Trang

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

NOVEMBER 1, 2025: SOLEMNITY OF ALL SAINTS

 November 1, 2025

Solemnity of All Saints

Lectionary: 667

 


Reading 1

Revelation 7:2-4, 9-14

I, John, saw another angel come up from the East,
holding the seal of the living God.
He cried out in a loud voice to the four angels
who were given power to damage the land and the sea,
"Do not damage the land or the sea or the trees
until we put the seal on the foreheads of the servants of our God."
I heard the number of those who had been marked with the seal,
one hundred and forty-four thousand marked
from every tribe of the children of Israel.

After this I had a vision of a great multitude,
which no one could count,
from every nation, race, people, and tongue.
They stood before the throne and before the Lamb,
wearing white robes and holding palm branches in their hands.
They cried out in a loud voice:

"Salvation comes from our God, who is seated on the throne,
and from the Lamb."

All the angels stood around the throne
and around the elders and the four living creatures.
They prostrated themselves before the throne,
worshiped God, and exclaimed:

"Amen. Blessing and glory, wisdom and thanksgiving,
honor, power, and might
be to our God forever and ever. Amen."

Then one of the elders spoke up and said to me,
"Who are these wearing white robes, and where did they come from?"
I said to him, "My lord, you are the one who knows."
He said to me,
"These are the ones who have survived the time of great distress;
they have washed their robes
and made them white in the Blood of the Lamb."

 

Responsorial Psalm

Psalm 24:1bc-2, 3-4ab, 5-6

R. (see 6) Lord, this is the people that longs to see your face.
The LORD's are the earth and its fullness;
the world and those who dwell in it.
For he founded it upon the seas
and established it upon the rivers.
R. Lord, this is the people that longs to see your face.
Who can ascend the mountain of the LORD?
or who may stand in his holy place?
One whose hands are sinless, whose heart is clean,
who desires not what is vain.
R. Lord, this is the people that longs to see your face.
He shall receive a blessing from the LORD,
a reward from God his savior.
Such is the race that seeks him,
that seeks the face of the God of Jacob.
R. Lord, this is the people that longs to see your face.

 

Reading 2

1 John 3:1-3

Beloved:
See what love the Father has bestowed on us
that we may be called the children of God.
Yet so we are.
The reason the world does not know us
is that it did not know him.
Beloved, we are God's children now;
what we shall be has not yet been revealed.
We do know that when it is revealed we shall be like him,
for we shall see him as he is.
Everyone who has this hope based on him makes himself pure,
as he is pure.

 

Alleluia

Matthew 11:28

R. Alleluia, alleluia.
Come to me, all you who labor and are burdened,
And I will give you rest, says the Lord.
R. Alleluia, alleluia.

 

Gospel

Matthew 5:1-12a

When Jesus saw the crowds, he went up the mountain,
and after he had sat down, his disciples came to him.
He began to teach them, saying:

"Blessed are the poor in spirit,
for theirs is the Kingdom of heaven.
Blessed are they who mourn,
for they will be comforted.
Blessed are the meek,
for they will inherit the land.
Blessed are they who hunger and thirst for righteousness,
for they will be satisfied.
Blessed are the merciful,
for they will be shown mercy.
Blessed are the clean of heart,
for they will see God.
Blessed are the peacemakers,
for they will be called children of God.
Blessed are they who are persecuted for the sake of righteousness,
for theirs is the Kingdom of heaven.
Blessed are you when they insult you and persecute you
and utter every kind of evil against you falsely because of me.
Rejoice and be glad,
for your reward will be great in heaven."

https://bible.usccb.org/bible/readings/110125.cfm

 

 


All Saints

 

Commentary on Revelation 7:2-4,9-14; 1 John 3:1-3; Matthew 5:1-12

The Solemn Blessing prayed during the Mass for today’s Feast of All Saints is:

God’s holy Church rejoices that her children are one with the saints in lasting peace.

As we come to the end of the Church year we celebrate this great feast of All Saints. It is important to emphasise from the beginning what we mean here by ‘saints’. Normally we apply the word to people of extraordinary holiness who have been canonised or beatified by the Church. Among them, each one has their favourites: St Francis of Assisi, St Therese of Lisieux, St Anthony, St Joseph, St Jude and so on.

But today’s feast uses the word ‘saints’ in a much wider sense. It refers to all those baptised Christians who have died and are now with God in glory. It also certainly includes all non-Christians who lived a good life sincerely in accordance with the convictions of their conscience. While we do not know how many people we are talking about, we know it is a very large number. Putting it another way, there is no way we can decide which people have made an irrevocable choice of rejecting what is true and good and have chosen to be alienated from God forever. But hopefully, their number is much smaller.

There is a third group which we will remember tomorrow, and they are those who have died, but still need a process of purification before they can come face to face with the all-holy God.

The Gospel chosen for today’s feast is interesting. It gives us what we know as the Eight Beatitudes from the beginning of the Sermon on the Mount. It is, in fact, a charter for holiness. When many people think of holiness, they think of keeping the Ten Commandments and perhaps some other requirements of the Church like going to Mass on Sundays or fasting during Lent. What we often tend to forget is that the Ten Commandments really belong to the Old Testament and are part of the Jewish law. Of course, they are still valid and Jesus said clearly:

Do not think that I have come to abolish the Law or the Prophets; I have come not to abolish but to fulfill.
(Matt 5:17)

We might say that the Beatitudes are an example of that fulfilling. The Beatitudes go far beyond the Ten Commandments in what they expect of a follower of Christ, and yet the sad thing is that one hears of relatively few Christians saying that they base their lives on the Beatitudes. When we go to confession it is the Ten Commandments we normally refer to and not the Beatitudes. And this is sad, because it is clear from their position in Matthew’s Gospel that the Beatitudes have a central place. They are a kind of mission statement saying what kind of person the good Christian will be.

Let us look at them briefly, but first we need to clarify a few of the terms used. The word ‘blessed’ is sometimes translated ‘happy’. It might be more accurate to translate it as ‘fortunate’. In other words, people who have these qualities are really in an envious position. All of these beatitudes are indications that we belong to the ‘Kingdom of Heaven’. This is to be understood not as a place, still less as referring to life after death. It rather describes the kind of society that exists when we live according to these values—a place of truth and love, of compassion and justice, of peace, freedom and sharing.

The general message is that those are really blessed when they know their dependence on God and on their sisters and brothers—when they commit themselves totally to the Way that Christ invites them to follow.

The Gospel says that particularly blessed are:

  • Those who are poor in spirit: They are those who are aware of their basic poverty and fragility and of how much they need the help and support of God as opposed to those who foolishly claim independence and full control of their lives.
  • Those who are meek: These are the people who reach out to others in care and compassion and tenderness, who constantly are aware of the needs of others.
  • Those who mourn: Those who are in grief or sorrow for whatever reason will be assured of comfort from the loving community in Christ they have entered.
  • Those who hunger and thirst for righteousness: Whatever the price, these people will work that everyone will be given what is their due to live a life of dignity and self-respect. The price they may have to pay could be high, very high, even life itself.
  • Those who are merciful: They are the ones who extend compassion and forgiveness to all around them.
  • Those who are pure in heart: This does not refer to sexual purity, but rather to a simplicity and total absence of duplicity, prejudice or bias. Not surprisingly, they are described as being able to see God. For such people, God’s presence is all too obvious in every person and experience.
  • Those who are peacemakers: This is perhaps one of the most beautiful of the Beatitudes. These are people who help to break down the many barriers which divide people—whether it is class, occupation, race, religion, gender or anything that creates conflict between individuals or groups. Not surprisingly, these people are called “children of God”. God sent Jesus among us precisely to break down the barriers between God and his people and between people themselves.
  • Those who are persecuted for the sake of righteousness: Persecution of itself is not a pleasant experience, and may result in loss of life. But blessed indeed are those who have the strength and courage to put the values of truth and love and justice for all above their own survival. Among the saints we most honour today are the martyrs, those who gave their lives in the defence of truth, love and justice.

This is the kind of Christian we are all called to be. It is these qualities which made the saints and which will make saints of us too. They go far beyond what is required by the Ten Commandments. If taken literally, the Commandments can be kept and not with great difficulty. Many of them are expressed in the negative, “You shall not…” So we can observe them by doing nothing at all! “I have not killed anyone… I have not committed adultery… I have not stolen…” Does that make me a saint?

Being a Christian is a lot more than not doing things which are wrong. The Beatitudes are expressed in positive terms. They also express not just actions, but attitudes. In a way, they can never be fully observed. No matter how well I try to observe them, I can always go further. They leave no room for smugness, the kind of smugness the Pharisees had in keeping the Law. The Beatitudes are a true and reliable recipe for sainthood.

The Second Reading reminds us today:

See what love the Father has given us, that we should be called children of God, and that is what we are.

Saints are not self-made people. They are people who have responded generously to the love of God showered on them. And the completion of that love is to be invited to share life with God forever in the life to come.

The Second Reading also says:

…what we will be has not yet been revealed.

We do not know, and have no way of knowing, what that future existence will be like, and it does not help very much to speculate. In fact, some of the conventional images of heaven are not terribly exciting! Kneeling on clouds and playing harps for eternity—partly derived from a too literal reading of the book of Revelation—is not exactly a turn-on!

It is better to go along with St Paul who says that life face to face with God is something totally beyond our comprehension. Let us rather concentrate on the life we are leading now and let it be a good preparation for that future time.

Indeed, the First Reading from the book of Revelation presents an apocalyptic vision of those who have died in Christ. They are numbered at 144,000—a number taken literally by some Christian sects. However, the number is clearly symbolical. It consists of the sacred number 12, squared and multiplied by another complete number, 1,000. It simply represents the total of all those who have died faithful to Christ their Lord. They represent “every nation, from all tribes and peoples and languages”, for access to Christ is open to all. They are dressed in white robes with palms in their hands. They are the robes of goodness and integrity. The palms of victory are a reference to the joyful Jewish feast of Tabernacles, for these are the ones invited to live in God’s tent or tabernacle.

Together with them are the angels, the 24 elders (perhaps representing the 12 patriarchs and the 12 Apostles) and the four living creatures (a very high rank of angels), all prostrate in adoration before the glory of God. The song they sing has been magnificently set to music by Handel in his “Messiah”. Praise, glory, wisdom, thanks, honour, power and strength are seven attributes of perfect praise.

And who are these people in white robes?

These are they who have come out of the great ordeal…

In other words, they are those who have been through persecution, particularly the persecution of Nero, which occurred about the time this book was written. And, paradoxically:

…they have washed their robes and made them white in the blood of the Lamb.

It is the blood of Jesus Christ which brings salvation, but only to those who have united with him in sharing its effects. Many of them, of course, are martyrs and they have mingled their own blood with that of Jesus.

It is a picture of total victory, and the end of all the pains and sorrows they endured in this life. It is not a newspaper reporter’s description of heaven!

Today’s feast is first of all an occasion for great thanksgiving. It is altogether reasonable to think that many of our family, relatives and friends who have gone before us are being celebrated today. We look forward to the day when we, too, can be with them experiencing the same total happiness when:

They will hunger no more and thirst no more;
the sun will not strike them,
nor any scorching heat,
for the Lamb at the center of the throne will be their shepherd,
and he will guide them to springs of the water of life,
and God will wipe away every tear from their eyes.

(Rev 7:16-17)

Today is a day also for us to pray to them—both the canonised and the uncanonised—and ask them to pray on our behalf that we may live our lives in faithfulness so that we, too, may experience the same reward.

Comments Off

 

https://livingspace.sacredspace.ie/f1101/

 

 


LECTIO DIVINA

Saturday, November 1, 2025

Solemnity of All Saints 

Matthew 5:1-12

1. Listening to the text

a) Opening prayer:

Lord, the meaning of our life is to seek your Word, which came to us in the person of Christ. Make me capable of welcoming what is new in the Gospel of the Beatitudes, so that I may change my life. I would know nothing about you were it not for the light of the words spoken by your Son Jesus, who came to tell us of your marvels. When I am weak, if I go to Him, the Word of God, then I become strong. When I act foolishly, the wisdom of His Gospel restores me to relish God and the kindness of His love.

He guides me to the paths of life. When some deformity appears in me, I reflect on His Word and the image of my personality becomes beautiful. When solitude tries to make me dry, my spiritual marriage to Him makes my life fruitful. When I discover some sadness or unhappiness in myself, the thought of Him, my only good, opens the way to joy. Therese of the Child Jesus has a saying that sums up the desire for holiness as an intense search for God and a listening to others: "If you are nothing, remember that Jesus is all. You must therefore lose your little nothing into His infinite all and think of nothing else but this uniquely lovable all…" (Letters, 87, to Marie Guérin). b) Reading the Gospel:

1 Seeing the crowds, He went onto the mountain. And when He was seated His disciples came to him. 2 Then He began to speak. This is what He taught them:

3 How blessed are the poor in spirit: the kingdom of Heaven is theirs. 4 Blessed are the gentle:

they shall have the earth as inheritance. 5 Blessed are those who mourn: they shall be comforted.

6   Blessed are those who hunger and thirst for uprightness: they shall have their fill.

7   Blessed are the merciful:

they shall have mercy shown them. 8 Blessed are the pure in heart: they shall see God.

9   Blessed are the peacemakers:

they shall be recognized as children of God.

10                Blessed are those who are persecuted in the cause of uprightness: the kingdom of Heaven is theirs.

11                'Blessed are you when people abuse you and persecute you and speak all kinds of calumny against you falsely on my account. 12 Rejoice and be glad, for your reward will be great in heaven; this is how they persecuted the prophets before you.

c) A moment of prayerful silence:

It is important to be able to listen in deep silence so that the word of Christ may speak to us and so that the Word made flesh may dwell in us and us in him. It is only in silent hearts that the Word of God can take root and, on this Solemnity of All Saints, become flesh in us.

2. Light shed on the Word (lectio)

a) The context:

      Jesus’ words on the Beatitudes that Matthew drew from his sources were condensed in short and isolated phrases, and The Evangelist has placed them in a broader context which Biblical scholars call the “sermon on the mount” (chapters 5-7). This sermon is considered to be like the statutes or Magna Carta that Jesus gave to the community as a normative and binding word that defines a Christian.

      The many themes contained in this long sermon are not to be seen as collection of exhortations, but rather as a clear and radical indication of the new attitude of the disciples towards God, oneself, and the brothers and sisters. Some expressions used by Jesus may seem exaggerated, but they are used to stress reality and thus are realistic in the context, although not so in a literary sense. For instance in vv.29-30: "If your right eye should be your downfall, tear it out and throw it away; for it will do you less harm to lose one part of yourself than to have your whole body thrown into hell. And if your right hand should be your downfall, cut it off and throw it away, for it will do you less harm to lose one part of yourself than to have your whole body go to hell". This manner of speaking indicates the effect to be created in the reader, who must understand Jesus’ words correctly and not distort their meaning.

      Our focus, for liturgical reasons, will be on the first part of the “sermon on the mount”. That is the part dealing with the proclamation of the beatitudes (Mt

5:1-12).

b) Some details:

      Matthew invites the reader to listen to the beatitudes proclaimed by Jesus with a rich concentration of details. First he indicates the place where Jesus proclaims His sermon: “Jesus went onto the mountain” (5:1). That is why exegetes call this the “sermon on the mount” even though Luke places this sermon on level ground (Lk 6:20-26). The geographic location of the “mountain” could be a veiled reference to an episode in the OT quite like this, when Moses proclaims the Decalogue on mount Sinai. It is possible that Matthew wishes to present Jesus as the new Moses who proclaims the new law.

      Another detail that strikes us is the physical posture of Jesus who proclaims His words: “when He was seated”. This posture confers upon Him a note of authority in the legislative sense. The disciples and the “crowd” gather around him. This detail shows what Jesus had to say was for all to hear. We note that Jesus’ words do not present impossible matters, nor are they addressed to a special group of people, nor do they mean to establish a code of ethics exclusively for His inner circle. Jesus’ demands are concrete, binding and decisively radical.

      Someone branded Jesus’ sermon as follows: "For me, this is the most important text in the history of humankind. It is addressed to all, believers and non, and after twenty centuries it is still the only light still shining in the darkness of violence, fear and solitude in which the West finds itself because of its pride and selfishness" (Gilbert Cesbron).

      The word “blessed” (in Greek makarioi) in our context does not say “softly” but cries out happiness found throughout the Bible. For instance, in the OT, those called “blessed” are those who live out the precepts of Wisdom (Sir 25,7-10). The prayerful person of the Psalms defines “blessed” as those who “fear”, or more precisely those who love the Lord, expressing this love in the observance of the precepts contained in the word of God (Sal 1,1; 128,1).

      Matthew’s originality lies in adding a secondary phrase that specifies each beatitude. For instance, the main assertion “blessed are the poor in spirit” is clarified by an added phrase “for theirs is the kingdom of heaven”. Another difference with the OT is that Jesus’ words proclaim a saving blessedness here and now and without any limitations. For Jesus, all can attain happiness on condition that they remain united to Him.

c) The first three beatitudes:

i)        The first cry concerns the poor: “How blessed are the poor in spirit, the kingdom of heaven is theirs”. The reader may be shocked. How can the poor be happy? In the Bible, the poor are those who empty themselves of themselves and, above all, renounce the presumption of building their own present and future alone. They leave room for, and focus on, God’s project and His Word. The poor, always in the biblical sense, is not someone closed in on himself, miserable and negative, but someone who nurtures being open to God and to others. God is all his/her treasure. We could say with St.Teresa of Avila that “God alone suffices!”,.

A great modern spiritual author described poverty as follows: "As long as one does not empty one’s heart, God cannot fill it with Himself. As you empty your heart, so does the Lord fill it. Poverty is emptiness, not only in what concerns the future but also the past. Not a regret or memory, not a worry or wish! God is not in the past, God is not in the future: He is in the present! Leave your past to God, leave your future to God. Your poverty is to live the present, the Presence of God who is Eternity” (Divo Barsotti).

This is the first beatitude, not just because it is the first of many, but because it seems to encapsulate all the others in their diversity.

ii)      Blessed are those who mourn; they shall be comforted”. One can mourn because of great pain or suffering. This underlines the fact that we are dealing with a serious situation even though the motives or the cause are not mentioned. If we wish to identify today “those who mourn”, we could think of all the Christians who hold dear the demands of the kingdom and suffer because of many negative stories in the Church rather than focus on holiness. For them, the Church seems to present divisions and lacerations. They may also be those who suffer because of their sins and inconsistencies and who, in some way, slow down their conversion. To these, only God can bring the news of “consolation”.

iii)    Blessed are the gentle, they shall inherit the earth.” The third beatitude is about gentleness. This is a quality that is not popular today. For many it has a negative connotation and is taken for weakness or the kind of imperturbability that knows how to calculatingly control one’s emotions. What does the word “gentle” mean in the Bible? The gentle are remembered as those who enjoy great peace (Ps 37:10), are happy, blessed, and loved by God. They are also contrasted with evildoers, the ungodly, and sinners. Thus the OT gives us a wealth of meanings that do not allow for one single definition.

In the NT, the first time we meet the word is in Mt 11:29: “Learn from me because I am gentle and humble of heart”. A second time is in Mt 21:5, when Matthew describes Jesus’ entry into Jerusalem and cites the prophet Zechariah in 2:9: “Behold your servant comes to you, meek [gentle]”. Truly, Matthew’s Gospel may be described as the Gospel of gentleness.

Paul also says that gentleness is an identifying quality of the Christian. In 2 Corinthians 10:1 he exhorts believers “I urge you by the meekness and gentleness of Christ”. In Galatians 5:22 gentleness is considered one of the fruits of the Holy Spirit in the heart of believers and consists in being meek, moderate, slow to punish, kind and patient towards others. Again in Ephesians 4:32 and Colossians 3:12 gentleness is an attitude that is part of the Christian and a sign of the new man in Christ. 

Finally, an eloquent witness comes from 1 Peter 3:3-4: “Whose adorning let it not be the outward adorning of braiding the hair, and of wearing jewels of gold, or of putting on apparel; but let it be the hidden man of the heart, in the incorruptible apparel of a meek and quiet spirit, which is in the sight of God of great price.”.

How does Jesus use the word “gentle”? A truly enlightening definition is the one given by the gentle person of Cardinal Carlo Maria Martini: “The gentle person, according to the beatitudes, is one who, in spite of the fervor of his/her feelings, remains docile and calm, not possessive, interiorly free, always extremely respectful of the mystery of freedom, imitating God in this respect who does everything with respect for the person, and urges the person to obedience without ever using violence. Gentleness is opposed to all forms of material or moral arrogance, it gains the victory of peace over war, of dialogue over imposition”.

To this wise interpretation we add that of another famous exegete: “The gentleness spoken of in the beatitudes is none other than that aspect of humility that manifests itself in practical affability in one’s dealings with the other. Such gentleness finds its image and its perfect model in the person of Jesus, gentle and humble of heart. Truly, such gentleness seems to us like a form of charity, patient and delicately attentive towards others” (Jacques Dupont).

3. The word enlightens me (to meditate)

      Am I able to accept those little signs of poverty in my regard? For instance, the poverty of poor health and little indispositions? Do I make exorbitant demands?

      Am I able to accept my poverty and fragility?

      Do I pray like a poor person, as one who asks with humility the grace of God, His pardon and His mercy? Inspired by Jesus’ message concerning gentleness, do I renounce violence, vengeance and a vengeful spirit?

      Do I encourage, in families and in my place of work, a spirit of kindness, gentleness and peace?

      Do I pay back malice and insults with evil?

      Do I look after the weakest who cannot defend themselves? Am I patient with old people? Do I welcome lonely strangers who are often exploited at work?

4. To Pray

a) Psalm 23:

The Psalm seems to rotate around the title “The Lord is my shepherd”. The saints are the image of the flock on the way: they are accompanied by the goodness and loyalty of God, until they finally reach the house of the Father (L.Alonso Schökel, I salmi della fiducia, Dehoniana libri, Bologna 2006, 54)

Yahweh is my shepherd, I lack nothing.

In grassy meadows He lets me lie. By tranquil streams He leads me to restore my spirit.

He guides me in paths of saving justice as befits His name.

Even were I to walk in a ravine as dark as death I should fear no danger, for you are at my side.

Your staff and your crook are there to soothe me.

You prepare a table for me under the eyes of my enemies; you anoint my head with oil; my cup brims over.

Kindness and faithful love pursue me every day of my life.

I make my home in the house of Yahweh for all time to come.

(The common translation of psalm 23):

The Lord is my shepherd, I shall not want;

he makes me lie down in green pastures. He leads me beside still waters; he restores my soul.

He leads me in paths of righteousness for His name's sake. Even though I walk through the valley of the shadow of death, I fear no evil; for thou art with me;

thy rod and thy staff, they comfort me. Thou preparest a table before me in the presence of my enemies; thou anointest my head with oil, my cup overflows.

Surely goodness and mercy shall follow me all the days of my life; and I shall dwell in the house of the Lord for ever.) b) Closing prayer:

Lord Jesus, you show us the way of the beatitudes so that we may come to that happiness that is fullness of life and thus holiness. We are all called to holiness, but the only treasure of the saints is God. Your Word, Lord, calls saints all those who in baptism were chosen by your love of a Father, to be conformed to Christ. Grant, Lord, that by your grace we may achieve this conformity to Jesus Christ. We thank you, Lord, for the saints you have placed on our way and who manifest your love. We ask for your pardon if we have tarnished your face in us and denied our calling to be saints.

www.ocarm.org

 

 

01.11.2025: THỨ BẢY TUẦN XXX THƯỜNG NIÊN - CÁC THÁNH NAM NỮ - LỄ TRỌNG

 01/11/2025

 Thứ Bảy tuần 30 thường niên

 CÁC THÁNH NAM NỮ.

Lễ trọng. Lễ HỌ. Cầu cho giáo dân

 


* Đại lễ kính toàn thể các thánh nam nữ hôm nay cho ta chiêm ngưỡng đám đông hằng hà sa số những người đã được Chúa Kitô cứu chuộc, đồng thời cũng cho ta thấy trước tương lai chúng ta đang hướng tới. Nhưng lễ này còn giúp ta ý thức mối dây liên đới giữa ta với các anh chị em đã đi trước vào thế giới vô hình. Nay, họ đang được ở bên Thiên Chúa và đang chuyển cầu cho chúng ta. Họ là sức mạnh nâng đỡ cuộc đời chúng ta.

* Từ trưa ngày Lễ Các Thánh đến nửa đêm ngày Cầu cho các tín hữu đã qua đời, ai viếng nhà thờ, nhà nguyện, đọc một kinh Lạy Cha và một kinh Tin Kính, thì được hưởng một ơn đại xá, với những điều kiện theo thường lệ (xưng tội, rước lễ, cầu nguyện theo ý Đức Giáo Hoàng), nhưng phải nhường lại cho các linh hồn. Mỗi ngày được hưởng một lần mà thôi. Ai bị ngăn trở, có thể viếng nhà thờ, nhà nguyện, lãnh ơn đại xá vào Chúa nhật trước hay Chúa nhật sau.

 

Bài Ðọc I: Kh 7, 2-4, 9-14

“Tôi đã nhìn thấy đoàn người đông đảo không thể đếm được, họ thuộc đủ mọi nước, mọi chi họ, mọi dân tộc và mọi thứ tiếng”.

Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan.

Tôi là Gioan đã nhìn thấy một thiên thần khác từ phía mặt trời mọc đi lên, tay cầm ấn Thiên Chúa hằng sống, và lớn tiếng kêu gọi bốn thiên thần được lệnh tàn phá đất và biển mà rằng: “Chớ có tàn phá đất, biển và cây cối trước khi ta đóng ấn trên trán những tôi tớ của Thiên Chúa chúng ta”. Và tôi đã nghe biết số người được đóng ấn là một trăm bốn mươi bốn ngàn người, thuộc mọi chi tộc Israel.

Sau đó, tôi đã nhìn thấy đoàn người đông đảo không thể đếm được, họ thuộc đủ mọi nước, mọi chi họ, mọi dân tộc và mọi thứ tiếng. Họ đứng trước ngai vàng và trước mặt Con Chiên, mình mặc áo trắng tinh, tay cầm nhành lá thiên tuế. Họ lớn tiếng tung hô rằng: “Kính lạy Thiên Chúa chúng tôi, Ðấng ngự trên ngai vàng, và Con Chiên”.

Rồi tất cả các thiên thần đến đứng chung quanh ngai vàng, và các trưởng lão cùng bốn con vật sấp mình xuống trước ngai mà thờ lạy Thiên Chúa rằng: “Amen! Chúc tụng, vinh hiển, khôn ngoan, cảm tạ, vinh dự, uy quyền và dũng lực cho Thiên Chúa chúng tôi muôn đời. Amen”. Rồi một trong các trưởng lão lên tiếng hỏi rằng: “Những người mặc áo trắng này là ai vậy? Và họ từ đâu mà đến?” Tôi đáp lại rằng: “Thưa ngài, hẳn ngài đã rõ”. Và người bảo tôi rằng: “Họ là những người từ đau khổ lớn lao mà đến, họ giặt áo và tẩy áo trắng trong máu Con Chiên”.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 23, 1-2. 3-4ab. 5-6

Ðáp: Lạy Chúa, này là dòng dõi của những kẻ tìm Chúa

Xướng: Trái đất và muôn loài trên mặt đất là của Chúa, hoàn cầu và muôn vật trên địa cầu. Vì chưng Chúa đã xây dựng nền móng trái đất trên biển cả, và Người đã tạo dựng nó trên các sông ngòi.

Xướng: Ai sẽ được trèo lên núi Chúa? Ai sẽ được dừng bước trong thánh điện? Ðó là người có bàn tay vô tội và tâm hồn trong sạch, không để lòng xuôi theo sự giả trá.

Xướng: Người đó sẽ hưởng phúc lành của Chúa và lượng từ bi của Chúa, Ðấng giải thoát họ. Ðấy là dòng dõi của những kẻ tìm Người, những kẻ tìm tôn nhan Thiên Chúa của Giacóp.

 

Bài Ðọc II: 1 Ga 3, 1-3

“Người thế nào, chúng ta sẽ thấy Người như vậy”.

Trích thư thứ nhất của Thánh Gioan Tông đồ.

Các con thân mến, các con hãy coi: Tình yêu của Thiên Chúa Cha đối với chúng ta thế nào, khiến chúng ta được gọi là con Thiên Chúa và thực sự là thế. Vì đó mà thế gian không nhận biết chúng ta, vì thế gian không biết Người. Các con thân mến, hiện nay, chúng ta là con Thiên Chúa, còn chúng ta sẽ ra sao thì vẫn chưa được tỏ ra. Chúng ta biết rằng: khi được tỏ ra, thì chúng ta sẽ giống như Người, vì Người thế nào, chúng ta sẽ thấy như vậy. Và bất cứ ai đặt hy vọng nơi Người, thì tự thánh hoá mình cũng như Người là Ðấng Thánh.

Ðó là lời Chúa.

 

Alleluia: Mc 11, 28

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Tất cả hãy đến với Ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh nặng, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho các con”. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Mt 5, 1-12a

“Phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu thấy đoàn lũ đông đảo, Người đi lên núi, và lúc Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần Người. Bấy giờ Người mở miệng dạy họ rằng:

“Phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó, vì Nước Trời là của họ. – Phúc cho những ai hiền lành, vì họ sẽ được Ðất Nước làm cơ nghiệp. – Phúc cho những ai đau buồn, vì họ sẽ được ủi an. – Phúc cho những ai đói khát điều công chính, vì họ sẽ được no thoả. – Phúc cho những ai hay thương xót người, vì họ sẽ được xót thương. – Phúc cho những ai có lòng trong sạch, vì họ sẽ được nhìn xem Thiên Chúa. – Phúc cho những ai ăn ở thuận hoà, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa. – Phúc cho những ai bị bách hại vì lẽ công chính, vì Nước Trời là của họ.

“Phúc cho các con khi người ta ghen ghét, bách hại các con, và bởi ghét Thầy, họ vu khống cho các con mọi điều gian ác. Các con hãy vui mừng hân hoan, vì phần thưởng của các con sẽ trọng đại ở trên trời”.

Ðó là lời Chúa.

 

 


Chú giải về sách Khải Huyền 7,2-4.9-14; 1 Ga 3,1-3; Mt 5,1-12

Phép lành trọng thể được cầu nguyện trong Thánh lễ mừng Lễ Các Thánh hôm nay là:

Hội Thánh Chúa vui mừng vì con cái mình được hiệp nhất với các thánh trong sự bình an vĩnh cửu.

Khi năm Phụng vụ kết thúc, chúng ta mừng lễ trọng kính Các Thánh. Điều quan trọng là phải nhấn mạnh ngay từ đầu ý nghĩa của từ “các thánh” ở đây. Thông thường, chúng ta áp dụng từ này cho những người có sự thánh thiện phi thường đã được Giáo hội phong thánh hoặc phong chân phước. Trong số đó, mỗi người đều có những vị thánh được yêu thích: Thánh Phanxicô Assisi, Thánh Têrêsa thành Lisieux, Thánh Antôn, Thánh Giuse, Thánh Giuđa, v.v.

Nhưng lễ hôm nay sử dụng từ “các thánh” theo nghĩa rộng hơn nhiều. Nó ám chỉ tất cả những Kitô hữu đã chịu phép rửa tội, đã qua đời và giờ đây đang ở bên Thiên Chúa trong vinh quang. Chắc chắn nó cũng bao gồm tất cả những người ngoài Kitô giáo đã sống một cuộc đời tốt đẹp chân thành theo niềm tin của lương tâm họ. Mặc dù chúng ta không biết mình đang nói đến bao nhiêu người, nhưng chúng ta biết rằng đó là một con số rất lớn. Nói cách khác, không có cách nào chúng ta có thể xác định được những người nào đã đưa ra một lựa chọn không thể thay đổi là từ chối những điều chân thật và tốt lành và đã chọn cách xa cách Thiên Chúa mãi mãi. Nhưng hy vọng rằng, con số của họ ít hơn nhiều.

Còn có một nhóm thứ ba mà chúng ta sẽ tưởng nhớ vào ngày mai, đó là những người đã chết, nhưng vẫn cần một quá trình thanh tẩy trước khi có thể đối diện với Thiên Chúa toàn năng.

Bài Phúc Âm được chọn cho lễ hôm nay rất thú vị. Nó cho chúng ta biết về Tám Mối Phúc Thật, được biết đến từ đầu Bài Giảng Trên Núi. Thực tế, đó là một hiến chương về sự thánh thiện. Khi nghĩ về sự thánh thiện, nhiều người nghĩ đến việc tuân giữ Mười Điều Răn và có lẽ một số yêu cầu khác của Giáo hội như đi lễ vào các ngày Chúa Nhật hoặc ăn chay trong Mùa Chay. Điều chúng ta thường quên là Mười Điều Răn thực sự thuộc về Cựu Ước và là một phần của luật Do Thái. Tất nhiên, chúng vẫn còn hiệu lực và Chúa Giê-su đã nói rõ ràng:

Đừng tưởng Ta đến để bãi bỏ Luật Mô-sê hay lời các Tiên Tri; Ta đến không phải để bãi bỏ mà là để kiện toàn. (Mát-thêu 5,17)

Chúng ta có thể nói rằng các Mối Phúc là một ví dụ về sự kiện này. Các Mối Phúc vượt xa Mười Điều Răn về những gì chúng mong đợi ở một người theo Chúa Kitô, nhưng điều đáng buồn là chúng ta nghe thấy rất ít Ki-tô hữu nói rằng họ đặt nền tảng cuộc sống của mình trên các Mối Phúc. Khi chúng ta đi xưng tội, chúng ta thường nhắc đến Mười Điều Răn chứ không phải các Mối Phúc. Và điều này thật đáng buồn, bởi vì rõ ràng từ vị trí của chúng trong Phúc Âm Mát-thêu, các Mối Phúc có một vị trí trung tâm. Chúng là một loại tuyên ngôn sứ mệnh cho biết người Ki-tô hữu tốt sẽ là người như thế nào.

Chúng ta hãy xem xét sơ qua chúng, nhưng trước tiên chúng ta cần làm rõ một vài thuật ngữ được sử dụng. Từ "phước" đôi khi được dịch là "hạnh phúc". Có lẽ chính xác hơn nếu dịch nó là "may mắn". Nói cách khác, những người có những phẩm chất này thực sự đang ở trong một vị thế đáng ghen tị. Tất cả những phúc lành này là dấu hiệu cho thấy chúng ta thuộc về "Nước Trời". Điều này không nên được hiểu là một nơi chốn, càng không nên hiểu là nói đến cuộc sống sau khi chết. Nó mô tả loại xã hội tồn tại khi chúng ta sống theo những giá trị này - một nơi của chân lý và tình yêu, của lòng trắc ẩn và công lý, của hòa bình, tự do và chia sẻ.

Thông điệp chung là những người thực sự được ban phước khi họ biết mình lệ thuộc vào Chúa và vào anh chị em mình - khi họ hoàn toàn cam kết với Con Đường mà Chúa Kitô mời gọi họ bước theo.

Phúc Âm nói rằng những người được đặc biệt chúc phúc là:

• Những người nghèo về tinh thần: Họ là những người ý thức được sự nghèo khó và mong manh của mình, và họ cần sự giúp đỡ và hỗ trợ của Thiên Chúa biết bao, trái ngược với những người dại dột đòi hỏi sự độc lập và toàn quyền làm chủ cuộc sống của mình.

• Những người hiền lành: Đây là những người luôn quan tâm, cảm thông và dịu dàng với người khác, luôn ý thức được nhu cầu của họ.

• Những người than khóc: Những người đau buồn hoặc buồn phiền vì bất kỳ lý do gì sẽ được an ủi từ cộng đồng yêu thương trong Chúa Kitô mà họ đã gia nhập.

• Những người đói khát sự công chính: Dù phải trả giá thế nào, những người này sẽ nỗ lực để mọi người được hưởng những gì họ đáng được hưởng để sống một cuộc sống có phẩm giá và lòng tự trọng. Cái giá họ phải trả có thể rất cao, rất cao, thậm chí là cả mạng sống.

• Những người nhân từ: Họ là những người mở rộng lòng trắc ẩn và tha thứ cho mọi người xung quanh.

• Những người thương xót: Họ là những người mở rộng lòng trắc ẩn và tha thứ cho tất cả mọi người xung quanh.

• Những người có tâm hồn trong sạch: Điều này không ám chỉ sự trong sạch về mặt tình dục, mà đúng hơn là sự giản dị và hoàn toàn không có sự gian dối, định kiến ​​hay thiên vị. Không có gì ngạc nhiên khi họ được mô tả là có thể nhìn thấy Chúa. Đối với những người như vậy, sự hiện diện của Chúa quá rõ ràng trong mỗi con người và mỗi trải nghiệm.

• Những người kiến ​​tạo hòa bình: Đây có lẽ là một trong những mối phúc đẹp nhất trong các Mối Phúc. Đây là những người giúp phá vỡ nhiều rào cản chia rẽ con người—dù đó là giai cấp, nghề nghiệp, chủng tộc, tôn giáo, giới tính hay bất cứ điều gì tạo ra xung đột giữa các cá nhân hoặc nhóm. Không có gì ngạc nhiên khi những người này được gọi là “con cái của Chúa”. Chúa đã sai Chúa Giê-su đến giữa chúng ta chính là để phá vỡ những rào cản giữa Chúa và dân Người và giữa chính con người với nhau.

• Những người bị bách hại vì sự công chính: Bản thân sự bách hại không phải là một trải nghiệm dễ chịu, và có thể dẫn đến mất mạng. Nhưng phúc thay cho những ai có sức mạnh và lòng can đảm để đặt các giá trị của sự thật, tình yêu và công lý cho tất cả lên trên sự sống còn của bản thân. Trong số những vị thánh mà chúng ta tôn vinh nhất ngày nay là các vị tử đạo, những người đã hy sinh mạng sống để bảo vệ chân lý, tình yêu và công lý.

Đây chính là mẫu người Kitô hữu mà tất cả chúng ta được kêu gọi trở thành. Chính những phẩm chất này đã tạo nên các vị thánh và cũng sẽ làm nên thánh cho chúng ta. Chúng vượt xa những gì Mười Điều Răn đòi hỏi. Nếu hiểu theo nghĩa đen, các Điều Răn có thể được tuân giữ mà không gặp nhiều khó khăn. Nhiều Điều Răn được diễn đạt theo nghĩa tiêu cực, "Ngươi không được...". Vì vậy, chúng ta có thể tuân giữ chúng mà không cần làm gì cả! "Tôi không giết người... Tôi không ngoại tình... Tôi không trộm cắp...". Điều đó có khiến tôi trở thành một vị thánh không?

Trở thành một Kitô hữu không chỉ đơn thuần là không làm những điều sai trái. Các Mối Phúc được diễn đạt theo nghĩa tích cực. Chúng không chỉ thể hiện hành động mà còn cả thái độ. Theo một cách nào đó, chúng không bao giờ có thể được tuân giữ trọn vẹn. Dù tôi có cố gắng tuân giữ chúng tốt đến đâu, tôi vẫn luôn có thể tiến xa hơn. Chúng không chừa chỗ cho sự tự mãn, kiểu tự mãn mà người Pharisêu đã có khi tuân giữ Luật. Các Mối Phúc là một công thức đích thực và đáng tin cậy để nên thánh.

Bài đọc thứ hai hôm nay nhắc nhở chúng ta:

Hãy xem Chúa Cha đã yêu thương chúng ta dường nào, đến nỗi chúng ta được gọi là con Thiên Chúa, và chúng ta thực sự là con Thiên Chúa.

Các thánh không phải là những người tự thân. Họ là những người đã quảng đại đáp lại tình yêu mà Thiên Chúa dành cho họ. Và việc hoàn thiện tình yêu đó chính là được mời gọi chia sẻ sự sống với Thiên Chúa mãi mãi trong cuộc sống mai sau.

Bài đọc thứ hai cũng nói:

... điều chúng ta sẽ trở thành vẫn chưa được mặc khải.

Chúng ta không biết, và cũng không có cách nào biết được, kiếp sống tương lai đó sẽ như thế nào, và việc suy đoán cũng chẳng ích gì. Thực tế, một số hình ảnh thông thường về thiên đàng không mấy thú vị! Quỳ trên mây và chơi đàn hạc trong cõi vĩnh hằng—một phần bắt nguồn từ cách đọc sách Khải Huyền quá theo nghĩa đen—không hẳn là một điều hấp dẫn!

Tốt hơn hết là hãy đồng tình với Thánh Phaolô, người nói rằng cuộc sống đối diện với Thiên Chúa là điều hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của chúng ta. Thay vào đó, chúng ta hãy tập trung vào cuộc sống hiện tại của mình và để nó trở thành một sự chuẩn bị tốt cho tương lai đó.

Thật vậy, Bài đọc thứ nhất trích từ sách Khải Huyền trình bày một viễn ảnh khải huyền về những người đã chết trong Chúa Kitô. Họ được đếm là 144.000 - một con số được một số giáo phái Kitô giáo hiểu theo nghĩa đen. Tuy nhiên, con số này rõ ràng mang tính biểu tượng. Nó bao gồm con số thiêng liêng 12, bình phương và nhân với một con số trọn vẹn khác là 1.000. Nó chỉ đơn giản đại diện cho tổng số tất cả những người đã chết trong sự trung thành với Chúa Kitô, Chúa của họ. Họ đại diện cho “mọi quốc gia, thuộc mọi chi tộc, dân tộc và ngôn ngữ”, vì đường đến với Chúa Kitô mở ra cho tất cả mọi người. Họ mặc áo choàng trắng với nhành lá trên tay. Họ là áo choàng của lòng tốt và sự chính trực. Nhành lá chiến thắng ám chỉ đến lễ Lều Tạm vui tươi của người Do Thái, vì họ là những người được mời đến sống trong lều tạm của Thiên Chúa. Cùng với họ là các thiên thần, 24 vị trưởng lão (có lẽ đại diện cho 12 tộc trưởng và 12 tông đồ) và bốn sinh vật (một cấp bậc rất cao trong các thiên thần), tất cả đều phủ phục tôn thờ vinh quang của Thiên Chúa. Bài ca họ hát đã được Handel phổ nhạc một cách tuyệt vời trong tác phẩm “Messiah” của ông. Ca ngợi, vinh quang, khôn ngoan, cảm tạ, danh dự, quyền năng và sức mạnh là bảy thuộc tính của sự ca ngợi hoàn hảo.

Và những người mặc áo choàng trắng này là ai?

Họ là những người đã vượt qua thử thách lớn lao…

Nói cách khác, họ là những người đã trải qua sự bách hại, đặc biệt là cuộc bách hại của Nero, xảy ra vào khoảng thời gian sách này được viết. Và, thật nghịch lý:

…họ đã giặt sạch áo mình và làm cho chúng trắng tinh trong huyết Chiên Con.

Chính huyết của Chúa Giê-su Ki-tô mang lại sự cứu rỗi, nhưng chỉ cho những ai đã hiệp nhất với Ngài để cùng chia sẻ hiệu quả của nó. Dĩ nhiên, nhiều người trong số họ là những vị tử đạo và họ đã hòa lẫn huyết của mình với huyết của Chúa Giê-su.

Đó là hình ảnh của chiến thắng toàn diện, chấm dứt mọi đau khổ và buồn phiền mà họ đã chịu đựng trong cuộc đời này. Đây không phải là lời mô tả về thiên đàng của một phóng viên báo chí!

Lễ hôm nay trước hết là dịp để tạ ơn sâu sắc. Hoàn toàn hợp lý khi nghĩ rằng nhiều người thân, họ hàng và bạn bè đã khuất của chúng ta đang được tôn vinh hôm nay. Chúng ta mong chờ đến ngày chúng ta cũng có thể ở bên họ để trải nghiệm cùng một niềm hạnh phúc trọn vẹn khi:

Họ sẽ không còn đói khát nữa;

mặt trời sẽ không chiếu đến họ,

và cả sức nóng thiêu đốt nữa,

vì Chiên Con ở giữa ngai sẽ chăn dắt họ,

và Ngài sẽ dẫn họ đến nguồn nước sự sống,

và Thiên Chúa sẽ lau khô mọi giọt lệ trên mắt họ.

(Khải Huyền 7,16-17)

Hôm nay cũng là ngày chúng ta cầu nguyện với họ—cả những người đã được phong thánh lẫn những người chưa được phong thánh—và xin họ cầu nguyện cho chúng ta để chúng ta có thể sống cuộc đời mình trong đức tin, hầu chúng ta cũng có thể trải nghiệm phần thưởng tương tự.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/f1101/

 

 


Ơn gọi Kitô hữu

Trên một chuyến xe lửa, người ta chụm đầu vào nhau và bàn tán sôi nổi về một vụ phá thai vừa mới xảy ra ở trong vùng. Nhiều người đã bênh vực cho hành động ấy của người mẹ trẻ. Một vài người khác thì giữ thái độ yên lặng. Và chỉ có một cô gái đã thẳng thắn nói lên rằng:

- Không thể được, vì đó là một hành động sát nhân. Đứa nhỏ, dù mới chỉ là một thai nhi bé bỏng, cũng đã là một người có linh hồn và thể xác.

Chàng thanh niên, người tình của cô gái thì bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ trước lập trường dứt khoát của cô gái. Nhưng rồi ngày hôm sau, chàng thanh niên đã nhận được bức thư của cô gái, trong đó cô gái đã viết: - Tôi không hy vọng rằng mình sẽ xây dựng được hạnh phúc với một kẻ không dám mở miệng bênh vực quan điểm của Giáo Hội.

Cô gái này quả thực là một người can đảm, dám lên tiếng bênh vực sự toàn vẹn của tôn giáo, dù có phải hy sinh cả một cuộc tình tốt đẹp. Tuy nhiên, cũng thật đáng buồn vì có rất nhiều người trong chúng ta lại hành động một cách khác hẳn. Đối với họ, sống là để làm việc. Và làm việc là để kiếm tiền. Và kiến tiền là để nuôi sống gia đình, cũng như để có được những tiện nghi, những hưởng thụ tư riêng. Sau tất cả những công việc đó, nếu còn chút ít thời giờ, thì họ mới nghĩ đến tôn giáo và mới nhớ rằng mình cũng có một linh hồn bất tử và mình cũng là Kitô hữu. Có thể họ cũng sẳn sàng làm một vài việc đạo đức chiếu lệ nào đó, miễn là không mất quá nhiều thời giờ và không thiệt hại tới địa vị, danh vọng và lợi tức của họ. Còn nếu như đời sống tôn giáo đem lại những thiệt thòi và khó khăn, họ sẽ vội vã ban Chúa như Giuđa hay chối Chúa như Phêrô.

Nếu đọc lại lịch sử Giáo Hội, chúng ta sẽ thấy những tín hữu đầu tiên đã không sống và hành động như thế. Họ luôn hãnh diện tuyên xưng mình là Kitô hữ. Họ coi tước hiệu Kitô hữu là như một ơn gọi của Thiên Chúa xuất phát từ trời cao.

Chính vì thế, thánh Phaolô đã khuyên nhủ họ:

- Anh em hãy sống xứng đáng với ơn gọi của mình.

Còn chúng ta thì sao? Thái độ của chúng ta rất có thể đã thật khác xa với thái độ của các tín hữu sơ khai. Chúng ta đã lãnh nhận bí tích Rửa tội và có tên trong hồ sơ lưu trữ của giáo xứ. Đạo của chúng ta là đạo giấy tờ. Còn trong cuộc sống, chúng ta lại hành động trái với những gì chúng ta đã tin nhận, trái với lý tưởng cùa người Kitô hữu.

Phải chăng chúng ta chỉ là những Kitô hữu “dổm”, hữu danh vô thực. Có tên mà không sống, không làm, không hành động? Phải chăng danh hiệu Kitô hữu chỉ còn là như một chiếc phù hiệu mà nhiều lúc chúng ta cũng chẳng muốn mang lấy, vì nó ảnh hưởng tới lý lịch, nghề nghiệp và địa vị của chúng ta. Chỉ cần nhìn vào một vài việc đạo đức là chúng ta có thể thẩm định được chúng ta nghĩ gì về ơn gọi Kitô hữu của chúng ta. Chẳng hạn ngày Chúa nhật, chúng ta đi tham dự thánh lễ. Đi thì đã muộn, rồi lại còn tụm năm tụm ba đứng bên ngoài nhà thờ nói chuyện và hút thuốc. Chúng ta làm dấy thánh giá một cách nguệch ngọc, như vẽ bùa trên mình. Rồi khi thánh lễ chưa kết thúc, chúng ta đã vội vã ra về, đúng với tiêu chuẩn: đi muộn về sớm. Trong khi đó, chúng ta sẵn sàng thức khuya dạy sớm để coi một trận đấu bóng đá. Chúng ta lặn lội, bất kể đêm hôm mưa gió để đi coi một buổi trình diễn văn nghệ hay một vở tuồng cải lương…

Là Kitô hữu, chúng ta là những người đã được Chúa kêu gọi. Ơn gọi của chúng ta là nên thánh, là sống Phúc âm giữa lòng cuộc đời. Nếu chúng ta trung thành với ơn gọi, chắc chắn chúng ta sẽ được thừa hưởng vinh quang Nước trời mà Ngài đã hứa ban. Đức Kitô là đường, là sự thật và là sự sống. Ngài sẽ soi lối để chúng ta biết kính mến Thiên Chúa và yêu thương anh em, nhờ đó xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Là Kitô hữu, chúng ta trở nên như men trong bột, như ánh sáng trong bóng tối và như muối trong thức ăn. Hoạt động của chúng ta tuy âm thầm nhưng có sức hoán cải và đội mới cả xã hội này.

Rất nhiều lần tôi nghe những anh em ngoại giáo phát biểu như sau:

- Là người có đạo thế mà cũng vợ nọ con kia, thế mà cũng gian tham độc ác, thế mà cũng rượu chè cờ bạc… Tin đạo chứ không tin kẻ có đạo…

Nghe qua những lời phát biểu trên, hẳn chúng ta đã cảm thấy nhức nhối và cay dắng, bởi vì quả thực, chúng ta chưa sống xứng đáng với ơn gọi của mình. Chúng ta chưa thực sự trở nên trọn lành như Cha chúng ta ở trên trời là Đấng trọn lành.

CẦU NGUYỆN

Lạy Chúa, hôm nay chúng con mừng kính các thánh nam nữ, là những bậc đàn anh đàn chị đã đi trước chúng con và đã chu toàn được ơn gọi Kitô hữu của mình. Xin cho chúng con biết luôn cố gắng sửa đổi lại những sai lỗi và khuyết điểm, đồng thời ra sức thực thi giới luật yêu thương của Chúa để chúng ta trở thành những chứng nhân của Chúa giữa lòng cuộc đời. Xin cho chúng con luôn ghi nhớ lời thánh Augustinô: Ông nọ bà kia nên thánh được, còn tôi tại sao lại không?.

ĐỨC GIÁO HOÀNG LÊ-Ô XIV KHUYÊN NHỦ GIỚI TRẺ: ĐỪNG ĐỂ THUẬT TOÁN VIẾT NÊN CÂU CHUYỆN CỦA CÁC BẠN

 Đức Giáo Hoàng Leo XIV khuyên nhủ giới trẻ: Đừng để thuật toán viết nên câu chuyện của các bạn

Vũ Văn An  30/Oct/2025

 


Đức Giáo Hoàng Leo XIV phát biểu trong bài diễn văn trước hàng trăm sinh viên đại học tập trung tại Hội trường Phaolô VI của Vatican vào ngày 30 tháng 10 năm 2025. | Nguồn: Vatican MediaVictoria Cardiel

 

Victoria Cardiel, trong bản tin, ngày 30 tháng 10 năm 2025 của CNA, cho hay: Hôm thứ Năm, Đức Giáo Hoàng Leo XIV đã kêu gọi giới trẻ vun đắp “đời sống nội tâm” và lắng nghe sự bồn chồn của mình, không “chạy trốn” hay “lấp đầy” nó bằng những thứ không thỏa mãn, kẻo họ rơi vào sự trống rỗng hiện sinh.

“Có kiến thức uyên thâm là chưa đủ nếu chúng ta không biết mình là ai hay ý nghĩa của cuộc sống là gì”, Đức Giáo Hoàng nói với hàng trăm sinh viên đại học mà ngài tiếp kiến vào ngày 30 tháng 10 tại Hội trường Phaolô VI ở Vatican trong một sự kiện được tổ chức trong khuôn khổ Năm Thánh Giáo dục Thế giới.

Trong thông điệp của mình, ngài mời gọi các sinh viên tái khám phá chiều kích nội tâm của cuộc sống và chỉ ra rằng “nếu không có sự thinh lặng, không có sự lắng nghe, không có sự cầu nguyện, ngay cả ánh sáng của những vì sao cũng tắt ngấm”.

“Chúng ta có thể biết rất nhiều về thế giới nhưng vẫn phớt lờ trái tim mình”, ngài lưu ý, đồng thời khuyến khích các sinh viên không ngừng phấn đấu “hướng tới những tầm cao”, trở thành “ngọn hải đăng hy vọng trong những giờ phút đen tối của lịch sử”.

Đức Lêô XIV thừa nhận rằng nhiều người trẻ trải qua cảm giác trống rỗng hoặc bất an nội tâm và nhấn mạnh rằng sự mất phương hướng này không chỉ do lý do cá nhân.

Đức Giáo Hoàng nhận xét: “Trong những trường hợp nghiêm trọng nhất, chúng ta thấy những giai đoạn đau khổ, bạo lực, bắt nạt và áp bức – ngay cả những người trẻ tự cô lập và không còn muốn giao tiếp với người khác”. Theo quan điểm của ngài, những vết thương sâu sắc này là “sự phản ảnh của một khoảng trống do một xã hội đã quên mất cách hình thành chiều kích tâm linh của con người, chỉ tập trung vào các khía cạnh kỹ thuật, xã hội hoặc đạo đức của cuộc sống tạo ra”.

Đức Giáo Hoàng đặc biệt dễ gần và thoải mái với những người trẻ tuổi, những người mà ngài đã chia sẻ nhiều khoảnh khắc tự phát. Ngài tự giới thiệu mình với họ hai lần là “một cựu giáo viên toán và vật lý”, nhớ lại quá khứ giảng dạy của mình, và thậm chí còn nói đùa với họ: “Có lẽ các bạn sắp thi toán phải không?”, ngài hỏi, không theo bản văn soạn sẵn và nhận được tiếng cười cùng những tràng pháo tay.

Đức Giáo Hoàng khẳng định rằng một cuộc sống “bị kìm kẹp bởi những thú vui phù du sẽ không bao giờ thỏa mãn chúng ta”. Thay vào đó, ngài yêu cầu mỗi người hãy tự nhủ trong lòng: “Lạy Chúa, con mơ ước nhiều hơn, con khao khát điều gì đó lớn lao hơn, xin hãy truyền cảm hứng cho con!”

“Mong muốn này là sức mạnh của các bạn và nói lên cam kết của những người trẻ, những người hình dung về một xã hội tốt đẹp hơn và từ chối trở thành những khán giả đơn thuần”, ngài nhấn mạnh sau khi lưu ý rằng “mong muốn vô hạn” chính là la bàn mà họ nên sử dụng.

Thay vì nhìn vào điện thoại, hãy ‘nhìn lên bầu trời, hướng tới những đỉnh cao’

Ngài kêu gọi các sinh viên đại học đừng hài lòng “với vẻ bề ngoài hay mốt nhất thời” và thay vì “mải mê với điện thoại thông minh, hãy nhìn lên bầu trời, hướng tới những đỉnh cao”.

Ngài thốt lên: “Thật tuyệt vời biết bao nếu một ngày nào đó thế hệ của các bạn được nhớ đến như ‘thế hệ cộng’, được nhớ đến vì những nỗ lực vượt bậc mà các bạn đã mang đến cho Giáo hội và thế giới”.

Trong bài phát biểu của mình, Đức Giáo Hoàng Leo đã trích dẫn Thánh Pier Giorgio Frassati, người có “lòng can đảm để sống trọn vẹn cuộc sống” và “tận hưởng những đỉnh cao”, và Thánh Carlo Acutis, “người đã không trở thành nô lệ của internet mà đã khéo léo sử dụng nó vì những điều tốt đẹp”. Đức Giáo Hoàng đã cùng lúc phong thánh cho hai vị thánh trẻ này vào ngày 7 tháng 9.

Đức Giáo Hoàng cũng trích dẫn Thánh Augustinô làm ví dụ, mô tả ngài là “tài giỏi nhưng vô cùng bất mãn” vì ngài “không tìm thấy chân lý hay bình an cho đến khi khám phá ra Thiên Chúa trong chính trái tim mình”.

Đức Thánh Cha tập trung phần lớn bài phát biểu của ngài vào những thách thức do thế giới kỹ thuật số và sự phát triển của trí tuệ nhân tạo đặt ra, đồng thời kêu gọi những lĩnh vực này không nên trở thành “một cái lồng nhốt mình” hay “một sự nghiện ngập hay một lối thoát”.

Ngài thúc giục “Các bạn đang sống trong [nền giáo dục kỹ thuật số] và đó không phải là điều xấu; có rất nhiều cơ hội cho việc học tập và truyền thông. Nhưng đừng để thuật toán viết nên câu chuyện của các bạn! Hãy là tác giả: Hãy sử dụng kỹ thuật một cách khôn ngoan, nhưng đừng để kỹ thuật sử dụng bạn”.

‘Làm im tiếng súng thôi chưa đủ, chúng ta phải giải trừ vũ khí trong tim’

Đức Leo XIV đã nhấn mạnh tính cấp thiết của một “nền giáo dục giải trừ vũ khí và giải trừ vũ khí” để hình thành nên những thế hệ mới biết tôn trọng, công lý và bình đẳng.

“Các bạn có thể thấy tương lai của chúng ta đang bị đe dọa như thế nào bởi chiến tranh và thù hận, những thứ chia rẽ con người. Liệu tương lai này có thể thay đổi được không? Đức Giáo Hoàng nói: Chắc chắn có! Bằng cách nào? Bằng một nền giáo dục hòa bình được giải trừ vũ khí và giải trừ vũ khí”. Hơn nữa, ngài cảnh cáo rằng việc “làm im tiếng vũ khí” là chưa đủ, mà “chúng ta phải giải trừ vũ khí trong tâm hồn, từ bỏ mọi bạo lực và sự tầm thường”.

Như trong văn kiện gần đây về giáo dục, “Vẽ nên những bản đồ hy vọng mới”, Đức Leo XIV đã kêu gọi tránh mọi hình thức loại trừ hoặc đặc quyền trong giáo dục, “công nhận phẩm giá bình đẳng của mỗi người trẻ, không bao giờ chia rẽ người trẻ giữa một số ít người có đặc quyền được tiếp cận với những trường học đắt đỏ và số đông không được tiếp cận với giáo dục”.

 

http://vietcatholic.net/News/Html/298734.htm