kéo sự chú ý của con người. "Nước Thiên Chúa ở
giữa các ngươi". Trong cử hành Thánh Lễ, Lời Chúa và Mình Chúa như men có
sức làm lớn lên và biến đổi tâm hồn con người. Ai biết lãnh nhận với tâm hồn
ngay thẳng, người đó sẽ được biến đổi nên giống Chúa Giêsu.
Chúng ta hãy cầu xin cho Dân Chúa tức là Giáo Hội trở nên dấu chỉ của hạt
giống và men của Nước Trời trong thế gian này, cho tới ngày Nước Chúa được hoàn
tất trong vinh quang.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 17 TN2
Bài đọc: Jer 13:1-11; Mt 13:31-35
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Đức tin phải được tăng trưởng, nếu không sẽ tàn lụi vô dụng.
Đức tin là món quà vô giá Thiên Chúa ban cho con người qua lời rao giảng
của các nhà truyền giáo. Bổn phận của con người là làm sao để cho đức tin ấy
tăng trưởng mỗi ngày một mạnh hơn. Để đức tin được tăng trưởng, gian nan thử
thách là điều cần thiết; nếu không có gian nan thử thách, con người sẽ không có
cơ hội chứng tỏ đức tin của họ vào Thiên Chúa.
Các bài đọc hôm nay dùng ba hình ảnh khác nhau để nói lên sự cần thiết phải
bám víu lấy Chúa nếu không muốn bị tàn lụi và trở nên vô dụng. Trong bài đọc I,
Đức Chúa truyền cho Jeremiah mua một chiếc đai lưng bằng vải gai và đem giấu
trong một kẽ đá tại vùng Euphrates; ít lâu sau Ngài lại truyền cho ông đi lấy
chiếc đai lưng về, nhưng nó đã mục nát cả. Hành động biểu tượng này ám chỉ con cái
Israel giống như chiếc đai lưng, nếu họ không quấn chặt quanh chủ của nó là Đức
Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu cho khán giả hai ví dụ về niềm tin: Niềm tin được
ví như hạt cải, tuy nhỏ nhất trong các hạt; nhưng khi tăng trưởng, nó lớn lên
và thành cây đến nỗi chim trời kéo đến nương náu. Niềm tin cũng có thể ví như nắm
men đem dùi trong bột cho đến khi dậy men, nó có thể làm dậy ba thúng bột trước
khi trở thành những ổ bánh cho con người dùng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Israel được ví như chiếc khăn
bằng lụa.
Người xưa không mặc quần như chúng ta ngày nay, họ dùng một tấm vải dài để
quấn chung quanh phần hạ bộ của người đàn ông. Nhìn lên Thập Giá, chúng ta thấy
Chúa Giêsu quấn một chiếc khăn theo như truyền thống của Do-thái. Mục đích của
trình thuật có ý muốn nói: chiếc khăn quí phải gắn liền với chủ nhân của nó như
Israel phải gắn liền với Thiên Chúa.
1.1/ Euphrates (600 miles) hay Pharan (4 miles)? Sau khi Jeremiah đã
mua chiếc khăn và quấn chung quanh hạ bộ, Chúa truyền cho ông tháo khăn ra và
đi đến sông Euphrates (Babylon ngày xưa và Iraq ngày nay) và giấu chiếc khăn
vào một hốc đá ở đó. Chiếc khăn bị đem giấu đi là chiếc khăn không còn công dụng
của nó. Hình ảnh này được dùng để báo trước cuộc lưu đày của Jerusalem và Judah
vào năm 587 BC sang Babylon.
Có hai ý kiến về nơi giấu chiếc khăn: Một ý kiến cho nơi giấu là Pharan,
chỉ cách Anathoth có 4 dặm về phía Đông Bắc. Aquila ủng hộ ý kiến này, vì
Euphates bên Babylon quá xa để đi bộ. Ngôn sứ phải đi bộ 600 miles để đi giấu
và 600 miles nữa để đi lấy về. Bản Bảy Mươi cho nơi giấu là Euphrates vì đây là
địa danh mà con cái Israel phải đi lưu đày. Ý kiến của bản Bảy Mươi có cơ sở
hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là một hành động biểu tượng, nó có thể hiểu như một dụ
ngôn.
1.2/ Ý nghĩa của câu truyện: Sau cùng, Chúa truyền cho ông đi qua đó
lấy chiếc khăn về: Chiếc khăn đã mục nát vì thời tiết nắng mưa và không còn
dùng được nữa: Đây là bài học cho dân Do Thái, họ giống như chiếc khăn phải được
cuốn chung quanh người của chủ họ là Thiên Chúa. Nhưng nếu họ kiêu hãnh từ chối
không ở gần Chúa, họ sẽ bị đi lưu đầy nơi đất khách quê người và sẽ bị tàn tạ
như chiếc khăn rách nát vô dụng.
Vì kiêu hãnh, Israel đã từ chối không nghe lời Thiên Chúa; họ muốn làm
theo ý riêng họ chứ không theo ý Thiên Chúa; và đã đi theo các thần ngoại để thờ
phượng và phục vụ chúng. Nếu muốn trở nên một dân tộc, một tên tuổi, một lời ca
tụng, một vinh quang, họ phải gắn liền với Chúa, nhưng họ đã từ chối không nghe
lời Thiên Chúa.
Vì thế, Đức Chúa phán thế này: “Ta sẽ huỷ diệt thói kiêu hãnh của Judah
và thói kiêu hãnh lớn lao của Jerusalem như vậy. Dân xấu xa này không chịu nghe
lời Ta, cứ ngoan cố cứng lòng, chạy theo các thần khác mà làm tôi và sụp lạy
chúng; nó sẽ nên như chiếc đai lưng hoàn toàn vô dụng kia. Vì, cũng như chiếc
đai lưng người ta thắt ở lưng, Ta cũng thắt chặt cả nhà Israel và nhà Judah vào
Ta như vậy, để chúng trở thành dân của Ta, dân đem lại cho Ta tiếng tăm, danh dự
và vinh quang. Nhưng chúng đã chẳng chịu nghe. Sấm ngôn của Đức Chúa.”
2/ Phúc Âm: Nước Trời được ví như:
2.1/ Hạt Cải: Ở Palestine, hạt cải có thể trở thành cây khoảng 3,4 thước
khác với hạt cải ở vùng Đông Nam Á chỉ có thể trở thành rau. Điểm chính Chúa muốn
nhấn mạnh ở đây là hạt cải tuy nhỏ bé nhất trong các hạt, nhưng có tiềm năng trở
thành cây lớn đến nỗi chim trời có thể làm tổ trên cành của nó.
Đức tin của chúng ta cũng được Chúa ví như hạt cải (Mt 17:20), tuy nhỏ bé
nhưng nhờ sức mạnh của Chúa có thể dời được núi non. Không có gì là không thể đối
với những người có đức tin vững mạnh vào Chúa. Nước Trời được xây dựng trên đức
tin của nhiều hạt cải nhỏ bé, nhưng nếu các hạt cải này tăng triển thành cây; rồi
từ các cây này lấy hạt trồng thêm nhiều cây khác nữa… Sẽ có ngày cả trái đất sẽ
đầy tràn các cây cải. Nước Trời cũng bắt đầu bằng đức tin của một người rồi cứ
thế lan tràn ra cho đến khi trái đất đầy tràn những người tin vào Chúa.
2.2/ Men trong bột: Ba đấu bột là số lượng thường dùng để làm bánh cho một
gia đình.
Đối với những người làm bánh, họ có thể nhận ra sự khác biệt lạ thường của
men. Cùng một loại bột, nhưng bột không dùng men khi nướng lên chỉ thành cái
bánh qui nhỏ hay như cái bánh “fortune cookie” chỉ đủ cho một người ăn; nhưng nếu
dùng men và để cho dậy tối đa trước khi nướng sẽ trở thành một ổ bánh có thể cả
gia đình cùng ăn.
Giống như dụ ngôn hạt cải ở trên, Nước Trời được ví như nắm men tuy bắt đầu
rất nhỏ bé, nhưng một khi đã lan tràn thì sẽ lớn mạnh đến nỗi không ai có thể
đo lường được.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Cuộc đời con người chỉ có ý nghĩa khi sống kết hiệp với Thiên Chúa,
càng xa Thiên Chúa bao nhiêu, cuộc đời con người sẽ trở thành vô nghĩa bấy
nhiêu.
– Đức tin con người có được là nhờ đức tin của các tiền nhân đi trước
cũng như hạt cải có được là nhờ các cây cải có trước. Bổn phận mỗi người là phải
tiếp tục làm cho đức tin đó lan rộng cho đến tận cùng trái đất.
– Đức tin cần phải được vun trồng mỗi ngày bằng Lời Chúa và các bí tích;
nếu không sẽ trở nên yếu dần và tàn lụi đi. Một đức tin vững mạnh có thể làm được
mọi sự.
– Đức tin mỗi người cần được sự nâng đỡ và trợ giúp của giáo hội địa
phương và Giáo hội toàn cầu mới có thể đứng vững trước những phong ba bão táp của
cuộc đời.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
27/07/2020 – THỨ HAI TUẦN 27 TN
Mt 13,31-35
NƯỚC CHÚA PHÁT TRIỂN
“Nước Trời giống như hạt cải người nọ lấy gieo trong ruộng
mình… như nắm men người kia lấy vùi vào ba thúng bột…” (Mt 13,31.33)
Suy niệm: Cây cải vùng giáp hồ
Ti-bê-ri-a có thể cao đến ba mét, nên chim trời đến làm tổ trên cành được. Thế
nhưng khởi đầu của nó chỉ là một hạt giống rất nhỏ bé. Hình ảnh này diễn tả Hội
Thánh lúc ban đầu là một nhóm nhỏ các môn đệ, nhưng phát triển thành Hội Thánh
lan rộng đông đúc như ngày nay. Đang khi ấy, dụ ngôn nắm men lại nói đến sự
phát triển âm thầm của Nước Trời từ bên trong, với những giá trị Tin Mừng lặng
lẽ tác động thay đổi thế giới, cho đến khi cả thế giới dậy men Tin Mừng. Nước
Thiên Chúa không đến ào ạt như đạo binh hô xung phong vào trận địa, cũng chẳng
khua chiêng đánh trống như ngày lễ hội; nhưng diễn ra âm thầm từ bên trong các
tâm hồn được ơn Chúa kêu gọi, soi sáng, biến đổi.
Mời Bạn: Trong bạn, trong tôi nắm
men, hạt cải đã có rồi. Có từ khi ta tin, và lãnh nhận bí tích Thánh tẩy, cũng
như các bí tích khác. Ơn sủng đã lãnh nhận đang âm thầm phát triển từng ngày,
khi ta cộng tác với ơn sủng, khi ta ngoan ngoãn vâng theo sự hướng dẫn của
Thánh Thần, không lấy cái tôi của mình làm trung tâm đời sống.
Sống Lời Chúa: Từ nay tôi nỗ lực để men
Tin Mừng “dậy” lên trong tâm hồn, thấm nhuần tinh thần Tin Mừng, đặt những giá
trị Tin Mừng lên địa vị cao nhất trong đời mình, và tất cả các chọn lựa lớn nhỏ
mỗi ngày của tôi đều dựa trên những giá trị Tin Mừng ấy.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con ý thức mình
là nắm men của đời sống. Xin cho con cộng tác với Chúa và với anh chị em trong
khả năng Chúa ban, để làm cho “Nước Chúa mau hiển trị.” Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Tất
cả bột dậy men
Suy niệm:
Hội nhập văn hóa là việc mà nhà truyền giáo thời nay quan tâm.
Làm sao đưa Tin Mừng vào nền văn hóa của người bản xứ?
Làm sao đưa những nét đẹp của nền văn hóa bản xứ vào việc sống Tin Mừng?
Làm sao để Kitô giáo vừa mang nét mới mẻ của ơn cứu độ có tính phổ quát,
vừa mang tinh túy của từng vùng, từng nền văn hóa, tôn giáo, xã hội?
Đó là một nỗ lực đòi hỏi nhiều thời gian, trí tuệ và tình yêu.
Nhân dịp kỷ niệm 400 năm ngày qua đời của cha Matteo Ricci (1552-1610),
Đức Thánh Cha Bênêđictô XVI đã đề cao gương của vị tu sĩ Dòng Tên này.
Với thiện cảm sâu xa đối với văn hóa và tôn giáo của người Trung Hoa,
cha Matteo đã đem Tin Mừng đến để bổ sung những truyền thống tốt đẹp.
Cha hiểu biết về Khổng giáo như một nho gia uyên thâm,
và chấp nhận việc cúi mình để tôn kính Khổng Tử và các bậc tổ tiên.
Dùng kiến thức về khoa học của mình để phục vụ,
Cha là người vẽ bản đồ thế giới đầu tiên với nước Trung Hoa nằm ở giữa.
Mười năm cuối đời sống ở Bắc Kinh, cha viết sách biện giáo,
quen biết với nhiều học giả trong triều đình và đưa họ vào Kitô giáo.
Cách truyền giáo của cha Matteo khiến ta nghĩ đến dụ ngôn men và bột.
Người phụ nữ đã trộn men vào một lượng bột rất lớn.
Ba đấu bột bằng khoảng 50 ký bột, làm bánh đủ cho cả trăm người ăn.
Điều đáng ta để ý ở đây là chuyện trộn men vào bột.
Một lượng men nhỏ được người phụ nữ trộn đều với khối bột lớn.
Đây là một công việc vất vả, làm bằng tay.
Khi được trộn nhuyễn, ta không còn phân biệt được men với bột
Qui trình lên men đòi hỏi thời gian.
Men phát huy sức mạnh tiềm ẩn của nó, khi làm cả khối bột lên men, nở ra.
Bấy giờ ta mới nhận ra sự hiện diện ẩn dấu và tác động của men trong bột.
Khi ăn những tấm bánh thơm, chẳng ai thấy men, vì men đã thành bánh rồi.
Nhưng không có men thì cũng chẳng có bánh.
Đức Giêsu dùng dụ ngôn này để nói về Nước Trời.
Khởi đầu chỉ là một số lượng nhỏ bé,
nhưng với thời gian sẽ gây được một ảnh hưởng lớn lao và tốt lành.
Tỷ lệ người Công giáo tại Việt Nam không đông, một lượng men nhỏ.
Nhưng nếu chúng ta khiêm tốn có mặt và phục vụ giữa lòng dân tộc,
tôn trọng những giá trị văn hóa và tâm linh của đồng bào,
chúng ta có hy vọng làm cho khuôn mặt của Công giáo
trở nên phong phú hơn, dễ mến hơn và hấp dẫn hơn.
Phải chấp nhận như men bị chôn vùi, biến mất trong đống bột.
Phải có mặt ở mọi nơi, mọi ngành nghề, mọi lãnh vực nghiên cứu.
Nhưng cũng phải kiên nhẫn chờ men phát huy tác dụng.
Nếu chúng ta chẳng làm cho đất nước này thành tấm bánh thơm ngon,
nếu môi trường chúng ta đang sống, đang làm việc chẳng có gì tiến bộ,
chẳng công bằng hơn, huynh đệ hơn, hạnh phúc hơn, trong sạch hơn…
thì có khi chúng ta phải tự hỏi xem mình có còn là thứ men tốt không.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu, vị tử đạo tuyệt vời,
Chúa đưa chúng con vào thế giằng co liên tục.
Chúa vừa chọn chúng con ra khỏi thế gian,
lại vừa sai chúng con vào trong thế gian đó.
Thế gian này vàng thau lẫn lộn.
Có khi vàng chỉ là lớp mạ bên ngoài.
Xin cho chúng con giữ được bản lãnh của mình,
giữ được vị mặn của muối,
và sức tác động của men,
để đem đến cho thế gian
một linh hồn, một sức sống.
Chúng con chẳng sợ mình bỏ đạo,
chỉ sợ mình bỏ sống đạo
vì bị quyến ru bởi bao thú vui trần thế.
Xin cho chúng con đừng bao giờ quên rằng
chúng con mang dòng máu của các vị tử đạo,
những người đã đặt Chúa lên trên mạng sống.
Lạy Chúa Giêsu, nếu thế gian ghét chúng con,
thì xin cho chúng con cảm thấy niềm vui
của người được diễm phúc nên giống Chúa. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
27 THÁNG BẢY
Thiên Chúa Kiên Quyết
Cứu Độ Chúng Ta
Cùng với nhãn quan của
Thánh Phao-lô về sự tiền định, chúng ta cũng bắt gặp những lời của Thánh
Phê-rô: “Chúc tụng Thiên Chúa là thân phụ của Đức Giê-su Kitô, Chúa chúng ta!
Do lượng hải hà, Ngài cho chúng ta được tái sinh để nhận lãnh niềm hy vọng sống
động, nhờ Đức Kitô đã từ cõi chết sống lại, để được hưởng gia tài không thể hư
hoại, không thể vẩn đục và tàn phai. Gia tài này dành ở trên trời cho anh em,
là những người, nhờ lòng tin, được Thiên Chúa quyền năng gìn giữ, hầu được hưởng
ơn cứu độ Ngài đã dành sẵn, và sẽ bày tỏ ra trong thời sau hết” (1Pr 1,3-5).
Vâng, “chúc tụng Thiên
Chúa” – Đấng mạc khải cho chúng ta sự quan phòng rất kiên thủ và đầy yêu thương
của Ngài vì ơn cứu độ của chúng ta. Sự quan phòng ấy luôn luôn hoạt động cho đến
đích điểm cuối cùng. Như vậy, sự tiền định dành cho chúng ta trong Đức Kitô sẽ
được hoàn thành trọn vẹn nhờ “sự sống lại của Đức Giê-su Kitô”, Đấng là “An-pha
và Ô-mê-ga” của định mệnh con người chúng ta (Kh 1,8).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 27/7
Gr 13, 1-11; Mt 13,
31-35.
LỜI SUY NIỆM: “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt
cải người nọ lấy gieo trong ruộng mình. Tuy nó là hạt nhỏ nhất, nhưng khi lớn
lên, thì lại là cây lớn nhất; nó trở thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ
trên cành được.”
Chúa Giêsu đang giới thiệu với mỗi người về Nước Trời, và Người đưa ra dụ ngôn
về hạt cải. Cho chúng ta thấy Nước Trời không phải là vô hình, nó chi nằm trong
tư tưởng của con người, hay trí tưởng tượng. Nước Trời rất là hữu hình, và cụ
thể như “hạt cải”. Mỗi người đều nhìn thấy và có thể đụng chạm được “hạt cải”;
Nó được chính Thiên Chúa gieo vào giữa thế gian này, nó được đâm rễ sâu vào
lòng đất; nó được lớn lên và trở thành cây “cây lớn nhất”. Nó là nơi con người
tìm đến trú ẩn và làm tổ để truyền sinh. “Chim trời tới làm tổ trên cành được.”
Lạy Chúa Giêsu. Nước Trời càng ngày càng được lớn mạnh trong thánh ý của Chúa.
Xin cho chúng con được cọng tác đời mình vào công việc của Nước Trời để đem lại
hạnh phúc cho mình và nhiều người khác.
Mạnh Phương
27 Tháng Bảy
Ánh Sáng Cho Ðền Thờ
Tại một khu phố cổ
của Ấn Ðộ, trên đường cũng như trong nhà thường không có đèn. Giữa những khu phố
như thế, thỉnh thoảng người ta thấy mọc lên một ngôi đền Ấn Giáo. Dĩ nhiên,
trong những ngôi đền như thế, ánh sáng cũng không bao giờ được đốt lên thường
xuyên. Dù vậy, từ trên nóc đền thờ cũng như dọc theo bốn bức tường, người ta thấy
có treo những chiếc lồng đèn. Khoảng trống trong những chiếc lồng đèn ấy vừa vặn
để cho vào một chiếc đèn dầu. Bình thường, ngôi đền thờ vắng lạnh vì tăm tối.
Nhưng, cứ mỗi sáng sớm, khi các tín hữu dùng đèn soi lối để đi qua các khu phố,
họ cũng mang chính ngọn đèn ấy và đặt vào trong những chiếc lồng đèn trong đền
thờ. Thành ra, khi mỗi tín hữu đặt ngọn đèn của mình vào trong các lồng đèn,
thì ngôi đền thờ bỗng sáng rực lên một cách kỳ lạ…
Ngôi đền thờ chỉ sáng
lên nhờ chính những ngọn đèn mà các tín hữu mang đến. Ðó có lẽ phải là hình ảnh
đích thực của đời sống đạo chúng ta.
Chúng ta lãnh nhận đức
tin từ một cộng đồng Giáo Hội và đức tin của chúng ta chỉ có thể sống và lớn mạnh
trong cộng đồng Giáo Hội mà thôi. Không ai có thể là người tín hữu Kitô mà có
thể ở ngoài Giáo Hội.
Cộng đồng giáo xứ nơi
chúng ta được sinh ra và lớn lên trong đức tin thường được biẻu trưng bằng một
ngôi thánh đường. Chính nơi đó người tín hữu Kitô gặp gỡ nhau, chính nơi đó,
người tín hữu Kitô chia sẻ và củng cố đức tin cho nhau. Ngôi thánh đường sẽ chỉ
là một đền thờ lạnh tanh và tăm tối nếu mỗi người tín hữu không mang đến chính
ánh sáng của mình. Mỗi người một ít, nhưng chính nhờ sự đóng góp ấy mà ngôi đền
thờ trở nên rực sáng và tràn đầy sức sống.
Mỗi một người tín hữu
Kitô trong cộng đồng Giáo Hội cũng giống như một ánh đèn chiếu sáng trong tay để
làm cho ngôi thánh đường của cộng đồng giáo xứ được sáng lên.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét