28/05/2017
Chúa Nhật 7 PS năm A.
LỄ CHÚA THĂNG THIÊN
Ngày Quốc tế Truyền thông xã hội.
(phần I)
Bài Ðọc I: Cv 1, 1-11
"Trước sự chứng
kiến của các ông, Người lên trời".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Hỡi Thêôphilê, trong
quyển thứ nhất, tôi đã tường thuật tất cả những điều Ðức Giêsu đã bắt đầu làm
và giảng dạy, cho đến ngày Người lên trời, sau khi căn dặn các Tông đồ, những kẻ
Người đã tuyển chọn dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần. Sau cuộc thương khó, Người
đã tỏ cho các ông thấy Người vẫn sống, với nhiều bằng chứng Người đã hiện ra với
các ông trong khoảng bốn mươi ngày và đàm đạo về Nước Thiên Chúa. Và trong một
bữa ăn, Người đã ra lệnh cho các ông chớ rời khỏi Giêrusalem, nhưng hãy chờ đợi
điều Chúa Cha đã hứa. Người nói: "Như các con đã nghe chính miệng Thầy rằng:
Gioan đã làm phép rửa bằng nước, phần các con, ít ngày nữa, các con sẽ chịu
phép rửa trong Thánh Thần".
Vậy các kẻ có mặt hỏi
Người rằng: "Lạy Thầy, có phải đã đến lúc Thầy khôi phục Nước Israel
chăng?" Người bảo họ rằng: "Ðâu phải việc các con hiểu biết thời gian
hay kỳ hạn mà Cha đã ấn định do quyền bính Ngài. Nhưng các con sẽ nhận được sức
mạnh của Thánh Thần ngự xuống trên các con, và các con sẽ nên chứng nhân cho Thầy
tại Giêrusalem, trong tất cả xứ Giuđêa và Samaria, và cho đến tận cùng trái đất".
Nói xong, Người được cất lên trước mắt các ông, và một đám mây bao phủ Người
khuất mắt các ông.
Ðang khi các ông còn
ngước mắt lên trời nhìn theo Người đang xa đi, thì bỗng có hai người mặc áo trắng
đứng gần các ông và nói rằng: "Hỡi người Galilê, sao các ông còn đứng nhìn
lên trời? Ðức Giêsu, Ðấng vừa lìa các ông mà lên trời, sẽ đến cùng một thể thức
như các ông đã thấy Người lên trời".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 46, 2-3.
6-7. 8-9
Ðáp: Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự
lên trong tiếng kèn vang (c. 6).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Hết thảy chư
dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Ðấng Tối
cao, khả uý, Người là Ðại Ðế trên khắp trần gian. - Ðáp.
2) Thiên Chúa ngự lên
giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang. Hãy ca mừng, ca mừng
Thiên Chúa' hãy ca mừng, ca mừng Vua ta! - Ðáp.
3) Vì Thiên Chúa là
Vua khắp cõi trần gian, hãy xướng ca vịnh mừng Người. Thiên Chúa thống trị trên
các nước, Thiên Chúa ngự trên ngai thánh của Người. - Ðáp.
Bài Ðọc II: Ep 1, 17-23
"Người đặt
Ngài ngự bên hữu mình trên trời".
Trích thư của Thánh
Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.
Anh em thân mến, xin
Thiên Chúa của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, là Cha vinh hiển, ban cho anh em
thần trí khôn ngoan và mạc khải, để nhận biết Người, xin cho mắt tâm hồn anh em
được sáng suốt, để anh em biết thế nào là trông cậy vào ơn Người kêu gọi, thế
nào là sự phong phú gia nghiệp vinh quang nơi các thánh, và thế nào là quyền
năng vô cùng lớn lao của Người đối với chúng ta, là những kẻ tin, chiếu theo
hành động của sức mạnh quyền năng Người, công việc mà Chúa đã thực hiện trong Ðức
Kitô, tức là làm cho Ngài từ cõi chết sống lại, và đặt Ngài ngự bên hữu mình
trên trời, vượt trên mọi cấp trật, các lãnh thần, quyền thần, dũng thần, và quản
thần, vượt trên mọi danh hiệu được xưng hô cả đời này lẫn đời sau. Chúa khiến mọi
sự quy phục dưới chân Ngài, và tôn Ngài làm đầu toàn thể Hội Thánh là thân thể
Ngài, và là sự sung mãn của Ðấng chu toàn mọi sự trong mọi người.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Mt 28, 19 và
20
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi
ngày cho đến tận thế". - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 28, 16-20
"Mọi quyền
năng trên trời dưới đất đã được ban cho Thầy".
Bài kết Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, mười một môn đệ
đi về Galilêa, đến núi Chúa Giêsu đã chỉ trước. Khi thấy Người, các ông thờ lạy
Người, nhưng có ít kẻ còn hoài nghi. Chúa Giêsu tiến lại nói với các ông rằng:
"Mọi quyền năng trên trời dưới đất đã được ban cho Thầy. Vậy các con hãy
đi giảng dạy muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần,
giảng dạy họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho các con. Và đây Thầy ở cùng
các con mọi ngày cho đến tận thế".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Lần Gặp Gỡ Cuối
Cùng
Ngày lễ Chúa Lên Trời,
tự nhiên chúng ta muốn ngước mắt nhìn lên: nhớ lại việc Người thăng thiên và
chiêm ngưỡng Người trong vinh quang Thiên Chúa. Nhưng những việc ấy tỏ ra khó
làm và ít kết quả. Nhớ lại việc Chúa về trời, chúng ta sẽ chẳng thấy gì hơn những
lời Luca đã viết: "Nói thế rồi Ngài cất mình lên trước mắt họ, và một đám
mây đã quyện lấy Ngài đi khuất mắt họ" (Cv 1,9). Còn chiêm ngưỡng Ðức
Giêsu Kitô Chúa chúng ta đang ngự trong vinh quang Thiên Chúa, không chắc chúng
ta sẽ có thể nói gì hơn những lời thư Phaolô: "Quyền lực Người đã thi thố
ra nơi Ðức Giêsu Kitô, tức là đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, và đặt Người
ngự bên hữu mình ở trên trời, vượt qua mọi cấp trật: thiên phủ, quyền năng, thế
lực cùng thiên chủ..." (Ep 1,20-21).
Như vậy trong ngày Lễ
Chúa lên trời, chúng ta không được ưu đãi nhiều đề tài để suy nghĩ dễ dàng sao?
Bài Tin Mừng Matthêô vừa
nghe mở ra một phương hướng nhiều hứa hẹn. Chúng ta hãy nhớ lại lần gặp gỡ cuối
cùng ở trần gian giữa Chúa Phục sinh với các môn đệ. Chúng ta hãy chú ý nghe mệnh
lệnh Người để lại trước khi về trời. Và chúng ta sẽ thấy ngày nay mỗi khi muốn
làm đẹp lòng Ðấng ngự trên trời, chúng ta phải thi hành mệnh lệnh đó.
Làm như vậy, chúng ta
sẽ đáp ứng lời thiên sứ trong ngày lễ Chúa Lên Trời, khi người nói với các môn
đệ: "Hỡi những người xứ Galilê, sao còn ngước mắt nhìn lên trời?".
Chúng ta bắt chước các môn đệ, trở về với mặt đất, nhớ lại những gì Chúa Giêsu
đã sống và đã làm, đặc biệt trong lần gặp gỡ cuối cùng trước khi về trời, để
tìm ra ý định của Người đối với đời sống trần gian của chúng ta.
A. Lần Gặp Gỡ Cuối
Cùng
Cả bốn sách Tin Mừng đều
thuật lại nhiều lần Chúa Phục sinh hiện ra với các môn đệ. Nhưng chỉ hai thánh
sử Marcô và Luca có những lời kết thúc mọi lần gặp gỡ ấy. Marcô viết: sống lại
lúc tảng sáng, ngày thứ nhất trong tuần, trước tiên Ngài hiện ra cho Maria
Magđala... Sau đó Ngài tỏ mình ra cho hai người trong nhóm họ ở trên đàng...
Sau cùng Ngài đến với chính nhóm Mười Một đang khi họ dùng bữa... Và sau khi đã
nói cùng họ xong, Chúa Giêsu được nhắc về trời và lên ngự bên hữu Thiên Chúa
(16,9-19).
Marcô cho ta có cảm tưởng
mọi lần Chúa Phục sinh hiện đến đều xảy ra vào ngày thứ nhất trong tuần và Người
đã lên trời cũng trong chính ngày ấy. Như vậy rõ ràng Marcô không đồng ý với
Luca trong bài sách Công vụ hôm nay, vì tác giả này viết: Chúa Giêsu chỉ về trời
40 ngày sau khi sống lại và đã hiện ra nhiều lần với các môn đệ.
Nhưng chính Luca cũng
lại mâu thuẫn với mình nữa. Trong sách Công vụ thì ngài viết như thế, còn trong
sách Tin Mừng thì ngài lại viết hầu giống như Marcô. Ngài cũng thuật rằng: Ngày
thứ nhất trong tuần Chúa Phục sinh tỏ mình ra cho hai môn đệ đi Emmau vào lúc
sau khi ngày đã xế chiều. Ngay giờ đó họ đã chỗi dậy trở về Giêrusalem và gặp
thấy các bạn đang sum họp cùng nhau... Họ đang còn nói thì Ngài đã đứng giữa họ...
Rồi Ngài dẫn họ đến tận Bêthania: đoạn giơ tay, Ngài chúc lành cho họ. Và xảy
ra là đang khi Ngài chúc lành cho họ, thì Ngài tách lìa họ và được nhắc lên trời
(24,13-51).
Luca có thể quên những
điều ngài vừa viết khi soạn sách Công vụ các Tông đồ không? Và ngài có ý gì khi
khẳng định việc Chúa Lên Trời khác nhau như vậy?
Ðọc kỹ các sách Kinh
thánh, chúng ta có thể thấy rằng, trong sách Tin Mừng, Luca đã theo Marcô. Và cả
hai đều muốn tô đẹp ngày Chúa nhật Phục sinh. Ðối với cả hai, đó là ngày Chúa sống
lại hiện ra với các môn đệ. Chắc chắn các ngài đã không muốn thuật lại hết mọi
lần Chúa hiện ra. Các ngài đã lựa chọn kể lại một vài lần hiện ra đặc sắc. Và
câu các ngài viết để thuật lại việc Chúa Lên trời thực ra nhằm mục đích kết
thúc mọi lần Chúa sống lại hiện ra hơn là muốn khẳng định Chúa đã lên trời
trong chính ngày Chúa nhật Phục sinh.
Nhất là trong Tin Mừng
Luca, chúng ta thấy hai môn đệ đã phải trở về Giêrusalem vào lúc tối. Ðến nơi,
họ gặp các Tông đồ, rồi được Chúa hiện ra chung cho mọi người và sau đó tất cả
được Người dẫn đến Bêthania để chứng kiến việc Người lên trời. Như vậy, Người
lên trời vào lúc đêm tối ư?
Không, lối hành văn của
hai bản Tin Mừng Marcô và Luca trên đây không ghi lại lịch sử theo chi tiết thời
gian. Hai tác giả muốn loan truyền Tin Mừng cứu độ: Ðức Kitô đã sống lại ngày
thứ nhất trong tuần; Người đã hiện ra dạy dỗ các môn đệ nhiều lần; và lần cuối
cùng Người đã cho họ thấy Người lên trời. Còn "lần cuối cùng" này xảy
ra vào ngày nào, lúc nào, thì không tác giả nào muốn xác định theo lịch sử thời
gian. Hai thánh Marcô và Luca, "bề ngoài" có vẻ như muốn quả quyết là
vào cuối ngày thứ nhất trong tuần, nhưng thật sự như chúng ta đã thấy, cả hai
chỉ muốn dùng việc lên trời để kết thúc mọi lần hiện ra; và các lần hiện ra này
lại được xếp cả vào ngày thứ nhất trong tuần để tô điểm cho ngày Chúa sống lại.
Ta có thể nói hai bản văn Tin Mừng Marcô và Luca là hai bài thần học về ngày
Chúa Nhật: đó là ngày Chúa sống lại hiện đến với các môn đệ. Ðồng thời cũng là
những bài thần học về mầu nhiệm Chúa Phục sinh. Mầu nhiệm này bao gồm việc Người
sống lại, hiện ra với các môn đệ và lên trời ngự bên hữu Thiên Chúa.
Theo Luca, chúng ta có
thể nghĩ Chúa sống lại như mặt trời lúc rạng đông và Người về trời như vừng ô
lúc lặn; còn cả ngày, thì ánh sáng Người chiếu soi cho các môn đệ. Luca kể chuyện
Chúa đã liên tiếp hiện ra trong một ngày. Nếu chúng ta gom mọi lần hiện ra đó
vào một và coi như chỉ là những diện khác nhau của việc Chúa sống lại tỏ mình
ra cho các môn đệ, thì khi Người hiện đến họ biết Người đã sống lại và lúc Người
biến đi họ biết Người đã về trời. Không vậy thì phải hỏi Người ở đâu? Nhưng họ
đã không hỏi vì đã tin quyền năng Thiên Chúa đã phục sinh Ðức Giêsu từ nơi kẻ
chết, thì mặc nhiên họ đã nhận ra rằng Người đã được nhắc lên trong vinh quang
Thiên Chúa. Hai người trong nhóm họ đã viết lại việc Người lên trời cách hữu
hình chẳng qua để muốn nói rằng từ nay Chúa sống lại không hiện ra nữa.
Nhưng tại sao Luca
trong sách Công vụ lại nói đến con số 40 ngày như là thời gian để Chúa Phục
sinh hiện ra dạy dỗ các môn đệ? Có thể lần hiện ra cuối cùng đã xảy ra vào ngày
thứ 40 sau khi Chúa sống lại. Nhưng có thể hơn là Luca có một ẩy ý gì đây khi
nêu ra con số này.
Chúng ta biết Môsê đã ở
trên núi 40 ngày; dân được chọn đã đi trong sa mạc 40 năm; Êlya đã đến núi
Horeb 40 ngày và nhất là chính Ðức Kitô đã chay tịnh 40 ngày trong sa mạc. Con
số 40 ngày trở thành biểu tượng thời gian kết hợp với Thiên Chúa và được Thiên
Chúa dạy dỗ. Có lẽ Luca muốn nói lên hạnh phúc và địa vị ưu việt của các Tông đồ.
Các ngài là những người được Chúa sống lại hiện đến dạy dỗ trong 40 ngày. Như vậy
các ngài đã có giáo lý đầy đủ của Chúa phục sinh và chúng ta phải kính nể, tin
yêu giáo lý ấy.
Bởi vì chính đoạn sách
Công vụ các Tông đồ hôm nay không có ý trình bày việc Chúa lên trời, đó là những
lời mở đầu cho cả một cuốn sách. Tác giả nói đến nhiều ý tưởng mà tựu trung là
để chuyển từ cuộc sống trần gian của Ðức Kitô sang thời đại hoạt động của các
Tông đồ. Nên vai chính trong đoạn văn này là Phêrô và các bạn ông. Họ là những
người được Ngài tuyển lựa dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần, được tiếp xúc với
Chúa Phục sinh trong 40 ngày là thời gian đầy đủ và lý tưởng, được Ngài dạy dỗ
cặn kẽ về hoạt động tương lai và cuối cùng được thấy Ngài về trời để biết rõ
nay đã đến thời đại của họ. Chính vì vậy mà bài sách Công vụ hôm nay kết thúc bằng
câu: "Ðấng vừa bỏ các ông mà siêu thăng, sẽ đến cùng một thể như các ông
đã thấy Ngài đi lên trời", để hàm ý nói rằng: các ông phải đi làm việc cho
đến ngày Ngài lại đến.
Như vậy chúng ta không
còn lý do nào nữa để cứ nhìn lên trời mãi. Hãy đi thi hành mệnh lệnh Chúa để lại
mà cả hai bài sách Công vụ lẫn bài Tin Mừng đều tường thuật.
B. Lệnh Chúa Truyền
Bài sách Công vụ cho
ta thấy: suốt 40 ngày Chúa Giêsu đã hiện ra cho các môn đệ mà nói về Nước Thiên
Chúa. Rồi đang lúc đồng bàn với họ, Ngài truyền cho họ chớ rời xa Giêrusalem...
nhưng hãy đợi chịu lấy quyền năng của Thánh Thần... rồi sẽ là chứng tá cho Ngài
đến tận cùng trái đất.
Cụ thể, các Tông đồ phải
ở lại Giêrusalem chờ lãnh ơn Thánh Thần rồi ra đi làm chứng cho Chúa Giêsu. Lệnh
truyền có vẻ đơn sơ, nhưng nhiều ý nghĩa và hậu quả. Sau ngày Chúa thực hiện những
hành vi quyết định để cứu thế qua việc chịu chết và sống lại, Giêrusalem trở thành
nơi phát xuất ơn cứu độ. Chúa Thánh Thần sẽ xuống trên các Tông đồ ở Giêrusalem
để tung họ đi vào thế giới. Họ sẽ phải làm chứng về Chúa Giêsu nhưng nhờ sức mạnh
của Thánh Thần. Thời đại của Giáo hội vì thế là thời đại của Chúa Thánh Thần
làm việc với các Tông đồ, mà đối tượng là làm chứng cho Chúa Giêsu.
Thánh Matthêô trong
bài Tin Mừng hôm nay không dùng những từ ngữ như thế, nhưng ngài cũng không nói
khác Luca. Ngài đã tả Chúa sống lại hiện ra lần cuối cùng ở trên núi. Núi nào,
ngài không nói rõ, dường như để chúng ta nhớ lại những lần Ðức Giêsu đã chay tịnh
trên núi, đã giảng dạy trên núi và đã biến hình trên núi. Và tất cả những kỷ niệm
đó đều có thể tăng thêm ý nghĩa cho việc Người đứng trên núi hôm nay với các
môn đệ.
Việc Người được các
Tông đồ thờ lạy và tuyên bố được Chúa Cha ban cho mọi quyền trên trời dưới đất,
phải chăng không muốn gợi lại câu chuyện Satan cám dỗ Người hãy thờ lạy nó để
được tất cả trời đất làm vương quốc? Và hôm nay Người đã sống lại vinh quang mà
đứng trên núi, làm sao không khiến Phêrô nhớ lại hôm Người biến hình. Và nếu
Người đã có lần ngồi trên núi giảng về Tám mối phúc thật, thì hôm nay Người
cũng đang lệnh cho các Tông đồ: hãy ra đi làm cho mọi dân tộc trở thành môn đệ,
rửa tội cho người ta nhân Danh Cha và Con và Thánh Thần, và dạy dỗ họ giữ mọi lệnh
truyền. Và nay, Ta ở với chúng con mọi ngày cho đến tận thế.
Thánh Matthêô đã diễn
tả lệnh truyền qua nếp sống của Hội Thánh. Ngài dùng các công thức Rửa tội của
Hội Thánh. Ngài nói đến sự hiện diện của Chúa ở với Hội Thánh cho đến tận thế
như là bảo chứng việc Chúa phù trợ Hội Thánh nhờ Thánh Thần. Nghĩa là đối với
thánh Matthêô, thời đại của Hội Thánh cũng là thời đại của các Tông đồ làm việc
với sự cộng tác và nâng đỡ của Chúa Thánh Thần. Và đối tượng sinh hoạt của Hội Thánh
cũng là làm cho mọi dân tộc trở thành môn đệ Chúa Giêsu qua việc rao giảng Người
cho họ và rửa tội cho họ nhân Danh Ba Ngôi.
Do đó với những lời lẽ
khác nhau, bài sách Công vụ và bài Tin Mừng hôm nay đều ghi lại lệnh Chúa truyền
cho các môn đệ trước khi Người về trời. Họ phải đón nhận Thánh Thần và ra đi
làm chứng về Chúa Giêsu để thiên hạ trở thành môn đệ Người. Lệnh truyền này được
ban bố sau khi Chúa sống lại để tập họp nhóm Mười Một qua các lần hiện ra để họ
tin mầu nhiệm Phục sinh và được dạy dỗ về Nước Trời.
Ngày lễ Chúa Lên Trời,
Phụng vụ muốn cho chúng ta thấy nhóm Mười Một ấy đã thực sự trở thành chứng
nhân của Chúa Phục sinh. Họ còn phải chờ đón ơn Thánh Thần mới có thể ra đi
tuyên chứng. Nhưng việc họ đã được huấn luyện xong nói lên thời gian của Chúa
Giêsu ở trần gian đã kết thúc. Người lui khỏi họ mà về trời để thời đại của Hội
Thánh khởi sự. Lễ Chúa Lên Trời vì thế có ý nói lên sự kiện mới trong đời sống
của Hội Thánh và của chúng ta hơn là một biến cố nữa trong cuộc đời của Chúa
Giêsu. Bởi vì như lời Kinh Tin Kính chúng ta sắp đọc: chính vì chúng ta mà Người
đã sinh ra làm người v.v... Và hôm nay Người về trời cũng là vì chúng ta. Nên
chúng ta phải suy nghĩ về cuộc đời của mình nhân việc Người lên trời để ngày lễ
hôm nay đạt được kết quả.
C. Thi Hành Lệnh Chúa
Trong 40 ngày chúng ta
đã cử hành mầu nhiệm Phục sinh, chúng ta đã suy nghĩ về những lần Chúa sống lại
hiện ra với các môn đệ. Và nhất là chúng ta có thể nói được như Phêrô rằng:
chúng tôi là những người được chọn để ăn uống với Người sau khi Người đã sống lại,
vì từ ngày đó chúng ta vẫn tham dự Thánh lễ và Tiệc Thánh. Chúng ta phải coi
mình như các môn đệ 40 ngày sau khi Người Phục sinh: sẵn sàng lãnh lấy trách
nhiệm tiếp nối sứ mạng của Người ở trần gian. Phải ra đi khỏi nơi Bàn tiệc này
như núi thánh, để gặp mọi người và làm chứng cho họ về Nước Thiên Chúa. Việc
Chúa Giêsu về trời nói lên rằng: thời đại của Hội Thánh và của chúng ta đã khởi
đầu. Công cuộc cứu thế từ nay chuyển sang chúng ta.
Dĩ nhiên chúng ta
không đơn độc. Còn Thánh Thần nữa. Và phải có Thánh Thần chúng ta mới thi hành
được sứ vụ. Từ hôm nay Giáo hội khuyên ta hợp ý cầu xin ơn Chúa Thánh Thần. Và
như cộng đoàn các môn đệ xưa, Giáo hội chờ đợi Thánh Thần với Ðức Mẹ. Nay cũng
là tháng Năm, tháng hoa của Mẹ chúng ta. Con cái Mẹ hãy sốt sắng vây quanh Người
để cầu xin ơn Thánh Thần xuống dồi dào trên Giáo hội và trong các tâm hồn.
Tuy nhiên, những ngày
tới không phải chỉ là những ngày cầu nguyện. Phêrô và các Tông đồ đã làm việc
đang khi chờ đợi ơn Thánh Thần. Các ngài chọn người thay chỗ Giuđa. Và phải là
người có tư cách để làm chứng, tức là không những đã ở trong hàng ngũ môn đệ và
biết Chúa Giêsu, nhưng nhất là phải tin Người đã sống lại để đem sức sống mới
vào thế gian. Vì sứ mệnh của Giáo Hội tựu trung là đem vào đời sống của con người
mầm mống của sự phục sinh sau này, tức là sự sống trường cửu của chính Thiên
Chúa.
Sự sống này giờ đây
Chúa sẽ ban thêm cho chúng ta trong Thánh lễ này để hôm nay và hằng ngày, chúng
ta đem tăng cường cho sự sống của mọi người, khi chúng ta phấn đấu cho đời sống
loài người mỗi ngày một đẹp hơn, tốt hơn và hạnh phúc hơn.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Chủ Nhật Lễ Thăng
Thiên, Năm A
Bài đọc: I & II
(chung ABC). Acts 1:1-11; Eph 1:17-23; Mt 28:16-20.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Chúa Giêsu lên trời.
Hai điều chính chúng ta cần tìm hiểu trong ngày lễ Chúa
lên trời:
(1) Hiểu làm sao về biến
cố Chúa thăng thiên: Phải chăng khi Chúa Giêsu lên trời là Ngài sẽ sống cách biệt
chúng ta? Phải chăng Chúa Giêsu mang thân xác con người về Trời? Đâu là Thiên
Đàng? Chúng ta sẽ hưởng những quyền lợi gì trên Thiên Đàng?
(2) Sự quan trọng của
việc rao giảng Tin Mừng: Tại sao Chúa trao cho các Tông-đồ và Hội Thánh sứ vụ
mang ơn cứu độ cho muôn người qua việc rao giảng Tin Mừng?
Các Bài Đọc hôm nay
xoay quanh biến cố Chúa lên trời và sứ vụ Ngài trao cho các môn đệ. Trong Bài Đọc
I, Thánh Lucas tường thuật hai biến cố: Chúa lên trời và sứ vụ Ngài trao cho
các môn đệ phải ra đi rao giảng Tin Mừng cho mọi người. Trong Bài Đọc II, Thánh
Phaolô cầu nguyện để các tín hữu có thần trí khôn ngoan để hiểu Mầu Nhiệm Cứu Độ
của Thiên Chúa, được thực hiện qua Đức Kitô. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu truyền
cho các môn đệ phải rao giảng Tin Mừng, và Ngài ban quyền cần thiết để người
khác tin vào lời các ông rao giảng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Anh em sẽ là chứng nhân của Thầy cho đến tận cùng trái đất.
1.1/ Chúa Giêsu củng cố
niềm tin cho các môn đệ trong suốt 40 ngày sau khi sống lại: Dựa theo Luca 1:1-4 và trình thuật hôm nay: "Thưa
ngài Thêôphilê, trong quyển thứ nhất, tôi đã tường thuật tất cả những việc Đức
Giêsu làm và những điều Người dạy, kể từ đầu cho tới ngày Người được rước lên
trời," chúng ta có bằng chứng để kết luận Thánh Luca là tác giả của Tin Mừng
thứ ba và Sách CVTĐ. Trước ngày lên trời, Người đã dạy dỗ các Tông Đồ mà Người
đã tuyển chọn nhờ Thánh Thần. Sau khi sống lại, Người đã hiện ra nhiều lần
trong bốn mươi ngày, để chứng tỏ cho các ông thấy là Người vẫn sống sau khi đã
chịu khổ hình, và nói chuyện với các ông về Nước Thiên Chúa.
1.2/ Chúa Giêsu nhắc lại
lời hứa ban Thánh Thần: Trong những lời từ
biệt của Chúa Giêsu trước Cuộc Thương Khó của Tin Mừng Gioan, Ngài đã hứa sẽ
xin Chúa Cha để gởi đến cho các Tông-đồ Thánh Thần để ở với và hoạt động trong
các ông (Jn 15 và 16). Trình thuật hôm nay nhắc lại lời hứa đó và nhắc nhở các
Tông-đồ phải ở lại Jerusalem để lãnh nhận Thánh Thần: "Điều mà anh em đã
nghe Thầy nói tới, đó là: ông Gioan thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì
trong ít ngày nữa sẽ chịu phép rửa trong Thánh Thần."
Phép Rửa của Gioan Tẩy
Giả là Phép Rửa bằng nước để tha tội khi con người tỏ lòng ăn năn sám hối và
quay về với Thiên Chúa. Các Tông-đồ là những người Do-thái, nên các ông có lẽ
đã lãnh nhận Phép Rửa bằng nước, như Gioan Tẩy Giả đã từng làm (Jn 1:26); nhưng
có một Phép Rửa để thánh hóa con người bằng Thánh Thần mà Gioan Tẩy Giả đã đề cập
đến mà chính Chúa Giêsu đã lãnh nhận (Jn 1:32-33). Các Tông-đồ lãnh nhận Phép Rửa
này trong ngày Lễ Ngũ Tuần (Acts 2:1-4).
Các môn đệ hiểu lầm những
lời Chúa nói nên hỏi Người rằng: "Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy
khôi phục vương quốc Israel không?" Họ vẫn nghĩ đến một Đấng Thiên Sai uy
quyền, cho dẫu Chúa Giêsu đã phải trải qua Cuộc Thương Khó, cái chết, và sự Phục
Sinh vinh hiển của Ngài. Họ nghĩ, Chúa đã phục sinh, thì giờ là lúc Ngài khôi
phục vương quốc Israel bằng cách gởi Thánh Thần xuống làm cho họ trở thành những
người thống trị cùng với Đức Kitô! Nhưng Chúa Giêsu giải thích cho họ biết mục
đích của việc lãnh nhận Thánh Thần là để họ rao giảng Tin Mừng và làm chứng cho
Ngài tại Jerusalem, trong khắp các miền Judah, Samaria và cho đến tận cùng trái
đất, để con người tin và được cứu độ. Còn khi nào Ngài sẽ khôi phục vương quốc
Nước Trời là nằm trong quyền lực và kỳ hạn mà Chúa Cha đã toàn quyền sắp đặt.
Điều này cũng tùy thuộc vào việc cộng tác của con người làm cho Nước Chúa mau
trị đến, bằng việc làm cho mọi người nhận biết Chúa.
1.3/ Chúa Giêsu lên trời:
"Nói xong, Người được cất lên ngay trước
mắt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến các ông không còn thấy Người
nữa." Phúc Âm theo Luca cũng đề cập tới việc Chúa lên trời trong những câu
sau cùng (Lk 24:50-51) và phản ứng vui mừng của các Tông-đồ (Lk 24:52-53). Làm
sao chúng ta hiểu được ý nghĩa của việc Chúa Giêsu lên trời?
(1) Trong ngày lên trời,
Chúa Giêsu chính thức từ bỏ thân xác con người (nhân tính), để chỉ còn lại
thiên tính và ngự bên hữu Thiên Chúa để cầu bầu cho con người. Nói cách khác,
Chúa Giêsu giũ bỏ nhân tính để chỉ còn lại thiên tính; không còn là người mang
hai bản tính, nhưng hoàn toàn là Thiên Chúa. Nhưng Chúa Giêsu phải cho các môn
đệ một dấu chỉ để biết Ngài trở về với Chúa Cha, và không có dấu chỉ nào giúp
các ông dễ nhận hơn theo truyền thống là lên trời.
(2) Chúa Giêsu lên trời
không có nghĩa là từ nay, Ngài sẽ cách biệt các môn đệ, nhưng có nghĩa Ngài
không lệ thuộc vào giới hạn của thân xác về thời gian và không gian. Ngài luôn
luôn hiện hữu ở mọi nơi và mọi thời với con người: tại Mỹ cũng như tại Việt-nam;
trong bí-tích Thánh Thể cũng như khi cầu nguyện. Hơn nữa Ba Ngôi Thiên Chúa
không bao giờ tách biệt nhau, cho dù giai đọan hiện tại là giai đoạn hoạt động
của Thánh Thần; nhưng ai có Thánh Thần, người ấy cũng có cả Ba Ngôi Thiên Chúa.
(3) Theo ĐGH Gioan
Phaolô II, Thiên Đàng không phải là một nơi ẩn giấu đàng sau bầu trời, nhưng là
một trạng thái vinh quang và vĩnh cửu, do sự kết hiệp hoàn toàn giữa con người
với Thiên Chúa. Nếu hiểu như thế, Thiên Đàng đã bắt đầu ngay từ đời này, nhưng
chưa đạt tới mức hoàn hảo như ở đời sau, khi con người được chiêm ngưỡng Thiên
Chúa như Chúa là.
(4) Chúa Giêsu từ trời
sẽ trở lại lần thứ hai để phán xét kẻ sống cũng như người chết: Đang lúc các
ông còn đăm đăm nhìn lên trời phía Người đi, thì bỗng có hai người đàn ông mặc
áo trắng đứng bên cạnh và nói: "Hỡi những người Galilee, sao còn đứng nhìn
lên trời? Đức Giêsu, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự
đến y như các ông đã thấy Người lên trời."
2/ Bài đọc II: Phaolô xin Thánh Thần cho các tín hữu để hiểu biết những điều
quan trọng.
2.1/ Mặc khải quan trọng
nhất của Thiên Chúa: là Kế Họach Cứu Độ con
người, được thực hiện qua Đức Kitô. Con người phạm tội và hậu quả của tội là sự
chết. Để cứu con người khỏi chết và phục hồi sự sống, Chúa ban cho con người Đức
Kitô. Nhờ cái chết và sự phục sinh của Đức Kitô, con người tìm được niềm hy vọng
được sống muôn đời với Thiên Chúa. Tác giả Thư Ephesô diễn tả những điều này
như sau: "Tôi cầu xin Chúa Cha vinh hiển là Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô,
Chúa chúng ta, ban cho anh em thần khí khôn ngoan để mặc khải cho anh em nhận
biết Người. Xin Người soi lòng mở trí cho anh em để thấy rõ:
(1) "đâu là niềm
hy vọng nhờ Người kêu gọi anh em": Niềm hy vọng đây chính là hy vọng vào
cuộc sống vĩnh cửu đã đạt được qua Đức Kitô. Nếu chúng ta tin vào Đức Kitô,
chúng ta cũng sẽ được sống muôn đời với Thiên Chúa. Ngài không ngừng kêu gọi và
tạo cơ hội cho con người biết Đức Kitô.
(2) "đâu là sự
sung mãn của gia nghiệp vinh quang của Người giữa các thánh": Gia nghiệp
vinh quang của Thiên Chúa chính là ơn cứu độ mà Đức Kitô đã chiến thắng cho con
người. Các thánh là những người đã được hưởng ơn cứu độ. Họ là những chứng nhân
của niềm hy vọng của chúng ta.
(3) "đâu là quyền
lực vô cùng lớn lao Người đã làm cho chúng ta là những tín hữu, theo như uy quyền
vô biên của quyền năng Người, mà Người đã biểu dương nơi Đức Kitô, khi làm cho
Đức Kitô trỗi dậy từ cõi chết, và đặt ngự bên hữu Người trên trời." Nhờ Đức
Kitô, Thiên Chúa đã chiến thắng mọi quyền lực của ma quỉ, tiêu diệt sự chết, và
mang lại sự sống vĩnh cửu cho con người.
2.2/ Sức mạnh của Thiên
Chúa được biểu dương nơi Đức Kitô:
(1) Đức Kitô là sự
khôn ngoan và sức mạnh của Thiên Chúa: "Như vậy, Người đã tôn Đức Kitô lên
trên mọi quyền lực thần thiêng, trên mọi tước vị có thể có được, không những
trong thế giới hiện tại, mà cả trong thế giới tương lai." Thư Philiphê
cũng diễn tả các tương tự về uy quyền và danh xưng Giêsu (Phi 2:10-11).
(2) Đức Kitô thiết lập
Hội Thánh để tiếp tục thi hành sứ vụ cứu độ của Ngài trong trần gian:
"Thiên Chúa đã đặt tất cả dưới chân Đức Kitô và đặt Người làm đầu toàn thể
Hội Thánh; mà Hội Thánh là thân thể Đức Kitô, là sự viên mãn của Người, Đấng
làm cho tất cả được viên mãn."
Đức Kitô cần Hội Thánh
để loan truyền ơn cứu độ của Ngài cho mọi người.
3/ Phúc Âm: Chúa Giêsu hứa với các môn đệ ba điều quan trọng trước khi
Ngài lên trời.
(1) Ngài bảo đảm với
các ông về uy quyền của Ngài: "Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới
đất.” Chúa Cha đã trao phó tất cả quyền năng trên trời cũng như dưới đất trong
tay Chúa Con; vì thế, các tông-đồ được Chúa Giêsu bảo đảm các ông sẽ không bị
khuất phục bởi bất cứ một quyền lực nào của thế gian cũng như của ma quỉ, bao
lâu Chúa Giêsu ở với các ông.
(2) Ngài trao sứ vụ
rao giảng Tin Mừng cho các môn đệ: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành
môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy
bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em.” Tin Mừng Cứu Độ đã được
chiến thắng bởi Chúa Giêsu; từ đây các môn đệ cần mang Tin Mừng này cho hết mọi
người. Hai điều kiện để một người được hưởng Tin Mừng Cứu Độ là chịu Phép Rửa
nhân danh Ba Ngôi Thiên Chúa và giữ cẩn thận các điều Chúa Giêsu đã truyền. Các
môn đệ chịu trách nhiệm rao giảng để mang niềm tin và nuôi dưỡng đức tin bằng
những lệnh truyền của Chúa Giêsu.
(3) Ngài cam kết sẽ
luôn ở với các môn đệ: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế." Chúa
lên trời không có nghĩa là Ngài sẽ sống xa cách các môn đệ, như khi một người từ
giã cuộc đời; nhưng vì Chúa có uy quyền để từ nay tuy các ông không còn xem thấy
Ngài cách hữu hình, nhưng các ông sẽ cảm thấy sự hiện diện thực sự của Ngài qua
bí-tích Thánh Thể và sự hoạt động của Chúa Thánh Thần. Sự hiện diện bên trong
cao trọng hơn sự hiện diện trong thân xác, và có sức mạnh để biến đổi các môn đệ
từ người ít học, yếu đuối, sợ sệt, thành những chứng nhân hiểu biết, can đảm,
và sẵn sàng làm chứng cho Tin Mừng.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúa Giêsu là Đầu đã
lên trời, chúng ta là những chi thể của một thân thể của Ngài là Hội Thánh,
cũng sẽ được lên theo. Đó là niềm hy vọng chắc chắn của chúng ta.
- Chúa Giêsu tin tưởng
chúng ta sẽ không quên sứ vụ Ngài trao phó là sứ vụ rao giảng Tin Mừng. Chúng
ta phải làm hết cách để cho mọi người biết và tin vào Ngài; đồng thời chúng ta
cũng phải đào tạo các thợ nhiệt thành để tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho
thế hệ tương lai.
- Chúa Giêsu về trời
không có nghĩa là Ngài vắng mặt trong cuộc đời; nhưng một khi Ngài không còn lệ
thuộc vào giới hạn của thân xác, Ngài sẽ hiện diện với mọi người ở mọi nơi và
trong mọi lúc.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
CHÚA THĂNG
THIÊN Mt 28,16-20
SỨ MẠNG NGƯỜI MÔN ĐỆ CHÚA
“Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ,
làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.” (Mt
28,19)
Suy niệm: Trước khi lên trời,
Chúa Phục Sinh hiện ra với các môn đệ trên một ngọn núi tại Ga-li-lê, Người đã
trao cho các ông sứ mạng loan báo Tin Mừng Phục Sinh: “làm cho muôn dân trở
thành môn đệ, làm phép rửa nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần”.
Sau khi nhận Thần Khí của Chúa Phục Sinh, các môn đệ đã ra đi tới các miền
Sa-ma-ri, An-ti-ô-khi-a, A-thê-na, và đến Rô-ma. Các ông đã làm chứng cho Đức
Giê-su bằng việc sẵn sàng chịu chết vì danh Chúa: Phao-lô bị chém đầu, Phê-rô
bị đóng đinh ngược trên thập giá. Các Tông đồ khác trừ Gio-an, đều được phúc tử
vì đạo.
Mời
Bạn: Ngày lãnh nhận bí tích Rửa Tội và Thêm
Sức, chúng ta đón nhận sứ mạng rao giảng và làm chứng Tin Mừng Phục Sinh mọi
nơi mình hiện diện. Nhờ các việc bác ái cụ thể được thực hiện trong sự khiêm
tốn yêu thương vô vị lợi, mà Tin Mừng Phục Sinh sẽ tỏa sáng, giúp cho nhiều anh
em lương dân nhận biết chúng ta thực là môn đệ Đức Giê-su và tôn vinh Thiên
Chúa, Cha chúng ta ở trên trời.
Sống
Lời Chúa: Bạn cùng với một người trong nhóm của bạn
cầu nguyện và đồng thời, đi thăm một người bạn hoặc một gia đình lương dân sống
trong khu xóm hoặc cùng làm việc với bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa
muốn các môn đệ xưa kia và chúng con hôm nay tiếp tục công trình cứu độ của
Thiên Chúa, bằng việc loan báo và làm chứng Tin Mừng Phục Sinh với ơn trợ giúp
của Chúa Thánh Thần. Xin giúp chúng con chu toàn sứ mạng ấy trong cuộc sống đời
thường của chúng con.
(5 phút Lời Chúa)
THẦY Ở CÙNG ANH EM MỌI NGÀY (28.5.2017 – Chúa nhật 7 Phục sinh, Năm A: Chúa thăng thiên)
Thiên đàng mai sau chớm nở từ bây giờ. Tôi chỉ được hạnh phúc sống đời sau bên Chúa, nếu tôi đã bắt đầu sống bên Chúa từ đời này.
Suy niệm:
Nếu trời là nơi Chúa ngự
thì chẳng có gì gần ta
bằng trời.
Trời ở quanh ta, trời ở
trong ta...
Trời vượt xa đất muôn
trùng,
nhưng nếu đất trở thành
nơi Chúa ngự
thì đất cũng mang dáng
dấp của trời.
Thiên Chúa không phải là
Ðấng chỉ thích ở trên trời.
Ngài thích con người,
Ngài thương trái đất,
nên Ngài đã sai Con Ngài
làm người ở đời.
Ðức Giêsu Con Thiên Chúa
đã đặt chân lên trái đất.
Ðất chẳng xa lạ gì với
Ngài,
vì nhờ Ngài mà nó được
tạo dựng.
Ðất đã bắt đầu thành trời
từ khi Con Thiên Chúa đến
dựng lều ở đó.
Ðất vẫn luôn thuộc về
trời
vì Ðức Giêsu luôn ở với
ta cho đến tận thế.
Trời là mẫu mực của đất:
Ý Cha phải được thể hiện
dưới đất cũng như trên trời.
Chỗ nào vâng theo ý Cha,
chỗ đó thành trời.
Trái tim của chúng ta
cũng phải trở thành trời,
phải đầy ắp yêu thương,
đầy ắp Thiên Chúa.
Rốt cuộc, nhiệm vụ của
người Kitô hữu
là xây dựng trời cao ở
ngay nơi đất thấp,
là cho thấy rằng trời cao
thật gần,
chứ không phải là sản
phẩm của hoang tưởng.
Trời cao đã gần bên,
khi người Kitô hữu biết
sống cho nhau chân tình,
chia sẻ cho tha nhân tất
cả những gì mình có,
không bị mê hoặc bởi của
cải lợi danh,
không bị kéo ghì bởi
những đam mê xác thịt,
cũng không chùn bước
trước cái chết, khổ đau.
Chúng ta phải làm chứng
về thiên đàng có thực
bằng cuộc sống vui tươi
hạnh phúc ở đời này.
Hạnh phúc khi hy sinh, tự
hiến,
khi chịu thua thiệt, mất
mát, lãng quên.
Hạnh phúc cả khi tưởng
như không thể nào hạnh phúc được.
Hạnh phúc như thế gợi mở
về hạnh phúc viên mãn đời sau.
Chúng ta không thể làm
chứng về thiên đàng mai hậu
bằng một cuộc sống ủ rũ,
buồn phiền.
Thiên đàng mai sau chớm
nở từ bây giờ.
Tôi chỉ được hạnh phúc
sống đời sau bên Chúa,
nếu tôi đã bắt đầu sống
bên Chúa từ đời này.
Có một thiên đàng nho nhỏ
ở trong tôi:
“Ai yêu mến Thầy, Cha của
Thầy và Thầy sẽ đến
và dựng nhà nơi người ấy”
(Ga 14,24).
Tôi muốn xây những thiên
đàng nho nhỏ ở quanh tôi,
nơi gia đình, bè bạn; nơi
phố chợ, học đường...
mong có ngày cả trái đất
này
ngập tràn sự hiện diện
của Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã yêu trái đất này,
và đã sống trọn phận người ở đó.
Chúa đã nếm biết
nỗi khổ đau và hạnh phúc,
sự bi đát và cao cả của phận người.
Xin dạy chúng con biết đường lên trời,
nhờ sống yêu thương đến
hiến mạng cho anh em.
Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,
chúng con thấy mình được
thêm sức mạnh
để xây dựng trái đất này,
và chuẩn bị nó đón ngày
Chúa trở lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,
xin cho những vất vả của
cuộc sống ở đời
không làm chúng con quên
trời cao;
và những vẻ đẹp của trần
gian
không ngăn bước chân con
tiến về bên Chúa.
Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con,
mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG NĂM
Nỗi Xao Xuyến Không
Ngừng Gặm Nhấm Tạo Vật
Con người có khả năng
cầu nguyện. Vì thế, con người trở thành tiếng nói của mọi loài thụ tạo. Các
Tông Đồ cầu nguyện với nhau và với Đức Maria trong căn gác thượng ở
Giê-ru-sa-lem. Giáo Hội cầu nguyện nhân danh toàn thể mọi tạo vật.
Thật vậy, muôn loài đã
bị lâm vào cảnh hư ảo (Rm 8, 20) do tội lỗi là cái chống lại Thần Khí trao ban
sự sống. Và kìa, trước mắt chúng ta , con người đang đạt được những bước tiến bộ
kỳ diệu trong các lãnh vực khoa học và kỹ thuật. Những thành tựu ấy đặc biệt mở
ra cho thấy sự phong phú ẩn giấu trong tạo vật. Song nó cũng mở ra cho thấy sự
tội đồn trú trong lòng con người và lan tràn ra các xã hội xét như một phần của
lịch sử chúng ta.
Đó là lý do tại sao một
nỗi xao xuyến đang dậy lên trong thế giới. Nhiều người sợ rằng thế giới tạo vật
và mọi công cuộc của con người có thể còn lâm vào bế tắc hơn nữa – khi chúng ta
kinh nghiệm những mối khủng hoảng và những đe dọa đang ngày càng gia tăng. Vì
thế mọi tạo vật – xuyên qua lời cầu nguyện của mọi con người (hơn là xuyên qua
các công trình của con người) – lên lời rên siết kêu nài. Thánh Phao-lô nói:
“Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng đợi chờ ngày Thiên Chúa mặc khải vinh
quang của con cái Ngài” (Rm 8, 19).
Chúng ta hãy cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin cho chúng con biết nói lên bằng mọi thứ ngôn ngữ của thế giới hiện
đại – ngôn ngữ của văn hóa và văn minh; ngôn ngữ của sự đổi mới xã hội, kinh tế
và chính trị; ngôn ngữ của công lý và giải phóng; ngôn ngữ của các hệ thống
thông tin và của các phương tiện truyền thông đại chúng. Lạy Chúa, xin cho
chúng con biết công bố khắp mọi nơi về bao công trình kỳ diệu của Chúa. Xin
Thánh Thần Chúa tràn ngập trên chúng con! Xin hãy đổi mới bộ mặt địa cầu xuyên
qua sự mặc khải vinh quang của con cái Ngài”.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 28 – 5
Chúa Nhật VII Phục
Sinh
Chúa Thăng Thiên
Cv 1, 1-11; Ep 1,
17-23; Mt 28, 16-20.
LỜI SUY NIỆM: “Anh em hãy
đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa
Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền
cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.”
Đây là lệnh truyền của
Chúa Giêsu đối với tất cả mọi người môn đệ của Chúa, mỗi người phải ý thức là
mình đang được Chúa sai đi. Ra đi với bổn phận và trách nhiệm: Đem Chúa đến với
hết mọi người: “làm phép Rửa cho họ” và “Dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã
truyền dạy.” Với niềm tin: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” Để
cùng nhau được rỗi linh hồn.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
luôn quan tâm đến phần rỗi linh hồn của từng người trong nhân loại, Chúa muốn tất
cả đều tin vào Chúa, để được ơn cứu độ. Xin cho mỗi người trong chúng con đều
có nhiệt tâm truyền giáo. Đem Lời Chúa và niềm tin của mình đến với mọi người
và mọi nơi.
Mạnh Phương
28 Tháng Năm
Người Tín Hữu Cuối Cùng
Tiểu thuyết gia Graham
Greene thuật câu chuyện ông dự định viết như sau:
Ðây là một chuyện
giả tưởng sẽ xảy ra trong tương lai rất xa, khi toàn thế giới chỉ còn được thống
trị do một đảng duy nhất. Cảnh đầu tiên ở trong câu chuyện diễn ra trong một
khách sạn nhỏ vào lúc màn đêm đã bao trùm vạn vật. Một người khách già nua, mệt
nhọc, xốc xếch trong chiếc áo đi mưa đã phai màu, mang một chiếc xách tay tiến
vào khách sạn, xin thuê một phòng. Ông ta viết tên họ, nghề nghiệp và địa chỉ vào
bản lý lịch và chệnh choạng đi lên phòng. Người quản gia nhìn vào bản lý lịch
và buộc miệng hỏi anh thư ký:
- Anh có biết ai đấy
không?
- Làm sao tôi biết
được. Anh thư ký trả lời.
- Ðức Giáo Hoàng đấy!
Người quản gia quả quyết để anh thư ký tròn xoe đôi mắt hỏi vặn lại: Ðức Giáo
Hoàng? Ðức Giáo Hoàng là gì?
Ðạo công giáo lúc ấy
đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn Ðức Giáo Hoàng là người duy nhất được sống
sót. Mạng Ngài còn được dung tha vì hai lý do: thứ nhất, đẻ chứng minh cho
chính Ngài và cho mọi người là Giáo Hội đã chết và thứ hai, để theo dõi xem có
tín hữu nào còn lần mò đến để tiếp xúc với Ngài không.
Khi đã biết chắc chắn
100% là duy có Ngài là độc nhất còn mang đức tin công giáo, nhà độc tài cho độ
Ngài đến và tự tay lảy có súng, kết liễu cuộc đời người tín hữu cuối cùng.
Nhưng trong giây phút, giữa lúc bóp cò và Ðức Thánh Cha chết, một ý tưởng lóe
ra trong đầu óc nhà độc tài: Có thể điều này ông tin lại có thật, thì sao?
Xuyên qua đời sống
tính nhân của các tín hữu, có thể những người xem thấy đời sống chứng tá của họ
tự hỏi: Tại sao họ lại sống như thế? Tại sao họ không chạy theo trào lưu, sống
như nhưng kẻ khác, thời bây giờ ai lại không mánh mum lừa đảo, chợ đen chợ đỏ,
v.v...? Lý tưởng nào hay ai đã ghi hình ảnh trên họ? Tại sao họ lại sống ở giữa
chúng ta? Như thế đời sống chứng nhân đã là một sự tuyên xưng thầm lặng của tín
hữu, nhưng nó rất mãnh liệt và hữu hiệu. Ðó là những lời phát biểu của Ðức cố
Giáo Hoàng Phaolô VI trong lời giáo huấn của Ngài mang tựa đề "Truyền giáo
trong xã hội tân tiến", Chúa Giêsu đã khẳng định: "Các con là muối đất",
"Các con là ánh sáng thế gian". Ngài gọi những tín hữu như thế với
lòng xác tín là họ xứng đáng để phơi bày và chia sẻ cho anh chị em đang sống
bên cạnh.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét