Trang

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

20.10.2025: THỨ HAI TUẦN XXIX THƯỜNG NIÊN

 20/10/2025

 Thứ Hai tuần 29 thường niên

 


Bài Ðọc I: (Năm I) Rm 4, 20-25

“Có lời đã chép vì chúng ta là những kẻ được kể là tin vào Người”.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.

Anh em thân mến, lòng tin của Abraham vào Thiên Chúa không nao núng, mặc dầu ông nhìn đến thân xác cằn cỗi của mình, — vì ông đã gần trăm tuổi, — và tuổi già tàn tạ của Sara. Ông đã không cứng lòng hồ nghi lời hứa của Thiên Chúa; trái lại, ông vững tin mà làm sáng danh Thiên Chúa, ông biết chắc chắn rằng Thiên Chúa có quyền năng thi hành điều Người đã hứa. Bởi đấy, “việc đó đã được kể cho ông là sự công chính”.

Và khi chép rằng “Ðã được kể cho ông”, thì không phải chỉ chép vì ông mà thôi, mà vì chúng ta nữa, là những kẻ tin vào Ðấng đã cho Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, từ cõi chết sống lại, Người đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta, và đã sống lại để chúng ta được công chính hoá.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Lc 1, 69-70. 71-72. 73-75

Ðáp: Chúc tụng Chúa là Thiên Chúa của Israel, vì Chúa đã viếng thăm và cứu chuộc dân Người

Xướng: Chúa đã gầy dựng cho chúng tôi một uy quyền cứu độ, trong nhà Ðavít là tôi tớ Chúa. Như Người đã phán qua miệng các thánh nhân từ ngàn xưa, là tiên tri của Chúa.

Xướng: Ðể giải phóng chúng tôi khỏi quân thù, và khỏi tay những người ghen ghét chúng tôi. Ðể tỏ lòng từ bi với tổ tiên chúng tôi, và nhớ lại lời thánh ước của Người.

Xướng: Lời minh ước mà Người tuyên thệ với Abraham tổ phụ chúng tôi, rằng Người cho chúng tôi được không sợ hãi, sau khi thoát khỏi tay quân thù. Phục vụ Người trong thánh thiện và công chính, trước tôn nhan Người, trọn đời sống chúng tôi.

 

Alleluia: Tv 129, 5

Alleluia, alleluia! – Con hy vọng rất nhiều vào Chúa, linh hồn con trông cậy ở lời Chúa. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Lc 12, 13-21

“Những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, có người trong đám đông thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia gia tài cho tôi”. Người bảo kẻ ấy rằng: “Hỡi người kia, ai đã đặt Ta làm quan xét, hoặc làm người chia gia tài cho các ngươi?” Rồi người bảo họ rằng: “Các ngươi hãy coi chừng, giữ mình tránh mọi thứ tham lam: vì chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu”.

Người lại nói với họ thí dụ này rằng: “Một người phú hộ kia có ruộng đất sinh nhiều hoa lợi, nên suy tính trong lòng rằng: “Tôi sẽ làm gì đây, vì tôi còn chỗ đâu mà tích trữ hoa lợi?” Ðoạn người ấy nói: “Tôi sẽ làm thế này, là phá các kho lẫm của tôi, mà xây những cái lớn hơn, rồi chất tất cả lúa thóc và của cải tôi vào đó, và tôi sẽ bảo linh hồn tôi rằng: “Hỡi linh hồn, ngươi có nhiều của cải dự trữ cho nhiều năm: ngươi hãy nghỉ ngơi, ăn uống vui chơi đi!” Nhưng Thiên Chúa bảo nó rằng: “Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?” Vì kẻ tích trữ của cải cho mình, mà không làm giàu trước mặt Chúa, thì cũng vậy”.

Ðó là lời Chúa.

 


Chú giải về Rô-ma 4,20-25

Phao-lô tiếp tục nêu gương đức tin của Áp-ra-ham như một tấm gương cho tất cả chúng ta. Người ta có thể thắc mắc tại sao ông lại dành nhiều chỗ cho Áp-ra-ham đến vậy, nhưng chúng ta phải nhớ rằng ông được xem là tổ phụ của dân Chúa (bao gồm cả chúng ta), và ông được tôn vinh như một tấm gương về cách cư xử tốt, điều đã mang lại ân huệ cho Đức Chúa Trời:

Không chút nghi ngờ nào khiến ông nao núng về lời hứa của Đức Chúa Trời, nhưng ông càng vững mạnh trong đức tin và tôn vinh Đức Chúa Trời, vì hoàn toàn tin chắc rằng Đức Chúa Trời có quyền năng thực hiện những gì Ngài đã hứa.

Nhờ đức tin, Áp-ra-ham đã tôn vinh Đức Chúa Trời, bởi vì mọi điều xảy ra trong cuộc đời ông rõ ràng là công việc của Đức Chúa Trời chứ không phải của một con người. Đức tin thực sự là toàn năng; nó chia sẻ quyền năng của chính Đức Chúa Trời.

Khi người cha của cậu bé bị động kinh đến gặp Chúa Giê-su để chữa lành cho con trai mình, Chúa Giê-su đã nói với ông:

Ai tin thì được mọi sự. (Mác-cô 9,23)

Phao-lô cũng có thể khoe khoang về những điểm yếu của mình, như ông đã nói:

Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban sức mạnh cho tôi. (Phi-líp-phê 4,13)

Và vì vậy, từ bài đọc hôm nay, đức tin này là:

…được kể là công chính cho ông.

 

Loại đức tin này là dấu hiệu của sự ‘công chính’ thực sự, sự tốt lành thực sự. Nó không phải là ‘lòng tốt’ tự tạo, vốn không phải là sự tốt lành thực sự. Như Chúa Giê-su đã nói với các môn đồ trong Bữa Tiệc Ly:

…ngoài Ta, các ngươi chẳng làm gì được. (Gioan 15,5)

Chính việc phó thác bản thân mình, bất chấp mọi lý lẽ hiển nhiên, vào tay Thiên Chúa, đã là “công chính” của Áp-ra-ham, tức là việc ông được nên công chính với Thiên Chúa. Đây không phải là sự đúng đắn về mặt đạo đức, mà là sự hòa hợp hoàn toàn trong các mối quan hệ, sự hợp nhất của trái tim và tâm trí. Và từ ‘được kể là’ trong Kinh Thánh không chỉ áp dụng cho ông; nó cũng ở đó vì lợi ích của chúng ta—đức tin của chúng ta cũng sẽ được ‘kể là’.

Điều đúng với Áp-ra-ham cũng đúng với mỗi người. Lòng tốt chân thật của chúng ta sẽ được đo lường bằng mức độ đức tin và lòng tin cậy của chúng ta nơi Đức Chúa Trời, Đấng ban sức mạnh cho chúng ta. Và, như Áp-ra-ham được xưng công chính trước mặt Đức Chúa Trời vì ông tin vào một Đức Chúa Trời đã khiến sự sống từ cõi chết trở nên hiện thực, thì chúng ta cũng sẽ được xưng công chính bởi vì:

Điều đó sẽ được kể cho chúng ta, những người tin vào Đấng đã khiến Đức Chúa Giê-su, Chúa chúng ta, sống lại từ cõi chết, Đấng đã bị nộp vì tội lỗi chúng ta và đã được sống lại để chúng ta được xưng công chính.

Đây là nguồn gốc của “sự xưng công chính” của chúng ta, việc chúng ta được “xưng công chính” trước mặt Đức Chúa Trời—cụ thể là, chúng ta hoàn toàn phó thác chính mình cho Đức Chúa Giê-su Ki-tô, là Chúa và Cứu Chúa, Đấng đã chết và sống lại để chúng ta có thể chia sẻ sự sống đó với Ngài. Trong trường hợp của chúng ta, chúng ta đến với Đức Chúa Trời trong đức tin qua việc mật thiết theo Chúa Giê-su, cùng Ngài chịu đau khổ, chịu chết và phục sinh.

Đôi khi, dường như Đức Chúa Trời đang kêu gọi chúng ta làm điều không thể. Nhưng đức tin của chúng ta giúp chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời hành động trong mọi sự và thông qua mọi sự. Ngoài Áp-ra-ham, còn rất nhiều tấm gương khác trong cuộc đời của các Cơ Đốc nhân, đặc biệt là một số vị thánh vĩ đại. Chúng ta hãy noi theo bước chân của họ.

 


Chú giải về Luca 12,13-21

Giờ đây, trong Luca, chúng ta chuyển sang những mối quan tâm cấp bách hơn trong đời sống Ki-tô. Chủ đề hôm nay là về vấn đề muôn thuở về tiền bạc, hay đúng hơn là lòng ham mê tiền bạc. Một người đàn ông trong đám đông thưa với Chúa Giêsu:

Thưa Thầy, xin bảo anh tôi chia gia tài cho tôi.

Theo Luật Môsê, quy tắc chung là người con cả được hưởng gấp đôi người con út. Nếu có tranh chấp, thường được giải quyết bởi một rabbi, và đó có lẽ là lý do tại sao người đàn ông đó đến gặp Chúa Giêsu. Đó là loại vấn đề mà Chúa Giêsu không hề quan tâm, và Ngài từ chối can thiệp. Người ta tự hỏi Chúa Giêsu quan tâm đến mức nào khi chúng ta làm tuần cửu nhật để trúng số hoặc khi chúng ta cầu xin Chúa giúp chúng ta có được tài sản của một người dì giàu có và lớn tuổi!!

Giờ đây, Chúa Giêsu nhân cơ hội này để đưa ra một số nhận xét chung “chống lại mọi loại tham lam”. Ngài nói rằng một người có thể giàu có, nhưng của cải của anh ta không đảm bảo cho anh ta sự sống. Sự sống đi kèm với tự do, bình an và hạnh phúc. Tiền bạc không thể mua được những thứ này.

Không có bằng chứng nào cho thấy người giàu được hưởng nhiều tự do, bình an hay hạnh phúc hơn, mặc dù nhiều người trong chúng ta có xu hướng nghĩ như vậy và ghen tị với họ. Hôn nhân của họ không kéo dài được lâu. Họ không nuôi dạy những đứa con tốt hơn. Họ không nhất thiết có sức khỏe tốt hơn.

Đến lúc này, Chúa Giê-su kể một câu chuyện ngụ ngôn đầy ý nghĩa. Một người nông dân vốn đã giàu có nay lại được mùa bội thu. Vụ mùa bội thu đến nỗi ông phải phá bỏ những kho thóc hiện có để xây những kho lớn hơn. Khi mọi việc xong xuôi, ông tự mãn nói với mình: “Con ơi, con có phước lành dự trữ cho nhiều năm tới. Hãy thư giãn! Gác chân lên cao. Ăn uống cho no nê, uống cho thỏa thích. Hãy tận hưởng.” Nhưng Chúa Giê-su nói với họ ngay đêm đó:

 

Chúa phán với ông [tức người nông dân]: ‘Hỡi kẻ dại! Chính đêm nay mạng sống của ngươi sẽ bị đòi lại’.

Vậy giờ đây, tất cả tài sản tích lũy của ông sẽ ra sao? Phải, tất cả đều bị bỏ lại phía sau. “Con không thể mang theo được.” Người ta hỏi: “Ông ấy để lại bao nhiêu?” về một tỷ phú đã qua đời. “Từng xu một,” là câu trả lời. Khi người nông dân gặp Chúa, ông đã mang theo những gì? Ít ỏi hoặc chẳng có gì cả. Khi Thánh Teresa Calcutta (Mẹ Teresa) qua đời, bạn nghĩ bà đã mang theo bao nhiêu? Người ta cảm thấy bà đã mang theo rất nhiều. Và bà chắc chắn đã để lại rất nhiều để làm giàu cho cuộc sống của nhiều người.

Thái độ của tôi đối với tiền bạc và sự giàu có là gì? Nếu tôi chết bây giờ, tôi có thể mang theo gì để dâng lên Chúa? Và tôi sẽ để lại gì, ngoài tiền bạc và của cải? Tất cả chúng ta đều có thể trở nên giàu có trong mắt Chúa, và điều đó không đòi hỏi bất kỳ khoản tiền nào. Có người đã nói rằng những người thực sự giàu có không phải là những người có nhiều nhất, mà là những người có những nhu cầu tối thiểu (xem Luca 12,22-34, nơi Chúa Giêsu nêu ra một công thức cho một cuộc sống không lo lắng - cuộc sống mà chính Ngài đã sống).

Và điều chúng ta cần nhất là khả năng vươn tới trong tình yêu thương, một tình yêu xây dựng và làm cho cuộc sống của người khác tốt đẹp hơn. Hãy nghĩ đến những gì cha mẹ tốt để lại cho con cái, những người đã cống hiến cả cuộc đời để làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn—hay những giáo viên đã giúp đỡ những người trẻ cống hiến hết mình cho cộng đồng. Điều chúng ta cần là sống trong những cộng đồng nơi mọi người quan tâm lẫn nhau. Đó sẽ là một môi trường mà, bởi vì ai cho đi thì ai cũng được nhận lại.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/o1292g/

 

 


Suy niệm: Ðiều Chỉnh Hướng Ði

Văn hào Nga Léon Tolstoi có kể một truyện ngụ ngôn như sau:

Ngày kia, một người phú hộ gọi người đầy tớ trung thành nhất đến và nói:

Tôi muốn thưởng lòng trung thành của anh; ngày mai, từ lúc mặt trời mọc, anh hãy ra đi, và tính cho đến lúc mặt trời lặn, bao nhiêu dặm anh đi được là bấy nhiêu dặm đất thuộc về anh.

Con người khốn khổ bao năm sống nhờ ông chủ giầu có tưởng mình đang mơ. Tối đó anh không sao chợp mắt được, chỉ mong trời mau sáng để lên đường. Khi ánh dương vừa ló rạng, anh đã hăm hở ra đi. Anh cố gắng đi thật nhanh, nhưng vẫn không thỏa mãn với tốc độ đi, thế là anh liền chạy. Càng nhìn lại quãng đường đã qua, anh càng chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa mơ: rồi đây anh sẽ có nhiều đất đai, sẽ giầu có hơn người, sẽ không còn phải sống cảnh đầy tớ nữa; càng mơ, anh càng chạy. Giữa trưa nắng, anh cũng không màng đến chuyện ăn và nghỉ ngơi lấy sức, anh không muốn mất một tấc đất nào. Chiều đến, khi những tia nắng tắt, anh dừng lại và reo lên: "Ðây là đất của ta, ta sẽ có tất cả cho ta, cho gia đình, cho tương lai". Thế nhưng, chính lúc thốt lên câu đó, anh thấy mắt mình hoa lên, tay chân không cử động và tim cũng ngừng đập. Ngày hôm sau, người ta chôn cất con người khốn khổ ấy trong hai thước đất, khoảng đất vừa đủ cho một con người.

Nỗi khốn khổ của người đầy tớ trên đây chính là sự khờ khạo của anh; anh khờ khạo đến độ không nhận ra cái bẫy người giầu giăng ra, cũng như không đo lường được sức mình.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng gọi những kẻ giầu có là ngu dại. Cái ngu dại của người phú hộ trong dụ ngôn là không thể nhìn xa hơn cái kho lẫm mà ông tự xây cất để giam hãm mình vào; cái ngu dại của ông là không biết mình có đem theo được của cải nào sau khi chết hay không?

Kẻ ngu dại nói chung là kẻ sống mà không biết mình đang đi về đâu, không biết đâu là ý nghĩa và hướng đi của cuộc đời. Kẻ ngu dại là kẻ lấy phương tiện cuộc sống làm cùng đích đời người; họ chạy theo quyền lợi, danh vọng, tiền bạc, họ chối bỏ tiếng lương tâm để làm điều phi pháp; họ chà đạp người khác để đạt danh vọng, quyền bính.

Cuộc sống hiện tại có thể là một cạm bẫy. Những giành giựt mưu sinh có thể biến chúng ta thành kẻ ngu dại, chỉ nhìn thấy chén cơm manh áo mà quên đi ý nghĩa và cùng đích của cuộc sống. "Cái khó không những bó cái khôn", mà còn trói buộc lòng quảng đại của chúng ta.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta điều chỉnh hướng đi. Hướng đi của những người có niềm tin phải là hướng đi về những giá trị của Tin Mừng và cùng đích của cuộc đời. Giữa chợ đời tranh chấp bon chen, người có niềm tin sẽ bị xem là kẻ mát mát, khờ dại, nhưng điều người đời cho là khờ dại chính là lẽ khôn ngoan, là luận lý của Thiên Chúa.

Dù phải lội ngược dòng để trung thành với những giá trị Nước Trời, chúng ta cũng hãy can đảm tiến bước và tín thác vào Chúa.

(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét