12/05/2017
Thứ Sáu tuần 4 Phục Sinh.
Bài Ðọc I: Cv 13, 26-33
"Thiên Chúa đã
làm trọn lời hứa khi cho Ðức Giêsu sống lại".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong những ngày ấy,
khi Phaolô đến Antiôkia thuộc xứ Pisiđia, ông lên tiếng trong hội đường rằng:
"Thưa chư huynh, con cháu Abraham, và những người kính sợ Thiên Chúa ở giữa
chư huynh, lời cứu độ đó đã được rao giảng cho chư huynh. Những người cư ngụ ở
Giêrusalem và các thủ lãnh của họ đã không nhìn nhận Ðức Giêsu và các lời tiên
tri mà họ đọc mỗi ngày Sabbat; thế mà họ đã làm ứng nghiệm lời tiên tri khi lên
án Người. Và dầu không thấy nơi Người lý do nào đáng phải chết, họ cũng xin
Philatô cho giết Người. Và khi đã hoàn tất mọi điều đã chép về Người, họ đã
tháo Người xuống khỏi cây thập giá và mai táng Người trong mồ. Nhưng Thiên Chúa
đã cho Người sống lại từ cõi chết vào ngày thứ ba. Và trong nhiều ngày, Người
đã hiện ra với những kẻ đã cùng với Người từ Galilêa lên Giêrusalem. Bây giờ những
kẻ đó là những chứng nhân của Người trước mặt dân chúng.
"Phần chúng tôi,
chúng tôi loan báo cho chư huynh hay rằng: lời hứa ban cho tổ phụ chúng ta,
Thiên Chúa đã làm hoàn tất cho chúng ta là con cháu các ngài, khi làm cho Ðức
Giêsu sống lại, như đã chép trong thánh vịnh thứ hai rằng: 'Con là Con Cha, hôm
nay Cha đã sinh ra Con' ".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 2, 6-7. 8-9.
10-11
Ðáp: Con là thái tử của Cha, hôm nay Cha đã sinh thành
ra Con (c. 7).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Chính Ta đã
đặt vương nhi Ta trên Sion, núi thánh của Ta. Ta sẽ tuyên rao thánh chỉ của
Chúa: Chúa đã phán bảo cùng Ta: "Con là thái tử của Cha, hôm nay Cha đã
sinh thành ra Con". - Ðáp.
2) Hãy xin Cha và Cha
sẽ cho Con được chư dân làm phần sản nghiệp, và cùng kiệt cõi đất làm gia tài.
Con sẽ cai trị chúng bằng cây gậy sắt, như bình thợ gốm, Con đem nghiền nát
chúng ra. - Ðáp.
3) Giờ đây, hỡi các
vua, hãy nên hiểu biết, quân vương mặt đất nên giác ngộ. Hãy kính sợ làm tôi
Chúa và hân hoan mừng Người, hãy khiếp run tỏ bày sự vâng phục Chúa. - Ðáp.
Alleluia:
Alleluia, alleluia! -
Chúa Kitô đã sống lại ra khỏi mồ, Người đã chịu treo trên thập giá vì chúng ta.
- Alleluia.
Phúc Âm: Ga 14, 1-6
"Thầy là đường,
là sự thật và là sự sống".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Lòng các con đừng xao xuyến. Hãy tin vào Thiên
Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không, Thầy đã nói
với các con rồi; Thầy đi để dọn chỗ cho các con. Và khi Thầy đã ra đi và dọn chỗ
các con rồi, Thầy sẽ trở lại đem các con đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì các con
cũng ở đó. Thầy đi đâu, các con đã biết đường rồi". Ông Tôma thưa Người rằng:
"Lạy Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường
đi?" Chúa Giêsu đáp: "Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống. Không
ai đến được với Cha mà không qua Thầy".
Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Ðường về quê trời
Khi tìm giải đáp cho một bài đố tìm đường từ một khởi điểm dẫn tới một địa
điểm được yêu cầu thì người tham dự thường lúng túng, vì có quá nhiều đường có
thể dẫn tới nơi nhưng thực sự lại dẫn đến ngõ cụt. Nhưng nếu tinh ý quan sát một
chút, người ta có thể thấy công việc tìm kiếm dễ như trở bàn tay. Ðó là thay vì
bắt đầu từ điểm khởi hành với nhiều ngõ rẽ, chúng ta hãy bắt đầu từ nơi đến rồi
đi ngược lại. Với phương pháp này ta sẽ dễ dàng tìm ra con đường ngắn nhất dẫn
đến nơi phải đến. Như vậy, điều quan trọng không phải là biết đường không mà
thôi, mà còn là và nhất là biết nơi mình đến, cần biết nơi mình đến trước khi bắt
đầu đi. Khi hỏi Chúa Giêsu: "Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu,
thì làm sao chúng con biết đường đi tới", thánh Thomas tông đồ đã lý luận
theo cùng một nguyên tắc như nói trên.
Nhưng trường hợp mà thánh Thomas tông đồ đặt ra xem ra như không cần thiết
nữa, nếu người tìm đường có được mối liên lạc thân tình với chính Ðấng là Ðường,
là sự Thật và sự Sống. Chúa Giêsu đã mạc khải cho các đồ đệ của Ngài biết nơi
phải đến và con đường dẫn đến đó là chính Ngài: "Thầy là Ðường, là sự Thật
và là sự Sống". Vậy, điều quan trọng nhất là theo Ngài, sống kết hiệp với
Ngài, đừng rời xa Ngài, nhất là khi gặp gian nan thử thách. Chúa đã cảnh tỉnh
trước các môn đệ: "Tâm hồn các con đừng xao xuyến, hãy tin vào Thiên Chúa
và tin vào Thầy".
Ðường về quê trời có nhiều thử thách nhưng người đồ đệ có thể vượt qua dễ
dàng nếu biết để cho Chúa hướng dẫn, để cho Chúa đưa mình đến nơi Chúa muốn. Bí
quyết căn bản của đời sống Kitô là để cho Chúa tự do hướng dẫn mình đi, là biết
cộng tác với ơn Chúa, là để cho Chúa Giêsu Kitô chiếm hữu như thánh Phaolô tông
đồ ngày xưa, ngài đã bộc lộ cho những người con tinh thần của ngài bí quyết đời
Kitô, đó là: "Tôi sống nhưng không phải là tôi sống, mà chính Chúa Kitô sống
trong tôi. Kiếp sống tôi đang sống, tôi muốn sống trong niềm tin hoàn toàn vào
Ðấng đã yêu thương tôi và trao nộp chính mình cho tôi".
Lạy Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh, Chúa đã nêu chỉ cho chúng con biết đường
dẫn về quê trời, đường dẫn chúng con đến nguồn hạnh phúc thật. Nhưng còn có một
điều cần, đó là sự cộng tác của chúng con. Chúng con cần tin tưởng vào Chúa, cần
để Chúa hướng dẫn cuộc sống mình. Nếu chúng con tự phụ, ỷ lại vào sức riêng
mình, thì chúng con sẽ làm hư chương trình của Chúa. Xin Chúa thương ban ơn
giúp chúng con thay đổi tâm thức và thay đổi con tim mỗi ngày một trở nên vâng
phục và cộng tác tích cực với sự hướng dẫn của Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần IV PS
Bài đọc: Acts
13:26-33; Jn 14:1-6.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mọi điều
Thiên Chúa hứa được hoàn thành bởi Đức Kitô.
Con người ham sống và
sợ chết. Nếu phải đổi tất cả những gì con người có để khỏi phải chết và được sống
muôn đời, họ sẽ sẵn sàng đổi; nhưng cái chết là một thực tại mà mọi người phải
đương đầu với. Con người tự hỏi: Tại sao khát vọng sống ở trong con người mà
cái chết luôn đeo đuổi họ? May mắn cho con người, Chúa Giêsu đến để cung cấp câu
trả lời cho con người bằng cách cho mặc khải cho con người ý định của Thiên
Chúa: Ngài dựng nên con người cho cuộc sống bất tử và có sẵn Kế Hoạch Cứu Độ để
thực hiện điều này.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong Chúa Giêsu; Ngài đến để hoàn thành Kế Hoạch của Thiên Chúa, và mang
lại cuộc sống trường sinh cho con người. Trong Sách CVTĐ, Phaolô đưa khán giả
ngược giòng lịch sử để nhìn thấy những gì Thiên Chúa hứa với dân Do-thái được
hoàn thành nơi Đức Kitô, qua Cuộc Thương Khó – cái chết – và sự Phục Sinh vinh
hiển của Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu mặc khải cho các Tông-đồ biết về những
gì sắp xảy ra cho các ông: Ngài về trời để dọn chỗ và sẽ trở lại đón các ông về
ở với Ngài. Toàn bộ Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa có thể được tóm gọn trong
câu tuyên bố của Chúa Giêsu: "Ta là Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống.
Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy."
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Điều Thiên Chúa đã hứa với cha ông chúng ta được thực hiện
nơi Đức Kitô.
1.1/ Mọi chuyện xảy ra
trong Cuộc Thương Khó của Đức Kitô đã được loan báo trong Kinh Thánh.
Phaolô tiếp tục nói với
khán giả trong hội đường tại Antioch, Pisidia: "Thưa anh em, là con cái
thuộc dòng giống Abraham, và thưa anh em đang hiện diện nơi đây, là những người
kính sợ Thiên Chúa, lời cứu độ này được gửi tới chúng ta." Rồi ông nói về
sự luận tội, cái chết, và sự mai táng của Đức Kitô:
(1) Sự luận tội:
"Dân cư thành Jerusalem và các thủ lãnh của họ đã không nhận biết Đức
Giêsu; khi kết án Người, họ đã làm cho ứng nghiệm những lời ngôn sứ đọc mỗi
ngày Sabbath."
Bốn Bài ca về Người
Tôi Trung của Thiên Chúa phải chịu đau khổ để hoàn thành sứ vụ Thiên Chúa trao
trong Sách Ngôn Sứ Isaiah, và nhiều Sách ngôn sứ khác dẫn chứng điều này.
(2) Cái chết của Ngài:
"Tuy không thấy Người có tội gì đáng chết, họ vẫn đòi Philatô xử tử."
Chính Philatô đã mang Chúa Giêsu ra cho dân thấy và nói: "Ta không tìm thấy
nơi người này có tội gì để kết án;" nhưng họ càng la to hơn: "Đóng
đinh nó đi! Đóng đinh nó vào Thập Giá!"
(3) Sự mai táng:
"Sau khi thực hiện tất cả mọi điều Kinh Thánh chép về Người, họ đã hạ Người
từ trên cây gỗ xuống và mai táng trong mồ."
1.2/ Thiên Chúa đã làm
cho Người trỗi dậy từ cõi chết: Mặc dù con
người đã từ chối và đóng đinh Chúa Giêsu trên Thập Giá, họ không vô hiệu hóa Kế
Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa, vì Ngài đã cho Đức Kitô sống lại từ cõi chết. Vì
thế, Kế Hoạch Cứu Độ được hoàn thành, và từ nay, không những Israel và mọi người
đều có thể nhận được ơn cứu độ. Phaolô trưng dẫn những chứng nhân của Tin Mừng
Phục Sinh:
(1) Đức Kitô đã hiện
ra nhiều lần với các môn đệ: "Trong nhiều ngày, Đức Giêsu đã hiện ra với
những kẻ từng theo Người từ Galilee lên Jerusalem. Giờ đây chính họ làm chứng
cho Người trước mặt dân."
(2) Phaolô và Barnabas
làm chứng cho Tin Mừng Phục Sinh: "Còn chúng tôi, chúng tôi xin loan báo
cho anh em Tin Mừng này: Điều Thiên Chúa hứa với cha ông chúng ta, thì Người đã
thực hiện cho chúng ta là con cháu các ngài, khi làm cho Đức Giêsu sống lại,
đúng như lời đã chép trong Thánh vịnh 2: Con là Con của Cha, ngày hôm nay Cha
đã sinh ra Con."
2/ Phúc Âm: Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Chúa Giêsu.
2.1/ Tình yêu Chúa Giêsu
dành cho các môn đệ: Đây là những lời tâm
huyết của Chúa Giêsu cho các môn đệ trước Cuộc Thương Khó, như những lời trối
trăn của người chết trên giường bệnh trước lúc hấp hối: "Anh em đừng xao
xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ
ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy
đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở
đâu, anh em cũng ở đó. Và Thầy đi đâu, thì anh em biết đường rồi."
2.2/ Đường dẫn đến Chúa
Cha:
(1) Câu hỏi của ông
Thomas: "Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết
được đường?" Câu hỏi của Thomas hợp lý, một người phải biết đích mình muốn
đi, trước khi tìm ra đường để đi tới. Khi hỏi những lời này, Thomas vẫn chưa
tin Chúa Giêsu đến từ trời, nên khi Chúa Giêsu nói Ngài sẽ trở về cùng Cha, ông
không nghĩ là Chúa Giêsu sẽ lên trời. Cho đến khi chính mắt ông nhìn thấy Chúa
khi Ngài hiện ra (Jn 20:26-28), lúc đó ông mới xác tín niềm tin của ông vào
Chúa Giêsu, khi kêu lên: "Lạy Thầy của con! Lạy Thiên Chúa của con"
(Jn 20:28).
(2) Câu trả lời của
Chúa Giêsu: "Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến
với Chúa Cha mà không qua Thầy." Làm sao một con người có thể tuyên bố những
lời này? Các Tông-đồ có lẽ không hiểu ý nghĩa của câu tuyên bố này khi Chúa
Giêsu nói; nhưng chỉ dưới ánh sáng Phục-sinh, các ông mới có thể nhận ra ý
nghĩa của nó.
Trước tiên, Chúa Giêsu
mặc khải cho con người một "Sự Thật" quan trọng. Ngài cho con người
biết ý định của Thiên Chúa: Thiên Chúa muốn cho con người không phải chết,
nhưng được "Sống" muôn đời. Đây là đích điểm của đời người, và cũng
là đích điểm của Kế Hoạch Cứu Độ. Điều này không lạ, vì Thiên Chúa dựng nên con
người, và Ngài phú bẩm trong linh hồn con người khát vọng được sống đời đời.
Làm sao con người đạt được đích điểm này? Con người không thể tự mình đạt tới
vì con người tội lỗi và không có sức mạnh; nhưng Thiên Chúa đã chuẩn bị một Kế
Hoạch Cứu Độ.
Đây là "Đường"
hay "Cách" mà Thiên Chúa cứu độ con người: Ngài cho Người Con Một xuống
thế gian để gánh tội cho con người. Người Con này hoàn thành Kế Hoạch bằng cách
chịu đau khổ, chịu chết, và sống lại để mang lại sự sống đời đời cho con người.
Để con người có thể đạt
đích của cuộc đời, họ phải tin vào Đức Kitô và Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa;
đồng thời, họ cũng phải ngang qua con đường mà Chúa Giêsu đã đi để chuộc tội
cho con người, như thánh Phaolô nói: "Nếu chúng ta đã cùng chết với Đức
Kitô, chúng ta sẽ cùng sống lại như Người." Quả thực, chỉ một mình Đức
Kitô có đầy đủ thẩm quyền để nói: "Chính Thầy là con đường, là sự thật và
là sự sống."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
Cuộc đời chúng ta chỉ
có ý nghĩa qua niềm tin vào Đức Kitô. Ngài đến để mặc khải cho chúng ta ý định
của Thiên Chúa, và Ngài sẵn sàng chịu đau khổ và chịu chết để chúng ta được sống
muôn đời. Tất cả mọi biến cố trong Kinh Thánh và trong cuộc đời chúng ta chỉ
tìm thấy ý nghĩa đích thực qua ánh sáng Phục Sinh của Đức Kitô.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Th. Păng-ra-xi-ô, tử đạo Ga 14,1-6
TRONG NHÀ CHA
“Trong nhà Cha của Thầy có nhiều chỗ ở,
nếu không Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em.” (Ga 14,2)
Suy niệm: Cha ông ta thường
nói: “Sinh ký, tử quy”: sống gởi, thác về, về là về với ông bà tổ tiên. Thế nên
có lẽ không ai ngạc nhiên khi Chúa Giê-su nói Ngài về với Chúa Cha. Nhưng điều
làm ta cảm động hơn cả đó là Ngài cho chúng ta được tham dự vào gia đình Ba
Ngôi của Ngài. Vì yêu thương, chính Chúa Giê-su đã bày tỏ cho chúng ta: “Trong
nhà Cha trên trời có nhiều chỗ ở.” Ngài là người anh cả đi trước để dọn chỗ cho
chúng ta bằng cái chết đau thương tủi nhục trên thập giá. Rồi Ngài đã sống lại,
đã lên trời để dẫn đưa từng người chúng ta đến với Cha.
Mời
Bạn: Chúng ta đang sống trong mùa Phục Sinh.
Mùa hân hoan vui mừng vì Chúa Giê-su đã chiến thắng sự chết và tội lỗi. Ngài đã
sống lại vinh quang. Chúa Giê-su, Vị Thiên Chúa làm Người đã đi vào cõi vĩnh
hằng để dọn chỗ cho chúng ta. Chúa Cha luôn chờ đón từng người chúng ta trở về,
để ở bên Ngài trong yêu thương và hạnh phúc. Trong giờ hấp hối, thánh nữ
Tê-rê-sa A-vi-la đã hớn hở kêu lên: “Lạy Chúa, giờ đã đến, Cha và con gặp
nhau.” Tác giả cuốn Đường Hy Vọng cho biết bí quyết sống can đảm của người
ki-tô hữu là: “Trước muôn ngàn thử thách, đau khổ, con hãy sốt sắng tin tưởng
và đọc nhiều lần: ‘Tôi tin xác lòai người ngày sau sống lại, tôi tin hằng sống
vậy’.” (số 674). Mời bạn sống niềm tin đó trong niềm hy vọng ngày đoàn tụ trong
nhà Cha.
Chia
sẻ: Bạn đã chuẩn bị gì cho cuộc hội ngộ vĩnh
hằng với Chúa Giêsu?
Sống
Lời Chúa: Hãy ý thức trần gian này là nơi tạm trú,
và qui hướng về Thiên đàng là thường trú muôn đời.
Cầu nguyện: Đọc kinh Trông Cậy.
(5 phút Lời Chúa)
Thầy là đường (12.5.2017 – Thứ sáu Tuần 4 Phục sinh)
Đức Giêsu
không chỉ là người dẫn đường. Chính Ngài là Đường, là Đạo. Hơn thế nữa, Ngài là Con Đường duy nhất dẫn ta đến với Chúa Cha.
Suy niệm:
Sách Công vụ Tông đồ có
một lối nói đặc biệt để chỉ Kitô giáo.
Tôn giáo mới này được gọi Đường
của Chúa (Cv 18, 25-26),
hay thường xuyên hơn, được
gọi là Đường (Cv 19, 9. 23; 22, 4; 24, 14. 22).
Sách Công vụ cũng có lối
nói đặc biệt để chỉ các Kitô hữu.
Họ được gọi là những
người thuộc về Đường (Cv 9, 2),
và họ đã chịu bách hại vì
theo con đường này, theo Đạo này.
Trong bài Tin Mừng hôm
nay,
chúng ta nghe Đức Giêsu
nói: “Chính Tôi là Đường” (c. 6).
Phải chăng vì thế Kitô
giáo được sách Công vụ gọi là Đường của Chúa,
và các Kitô hữu đầu tiên
được gọi là những người thuộc về Đường?
Đối với Kitô hữu, theo
đạo chính là theo một Con Đường.
Con Đường ấy không phải
chỉ là một số lễ nghi hay giáo lý phải giữ,
cũng không phải là những
minh triết khôn ngoan phải theo.
Con Đường ấy hiện thân
nơi một con người.
Theo đạo chính là theo
Con Đường mang tên Giêsu,
là gắn bó sống chết với
Giêsu, chia sẻ sứ mạng của Giêsu,
Con Thiên Chúa làm người
bằng xương bằng thịt.
Đức Giêsu không chỉ là
người dẫn đường.
Chính Ngài là Đường, là
Đạo.
Hơn thế nữa, Ngài là Con
Đường duy nhất dẫn ta đến với Chúa Cha.
“Không ai đến với Chúa
Cha mà không qua Thầy” (c. 6).
Phải qua Con Đường Giêsu
chúng ta mới vào được thế giới của Thiên Chúa,
bởi lẽ chỉ Đấng từ trời
xuống mới có thể đưa chúng ta lên trời.
Ngày nay người ta nói đến
nhiều con đường khác để được cứu độ.
Nhưng con đường nào cũng
phải đi qua Con Đường Giêsu.
Nơi Con Đường này chúng
ta gặp được Sự Thật trọn vẹn về Thiên Chúa.
Nơi đây chúng ta gặp được
Sự Sống viên mãn của chính Thiên Chúa.
Khi các môn đệ xao xuyến
vì đến giờ chia tay,
Thầy Giêsu cho biết Ngài
đi về với Cha để dọn chỗ cho họ (c. 2).
Chỗ ở vĩnh viễn của họ là
nơi Thầy trò được ở với nhau mãi mãi.
“Thầy lại đến và đem anh
em về với Thầy,
để Thầy ở đâu, anh em
cũng ở đó” (Ga 14, 3; x. 12, 26; 17, 24).
Thiên đàng là nơi Thầy
trò được ở bên nhau, không gì ngăn cách nổi.
Tình Thầy trò đã bắt đầu
ở đời này và sẽ kéo dài đến vĩnh cửu.
Là người theo Đạo Giêsu,
chúng ta biết mình từ đâu đến và sẽ đi đâu.
Chúng ta không đi loanh
quanh cho đời mỏi mệt.
Chúng ta biết hạnh phúc
đang chờ mình ở cuối đường.
Nhưng nếu chúng ta không
có tình bạn thiết thân với Giêsu ở đời này
thì vào thiên đàng để làm
gì?
Cầu nguyện:
Con đã yêu Chúa quá muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa
cổ kính,
vừa luôn mới mẻ,
con đã yêu Chúa quá muộn
màng!
Bấy giờ Chúa ở trong con
mà con thì ở ngoài,
con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài.
Con thật hư hỏng,
khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con
mà con lại không ở với
Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp kia
cứ giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện hữu
được là nhờ Chúa.
Chúa đã gọi con, đã gọi
to
và phá tan sự điếc lác
của con.
Chúa đã soi sáng
và xua đi sự mù lòa của
con.
Chúa đã tỏa hương thơm
ngát
để con được thưởng thức,
và giờ đây hối hả quay về
với Chúa.
Con đã nếm thử Chúa
và giờ đây con đói khát
Người.
Chúa đã chạm đến con,
nên giờ đây con nóng lòng
chạy đi tìm an bình nơi Chúa.
(Thánh Âu-Tinh)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
12 THÁNG NĂM
Mệnh Lệnh Cuối Cùng
“Mọi quyền hành trên
trời và dưới đất đã được trao cho Thầy” (Mt 28, 18). Vào ngày thứ bốn mươi sau
phục sinh, sự sống mới nơi Đức Kitô biểu hiện chiều kích thiêng liêng của nó vượt
quá thời gian. Ngày Thăng Thiên, trọn vẹn uy quyền của Đức Kitô Phục Sinh đã được
mở ra cho thấy. Đó là “uy quyền trên trời và dưới đất”. Sức mạnh và uy quyền
đó, Đức Kitô đã có từ muôn thuở, vì Người là Con đồng bản tính với Chúa Cha.
Giê-su Na-da-rét, trong tư cách là một con người, đã chiến thắng xuyên qua thập
giá của Người; và Thiên Chúa Cha đã trao cho Người mọi quyền uy và sức mạnh.
Quyền hành ấy đến từ sức mạnh cứu độ.
Và với quyền hành ấy,
Đức Kitô đã trao cho các Tông Đồ mệnh lệnh cuối cùng của Người trên dương thế:
“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép Rửa cho họ
nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ những điều
Thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế!”
(Mt 28, 19 – 20). Sứ mạng của các Tông Đồ là rao giảng Tin Mừng: “Như Cha đã
sai Thầy, Thầy cũng sai anh em” (Ga 20, 21).
Khi chúng ta nghe những
lời ấy, những lời chứa đầy sức mạnh cứu độ của Đức Kitô, chúng ta nghĩ ngay đến
Nhóm Mười Hai là những người đầu tiên đã nghe lệnh truyền ấy.
Nhưng chúng ta không
thể tách rời mệnh lệnh này trong biến cố Thăng Thiên ra khỏi hoa trái của nó
trong đời sống Giáo Hội và trong lịch sử của các quốc gia và các dân tộc. Hoa
trái đó là sự cứu rỗi các linh hồn.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 12 – 5
Thánh Nêrêô và
Thánh Achilêô, tử đạo
Thánh Pancratiô, tử
đạo
Cv 13, 26-33; Ga
14, 1-6.
LỜI SUY NIỆM: “Nếu Thầy đi
dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu,
anh em cũng ở đó. Vậy Thầy đi đâu, thì anh em biết đường rồi.”
Đây là niềm hy vọng lớn
lao của người Kitô hữu, sau cuộc đời sống thờ phượng Thiên Chúa trong tinh thần
và sự thật. Yêu thương, tôn trọng người đồng loại và ra sức chăm sóc, gìn giữ
ngôi nhà chung, cùng với các tạo vật khác mà Thiên Chúa đã tạo dựng, và đã được
chúc phúc.
Lạy Chúa Giêsu. Xin
Chúa gìn giữ chúng con với ơn ban của Chúa để chúng con sống xứng đáng hơn, và
ngày sau chúng con được vui hưởng nơi chốn mà Chúa đã dọn sẵn cho chúng con.
Mạnh Phương
12 Tháng Năm
Danh Dự Cho Ai
Văn sĩ Pháp
Alexandre Piron qua đời năm 1773, thường có thói quen đi dạo trong khu rừng
Boulogne giữa thủ đô Paris. Một ngày nọ, ông ngồi nghỉ trên một ghế đá tựa vào
một bức tường.
Chỉ một lát sau,
ông ngạc nhiên vô cùng, vì trong đám đông những người đang đi dạo trong khu rừng,
một vài người đến gần ông, ngả nón chào. Cũng có một vài người bái cả gối nữa.
Nhà văn mỉm cười đáp lễ cảm tình mà khách qua lại dành cho ông. Ông không ngờ rằng
ông được nhiều người mến mộ đến như thế. Ông mong sao một số bạn bè trong văn
giới chứng kiến được cảnh tượng này để thấy được vinh quang mà ông đã đạt được...
Nhà văn đang say với
bã vinh hoa thì chợt trong đám người đang bái chào ông, một lão bà để lộ một
thái độ khác thường. Cũng giống như mọi người khác, bà lão cúi chào, rồi tiến đến
gần ghế đá. Bà thì thầm nói trong miệng mà nhà văn không hiểu được, rồi ngước mắt
nhìn lên cao. Ngạc nhiên trước cử chỉ khác thường của bà lão, nhà văn cũng đưa
mắt nhìn lên cao phía trên tường. Lúc bấy giờ ông mới khám phá ra rằng trên đầu
ông có một tượng thánh giá... Thì ra, những người đi dạo trong khu rừng
Boulogne này dừng lại không phải để tỏ lòng mộ mến đối với ông, mà chính là tỏ
lòng cung kính đối với Chúa Giêsu trên thập giá.
Hổ thẹn vì sự khám
phá ấy, Alexandre Piron đứng dậy bỏ đi nơi khác.
Sở dĩ Chúa Giêsu đã có
thái độ gay gắt đối với những người biệt phái giả hình, là bởi vì họ muốn chiếm
đoạt chính Vinh dự của Thiên Chúa. Họ cũng giống như văn sĩ Alexandre Piron
trong câu chuyện trên đây: người ta đến bái chào Chúa Giêsu trên thập giá,
nhưng ông lại muốn dành cho mình vinh dự ấy. Những người biệt phái giả hình
cũng giống như con lừa mà Chúa Giêsu dùng để cưỡi vào thành Giêrusalem. Giữa những
tiếng reo hò dân chúng dành cho Chúa Giêsu, con lừa cứ nghĩ rằng nó là một anh
hùng oai phong lẫm liệt...
Khao khát danh vọng,
quyền bính là đam mê chung của mọi người. Ai cũng thích xuất hiện trước công
chúng, ai cũng thích được người đời ca tụng, ai cũng thích được phục vụ. Một
cách nào đó, người tham vọng không những dùng người khác như bàn đạp, mà còn tước
đoạt chính Vinh quang của Chúa...
Chúa Giêsu là con người
đã sống trọn vẹn cho tha nhân và do đó cũng quy mọi vinh dự về cho Thiên Chúa.
Thánh Phaolô đã nói với chúng ta rằng: là Thiên Chúa, Ngài đã không đòi cho được
đồng hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hủy bỏ mình đi để mặc lấy thân phận con người
và vâng phục cho đến chết.
Chúa Giêsu đã vạch cho
chúng ta con đường được sống trọn vẹn ơn gọi làm người: đó là sống cho Thiên
Chúa. Chỉ khi nào con người sống cho Thiên Chúa, thuộc về Thiên Chúa trong tất
cả mọi sự, con người mới đạt được chính cùng đích của mình. Sống cho Thiên Chúa
là luôn tìm thấy Thánh ý của Ngài, là hoạt động cho vinh quang của Ngài, là trở
thành khí cụ trong bàn tay của Ngài...
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét