02/07/2020
Thứ năm đầu tháng,
tuần 13 thường niên
Bài Đọc
I: Am 7, 10-17
“Ngươi hãy đi nói tiên tri cho
dân Ta”.
Trích sách Tiên tri
Amos.
Trong những ngày ấy, một vị tư tế ở Bêthel, là Amasia, sai người đến với
Giêrôbôam, vua Israel, mà thưa rằng: “Amos đã nổi loạn chống đức vua, ngay
trong nhà Israel, xứ sở không chịu nghe các lời của y”. Vì đây, Amos nói rằng:
“Giêrôbôam sẽ chết vì gươm, và dân Israel sẽ bị đày xa xứ sở”.
Và Amasia đã nói với Amos: “Hỡi nhà tiên tri, hãy trốn sang đất Giuđa mà
kiếm ăn và nói tiên tri. Đừng ở Bêthel mà tiếp tục nói tiên tri nữa. Vì đây là
nơi thánh của vua, là đền thờ của vương quốc”. Nhưng Amos trả lời Amasia rằng:
“Tôi không phải là tiên tri, cũng không phải con của tiên tri: nhưng tôi là một
mục tử, chuyên trồng cây sung. Chúa đã bắt tôi khi tôi đi theo đoàn vật, và
Chúa bảo tôi: “Ngươi hãy đi nói tiên tri cho dân Israel của Ta”. Và này, hãy
nghe lời Chúa phán: “Người bảo: Chớ nói tiên tri chống lại Israel, chớ chỉ
trích dòng họ kẻ theo dị thần”. Chính vì thế mà Chúa phán như sau: “Vợ ngươi sẽ
gian dâm trong thành phố. Con trai con gái ngươi sẽ gục ngã dưới lưỡi gươm. Ruộng
vườn ngươi sẽ bị phân tán. Chính ngươi, ngươi sẽ chết trên đất nhơ nhớp, và dân
Israel sẽ bị đày ải xa quê hương mình”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 18, 8. 9.
10. 11
Đáp: Phán quyết
của Chúa chân thật, công minh hết thảy (c. 10b).
Xướng:
1) Luật pháp Chúa toàn thiện, bồi bổ tâm linh; chỉ thị Chúa cố định, phá
ngu kẻ dốt. – Đáp.
2) Giới răn Chúa chính trực, làm hoan lạc tâm can; mệnh lệnh Chúa trong
ngời, sáng soi con mắt. – Đáp.
3) Lòng tôn sợ Chúa thuần khiết, còn mãi muôn đời; phán quyết của Chúa
chân thật, công minh hết thảy. – Đáp.
4) Những điều đó đáng chuộng hơn vàng, hơn cả vàng ròng; ngọt hơn mật và
hơn cả mật chảy tự tàng ong. – Đáp.
ALLELUIA: Ga 8, 12
Alleluia, alleluia!
– Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống”.
– Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 9, 1-8
“Họ tôn vinh Thiên Chúa đã ban
cho loài người quyền năng như thế”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền, vượt biển mà về thành của Người. Bấy giờ
người ta đem đến cho Người một kẻ bất toại nằm trên giường. Thấy họ có lòng
tin, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: “Hỡi con, con hãy vững tin, tội
con được tha rồi”. Bấy giờ mấy luật sĩ nghĩ thầm rằng: “Ông này nói phạm thượng”.
Chúa Giêsu biết ý nghĩ của họ liền nói: “Tại sao các ngươi suy tưởng những sự xấu
trong lòng? Bảo rằng ‘Tội con được tha rồi’, hay nói ‘Hãy chỗi dậy mà đi’,
đàng nào dễ hơn? Nhưng (nói thế là) để các ngươi biết rằng trên đời này Con
Người có quyền tha tội”. Bấy giờ Người nói với người bất toại: “Con hãy chỗi dậy,
vác giường mà về nhà con”. Người ấy chỗi dậy và đi về nhà. Thấy vậy dân chúng sợ
hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người quyền năng như thế. Đó là lời
Chúa.
Suy Niệm : Sống niềm
tin
Con người là con vật xã hội. Xã hội không dành riêng phần đất cho những
người tự đóng kín vào mình. Vừa mở mắt chào đời, con người đã phải đón nhận sự
nâng đỡ của người khác, rồi trong suốt cuộc đời, không ai có thể tự hào mình
không cần nhờ vả đến ai. Sống là một luân lưu của những trao đổi và cảm thông.
Tôi phải nhờ đến người khác và cũng có bổn phận để người khác nhờ đến tôi.
Ðời sống đức tin cũng không ra ngoài định luật ấy. Ơn cứu độ được gửi đến
cho tất cả, chứ không cho riêng một ai, mỗi cá nhân đón nhận nhưng rồi phải san
sẻ cho người khác. Sự thánh thiện hoặc tội lỗi của một người cũng có ảnh hưởng
đến người khác. Chúa Giêsu đã lên án mạnh mẽ những ai làm cớ vấp phạm cho người
khác xa lìa Thiên Chúa.
Tin Mừng hôm nay thuật lại một phép lạ xẩy ra nhờ ảnh hưởng của tập thể.
Một người tê liệt được khiêng đến cho Chúa Giêsu. Phúc Âm Marcô và Luca cho thấy
rõ hơn quang cảnh của phép lạ này: vì không có chỗ để chen vào, người ta leo
lên gỡ mái nhà và thòng người tê liệt xuống trước mặt Chúa Giêsu. Tất cả sự việc
diễn ra không kèm theo một câu nói hay một lời van xin nào, thế nhưng, hành vi
của họ đã đủ diễn đạt tấm lòng của họ. Chúa Giêsu thấy lòng tin của họ, tức
lòng tin của những người khiêng người tê liệt, Ngài đã chữa lành bệnh nhân.
Dấu lạ đòi hỏi lòng tin. Một khi lòng tin đã đáp ứng lời mời gọi của
Thiên Chúa, thì con người sẽ dễ dàng gặp được dấu lạ và lòng tin có thể chuyển
dấu lạ hay ơn lành sang cho người khác. Với đám đông đang vây quanh Chúa Giêsu
để nghe Ngài giảng, thì việc đưa bệnh nhân đến gần Ngài quả là một cố gắng vượt
mức. Nhìn vào cố gắng này, chắc chắn nhiều người sẽ đặt câu hỏi về Chúa Giêsu:
Ngài là ai mà con người phải cố gắng tìm gặp đến thế? Ðặt câu hỏi tức là đã bắt
đầu tiến đến gần Thiên Chúa.
Xin Chúa cho chúng ta biết sống niềm tin, dù cho có gặp nhiều cản trở, nhờ
đó chúng ta sẽ nhận được ơn lành của Chúa, và củng cố niềm tin nơi nhiều người
xung quanh.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Năm Tuần 13 TN2
Bài đọc: Amo 7:10-17; Mt 9:1-8.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Phải cẩn thận suy xét Lời Chúa
Lời của Thiên Chúa phán ra sẽ không trở lại với Ngài mà không có hiệu lực
(Isa 55:10). Khi con người có cơ hội nghe Lời Chúa, hoặc chính Thiên Chúa phán
ra hoặc qua miệng các ngôn sứ, con người cần có thái độ tôn kính học hỏi và
khiêm nhường lắng nghe. Sau đó, con người cần suy xét và thi hành những gì Ngài
nói thì mới có thể sinh ích cho mình và tránh được những thiệt hại xảy đến
trong tương lai.
Các bài đọc hôm nay dẫn chứng hai ví dụ xảy ra cho những người không cẩn
thận lắng nghe và khinh thường Lời Chúa. Trong bài đọc I, tư tế Amaziah khinh
thường ơn gọi ngôn sứ của Amos, qua việc sai sứ giả tâu lên vua và đuổi Amos về
quê quán của mình. Hậu quả là tư tế đã phải lãnh nhận những lời tuyên sấm thiệt
hại liên quan đến bản thân, gia đình và đất nước. Trong Phúc Âm, một số các
kinh sư kết tội Chúa Giêsu phạm thượng vì dám tha tội, quyền chỉ dành cho Thiên
Chúa. Chúa Giêsu lợi dụng cơ hội để cắt nghĩa cho họ, nếu Ngài có thể chữa lành
bệnh, Ngài cũng có thể lấy đi tội là nguyên nhân của bệnh. Nói tóm, họ phải chấp
nhận Ngài là Thiên Chúa, vì Ngài làm được những việc chỉ Thiên Chúa mới làm được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: “Hãy đi tuyên sấm cho Israel
dân Ta.”
1.1/ “Jeroboam sẽ chết vì gươm, và Israel sẽ bị đày biệt xứ.”
Trình thuật kể thái độ của Amaziah đối với ngôn sứ Amos như sau: “Bấy giờ
ông Amaziah, tư tế đền thờ Bethel, sai người đến gặp Jeroboam, vua Israel, và
thưa: “Amos âm mưu chống đức vua ngay trên lãnh thổ Israel, và đất nước này
không còn chịu nổi bất cứ lời nào của ông ta nữa. Vì Amos nói như thế này:
“Jeroboam sẽ chết vì gươm, và Israel sẽ bị đày biệt xứ.”
Khi nghe những lời tuyên sấm của ngôn sứ, con người có hai thái độ, hoặc
đón nhận và khiêm nhường xét mình để sửa đổi, hoặc tức giận chửi rủa và tìm
cách triệt hạ vị ngôn sứ. Tư tế Amaziah chọn thái độ thứ hai.
Amos sinh tại Tekoa, một thành của Judah; nhưng Đức Chúa lại truyền cho
ông đi nói tiên tri tại vương quốc Israel. Đó là lý do Amaziah nói với ông
Amos: “Này thầy chiêm ơi, mau chạy về đất Judah, về đó mà kiếm ăn, về đó mà
tuyên sấm! Nhưng ở Bethel này, đừng có hòng nói tiên tri nữa, vì đây là thánh
điện của quân vương, đây là đền thờ của vương triều.”
Ông Amos trả lời ông Amaziah: “Tôi không phải là ngôn sứ, cũng chẳng phải
là người thuộc nhóm ngôn sứ. Tôi chỉ là người chăn nuôi súc vật và chăm sóc cây
sung. Chính Đức Chúa đã bắt lấy tôi khi tôi đi theo sau đàn vật, và Đức Chúa đã
truyền cho tôi: “Hãy đi tuyên sấm cho Israel dân Ta.” Amos muốn nói cho Amziah
biết: Ơn gọi làm ngôn sứ đến từ Thiên Chúa; nếu Ngài không gọi ông, ông đã
không qua Judah để tuyên sấm cho Đức Chúa.
1.2/ Truy tố ngôn sứ không làm vô hiệu hóa sấm ngôn của Đức Chúa.
Người nghe sứ điệp của ngôn sứ phải hiểu ông chỉ là người mang sứ điệp
hay chỉ là cái loa của Thiên Chúa, Đấng ban hành sứ điệp. Nếu họ không muốn hậu
quả xảy ra, họ có thể chọn một trong hai giải pháp: hoặc họ phải tiêu diệt Người
ban hành sứ điệp, điều mà không ai có thể làm nổi, hoặc họ lắng nghe sứ điệp và
kiểm điểm con người để sửa đổi. Nóng giận và tiêu diệt ngôn sứ chỉ tăng thêm tội
cho họ và làm cho cơn giận của Thiên Chúa càng mau tới.
Amos tuyên sấm cho tư tế Amaziah, không phải nhân danh sự hận thù cá
nhân, nhưng là nhân danh Thiên Chúa: “Vì vậy, Đức Chúa phán thế này: “Vợ ngươi
sẽ đi làm điếm trong thành phố, con trai con gái ngươi sẽ ngã gục dưới lưỡi
gươm, lãnh thổ ngươi sẽ bị phân chia từng mảnh, còn ngươi, ngươi sẽ chết trên một
miền đất ô uế.” Và ông lặp lại lời tuyên sấm trước: “Israel sẽ bị đày xa quê
cha đất tổ.”
2/ Phúc Âm: “Này con, cứ yên tâm, con đã
được tha tội rồi!”
2.1/ Các kinh-sư chất vấn quyền tha tội của Chúa Giêsu: Người ta khiêng đến
cho Chúa Giêsu một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức
Giêsu bảo người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi!”
(1) Phản ứng của các kinh-sư: Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói
phạm thượng!” vì truyền thống Do-thái tin: Chỉ một mình Thiên Chúa có quyền tha
tội.
(2) Phản ứng của Chúa Giêsu: Nhưng Đức Giêsu biết ý nghĩ của họ, liền
nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy? Trong hai điều: một là bảo:
“Con đã được tha tội rồi!” hai là bảo: “Đứng dậy mà đi!” điều nào dễ hơn?
Dĩ nhiên điều dễ làm hơn là bảo: “Con đã được tha tội rồi!” vì chẳng ai
có thể xác quyết quyền này. Điều khó hơn là truyền cho bệnh nhân: “Đứng dậy mà
đi!” vì ai ai cũng có thể chứng nhận người truyền có thể làm việc ấy hay không.
Để chứng minh cho họ biết Ngài có cả hai quyền, Chúa Giêsu truyền cho người bại
liệt: “Đứng dậy, vác giường đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà.
2.2/ Quyền tha tội liên quan đến việc chữa lành:
(1) Chúa Giêsu có quyền tha tội: Truyền thống Do-thái tin bệnh tật là hậu
quả của tội. Chúa Giêsu muốn chứng minh cho họ biết: Nếu Ngài chữa lành bệnh tật,
Ngài cũng lấy đi tội lỗi, nguyên nhân của bệnh. Chúa Giêsu muốn dùng việc chữa
lành để chứng minh Ngài có quyền tha tội.
(2) Chúa Giêsu là Thiên Chúa: Ngoài ra, như mấy kinh sư tin tưởng: Chỉ
Thiên Chúa mới có quyền tha tội; mà Chúa Giêsu có quyền tha tội; cho nên Ngài
phải là Thiên Chúa. Như thế, lời kết tội Chúa Giêsu của các kinh sư “Ông này
nói phạm thượng!” là sai.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Chúng ta phải tỏ lòng tôn kính và khiêm nhường mỗi khi đọc hay lắng
nghe Lời Chúa, vì những lời này sẽ trở thành những bằng chứng để kết tội chúng
ta.
– Chúng ta đừng bao giờ có thái độ khinh thường, phê bình, và gây thiệt hại
cho các ngôn sứ vì những lời họ rao giảng. Nếu chúng ta làm như thế, chúng ta sẽ
gây thêm tội cho mình mà vẫn không thoát khỏi án phạt của Thiên Chúa. Điều tốt
hơn là hãy cẩn thận suy xét coi những lời đó ảnh hưởng tới chúng ta làm sao và
mau mắn thi hành.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
02/07/2020 – THỨ NĂM ĐẦU THÁNG TUẦN 13 TN
Mt 9,1-8
CHỮA LÀNH TÂM HỒN
“Trong hai điều: một là bảo: ‘Con đã được tha tội rồi,’ hai
là bảo: ‘Đứng dậy mà đi,’ điều nào dễ hơn?” (Mt 9,5)
Suy niệm: Người ta khiêng đến cho Chúa Giê-su một người bị bại
liệt nằm trên giường, họ xin Chúa chữa lành cho anh ta. Anh ta được Chúa không
chỉ chữa lành phần xác mà còn chữa lành phần hồn nữa: “Này con, cứ yên tâm, con
đã được tha tội rồi!” Trước công việc tốt đẹp Chúa Giê-su làm, lẽ ra các kinh
sư phải thán phục ca ngợi Chúa; ngược lại, với cái nhìn bị che khuất bởi thành
kiến và đố kỵ, họ “kết tội” Ngài là phạm thượng vì tiếm quyền tha tội của Thiên
Chúa. Đáp lại, Chúa hỏi chữa lành bại liệt và tha tội, đàng nào dễ hơn! Thật
ra, không có việc nào dễ hơn vì cả hai việc đều là dấu chỉ quyền năng Thiên
Chúa nơi Đức Giê-su Ki-tô và qua dấu chỉ đó thì người ta có thể nhận ra Ngài quả
thật là Thiên Chúa, là Đấng Cứu độ.
Mời Bạn: Vì đố kỵ, các kinh sư Do Thái đã không nhìn nhận Đức
Giê-su là Thiên Chúa, và vì thế họ không nhận được ơn chữa lành tâm hồn. Chúa
có thể chữa lành tật bệnh tâm hồn bạn, nhưng trước hết bạn cần loại bỏ cái nhìn
đố kỵ đầy thành kiến để bạn có thể nhận ra Chúa hiện diện trong tâm hồn mọi người
anh em, cũng như thấy được bàn tay quan phòng của Ngài can thiệp trong thế giới
và trong tâm hồn mỗi người. Và nhất là nhận ra mình cần được tha thứ, cần được
Chúa chữa lành tâm hồn.
Sống Lời Chúa: Tập sống tích cực bằng cách nỗ lực “làm điều thiện
cho mọi người” (Gl 6,10), “không sờn lòng nản chí” (2Tx 3,13).
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin tha thứ những lỗi lầm thiếu sót của
con và chữa lành hồn xác con, để con biết noi gương Chúa quên mình phục vụ hết
mọi người.
(5 Phút Lời Chúa)
Suy Niệm : Thấy họ
có lòng tin
Suy niệm :
Khiêng một người bất
toại trên một cái giường là điều không dễ.
Chẳng biết có mấy người
khiêng và khiêng bao xa?
Chẳng rõ tương quan giữa
họ ra sao, có phải là bạn bè, họ hàng không?
Có điều chắc là anh bất
toại không thể tự mình đến với Thầy Giêsu được.
Chân của anh có vấn đề,
và thời ấy không có xe lăn như bây giờ.
Anh cần đến sự giúp đỡ
của bạn bè quen biết.
Và đã có những người
đáp lại vì tình thương đối với anh chịu tật nguyền.
Rồi đã có một cuộc hẹn,
và sau đó cả nhóm lên đường.
Tình bạn làm cho đường
đến nhà của Thầy Giêsu ở Caphácnaum gần hơn.
Nhưng vất vả, nhọc nhằn
thì vẫn không tránh được.
Đưa người bất toại đến
với Thầy Giêsu quả là một kỳ công,
vì trong Tin Mừng theo
thánh Máccô, họ đã phải đưa người bệnh xuống
qua một lỗ thủng ở
trên mái nhà, bởi lẽ không có đường nào khác ! (Mc 2, 4).
Dù sao Thầy Giêsu cũng
đã thấy lòng tin của họ (c. 2).
Lòng tin là cái bên
trong, nhưng được lộ ra ngoài.
Cả người bất toại lẫn
các người khiêng đều có chung một lòng tin.
Tin rằng đến với Thầy
Giêsu là thế nào cũng được khỏi.
Họ nuôi một niềm hy vọng
lớn: khi trở về không phải khiêng nhau nữa.
Anh bất toại có thể đi
được bằng đôi chân của chính mình,
và đi ngang hàng với
những người bạn khác.
Tin, yêu và hy vọng là
những tâm tình có trong tim của nhóm bạn này.
Không có những điều đó
thì cũng chẳng có phép lạ khỏi bệnh.
Ơn Thiên Chúa vẫn đến
với con người ngang qua lòng tốt của con người.
Nhưng lạ thay Thầy
Giêsu lại có vẻ không màng đến chuyện chữa bệnh.
Thầy nói với người bất
toại: “Các tội của anh được tha thứ” (c. 2).
Ơn đầu tiên người bất
toại nhận được là một ơn mà anh không xin,
ơn đó không phải nơi
thân xác, nhưng nơi linh hồn.
Hẳn Thầy Giêsu không
có ý nói rằng anh bị tật là vì đã phạm tội.
Nhưng Ngài muốn cho thấy
uy quyền của lời Ngài nói.
Lời này có thể tha tội
và lời này cũng có thể chữa lành.
Nếu các kinh sư nghĩ rằng
Ngài đã nói phạm thượng (c. 3),
dám tiếm quyền tha tội
dành cho một mình Thiên Chúa,
thì Ngài sẽ chứng tỏ
cho họ thấy Ngài có quyền tha tội dưới đất.
Ngài bảo anh bất toại:
“Đứng dậy, vác chõng mà đi về nhà” (c. 6).
Ngài đã không chọn điều
dễ hơn (c. 5), điều khó kiểm chứng.
Anh bất toại đã đứng dậy
và đi về nhà cùng với các bạn của anh.
Anh đã được hơn cả điều
anh mong ước, đó là hồn an xác mạnh.
Đức Giêsu có quyền giải
phóng ta khỏi bệnh tật và tội lỗi.
Tội lỗi cũng làm ta bất
toại, không đến được với Thiên Chúa và tha nhân.
Nhưng Đức Giêsu đã muốn
chia sẻ quyền này cho “loài người” (c. 8).
Môn đệ của Ngài vẫn
làm thừa tác vụ chữa lành và tha tội cho đến tận thế.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã giúp cho bao
người què đi được trên đôi chân của mình.
Chúa đã làm cho người
bất toại
nằm chờ đợi nhiều năm
bên hồ nước
bất ngờ trỗi dậy, vác
chõng và bước đi.
Chúa đã làm cho người
bất toại
mà bạn bè vất vả đưa
xuống từ lỗ hổng của mái nhà,
được khỏi bệnh, lòng
bình an vì được tha thứ.
Chúa đã cho kẻ bại tay
được đưa tay ra
và tay anh trở lại
bình thường.
Bất toại trên thân xác
thật là điều đáng sợ.
Nhưng đáng sợ hơn là
thứ bất toại của tâm hồn.
Có thứ bất toại làm
chúng con không đến được với người khác,
dù nhà họ ở kế bên nhà
chúng con,
không đến được với
Chúa, dù Chúa vẫn luôn chờ đợi.
Có thứ bất toại làm
chúng con không thể đưa tay ra
để bắt tay người đối
diện hay để chia sẻ một món quà.
Có thứ bất toại làm
trái tim chúng con khô cứng,
hững hờ trước nỗi đau
của người anh em.
Xin giúp chúng con ra
khỏi
những thành kiến và mặc
cảm, thù oán và ghen tương,
để chuyển động mềm mại
hơn dưới sự tác động của Chúa.
Xin cũng giúp chúng
con biết khiêm tốn
nhìn nhận sự bại liệt
của mình,
và chấp nhận để người
khác đưa mình đến gặp Chúa. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao
Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2 THÁNG BẢY
Quyền Bính Đặt Điểm
Tựa Trên Lòng Nhân
Quyền bính của Thiên
Chúa được diễn tả qua mối quan tâm từ phụ. Một cách nào đó, chân lý này chứa đựng
chính cốt lõi của chân lý về sự quan phòng thần linh. Thánh Kinh sử dụng hình ảnh
của một Mục Tử Tốt Lành để diễn tả sự thật về lòng từ phụ của Thiên Chúa: “Chúa
là mục tử chăn dắt tôi; tôi sẽ không còn phải thiếu thốn chi” (Tv 23,1). Thật
là một hình ảnh độc đáo!
Các biểu tượng cổ xưa
của đức tin và của truyền thống Kitô giáo diễn tả chân lý về sự quan phòng bằng
từ La tinh “omni-tenens” (nắm giữ tất cả) – ứng với từ Hi lạp “panto-krator”
(cai quản tất cả). Tuy nhiên, những ý niệm ấy vẫn chưa nói được gì so với sự
hàm súc và vẻ đẹp của hình ảnh người mục tử trong Thánh Kinh. Hình ảnh người mục
tử là một hình ảnh đầy ấn tượng có sức mạc khải chân lý về sự quan phòng thần
linh.
Thật vậy, người mục tử
là một người cầm quyền đầy quan tâm, thực hiện một kế hoạch đời đời đầy khôn
ngoan và yêu thương qua việc cai quản thế giới tạo vật và nhất là xã hội loài
người (Vat. II, TDTG số 3). Đó là một quyền bính đầy cẩn trọng, bao gồm cả quyền
lực lẫn lòng nhân.
Theo bản văn của Sách
Khôn Ngoan mà Công Đồng Vatican I trích dẫn, quyền bính ấy “vươn rộng từ chân
trời này tới chân trời kia, cai quản mọi sự thật tốt đẹp” (Kn 8,1). Nghĩa là,
nó bao trùm lấy, nâng đỡ, bảo vệ, và – một cách nào đó – nó nuôi dưỡng nữa. Quyền
bính đó chính là Thiên Chúa chúng ta, Đấng săn sóc chúng ta như mục tử săn sóc
đàn chiên của mình.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 02/7
Am 7, 10-17; Mt 9,
1-8.
LỜI SUY NIỆM: “Đức Giêsu bảo
người bại liệt: Đứng dậy, vác giường đi về nhà! Người bại liệt đứng dậy, đi về
nhà. Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người được
quyền năng như thế.”
Với câu chuyện Chúa Giêsu chữa lành người bại liệt nằm trên giường trong Tin Mừng
Mátthêu hôm nay. Giáo Hội mời gọi nơi mỗi người Kitô hữu: trong cuộc sống của
mình mỗi khi đứng trước một hoàn cảnh khó khăn nào đó của người anh em, chúng
ta phải có tâm tình yêu mến và phục vụ vì niềm tin vào lòng thương xót của
Thiên Chúa, cầu nguyện và giới thiệu với Chúa. Xin Ngài cứu giúp họ vượt qua được
những đau buồn khốn khổ của họ. Chính nhờ niềm tin và sự cậy trông của chúng ta
, người anh em đó sẽ được Thiên Chúa chữa lành và tha thứ.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho tất cả chúng con được trở thành những người bạn của những
người đau khổ, và bệnh tật, những người chưa có đức tin; biết đem những người ấy
đến với Chúa, Để họ được hưởng ơn lành Chúa ban.
Mạnh Phương
02 Tháng Bảy
Ðấng Cứu Thế Ðang Có Mặt
Ngày kia, có một
đan viện phụ Công giáo tìm đến một vị tu sĩ Ấn Giáo tại chân núi Himalaya. Với
tất cả ưu tư phiền muộn, vị đan viện phụ trình bày về tình trạng bi đát của tu
viện do ông điều khiển. Trước kia, tu viện này là một trong những trung tâm
Công giáo thu hút không biết bao nhiêu khách hành hương. Nhà nguyện lúc nào
cũng vang lên tiếng ca hát của các tu sĩ và giáo dân đến từ khắp nơi. Các căn
phòng lúc nào cũng có người ở… Nay tu viện gần như trở thành một ngôi chùa trống
vắng. Làn sóng những người trẻ tìm đến tu viện hầu như tắt lịm. Nhà nguyện vắng
kẻ ra người vào. Một số nhỏ tu sĩ còn lại sống trong uể oải buông thả… Vị viện
phụ muốn hỏi nhà tu sĩ Ấn Giáo: đâu là nguyên nhân đã đưa đến tình trạng này?
Phải chăng vì một tội lỗi tày đình nào đó mà bàn tay Chúa đã đè nặng trên cộng
đoàn?
Sau khi nghe đức viện
phụ kể lể, vị tu sĩ Ấn Giáo mới ôn tồn nói: “Cái tội đã và đang xảy ra trong cộng
đoàn: đó là tội vô tình”. Vị tu sĩ Ấn Giáo mới giải thích như sau: “Ðấng Cứu Thế
đã cải trang thành một người giữa chư vị, nhưng chư vị đã vô tình không nhận ra
Ngài”.
Nhận được lời giải
thích của vị tu sĩ Ấn Giáo, đức viện phụ mới hối hả trở về tu viện, trong lòng
ông không khỏi miên man đặt câu hỏi: “Ai là người được Ðấng Cứu Thế đang mượn
hình dáng để trở lại với loài người?”. Cả tu viện chỉ có tất cả không đầy mười
người. Ðấng Cứu Thế không thể là chính ông, vì ông tự biết mình là một con người
tội lỗi yếu hèn. Nhưng ông cũng biết rõ các tu sĩ khác trong tu viện: có người
nào toàn vẹn để Ðấng Cứu Thế mượn lấy hình dáng? Thế nhưng, ông vẫn tin theo lời
của vị tu sĩ Ấn Giáo để xác quyết rằng Ðấng Cứu Thế đang cải trang thành một
người nào đó trong cộng đoàn…
Với niềm xác tín ấy,
ông quy tu tất cả các tu sĩ lại và loan báo cho mọi người biết rằng Ðấng Cứu Thế
đang cải trang thành một người trong nhà. Ðôi mắt của mỗi người mở to ra và ai
cũng bắt đầu dò xét từng người trong nhà. Chỉ có điều chắc chắn là: bởi vì Ðấng
Cứu Thế đã cải trang, cho nên, không ai có thể nhận ra Ngài được. Thành ra mỗi
người trong nhà đều có thể là Ðấng Cứu Thế… Từ đó, ai ai cũng đối xử với nhau
như đối xử với chính Ðấng Cứu Thế. Không mấy chốc, bầu khí yêu thương, huynh đệ,
sức sống và niềm vui đã trở lại với tu viện. Sự thánh thiện ấy không mấy chốc
được đồn thổi đi khắp nơi. Các tín hữu từ khắp nơi trở lại tu viện để tĩnh tâm
và cầu nguyện. Nhiều ngưởi trẻ cũng đến gõ cửa Nhà Dòng…
Nếu người người, ai ai
cũng nhìn nhau và đối xử với nhau như đối xử với chính Chúa Giêsu, thì có lẽ hận
thù, chiến tranh sẽ không bao giờ có lý do để tồn tại trên mặt đất này. Sự vắng
bóng của Thiên Chúa trong xã hội, hay đúng hơn sự vô tình của con người để
không nhận ra Thiên Chúa trong cuộc sống: đó là đầu mối của mọi thứ bất hòa,
chiến tranh, xáo trộn trong xã hội.
Chối bỏ Thiên Chúa
cũng có nghĩa là chối bỏ con người. Sự băng hoại của những xã hội xây dựng trên
chủ thuyết vô thần là một bằng chứng hùng hồn về hậu quả của sự chối bỏ Thiên
Chúa. Khi con người chối bỏ Thiên Chúa, con người cũng trà đạp con người…
Con người là hình ảnh
cao quý của Thiên Chúa đến độ Ngài đã trở thành con người và tự đồng hóa với
con người. Từ nay, con người chỉ có thể nhận ra Ngài trong mỗi người anh em của
mình mà thôi. Thánh thiện hay tội lỗi, giàu sang hay nghèo hèn, bạn hữu hay thù
địch: mỗi một con người đều là hình ảnh của Thiên Chúa và chỉ có xuyên qua tình
yêu đối với con người, con người mới có thể đến với Thiên Chúa…
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét