27/03/2017
Thứ hai tuần 4 Mùa Chay.
Bài Ðọc I: Is 65, 17-21
"Thiên hạ sẽ
không còn nghe tiếng khóc lóc và than van nữa".
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Ðây Thiên Chúa phán:
"Này Ta tác tạo trời mới, đất mới; người ta sẽ không còn nhớ lại dĩ vãng,
và cũng sẽ không bận tâm đến dĩ vãng nữa. Nhưng các ngươi hãy hân hoan và nhảy
mừng cho đến muôn đời trong các việc Ta tác tạo, vì đây Ta tác tạo một
Giêrusalem hân hoan và một dân tộc vui mừng. Ta sẽ hân hoan ở Giêrusalem, sẽ
vui mừng nơi dân Ta, và từ đây người ta sẽ không còn nghe tiếng khóc lóc và
than van nữa. Ở đó sẽ không còn trẻ nhỏ chết yểu, không còn người già chết sớm
nữa, vì người chết trăm tuổi cũng còn gọi là chết trẻ, người không sống đến
trăm tuổi, kể là bị chúc dữ. Họ sẽ xây cất nhà cửa và cư ngụ ở đó, sẽ trồng nho
và ăn trái nho".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 29, 2 và 4.
5-6. 11e-12a và 13b
Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con (c.
2a).
Xướng: 1) Lạy Chúa,
con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con, và không để quân thù hoan hỉ về con. Lạy
Chúa, Ngài đã đưa linh hồn con thoát xa Âm phủ, Ngài đã cứu con khỏi số người
đang bước xuống mồ. - Ðáp.
2) Các tín đồ của
Chúa, hãy đàn ca mừng Chúa, và hãy cảm tạ thánh danh Ngài. Vì cơn giận của Ngài
chỉ lâu trong giây phút, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời. Chiều
hôm có gặp cảnh lệ rơi, nhưng sáng mai lại được mừng vui hoan hỉ. - Ðáp.
3) Lạy Chúa, xin nhậm
lời và xót thương con, lạy Chúa, xin Ngài gia ân cứu giúp con. Chúa đã biến đổi
lời than khóc thành khúc nhạc cho con, lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con sẽ
tán tụng Chúa tới muôn đời. - Ðáp.
Câu Xướng Trước Phúc
Âm: Lc 15, 18
Tôi muốn ra đi trở về
với cha tôi và thưa người rằng: Thưa cha, con đã lỗi phạm đến trời và đến cha.
Phúc Âm: Ga 4, 43-54
"Ông hãy về
đi, con ông mạnh rồi".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu bỏ
Samaria mà đến Galilêa. Chính Người đã nói: "Không vị tiên tri nào được
kính nể nơi quê hương mình". Khi Người đến Galilêa, dân chúng ra đón tiếp
Người: Họ đã chứng kiến tất cả các việc Người làm ở Giêrusalem trong dịp lễ; vì
họ cũng đi dự lễ.
Người trở lại Cana xứ
Galilêa, nơi Người đã biến nước thành rượu. Bấy giờ có một quan chức nhà vua ở
Capharnaum có người con trai đang đau liệt. Ðược tin Chúa Giêsu đã bỏ Giuđêa đến
Galilêa, ông đến tìm Người và xin Người xuống chữa con ông sắp chết. Chúa Giêsu
bảo ông: "Nếu các ông không thấy những phép lạ và những việc phi thường, hẳn
các ông sẽ không tin". Viên quan chức trình lại Người: "Thưa Ngài,
xin Ngài xuống trước khi con tôi chết". Chúa Giêsu bảo ông: "Ông hãy
về đi, con ông mạnh rồi". Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về.
Khi xuống đến sườn đồi
thì gặp gia nhân đến đón, báo tin cho ông biết con ông đã mạnh. Ông hỏi giờ con
ông được khỏi. Họ thưa: "Hôm qua lúc bảy giờ cậu hết sốt". Người cha
nhận ra là đúng giờ đó Chúa Giêsu bảo ông: "Con ông mạnh rồi", nên
ông và toàn thể gia quyến ông đều tin. Ðó là phép lạ thứ hai Chúa Giêsu đã làm
khi Người ở Giuđêa về Galilêa.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chữa con một
quan chức
Một thiếu nữ có giọng
hát thiên phú, cô luyện giọng với một giáo sư âm nhạc tài ba, cô đã hát được những
giai điệu tuyệt hảo. Thế nhưng khi trình diễn, cô vẫn thấy giọng hát của cô
chưa được truyền cảm. Vị giáo sư âm nhạc giải thích cho cô: “Tôi đã dạy cô tất
cả những gì tôi biết, nhưng cô còn thiếu một điều mà tôi không thể cung cấp cho
cô được, điều đó đến từ cuộc sống: chỉ có kinh nghiệm của cuộc sống, chỉ có những
điều làm tan vỡ cõi lòng mới làm cô hát với tất cả cảm xúc”.
Bước vào tuần 4 mùa
chay, Giáo Hội mỗi lúc một tha thiết mời gọi chúng ta tham dự vào cuộc tử nạn của
Chúa Giêsu để được xứng đáng chung phần vinh quang Phục Sinh của Ngài. Cuộc sống
với những khổ đau mà chúng ta đang trải qua quả là một cuộc tử nạn dai dẳng. Là
người kitô hữu, chúng ta được mời gọi sống lại cuộc tử nạn của Chúa Giêsu bằng
chính cuộc sống ấy. Sống lại cuộc tử nạn của Chúa Giêsu không có nghĩa là tự
đày đọa mình vào cuộc sống khổ lụy. Đau khổ tự nó không phải là một giá trị để
tìm kiếm. Sống lại cuộc tử nạn của Chúa Giêsu chính là mặc lấy tinh thần tin
yêu phó thác của Ngài. Thất vọng, buông xuôi, nổi loạn, trách móc là cơn cám dỗ
chung của mọi người. Chúa Giêsu có lẽ cũng không thoát khỏi những giờ phút thử
thách ấy. Thế nhưng ý hướng duy nhất của Ngài lúc đó là niềm tín thác và tha thứ.
Chỉ có thái độ như thế mới đem lại giá trị cho đau khổ và biến cuộc tử nạn của
Ngài thành của lễ đẹp lòng Thiên Chúa.
Đó cũng chính là tâm
tình mà Giáo Hội mời gọi chúng ta mặc lấy khi cho chúng ta nghe và suy niệm về
lòng tin của viên bách quản Caphanaum. Dù chỉ là một người ngoại giáo, dù chưa
một lần chứng kiến phép lạ nào của Chúa Giêsu, nhưng ông đã tìm đến để xin Ngài
chữa lành cho đứa con của ông, hay đúng hơn là để xoa dịu nỗi đau khổ của người
cha phải chứng kiến con mình quằn quại trong đau khổ.
Đau khổ là lửa thử niềm
tin con người, đau khổ có thể đưa con người đến thất vọng, chối bỏ, và lộng
ngôn, nhưng đau khổ cũng có thể là khởi điểm của tin yêu phó thác. Nguyện xin Đấng
là đường, là sự thật và là sự sống củng cố niềm tin chúng ta giữa những đau khổ
đè nặng trên thân xác và tâm hồn chúng ta.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần IV MC
Bài đọc: Isa
65:17-21; Jn 4:43-54.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Niềm tin vào
Thiên Chúa có thể làm được mọi sự.
Có một sự khác biệt to
lớn giữa người có và không có niềm tin: Người có niềm tin luôn lạc quan hy vọng,
ngay cả trong những lúc tăm tối nhất của cuộc đời, như khi phải sống trong đau
khổ, bệnh tật, hay phải đối diện với thần chết. Người không có niềm tin sống mà
không biết hướng về đâu. Họ không có nghị lực để đương đầu với đau khổ, bệnh tật,
và đứng trước cái chết, họ không dễ dàng chấp nhận. Các Bài Đọc hôm nay cho
chúng ta thấy sự khác biệt của những con người đặt niềm tin nơi Thiên Chúa.
Trong Bài Đọc I, tuy sống
cực khổ trong nơi lưu đày, tiên-tri Isaiah tin tưởng Chúa sẽ xóa sạch mọi tang
thương quá khứ, để sáng tạo một trời mới đất mới. Như Ngài đã xóa sạch tội lỗi
nhân lọai trong trận Lụt Hồng Thủy, Ngài sẽ xóa sạch tội lỗi và cho dân hồi
hương để tái thiết quốc gia và xây dựng lại Đền Thờ. Hơn nữa, tiên-tri Isaiah
cũng nhìn thấy trước ngày Đấng Thiên Sai sẽ tới và gánh tội cho con người.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chữa lành người con trai của viên sĩ quan Dân Ngọai,
không bằng việc đặt tay, nhưng bằng đức tin của người cha. Viên sĩ quan năn nỉ
Chúa Giêsu về nhà chữa trị cho con ông, Chúa Giêsu bảo: “Ông về đi, và con ông
sống!” Ông tin tưởng trở về; và đang khi còn trên đường, đầy tớ của ông chạy ra
báo tin con ông đã khỏi bệnh vào đúng thời gian mà Chúa Giêsu hứa với ông.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Này đây Ta sáng tạo trời mới đất mới.
1.1/ Thiên Chúa sẽ sáng tạo
mọi sự mới: “Này đây Ta sáng tạo trời mới đất
mới, không còn ai nhớ đến thuở ban đầu và nhắc lại trong tâm trí nữa. Nhưng
thiên hạ sẽ vui mừng và luôn mãi hỷ hoan vì những gì chính Ta sáng tạo.” Cụm từ
“trời mới đất mới” được dùng nhiều trong các Sách Ngọai Thư và Tân Ước (x/c 2
Edr 6:16, 7:30, 2 Bar 32:16, I Enoch 91:16, 2 Cor 5:17, 2 Pet 3:10-13, Rev
21:1). Nghĩa của cụm từ thay đổi: Trong Thư Corintô, Thánh Phaolô muốn nói
trong Chúa Kitô, con người trở thành một tạo vật mới, con người cũ cùng với
tính hư nết xấu đã qua đi, con người mới cùng với các nhân đức xuất hiện nhờ ân
sủng của Đức Kitô. Trong Thư Phêrô II và Sách Khải Huyền, “trời mới đất mới” chỉ
những gì sẽ xảy ra sau Ngày Cánh Chung, nơi công lý của Thiên Chúa ngự trị.
Theo tiên-tri Isaiah, “trời mới đất mới” chỉ cả hai: những gì mới được tái tạo
sau Thời Lưu Đày và những gì mới do Đấng Thiên Sai mang lại.
Jerusalem sẽ trở nên
nguồn hoan hỷ và dân ở đó thành nỗi vui mừng: Đền Thờ sẽ được tái thiết và dân
Chúa sẽ lại có cơ hội thờ phượng Thiên Chúa. Jerusalem cũng là nơi Dân Ngọai sẽ
qui tụ về để cùng hợp với dân Do-Thái làm thành dân của Thiên Chúa. Như một người
Cha, Thiên Chúa sẽ hoan hỷ vì Jerusalem, khi nhìn thấy con cái Ngài được qui tụ
thành một mối.
1.2/ Thiên Chúa sẽ xóa sạch
tất cả đau thương của quá khứ: Dân chúng
khóc than vì chết chóc trong thời chiến tranh và khổ cực trong Thời Lưu Đày;
nhưng Thiên Chúa sẽ xóa sạch tất cả. Ngài hứa với dân 3 điều sau đây:
- Họ sẽ không còn phải chịu đau khổ của kiếp lưu đày;
- Họ sẽ không còn phải chịu đau khổ của kiếp lưu đày;
- Họ sẽ không còn sợ
chết vì chiến tranh;
- Họ sẽ được hưởng cuộc
sống an tòan: “Người ta sẽ xây nhà và được ở, sẽ trồng nho và được ăn trái.”
2/ Phúc Âm: "Ông cứ về đi, con ông sống."
Khỏang cách từ
Capernaum tới Cana khỏang 20 dặm, một khỏang cách dài cho người đi bộ. Đi và trở
về ngay phải mất khỏang 20 tiếng. Có một trình thuật tương tự trong Tin Mừng Nhất
Lãm (Mt 8:5-13, Lk 7:1-10). Tuy nhiên, có sự khác biệt giữa 2 trình thuật:
Trong Tin Mừng Nhất Lãm, viên sĩ quan nói với Chúa Giêsu: “Thưa Ngài, tôi chẳng
đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.”
Trong trình thuật của Gioan, Chúa bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống.” Chúng ta
có thể học được nhiều điều qua thái độ của viên sĩ quan này:
(1) Khiêm nhường: Viên
sĩ quan, tiếng Hy-lạp dùng chữ “basilikos” có nghĩa là “ông vua nhỏ.” Có nhiều
bức tường ngăn cách giữa Chúa Giêsu và viên sĩ quan này:
- Bức tường ngăn cách
xã hội: Ông là người có địa vị cao trong hòang gia, khiêm nhường đi bộ đến cầu
xin với Chúa Giêsu, một người không có địa vị trong xã hội.
- Bức tường ngăn cách
giữa người Do-thái và Dân Ngọai: Người Do-thái không muốn có bất kỳ liên hệ gì
với Dân Ngọai. Ông biết ông có thể bị mất mặt nếu Chúa Giêsu từ chối.
Tuy nhiên, lòng thương
con đã thắng vượt tất cả, ông sẵn sàng hy sinh mọi sự để có thể cứu vãn sự sống
của con ông.
(2) Vượt qua thử
thách: Đức Giêsu nói với ông: "Các ông mà không thấy dấu lạ điềm thiêng
thì các ông sẽ chẳng tin đâu!" Ngài dùng số nhiều “các ông,” có lẽ muốn
nói với ông và những người chung quanh. Chúa Giêsu muốn nói lên một thực tại của
người Do-thái: họ sẽ không tin khi không nhìn thấy dấu lạ. Đồng thời, Chúa
Giêsu cũng muốn cho những người Do-thái xem niềm tin không dựa trên việc chứng
kiến phép lạ của viên sĩ quan Dân Ngọai. Khi viên sĩ quan năn nỉ van xin Chúa
Giêsu xuống Capernaum chữa bệnh cho con ông, Chúa thử đức tin của ông, Ngài
không đi với ông, nhưng bảo: "Ông cứ về đi, con ông sống." Người
Do-thái chắc phải ngạc nhiên vì niềm tin của ông khi thấy: “Ông tin vào lời Đức
Giêsu nói với mình, và ra về.” Trong trình thuật của Matthêu, Chúa Giêsu khen
viên sĩ quan: “Tôi bảo thật các ông: Tôi không thấy một người Israel nào có
lòng tin như thế.”
(3) Đức tin được kiện
tòan bởi lý trí: Ông còn đang đi xuống, thì gia nhân đã đón gặp và nói là con
ông sống rồi. Đối với một người vô tâm, họ sẽ vui mừng khi biết con còn sống và
quên hết mọi sự khác; nhưng viên sĩ quan còn đang sống trong tiến trình của đức
tin, nên ông hỏi họ con ông đã bắt đầu khá hơn vào giờ nào. Họ đáp: "Hôm
qua, vào lúc một giờ trưa thì cậu hết sốt."
Ông nhận ra là vào
đúng giờ đó, Đức Giêsu đã nói với mình: "Con ông sống." Đức tin của
ông vào Chúa Giêsu được kiện tòan. Ngài hứa với ông và lời hứa đã thành sự thực,
ông tin vào Ngài.
(4) Ông và cả nhà đều
tin: Không dễ cho một viên sĩ quan công khai thú nhận niềm tin vào Chúa Giêsu
vì sợ ảnh hưởng của dư luận. Nhưng viên sĩ quan này đã có một niềm tin được sự
trợ giúp của lý trí. Ông muốn không những chỉ có ông, nhưng còn cả nhà tin vào
Chúa Giêsu. Điều này thông thường đối với dân thời đó: Gia trưởng có quyền quyết
định mọi chuyện trong nhà. Khi nhận ra điều gì tốt, người gia trưởng có quyền bắt
tất cả người trong nhà phải làm theo. Ví dụ, Tổ-phụ Abraham bắt mọi người trong
nhà phải cắt bì.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Thiên Chúa không muốn
nhớ tới dĩ vãng tội lỗi và đau thương của con người. Ngài luôn mời gọi chúng ta
nhìn về tương lai và hy vọng bước tới. Như một người Cha, Ngài mừng vui khi thấy
con cái được vui vẻ, hạnh phúc.
- Thiên Chúa muốn con
người luôn tin tưởng tuyệt đối nơi Ngài, ngay cả những lúc chưa nhìn thấy kết
quả, hay những đêm tăm tối của cuộc đời; vì những gì Thiên Chúa đã hứa, Ngài sẽ
thực hiện.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Ga 4,43-54
LỚN LÊN TRONG NIỀM TIN
VÀO LỜI CHÚA
Chúa Giê-su nói với viên sĩ quan: “Ông cứ
về đi, con ông sống.” Ông tin vào lời Đức Giê-su nói… Ông và cả nhà đều tin.” (Ga 4,50.53)
Suy niệm: Tin vào Chúa có vẻ
thật dễ dàng như “viên sĩ quan và cả nhà ông đều tin”. Thế
nhưng, để được như thế, ông đã phải trải qua một hành trình đức tin đầy gian
nan và thách đố. Ông đã đến với Chúa Giê-su như một giải pháp cầu may như Chúa
đã khiển trách: “Nếu các ông không thấy các điềm thiêng dấu lạ, các ông
đã không tin.” Niềm tin của ông được củng cố và lớn lên khi ông làm
theo một lời nói có vẻ bâng quơ của Chúa: “Ông cứ về, con ông sống đó.”
Và niềm tin tiếp tục được lan toả đến với mọi người trong nhà ông khi
họ chứng kiến đứa con của họ được cứu sống cách lạ lùng.
Mời Bạn: Tin
vào Chúa quả là khó, nhất là khi mọi phương thế nhân loại đã trở nên bế tắc.
Thế nhưng khi chúng ta dám trao phó tất cả vận mạng của mình cho Chúa và thực
thi Lời Ngài, thì quyền năng Chúa mới tỏ hiện và đức tin của chúng ta lớn lên
nhờ chứng kiến những điềm thiêng dấu lạ Ngài làm.
Vì thế, mời bạn cứ đến
với Chúa và cầu xin Ngài cho dù niềm tin của bạn còn nhiều khiếm khuyết, nhưng
nếu bạn trung thành lắng nghe và làm theo Lời Chúa, Ngài sẽ làm cho lòng tin
của bạn lớn lên và toả lan niềm tin ấy đến với mọi người chung quanh.
Sống Lời Chúa: Xác
tín vào Lời Chúa: “Phúc cho ai nghe và giữ Lời Thiên Chúa” (Lc
11,28) để luôn biết lắng nghe và thực hành Lời Ngài.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con
được lòng tin như viên sĩ quan hôm nay là biết làm theo lời Chúa dạy bảo. Amen.
(5 phút lời Chúa)
Con ông sống (27.3.2017 – Thứ hai Tuần 4 Mùa Chay)
Đời chúng ta
cũng có những lúc tưởng như tuyệt vọng, khi ta thấy tuột khỏi tay mình những gì rất quý mà mình muốn ôm giữ. Hãy nhìn lên thánh giá để khỏi mất lòng tin.
Suy niệm:
Trong các sách Tin Mừng,
chúng ta thường gặp nỗi sợ hãi, lo lắng
của những bậc cha mẹ
trước căn bệnh hiểm nghèo của con mình.
Ông trưởng hội đường
Giairô khẩn khoản nài xin Đức Giêsu
“Con bé nhà tôi gần
chết. Xin Thầy đến và đặt tay trên nó” (Mc 5, 23).
Bà dân ngoại gốc Canaan
kêu lên: “Xin thương xót tôi,
vì con gái của tôi bị quỷ
ám trầm trọng lắm” (Mt 15, 22).
Người cha có đứa con bị
động kinh cũng nài van Đức Giêsu:
“Xin Thầy chạnh lòng
thương mà cứu giúp chúng tôi” (Mc 9, 22).
Trong bài Tin Mừng hôm nay
viên sĩ quan, có lẽ của vua Hêrôđê, cũng năn nỉ:
“Xin Ngài xuống cho, kẻo
cháu nó chết mất !” (c. 49).
Bệnh tật và cái chết đang
đe dọa đứa con khiến cha mẹ khổ đau và bối rối.
Họ không muốn mất đứa con
đã trở nên một phần của đời họ.
Họ vội vã đến với Đức
Giêsu như đến với một nơi có thể cấp cứu kịp thời.
Họ tin vào sự hiện diện
của Ngài, vào sự chữa lành mà Ngài đem lại.
Lòng tin của viên sĩ quan
đã lớn lên từ từ.
Ông tin nhờ nghe người ta
nói về những gì Đức Giê su đã làm ở vùng Giuđê.
Ông gặp Ngài vì tin Ngài
có thể chữa đứa con trai đang nguy tử của ông
bằng cách đi với ông về
nhà ở Caphácnaum (c. 49).
Nhưng sau đó ông tin vào
uy quyền của lời Đức Giêsu :
“Ông cứ về đi, con ông
sống!”
nên ông vâng lời đi về
nhà một mình (c.50).
Chẳng cần sự hiện diện,
chỉ cần lời của Ngài nói từ xa cũng đủ con ông khỏi bệnh.
Lòng tin của ông được
vững vàng hơn khi ông kiểm chứng và biết rõ
chính vào giờ Ngài nói
thì con mình được chữa lành (c. 53).
Bây giờ hẳn ông đã tin
trọn vẹn vào chính con người Đức Giêsu.
Lòng tin ấy lôi cuốn cả
gia đình ông tin theo.
Sau khi dấu lạ xảy ra,
không thấy nói gì về thái độ ngạc nhiên của gia quyến.
Kết quả tuyệt vời của dấu
lạ là chính lòng tin của mọi người trong nhà.
Họ sẽ được ông kể cho
nghe từng chi tiết câu chuyện gặp gỡ.
Trong tiệc cưới ở Cana,
lòng tin của Đức Maria đã dẫn đến dấu lạ đầu tiên.
Dấu lạ này đã khiến các
môn đệ Đức Giêsu tin vào Ngài (Ga 2, 11).
Trong dấu lạ thứ hai này
ở Cana, lòng tin của viên sĩ quan, của một người cha,
đã dẫn đến lòng tin của
những người thân thuộc.
Lòng tin thật sự bao giờ
cũng có khả năng thu hút, lôi kéo, lan rộng.
Ngay trước đoạn Tin Mừng
này,
chuyện người phụ nữ
Samari cũng cho ta thấy điều đó.
Từ lời chứng của chị, dân
thành Xykha đã tin vào Đức Giêsu (Ga 4,39).
Đời chúng ta cũng có
những lúc tưởng như tuyệt vọng,
khi ta thấy tuột khỏi tay
mình những gì rất quý mà mình muốn ôm giữ.
Hãy nhìn lên thánh giá để
khỏi mất lòng tin.
Hãy chấp nhận đi vào
những nẻo đường lạ lẫm mà Chúa đang mời gọi.
Như viên sĩ quan, ta sẽ
gặp tin vui ngay trên đường về nhà.
Cầu nguyện:
Lạy Cha từ ái,
đây là niềm tin của con.
Con tin Cha là Tình yêu,
và mọi sự Cha làm đều vì yêu chúng con.
Cả những khi Cha mạnh tay cắt tỉa,
cả những khi Cha thinh lặng hay vắng mặt,
cả những khi Cha như chịu thua sức mạnh của ác nhân,
con vẫn tin Cha là Cha toàn năng nhân ái.
Con tin Cha không chịu thua con về lòng quảng đại,
chẳng để con thiệt thòi khi dám sống cho Cha.
Con tin rằng nơi lòng những người cứng cỏi nhất
cũng có một đốm lửa của
sự thiện,
được vùi sâu dưới những
lớp tro.
Chỉ một ngọn gió của tình
yêu chân thành
cũng đủ làm đốm lửa ấy
bừng lên rạng rỡ.
Con tin rằng chẳng có giọt nước mắt nào vô ích,
thế giới vẫn tồn tại nhờ
hy sinh thầm lặng của bao người.
Con tin rằng chiến thắng cuối cùng thuộc về Ánh sáng.
Sự Sống và Tình yêu sẽ
chiếm ngự địa cầu.
Con tin rằng dòng lịch sử của loài người và vũ trụ
đang chuyển mình tiến về
với Cha,
qua trung gian tuyệt vời
của Chúa Giêsu
và sức tác động mãnh liệt
của Thánh Thần.
Con tin rằng dần dần mỗi người sẽ gặp nhau,
vượt qua mọi tranh chấp,
bất đồng,
mọi dị biệt, thành kiến,
để cùng nắm tay nhau đi
qua sa mạc cuộc đời
mà về nhà Cha là nơi hạnh
phúc viên mãn.
Lạy Cha, đó là niềm tin của con.
Xin Cha cho con dám sống niềm tin ấy. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
27 THÁNG BA
Sự Im Lặng Đầy Căng
Thẳng
Trong Tin Mừng
Matthêu, chúng ta gặp thấy Đức Giêsu Na-da-rét đến Giê-ru-sa-lem. Sự kiện Người
vào thành gắn liền với niềm khấp khởi nôn nao của đám đông khách hành hương là
những người tựu về để mừng Lễ Vượt Qua. Họ tung hô: “Vạn tuế Con Vua Đa-vít”
(Mt 21,9).
Tuy nhiên, chúng ta
cũng biết rằng – trong vài chốc lát – niềm phấn khởi ấy đã trở thành ngột ngạt
căng thẳng. Đó là lúc mà từ giữa đám đông, một số người Pha-ri-sêu yêu cầu Đức
Giêsu cấm các môn đệ Người tung hô Người (Lc 19,39).
Câu trả lời của Đức
Giêsu thật đầy ý nghĩa: “Nếu họ câm miệng, thì chính những hòn đá sẽ cất tiếng
tung hô” (Lc 19,40). Vâng, chúng ta hãy nhìn ngắm Đấng “nhân danh Chúa mà đến”
(Mt 21,9) trong viễn tượng của Tuần Thánh. “Nào chúng ta lên Giê-ru-sa-lem …
Con Người … sẽ bị nộp vào tay dân ngoại, sẽ bị chế nhạo, sỉ vả; và sau khi đã
đánh đòn Người, họ sẽ treo Người trên Thập Giá …” (Lc 18,31-33).
Những lời tung hô của
đám đông vào Chúa Nhật Lễ Lá sẽ ngưng bặt. Chính Con Người cũng bị ‘dập tắt’ bởi
sự im lặng của cái chết. Và rồi, vào chiều hôm trước ngày sa-bát, người ta hạ
Người xuống khỏi thập giá, họ sẽ đặt Người vào trong một ngôi mộ, sẽ lăn một tảng
đá lấp cửa mộ, và sẽ niêm kín lại.
Nhưng ba ngày sau, tảng
đá ấy sẽ được lăn đi. Các phụ nữ đến mộ và nhận ra rằng ngôi mộ trống không.
Phê-rô và Gio-an cũng chứng kiến ngôi mộ trống không. Đó, khi mọi người và mọi
sự đều lặng thinh thì đá sẽ “cất tiếng lên”! Tảng đá lấp cửa mồ đã cất tiếng!
Nó loan báo mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Giê-su Kitô. Và chính từ tảng đá ấy mà mầu
nhiệm này được mạc khải cho các phụ nữ và các tông đồ – và các ngài sẽ rao giảng
về mầu nhiệm này trên khắp các ngả đường Giê-ru-sa-lem và, về sau, đến khắp
cùng thế giới. Bởi đó, từ thế hệ này đến thế hệ kia, “những hòn đá vẫn không ngừng
cất tiếng kêu lên”.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 27 – 3
Is 65, 17-21; Ga 4,
43-54.
Lời suy niệm: “Ông cứ về
đi, con ông sống. Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình và ra về.”
Trước lời cầu xin của
một sĩ quan cận vệ nhà vua với Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã nhậm lời, và người sĩ
quan này đã tin không một do dự nào cả. Đây là dấu lạ thứ hai Chúa Giêsu thực
hiện tại xứ Cana. Lần đầu do sự cầu bàu của Đức Mẹ: Tiệc cưới đã có đầy rượu ngon;
lần này lại do một người cha trong gia đình đã làm cho người con được sống.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
nhân từ và đầy lòng thương xót, xin cho chúng con luôn biết chạy đến với Chúa
trong mọi hoàn cảnh và trình bày với Chúa, để nhận được mọi phúc lành.
Mạnh Phương
27 Tháng Ba
Người Vỗ Tay
Một nữ văn sĩ kia
thuật lại một kinh nghiệm như sau:
Mỗi khi tôi bị thất
vọng với những gì xảy ra trong cuộc sống, tôi thường để tâm hồn lắng dịu và hồi
tưởng về em bé mang tên Jamie Scott. Jamie mơ ước được đóng một vai trong vở kịch
được tổ chức hằng năm tại trường. Ðêm trình diễn vở kịch này là một trong những
biến cố quan trọng nhất trong các sinh hoạt của học đường. Mẹ em Jamie cho tôi
biết là em để hết tâm hồn vào vở kịch sắp được trình diễn, mặc dầu bà sợ là
Jamie sẽ không được chọn để đóng một vai trò nào.
Vào ngày ủy ban phụ
trách đêm văn nghệ cho biết quyết định của họ về việc chọn các diễn viên, tôi
theo mẹ Jamie đến trường đón em. Từ xa, chúng tôi đã thấy Jamie chạy nhanh về
phía chúng tôi với tất cả niềm vui và phấn khởi được diễn tả qua gương mặt và
nhất là qua đôi mắt chiếu sáng lên vẻ tự hào.
Sau khi đã lấy lại
bình tĩnh, Jamie đã nói những điều sau đây mà tôi luôn giữ trong ký ức để làm
bài học cho mình: "Mẹ ơi, trong đêm văn nghệ con được chọn để vỗ tay tán
thưởng và reo hò khuyến khích".
Câu chuyện của nữ văn
sĩ chấm dứt nửa vời, không một lời giải thích tại sao câu nói của em bé đáng
làm bài học cho mình. Nhưng một cách nào đó, câu chuyện trên đây cũng hội tụ
vào cùng một ý nghĩa với kinh nghiệm được Ðức Gioan 23 thuật lại như sau:
Lúc tôi mới được bầu
làm Giáo Hoàng để lãnh đạo Giáo hội hoàn vũ, tôi rất lo lắng, sợ hãi trước một
trách vụ quá nặng nề. Nhưng một đêm kia, trong giấc ngủ, tôi nghe một tiếng bảo
tôi: "Gioan, đừng tự xem mình quá quan trọng". Tôi đã đem áp dụng câu
nói này, và từ dạo ấy, tôi ăn ngon, ngủ yên như trước khi được chọn làm Giáo
Hoàng.
"Mẹ ơi, trong đêm
văn nghệ con được chọn vỗ tay tán thưởng và reo hò khuyến khích".
"Gioan, đừng tự xem mình quá quan trọng".
Có lẽ hai câu nói và
hai kinh nghiệm trên giúp chúng ta phần nào trong việc sống Lời Chúa Giêsu:
"Ai hạ mình xuống sẽ được nhắc lên".
Khiêm nhượng là một đức
tính được Thiên Chúa yêu mến. Khác với tính tự cao, tự đại, có thể so sánh với
những ngọn đồi, đức khiêm nhượng giúp chúng ta đào sâu những trủng thấp để đón
nhận những hồng ân của Thiên Chúa, không thể dừng lại ở những ngọn đồi, nhưng
chảy xuống và đọng lại ở những trủng thấp dưới chân đồi.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Gioan
4:43-54
Thứ Hai, 27 Tháng 3, 2017
Thứ Hai Tuần IV Mùa Chay
1. Lời
nguyện mở đầu
Lạy Chúa, là Thiên Chúa chúng con, Chúa Cha toàn năng,
Chúa muốn chúng con đừng nhìn về quá khứ
Để hối tiếc và khóc thương
Mà hy vọng vào tương lai,
Trong đất mới và trời mới.
Xin Chúa ban cho chúng con một niềm tin vững chắc
Vào Con Chúa là Đức Giêsu Kitô,
Xin Chúa đừng chấp nhặt những thiếu sót của thời đại chúng con,
Xin cho chúng con có được niềm tin vào tương lai,
Mà Chúa muốn chúng con xây dựng
Cùng với Con Chúa, là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con.
2.
Phúc Âm – Gioan 4:43-54
Sau hai ngày, Chúa Giêsu bỏ Samaria đi Galilêa. Chính Người đã nói: “Không vị tiên tri nào được kính nể nơi quê
hương mình”. Khi Người đến Galilêa, dân
chúng ra đón tiếp Người: Họ đã chứng kiến
tất cả các việc Người làm ở Giêrusalem trong dịp lễ; vì họ cũng đi dự lễ.
Người trở lại Cana xứ Galilêa, nơi Người đã biến nước thành rượu. Bấy giờ có một quan chức nhà vua ở Caphárnaum
có người con trai đang đau liệt. Được
tin Chúa Giêsu đã bỏ Giuđêa đến Galilêa, ông đến tìm Người và xin Người xuống
chữa con ông sắp chết. Chúa Giêsu bảo
ông: “Nếu các ông không thấy những phép
lạ và những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không tin”. Viên quan chức trình lại Người: “Thưa Ngài, xin Ngài xuống trước khi con tôi
chết”. Chúa Giêsu bảo ông: “Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi”. Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về. Khi xuống đến sườn đồi thì gặp gia nhân đến
đón, báo tin cho ông biết con ông đã mạnh.
Ông hỏi giờ con ông được khỏi. Họ
thưa: “Hôm qua lúc bảy giờ cậu hết sốt”. Người cha nhận ra là đúng giờ đó Chúa Giêsu bảo
ông: “Con ông mạnh rồi”, nên ông và toàn
thể gia quyến ông đều tin. Đó là phép lạ
thứ hai Chúa Giêsu đã làm khi Người ở Giuđêa về Galilêa.
3.
Suy Niệm
- Chúa Giêsu đã rời đất Galilêa,
và hướng về xứ Giuđêa, để đi lên Giêrusalem trong dịp lễ (Ga 4:45) và, đi ngang
qua vùng Samaria, Người đang quay trở lại hướng về Galilêa (Ga 4:3-4). Người Do Thái theo phong tục không được phép
đi ngang qua vùng Samaria, và thậm chí họ không thể giao thiệp với người
Samaritanô (Ga 4:9). Chúa Giêsu đã không
màng đến những quy tắc ngăn trở tình bằng hữu và đối thoại. Người ở lại Samaria vài ngày và nhiều người
đã hoán cải (Ga 4:10). Sau đó, Chúa đã
quyết định quay trở lại Galilêa.
- Ga 4:43-46a: Chuyến trở về Galilêa. Mặc dù Chúa Giêsu đã biết rằng người dân
Galilêa đã có phần nào nghi ngại mình, Người vẫn muốn trở về quê nhà của
mình. Có lẽ, tác giả Gioan nói về việc
Chúa Giêsu đã bị đón tiếp, chấp nhận cách tệ bạc ra sao ở làng Nagiarét miền
Galilêa. Chính Chúa Giêsu đã thốt lên rằng: “Không một ngôn sứ nào được kính nể tại quê
hương mình” (Lc 4:24). Nhưng giờ đây,
trước chứng cớ về những gì Người đã làm tại Giêrusalem, người dân Galilêa đổi ý
và đón tiếp Người nồng nhiệt. Sau đó
Chúa Giêsu trở lại Cana nơi mà Người đã làm “phép lạ” đầu tiên (Ga 2:11).
- Ga 4:46b-47: Lời cầu xin của vị quan chức triều đình. Đây là trường hợp của một dân ngoại. Một thời gian ngắn trước đây, ở Samaria, Chúa
Giêsu đã nói chuyện với một người phụ nữ Samaritanô, một người dị giáo đối với
người Do Thái, người mà Chúa Giêsu đã mặc khải về việc Người là Đấng Thiên Sai
(Ga 4:26). Và giờ đây, tại Galilêa, Người
đón nhận một người ngoại giáo, viên quan của nhà vua, người đang cầu xin sự
giúp đỡ cho người con đau liệt của mình.
Chúa Giêsu không hạn chế chỉ giúp đỡ cho những ai cùng dòng giống với
Người, cũng chẳng giới hạn vào những ai cùng tôn giáo với Chúa. Người có tinh thần đại kết và chấp nhận tất cả
mọi người.
- Ga 4:48: Câu trả lời của Chúa Giêsu cho vị quan của
nhà vua. Vị quan muốn Chúa Giêsu đi với
ông ta về nhà để chữa bệnh cho con của ông.
Chúa Giêsu bảo ông: “Nếu các ông
không thấy những phép lạ và những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không
tin!” Một câu trả lời cay nghiệt và kỳ lạ. Tại sao Chúa Giêsu lại trả lời theo cách
này? Có điều gì sai trái với lời khẩn cầu
của viên quan đó không? Chúa Giêsu muốn
đạt được điều gì qua câu trả lời này?
Chúa Giêsu muốn giảng dạy về đức tin của chúng ta phải như thế nào. Viên quan sẽ chỉ tin nếu Chúa Giêsu đi cùng với
ông đến nhà của ông ta. Ông muốn trông
thấy Chúa Giêsu chữa bệnh. Nói chung,
đây là thái độ mà tất cả chúng ta đều có.
Chúng ta không ý thức được việc kém đức tin của chúng ta.
- Ga 4:49-50: Viên quan triều đình lặp lại lời khẩn cầu của
mình và Chúa Giêsu lặp lại câu trả lời.
Mặc kệ câu trả lời của Chúa Giêsu, viên quan đã không im lặng và vẫn lặp
lại cùng một lời cầu xin: “Thưa Ngài,
xin Ngài xuống trước khi con tôi chết!”
Chúa Giêsu vẫn tiếp tục giữ lập trường cùa mình. Người không đáp ứng lời cầu xin và không đi với
viên quan về nhà ông ta và lặp lại cùng một câu trả lời, nhưng được trình bày
theo một cách khác: “Ông hãy về đi, con
ông mạnh rồi”. Cả hai lần trả lời, lần
thứ nhất cũng như lần thứ hai, Chúa Giêsu đòi hỏi đức tin, đức tin mạnh mẽ. Người đòi hỏi viên quan phải tin rằng con ông
đã được khỏi bệnh. Và phép lạ thực sự đã
xảy ra! Không nhìn thấy bất kỳ phép lạ
nào, cũng chẳng có điềm báo, người ấy tin vào lời của Chúa Giêsu và trở về
nhà. Điều đó không phải là dễ dàng. Đây chính là phép lạ thực sự của đức tin; tin
mà không có bất kỳ một lời bảo đảm nào khác, ngoại trừ Lời của Chúa Giêsu. Lý tưởng là tin vào Lời của Chúa Giêsu, ngay
cả khi không thấy (xem Ga 20:29).
- Ga 4:51-53: Kết quả của lòng tin vào Lời của Chúa
Giêsu. Khi viên quan đang trên đường trở
về nhà mình, gia nhân của ông trông thấy ông và chạy ra đón để báo tin cho ông
biết rằng con ông đã được mạnh khỏe, rằng con ông còn sống. Ông hỏi họ giờ giấc con ông được khỏi và khám
phá ra rằng đó chính là lúc mà Chúa Giêsu bảo ông: “Con ông mạnh rồi!” Ông đã được củng cố trong lòng tin của mình.
- Ga 4:54: Bản tóm lược được trình bày bởi Thánh Sử
Gioan. Gioan kết luận bằng câu nói: “Đó là dấu lạ mới, dấu lạ thứ hai Chúa Giêsu
đã làm”. Gioan ưa nói về dấu lạ hơn là
nói về phép lạ. Chữ dấu lạ gợi nhớ lại
điều gì đó tôi nhìn thấy với đôi mắt của mình, nhưng chỉ có đức tin mới có thể
cho tôi khám phá ra ý nghĩa sâu xa của nó.
Đức tin giống như tia quang tuyến X:
nó làm cho người ta khám ra những gì mắt trần không thể thấy.
4. Một
vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
- Bạn sống đời sống đức tin của
mình như thế nào? Bạn có lòng tin vào Lời
Chúa hay bạn chỉ tin vào các phép lạ và các kinh nghiệm cảm được từ giác quan?
- Chúa Giêsu chấp nhận những người
lạc giáo và ngoại kiều. Còn tôi, tôi đối
xử với những người ấy như thế nào?
5. Lời
nguyện kết
Hỡi những kẻ tín trung, hãy đàn ca mừng CHÚA,
Cảm tạ thánh danh Người.
Người nổi giận, giận trong giây lát,
Nhưng yêu thương, thương suốt cả đời.
Lệ có rơi khi màn đêm buông xuống,
Hừng đông về đã vọng tiếng hò reo.
(Tv 30:4-5)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét