Thứ Tư Ngày 27/03/2013
THỨ TƯ TUẦN THÁNH – NĂM C
BÀI ĐỌC I: Is 50, 4-9a
"Tôi đã không che
mặt tránh những người chửi mắng, nhưng tôi biết tôi sẽ không phải thẹn
thùng".
(Bài ca thứ ba của người Tôi Tớ
Chúa)
Trích sách Tiên tri Isaia.
Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn
luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn. Mỗi sáng Người đánh thức
tôi, Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn. Thiên Chúa đã mở tai
tôi mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh
tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu, tôi đã không che mặt giấu mày, tránh những lời
nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi, nên tôi không hổ
thẹn: nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn. Đấng xét
tôi vô tội ở gần tôi, ai còn tranh tụng với tôi được, chúng ta hầu toà. Ai là
kẻ thù địch của tôi, hãy đến đây! Này đây Thiên Chúa bênh đỡ tôi, ai dám kết
tội tôi? Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 68, 8-10. 21bcd-22. 31
và 33-34
Đáp: Lạy Chúa, xin nhậm lời con theo lượng cả đức từ bi, đây
là lúc biểu lộ tình thương (c. 14c-b).
1)
Sở dĩ vì Chúa mà con chịu nhục, và thẹn thò làm nhơ nhuốc mặt con. Con bị những
người anh em coi như khách lạ, bị những người con cùng một mẹ xem như kẻ ngoại
lai. Sự nhiệt tâm lo việc nhà Chúa khiến con mòn mỏi, điều tủi nhục người ta
nhục mạ Chúa đổ trên mình con. - Đáp.
2)
Con mong chờ người cảm thương, nhưng không có, mong chờ người an ủi, nhưng
chẳng thấy đâu. Cơm con ăn, chúng pha mật đắng, con khát, thì chúng cho uống
dấm chua. - Đáp.
3)
Con sẽ xướng bài ca ngợi khen danh Chúa, và con sẽ chúc tụng Ngài với bài tri
ân. Các bạn khiêm cung, hãy nhìn coi và hoan hỉ, các bạn tìm kiếm Chúa, lòng
các bạn hãy hồi sinh: vì Chúa nghe những người cơ khổ, và không chê bỏ con dân
của Ngài bị bắt cầm tù. - Đáp.
CÂU XƯỚNG TRƯỚC PHÚC ÂM:
Kính
lạy Vua chúng con, chỉ có Ngài là Đấng thương hại đến những lỗi lầm của chúng
con.
PHÚC ÂM: Mt 26, 14-25
"Con Người ra đi
như đã được ghi chép sẵn từ trước, nhưng khốn thay cho kẻ sẽ làm cho Ngài bị
phản nộp".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, một trong nhóm Mười Hai tên là Giuđa
Iscariô, đi gặp các thượng tế và thưa với họ: "Các ông cho tôi bao nhiêu,
tôi nộp Người cho các ông?" Họ liền ấn định cho ba mươi đồng bạc. Và từ
đó, hắn tìm dịp thuận tiện để nộp Người.
Ngày thứ nhất trong tuần lễ ăn Bánh không men,
các môn đệ đến thưa Chúa Giêsu rằng: "Thầy muốn chúng con sửa soạn cho
Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?" Chúa Giêsu đáp: "Các con hãy vào thành
đến với một người kia, và nói rằng: Thầy bảo, giờ Ta đã gần, Ta sẽ mừng Lễ Vượt
Qua với các môn đệ tại nhà ông". Các môn đệ làm như Chúa Giêsu đã truyền
và sửa soạn Lễ Vượt Qua.
Chiều đến, Người ngồi bàn ăn với mười hai môn
đệ. Và khi các ông đang ăn, Người nói: "Thầy nói thật với các con: có một
người trong các con sẽ nộp Thầy". Môn đệ rất buồn rầu và từng người bắt
đầu hỏi Người: "Thưa Thầy, có phải con không?" Người trả lời:
"Kẻ giơ tay cùng chấm vào đĩa với Thầy, đó chính là kẻ sẽ nộp Thầy. Thật
ra, Con Người sẽ ra đi như đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nộp Con Người,
thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!"
Giuđa kẻ phản bội cũng thưa Người rằng:
"Thưa Thầy, có phải con chăng?" Chúa đáp: "Đúng như con
nói". Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Tiệc Ly Lời Tâm
Huyết
Một phóng viên báo chí người Anh bị cầm tù
trong những tháng năm cách mạng văn hóa của thời Mao Trạch Ðông. Lúc được trả
tự do, ông viết một bài báo với nhan đề: "Thiên Chúa Giáng Sinh" của
linh mục Char. Câu chuyện được kể lại như sau:
Tôi bị giam ở trong một trại giam bên Trung
Quốc. Trong trại có một linh mục cùng bị giam tên là Char, 40 tuổi, người Trung
Quốc và là linh mục dòng Sitô. Ở trong tù, tôi phải ăn uống cực khổ, chịu kỷ
luật khắt khe và công tác lao động lại nặng nề. Chúng tôi phải đào đất và gánh
những gánh thật nặng lên đổ trên một ngọn đồi cao. Linh mục Char luôn nêu gương
bác ái. Ngài không phải là con người có sức lực lưỡng, nhưng ai mệt thì được
ngài gánh giúp, ai nặng gánh không nổi thì được ngài đổi gánh cho nhẹ hơn của
mình. Ngài luôn vui vẻ khích lệ anh em, trong trại ai ai cũng mến phục.
Tôi là người Công giáo, nhưng suốt bao tháng
năm tôi chẳng sống đạo tí nào. Và điều làm cho tôi thắc mắc là tại sao cha Char
lại biết tôi là người Công giáo? Vì một hôm giữa trời đông rét, vào giờ giải
lao, ngài cầm tay kéo tôi đi theo và hỏi: "Anh là người Công giáo phải
không?" Tôi trả lời: "Thưa cha phải!" Linh mục hỏi tiếp:
"Hôm nay là ngày lễ gì anh có biết không?" Tôi trả lời: "Thưa
cha, tôi không biết". Linh mục nói tiếp: "Hôm nay là ngày lễ Giáng
Sinh".
Vị linh mục trầm lặng và hỏi nhỏ tôi một câu: "Chắc
anh nhớ gia đình lắm phải không? Thôi đi theo tôi, chúng ta cùng nhau xuống hố
đất kia, tôi cùng anh dâng Thánh Lễ". Tôi cảm thấy có một sức mạnh nào đó
nơi cha thu hút tôi, khiến chân tôi phải bước đi và cả hai chúng tôi xuống hố
sâu. Chung quanh miệng hố, đất đào nhô lên được đắp thành hai cái mô vững chắc.
Tôi chẳng hiểu làm sao ngài lại có một ve rượu nhỏ, và đựng trong một cái bát
nhỏ là một mẩu bánh lễ. Ngài để cả hai trên một mô đất nhỏ trước mặt, rồi giang
tay cầu nguyện. Lúc đưa Mình Thánh lên, mặt ngài sáng ngời. Tôi chăm chú nhìn
rồi tự nhiên đầu gối quì xuống. Tôi ăn năn sám hối, và ngài cho rước lễ, mắt
tôi nhòa lệ và lòng tôi cũng như lòng ngài ấm áp hẳn lên.
Sau đó, chúng tôi vội vàng trở về chỗ cũ. Một
tên lính gác nhìn chúng tôi liền chạy lại ngay, tóm cổ linh mục và hỏi:
"Mày đi đâu đàng kia?" Ngài thẳng thắn đáp lời: "Hôm nay là ngày
lễ trọng của chúng tôi. Giờ giải lao, tôi đi cầu nguyện". Tên lính nổi
giận đánh cho ngài một trận nhừ tử, ngài thinh lặng chịu đựng. Hắn dẫn ngài đi
từ đó, tôi không còn gặp ngài được nữa. Nhưng suốt đời tôi không bao giờ quên
được cảnh tượng chiều hôm tiệc ly thánh thiện đó. Chưa bao giờ trong đời tôi đã
tham dự và dâng lễ Giáng Sinh một cách sốt sắng như hôm ấy. Lễ Giáng Sinh hôm
đó đã biến đổi cả cuộc đời của tôi và đức tin đãsống lại nơi tôi.
Anh
chị em thân mến!
Bí tích Thánh Thể là đích điểm của con đường
đức tin. Chúa Giêsu Kitô đã mở đầu sứ mạng rao giảng Tin Mừng và lời kêu gọi:
"Thời giờ đã đến, Nước Trời đang gần bên. Hãy ăn năn thống hối và tin vào
Tin Mừng". Rồi cuối cuộc đời rao giảng, Chúa Giêsu đã thiết lập và cử hành
bí tích Thánh Thể với các môn đệ. Ngài căn dặn: "Các con hãy làm việc này
mà nhớ đến Thầy". Những chặng đường canh tân đã trải qua, và như vậy thì
Mùa Chay này phải hướng dẫn chúng ta đến với việc cử hành bí tích Tình Yêu một
cách tốt đẹp nhất, để được kết hợp mật thiết với Chúa Giêsu Kitô và sống lại
với Ngài trong ánh sáng Phục Sinh khải hoàn.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Nguyễn Văn Thuận, tác
giả tập sách "Ðường Hy Vọng" căn dặn: cả gia đình Chúa Giêsu hướng về
núi Calvariô, cả gia đình con hướng về Thánh Lễ. Con muốn nhân danh Chúa ư? hãy
tham dự Thánh lễ. Con muốn cảm tạ Chúa ư? Hãy tham dự Thánh Lễ. Con muốn cứu
nhân loại ư? Hãy tham dự Thánh Lễ. Chúa Giêsu đã làm như vậy. Ðèn không sáng,
nếu hết dầu. Xe không chạy, nếu hết xăng. Hồn tông đồ sẽ suy mạt, nếu không đến
với Thánh Lễ: "Ai không ăn Thịt và uống Máu Ta thì sẽ không có sự sống đời
đời".
Mọi người tin nhận Chúa đều được mời gọi đến
tham dự và cùng dâng Thánh Lễ. Tuy nhiên, như chúng ta sẽ thấy trong bài Tin
Mừng hôm nay, người đồ đệ phản Thầy là Giuđa đã bỏ phòng tiệc ra đi trước khi
Chúa Giêsu thiết lập bí thích Thánh Thể.
"Chúng con đã sửa soạn cho Thầy ăn mừng
lễ Vượt Qua ở đâu?". Là những kẻ yêu mến Chúa Giêsu thật lòng, thì không
thể nào mà không bắt chước gương của các tông đồ hăng say góp phần của mình để
Chúa được có chỗ mừng lễ Vượt Qua. Việc cử hành hy lễ Thánh Thể là thực hiện
trọn vẹn công cuộc cứu rỗi nhân loại. Giuđa kẻ phản bội cũng ngồi vào bàn dự
tiệc rồi ra đi phản bội Thầy mình, mặc dù đã có lời cảnh tỉnh của Chúa.
Lạy Chúa, mặc dù đã
nhiều lần con được hiệp dâng Thánh Lễ, được lãnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa
làm của ăn nuôi dưỡng đời sống đức tin, nhưng con luôn ý thức về thân phận mỏng
dòn của mình là có thể phản bội Chúa bất cứ lúc nào. Vậy xin Chúa thương gìn
giữ con trong tình yêu thương hải hà của Chúa. Amen.
(Veritas Asia)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần
Thánh
GIỚI
THIỆU CHỦ ĐỀ:
Đương
đầu với phản bội!
Con
người phải đương đầu với phản bội và rất đau khổ khi bị phản bội, nhất là từ
các người thân tín nghĩa thiết như: cha mẹ, vợ chồng, con cái, thầy trò, anh
chị em, bạn hữu. Chúng ta phải làm gì khi phải đương đầu với phản bội? Một điều
lợi ích: phản bội giúp chúng ta tìm ra đâu là tình yêu đích thực để trông cậy
vào. Tiên tri Isaiah giúp chúng ta nhìn thấy ánh sáng: cho dù cha mẹ có bỏ
chúng ta đi nữa, Thiên Chúa không bao giờ bỏ con cái của Ngài. Vì vậy, chúng ta
cần chạy đến với Thiên Chúa để lấy sức mạnh và tình yêu mỗi khi đương đầu với
phản bội.
Các
Bài Đọc hôm nay giúp chúng ta biết khôn ngoan đương đầu với phản bội. Trong Bài
Đọc I, tiên tri Isaiah cho chúng ta thấy đâu là nguồn sức mạnh của Người Tôi
Trung của Thiên Chúa: một khi có Thiên Chúa nâng đỡ và bảo vệ, Người Tôi Trung
có thể đương đầu với bất cứ nghịch cảnh nào, và tin chắc sẽ thắng vượt tất cả.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu phải đương đầu với sự phản bội vì sự ham tiền của
Judah; nhưng Ngài bình tĩnh loan báo tin buồn cho tất cả các tông đồ, ngay cả
Judah; và can đảm tiến tới để lãnh nhận các đau khổ từ sự phản bội này. Ngài
biết Thiên Chúa sẽ cho Ngài toàn thắng.
KHAI
TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I: Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai muốn kiện cáo tôi?
Cứ thử đến đây coi!
1.1/
Sống làm chứng cho Thiên Chúa: Trước khi có thể chu tòan sứ vụ làm chứng cho Thiên
Chúa, Người Tôi Trung phải biết dành thời giờ để cầu nguyện và lắng tai nghe
như một người môn đệ: “Đức Chúa là Chúa Thượng đã cho tôi nói năng như một
người môn đệ, để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức. Sáng sáng Người
đánh thức, Người đánh thức tôi để tôi lắng tai nghe như một người môn đệ.” Một
khi đã hiểu biết kế họach khôn ngoan của Thiên Chúa, Người Tôi Trung sẽ không
lùi bước trước những khó khăn trước mặt: “Đức Chúa là Chúa Thượng đã mở tai
tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui.”
Người
Tôi Trung sẵn sàng chịu mọi cực hình để làm chứng cho Thiên Chúa: “Tôi đã đưa
lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt
khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ.” Khi phải chịu cực hình, Người Tôi Trung chịu đựng
với một niềm tin: “Có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi, vì thế, tôi đã không
hổ thẹn, vì thế, tôi trơ mặt ra như đá. Tôi biết mình sẽ không phải thẹn
thùng.” Tất cả những điều này trở nên rõ ràng khi chúng ta chứng kiến Chúa
Giêsu chịu mọi cực hình trong Cuộc Thương Khó của Ngài.
1.2/
Ai có thể thắng nổi Thiên Chúa? Nguồn sức mạnh của Người Tôi Trung là ở nơi Thiên Chúa,
Đấng tạo dựng, quan phòng, xét xử, và yêu thương con cái Ngài. Ông hãnh diện
tuyên xưng Thiên Chúa và thách thức mọi kẻ thù: “Đấng tuyên bố rằng tôi công
chính, Người ở kề bên. Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai muốn
kiện cáo tôi? Cứ thử đến đây coi!
Này,
có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi, ai còn dám kết tội? Này, tất cả chúng
sẽ mục đi như chiếc áo, và sẽ bị mối ăn.” Sức mạnh và uy quyền của thế gian,
nếu so sánh với quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa, chỉ như lấy trứng chọi
vào đá.
2/
Phúc Âm: Judah Iscariot phản bội và bán Chúa.
2.1/
Lòng tham tiền thúc đẩy Judah Iscariot bán Chúa: “Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười
Hai tên là Judah Iscariot, đi gặp các thượng tế mà nói: "Nếu tôi nộp ông
ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định cho hắn
ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giêsu.” Judah biết rõ
các thượng tế muốn giết Chúa Giêsu, và muốn lợi dụng cơ hội để làm tiền. Qua
trình thuật này, chúng ta phải học được bài học về sức mạnh của đồng tiền: Nó
có thể làm cho Judah bán
Chúa, bán Thầy, và bán chính mình (Judah tự kết liễu đời mình). Tiền
bạc chỉ là phương tiện giúp con người sinh sống, con người phải điều khiển nó,
chứ không để nó điều khiển con người. Nếu con người để tiền bạc điều khiển
mình, con người đã trở thành nô lệ cho tiền bạc, và sẽ phải lãnh mọi hậu quả
như Judah .
Con người cần sống đơn giản.
2.2/
Chúa Giêsu tuyên báo sự phản bội của Judah Iscariot.
(1)
Ăn Lễ Vượt Qua: Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa
với Đức Giêsu: "Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở
đâu?" Người bảo: "Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói
với ông ấy: "Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để
ăn mừng lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy." Các môn đệ làm y như Đức
Giêsu đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua. Chiều đến, Đức Giêsu vào bàn tiệc với
mười hai môn đệ. Lễ Vượt Qua là một trong 3 Lễ vô cùng quan trọng của người
Do-thái, vì họ kỷ niệm biến cố Thiên Chúa dẫn đưa họ ra khỏi đất nô lệ của
Ai-cập, và tiến vào Đất Hứa. Chúa Giêsu đã sắp đặt mọi sự sẵn sàng. Ngài chuẩn
bị sẵn phòng ăn và tất cả những gì cần trối trăn cho các môn đệ trong Lễ Vượt
Qua cuối cùng của Ngài với các ông.
(2)
Tuyên báo sự phản bội: Đang bữa ăn, Chúa Giêsu nói: "Thầy bảo thật anh em, một
người trong anh em sẽ nộp Thầy." Đây là một hung tin, thường thì người ta
sẽ tránh loan tin buồn trong khi ăn, vì “trời đánh còn tránh miếng ăn;” nhưng
đây là cơ hội cuối cùng của Chúa Giêsu với các đầy đủ các môn đệ, Chúa phải cho
các ông biết trước khi sự việc xảy ra.
-
Phản ứng của các tông đồ: Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người:
"Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?" Tuy các ông không nộp Chúa như Judah ;
nhưng đã bỏ Chúa chạy hết, để Ngài phải đương đầu với Cuộc Thương Khó một mình.
-
Phản bội bởi thân hữu gây đau khổ hơn của người dưng nước lã: Chúa Giêsu đáp:
"Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. Đã hẳn Con
Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người:
thà nó đừng sinh ra thì hơn!" Câu tuyên bố của Chúa đầu tiên không chỉ
đích danh ai phản bội, vì cả Nhóm Mười Hai đều chấm chung một đĩa với Chúa. Dĩ
nhiên, phải có Judah thì Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa mới thành tựu; tuy
nhiên, không phải Thiên Chúa tiền định cho Judah Iscariot phải phản bội Chúa,
vì không khó để kiếm một Judah khác trong thế giới này.
-
Phản ứng của Judah ,
kẻ nộp Người: Hắn cũng hỏi: "Rabbi, chẳng lẽ con sao?" Người trả lời:
"Chính anh nói đó!" Đã phản bội còn có can đảm để đóng kịch, Chúa
Giêsu không muốn tố cáo Judah ,
nhưng Ngài phải nói cho Judah
biết sự thật. Điều ngạc nhiên ở đây là không thấy các tông đồ khác phản ứng. Có
lẽ Chúa nói nhỏ đủ để cho mình Judah
nghe mà thôi.
ÁP DỤNG
TRONG CUỘC SỐNG:
-
Phản bội xảy ra thường xuyên trong cuộc đời con người. Chúng ta cần bình tĩnh
cầu nguyện để đối phó. Sức mạnh và tình yêu của Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta
vượt qua những cơn khủng hoảng này.
-
Chúng ta có thể đương đầu với mọi phản bội bao lâu chúng ta còn Chúa. Judah
Iscariot không thể đương đầu vì ông không còn sức mạnh và niềm tin nơi Thiên
Chúa.
-
Cần tập luyện để có một niềm tin sắt đá vào Thiên Chúa. Khi phải đối diện với
phản bội, chúng ta đã có sẵn khí cụ để dùng. Không thể chờ đến lúc đó mới đi
tìm niềm tin và sức mạnh.
Linh mục Anthony Đinh
Minh Tiên OP
SỐNG LỜI CHÚA - THỨ TƯ (Mt 26,14-25)
Dẫn
Bài tin mừng hôm nay cũng gần giống bài tin mừng hôm qua, thuật lại
những tình tiết diễn ra của bữa tiệc ly. Nhưng tin mừng hôm nay nhấn mạnh đến
nỗi buồn của Chúa Giêsu khi biết Giuđa là kẻ phản bội.
Chúa cũng sẽ rất buồn nếu ta phạm tội phản bội lại tình thương của
Người.
Chia sẻ
Chia sẻ
Ngày 13 tháng 04 năm 2011, báo Tuổi Trẻ đăng bài, Nghệ An: Tang tóc
chồng lên tang tóc
Vào lúc 2g30 ngày 12-4, một tai nạn giao thông thảm khốc đã giết
chết bốn người, làm bị thương hai người, trong đó có 5 người là anh em ở xã
Hiến Sơn, huyện Đô Lương (Nghệ An).
Năm người này đang trên đường di chuyển thi hài người thân từ sân
bay Nội Bài về quê an táng.
Khi đến thị trấn Còng, huyện Tĩnh Gia (Thanh Hóa) do lái xe ngủ
gục, xe đã đâm vào phía sau chiếc tải đang dừng bên đường gây nên tai nạn khiến
tang tóc chồng lên tang tóc.
Tang tóc chồng chất lên người thân của các gia đình nạn nhân. Khiến
những bà vợ gào khóc trong cơn bấn loạn và chết lặng người khi chứng kiến cái
chết của chồng mình. Đêm Văn Đồng trở thành một đêm tang tóc.
Nếu tang tóc đã chồng lên tang tóc đối với người thân của các nạn
nhân ở Văn Đồng, Nghệ An thế nào, thì đau buồn lại chồng lên đau buồn đối với
Chúa Giêsu còn lớn hơn nhiều, trước sự phản bội của Giuđa, một môn đệ được Chúa
yêu thương.
Mặc dù Chúa Giêsu đã dùng mọi cử chỉ, nói lên lòng yêu thương đối
với Giuđa trong bữa tiệc ly để ông nhận ra tội lỗi của mình mà sám hối. Nhưng
Giuđa vẫn dững dưng không hề thay đổi ý định nộp thầy. Thật đau buồn biết mấy!
Người đời thuờng nói: “nỗi đau lớn nhất không phải vì biết được sự
phản bội của người thân mà là vì phải tiếp tục yêu thương họ”.
Dù Chúa Giêsu biết rõ môn đệ Giuđa mà mình tín nhiệm yêu mến phản
bội. Nhưng Chúa vẫn tôn trọng tư do của ông và phải tiếp tục yêu thương ông.
Quả là nổi đau chồng lên nổi đau đối với Chúa Giêsu khi phải chứng kiến sự phản
bội của người trò mình yêu mến.
Đạo lý Việt Nam
coi hành động lừa thầy phản bạn là một tội ác về đạo đức, không thể tha thứ.
Nhưng với Chúa Giêsu thì Ngài không bao giờ thất vọng về chúng ta. Dầu chúng ta
có xấu xa tới đâu, dẫu chúng ta có tội lỗi ngập tràn. Tình yêu Chúa đối với ta
không hề đổi thay. Ngài vẫn yêu thương và sẵn sàng tha thứ cho ta.
Xin cho chúng ta biết cảm nhận được nổi đau chồng chất mà Chúa đã
chịu vì tội lỗi chúng ta. Và mong cho tất cả chúng ta, đừng có ai mắc phải lỗi
lầm của Giuđa mà phản bội lại tình Chúa
27/03/13 THỨ TƯ TUẦN THÁNH
Mt 26,14-25
Mt 26,14-25
CHÚA VẪN
YÊU KHI BỊ PHẢN BỘI
Họ quyết định cho Giu-đa ba
mươi đồng bạc, Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Chúa Giê-su. (Mt 26,15-16)
Suy niệm: Tin
Mừng nêu rõ trách nhiệm của Giuđa trong vụ án của Chúa Giêsu, nghĩa là khi phản
bội Thầy, Giuđa có đầy đủ ý thức và tự do để lựa chọn và quyết định. Giuđa có
sự tính toán trước, ông đã lén lút đi gặp các thượng tế và thương lượng về giá
cả của sự phản bội. Phần Chúa Giêsu, Ngài biết rõ từng đường đi nước bước của
Giuđa. Ngài không những không kết án mà còn đối xử bằng một cử chỉ vô cùng thân
thiện là vẫn cùng đồng bàn với ông. Cử chỉ này cho thấy lòng nhân từ vô biên
của Thiên Chúa. Con người dù đốn mạt đến đâu, Thiên Chúa vẫn yêu thương, chỉ có
con người tự kết án và xa lìa Thiên Chúa.
Mời Bạn:
Giuđa kẻ phản bội. Hành động của ông mãi mãi là hành động phản bội tiêu biểu
tượng trưng cho một con người đã sử dụng tất cả ý chí và tự do để khước từ
Thiên Chúa. Qua Giuđa, bạn có thể nhận ra chính bạn, bởi vì nơi mỗi chúng ta
đều có mầm mống của sự phản bội và khước từ do hậu quả của tội nguyên tổ.
Sống Lời Chúa:
Này bạn, hãy cẩn thận vì bi kịch của Giuđa có thể cũng là bi kịch của chính
bạn. Bạn được ban một ân huệ cao quý là sự tự do. Hãy sử dụng cho nên. Muốn sử
dụng sự tự do đúng, bạn phải cầu nguyện. Có như vậy bạn mới thoát được sự cám
dỗ sử dụng sự tự do để khước từ Thiên Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin đánh động tâm hồn con để con cảm nhận được tình
yêu của Chúa qua hình ảnh tấm bánh Chúa trao cho Giuđa dù biết ông sẽ phản bội.
Nhờ đó con không bao giờ ngã lòng trông cậy.
CHẲNG
LẼ CON SAO ?
Có phải con là người đang phản bội Thầy
không? Lúc nào chúng ta cũng có thể hỏi Chúa Giêsu cùng câu hỏi đó, dù mỗi ngày
chúng ta cùng chia sẻ một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ..
Suy niệm:
Các thượng tế muốn giết Đức Giêsu,
nhưng không tìm được cơ hội. Nay cơ hội đã đến với sự tiếp tay của chính người
môn đệ Đức Giêsu. Anh Giuđa đã đến gặp các thượng tế và đề nghị nộp Ngài cho
họ. Chúng ta mãi mãi không biết hết và biết rõ những động cơ nào đã thúc đẩy
Giuđa làm chuyện kinh khủng ấy.
Giuđa, người được gọi, được chọn,
được tuyển lựa, sau một đêm thức trắng cầu nguyện của Thầy Giêsu (Lc 6, 12). Và
anh đã đáp lại, đã bỏ gia đình, nghề nghiệp, để đi theo.
Giuđa đã rong ruổi theo Thầy ngay
từ đầu, chia sẻ đói no, thành công thất bại… Không yêu thì làm sao đi theo được
lâu như thế. Giuđa, người được tin cậy và giao giữ quỹ cho cả nhóm (Ga 12, 6).
Vì là người trong nhóm Mười Hai, thuộc nhóm môn đệ thân cận,
Giuđa đã được nghe hầu hết các bài
giảng hay nhất, được chứng kiến các phép lạ lớn lao nhất của Thầy Giêsu. Giữa
anh và Thầy Giêsu hẳn đã có một sự thân thiết nào đó. Điều gì đã diễn ra nơi
trái tim của Giuđa? Điều gì đã khiến tất cả phút chốc bị đổ vỡ không sao hàn
gắn? Chắc không phải chỉ vì ba mươi đồng bạc, một số tiền. Phải chăng vì Giuđa
thất vọng và nóng ruột khi thấy Thầy Giêsu quá hiền từ, cả trong lối sống lẫn
lời giảng, chẳng có vẻ gì là một Đấng Mêsia sắp giải phóng dân tộc khỏi quân
Rôma? Phải chăng khi Giuđa nộp Thầy cho các thượng tế, anh định cài Thầy vào
thế phải hành động quyết liệt hơn, phải tự giải thoát mình? Dù gì đi nữa thì
chuyện Giuđa làm là không thể biện minh được. Anh đã can dự vào cái chết của
Thầy Giêsu. Không thể phong tặng anh hùng cho Giuđa vì bảo rằng nhờ anh mà
chúng ta có được ơn cứu độ. Giuđa đã phạm tội nghiêm trọng đến nỗi Thầy Giêsu
phải đau đớn nói: “Khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà kẻ đó đừng sinh ra thì
hơn” (c.24). Dầu vậy tội của Giuđa đã được Thiên Chúa dùng cho chương trình cứu
độ. Thiên Chúa là Đấng có thể biến điều dữ thành điều lành. “Kẻ đã chấm chung
một đĩa với Thầy là kẻ sẽ nộp Thầy” (c. 23). Kẻ đồng bàn thân thiết với Thầy
lại là người phản bội. Ngay cả những môn đệ khác cũng hỏi Thầy Giêsu: “Có phải
con không?” Có phải con là người đang phản bội Thầy không? Lúc nào chúng ta
cũng có thể hỏi Chúa Giêsu cùng câu hỏi đó. Dù mỗi ngày chúng ta cùng chia sẻ
một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ, chúng ta vẫn có thể rơi vào tội của
Giuđa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con dám hành động theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.
Xin dạy con biết theo Chúa vô
điều kiện, vì xác tín rằng Chúa ngàn lần khôn ngoan hơn con, Chúa ngàn lần quảng đại hơn con, và Chúa yêu con hơn cả
chính con yêu con.
Lạy Chúa Giêsu trên thập giá, xin cho con dám liều theo Chúamà không tính toán thiệt hơn, anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ, can đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim, và ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.
Ước gì khi dâng lên Chúa những hy sinh làm cho tim con rướm máu, con cảm nghiệm được niềm vui bất diệt của người một lòng theo Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ.
Trong hai ngày qua, thứ Hai và thứ Ba Tuần Thánh, và hôm nay nữa, thứ Tư Tuần Thánh, chúng ta được nghe nhắc đến dung mạo của một người đồ đệ phản bội Chúa là Giuđa Iscariốt. Sự phản bội này không phải là một điều bất ngờ, và lại càng không phải là điều bất ngờ đối với Chúa Giêsu, Ðấng đã biết trước mọi sự sẽ xảy ra cho Ngài như thế nào. Giuđa đã đi đến việc phản bội Chúa, có lẽ vì ông ta đã để cho sự quan tâm về lợi lộc vật chất dần dần chiếm hết chỗ trong tâm hồn và đã để cho sự hăng say theo Chúa lúc ban đầu bị phai lạt đi. Chúa Giêsu không còn là Thầy, là Chúa và là tất cả của cuộc đời ông nữa, nhưng là một món hàng mà Giuđa đem bán cho những kẻ muốn giết Ngài với giá tiền ba mươi đồng, mức giá trị của một người nô lệ đáng khinh.
Giuđa đã âm mưu nộp Chúa cho các thượng tế và đã thành công giấu ý định này không cho các môn đệ khác biết, nhưng Giuđa đã không thể nào giấu điều đó với Chúa Giêsu được. Chúa biết hết nhưng Ngài vẫn đối xử tốt với Giuđa cho đến cùng. Chúa không bỏ qua những dịp may để giúp Giuđa hồi tâm. Trước hết là bữa tiệc vượt qua giữa Chúa Giêsu và các môn đệ. Dĩ nhiên, là người thủ quĩ, Giuđa thản nhiên tham dự vào bữa tiệc, mặc dù đoạn Phúc Âm không nói ra. Tinh thần hiệp thông của bữa tiệc không thức tỉnh Giuđa nổi. Rồi những lời của Chúa: "Một người trong các con sẽ nộp Thầy", và Giuđa chắc chắn được nghe rõ nhưng không làm cho Giuđa giật mình tỉnh ngộ. Rồi sự buồn phiền của các môn đệ khác trong bữa tiệc cũng không có tác dụng gì trên ý định của Giuđa muốn nộp Chúa Giêsu. Thấy các môn đệ lần lượt hỏi Chúa xem có phải là họ hay không, thì Giuđa cũng làm theo như vậy. Tệ hơn nữa, Giuđa dùng từ ngữ không còn ý nghĩa kính trọng đối với Chúa Giêsu trong câu hỏi đặt ra cho Chúa, vì trong khi các môn đệ khác gọi Thầy là Chúa với lòng kính trọng, thì Giuđa dùng một từ ngữ chỉ dành riêng cho một người tầm thường là Rabbi (thưa thầy). Kể từ khi chấp nhận mức giá trị đặt Chúa ngang hàng như một người tôi tớ chỉ đáng giá ba mươi đồng bạc, Giuđa xem như đã mất đi niềm tin vào Chúa như là Ðấng Cứu Rỗi. Giuđa không còn muốn trở lui, không còn muốn rút lại âm mưu nộp Chúa cho đến khi quá trễ. Khi Chúa bị kết án tử hình, thì Giuđa hối hận đi tự tử, như được kể lại nơi đầu chương 27 Phúc Âm thánh Mátthêu.
Phần Chúa Giêsu, Ðấng đã so sánh mình như người chăn chiên nhân lành đi tìm con chiên lạc, Ngài vẫn kính trọng thể diện của Giuđa, không nói thẳng thừng, không vạch mặt nêu tên Giuđa cho mọi người biết, nhưng âm thầm tạo dịp để thức tỉnh lương tâm Giuđa. Và lời cảnh tỉnh mạnh mẽ nhất là khi Chúa Giêsu tuyên bố: "Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho người nào nộp Con Người, thà rằng người đó đừng sinh ra thì hơn". Chúng ta không nên hiểu lời cảnh tỉnh này như một lời kết án Giuđa phải hư mất mãi mãi. Không phải như vậy, lời cảnh tỉnh mạnh mẽ của Chúa nhằm làm nổi bật sự khốn cùng của người phản bội Chúa, một sự khốn cùng mà người phản bội tự ý đi vào vì ngoan cố không chịu quay trở về. Sống mà phản bội Chúa, chối bỏ ơn cứu rỗi của Chúa một cách có ý thức và ngoan cố, thì tệ hơn là không sống, không sinh ra trên trần gian này. Không phải tất cả mọi người đều biết khám phá và đáp trả tình yêu của Chúa đối với họ, thời nào cũng vậy, cũng có những người không nhìn nhận tình yêu Chúa.
Lạy Chúa, xin đừng để con sống trong tự phụ mù quáng. Xin đừng để con bị những lợi lộc vật chất làm cho con trở nên ngoan cố chống lại Chúa. Xin cho con biết noi gương thánh Phaolô tông đồ quay về với Chúa và dùng phần cuộc đời còn lại cộng tác chặt chẽ với ơn Chúa, đến độ có thể nói như Ngài: "Nhờ ơn Chúa tôi được như ngày nay. Ơn Chúa đã không trở nên vô ích nơi tôi. Ước được như vậy".
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Hãy Nâng
Tâm Hồn Lên Tháng Ba
27 THÁNG
BA
Sự Im
Lặng Đầy Căng Thẳng
Trong
Tin Mừng Matthêu, chúng ta gặp thấy Đức Giêsu Na-da-rét đến Giê-ru-sa-lem. Sự
kiện Người vào thành gắn liền với niềm khấp khởi nôn nao của đám đông khách
hành hương là những người tựu về để mừng Lễ Vượt Qua. Họ tung hô: “Vạn tuế Con
Vua Đa-vít” (Mt 21,9).
Tuy
nhiên, chúng ta cũng biết rằng – trong vài chốc lát – niềm phấn khởi ấy đã trở
thành ngột ngạt căng thẳng. Đó là lúc mà từ giữa đám đông, một số người
Pha-ri-sêu yêu cầu Đức Giêsu cấm các môn đệ Người tung hô Người (Lc 19,39).
Câu
trả lời của Đức Giêsu thật đầy ý nghĩa: “Nếu họ câm miệng, thì chính những hòn
đá sẽ cất tiếng tung hô” (Lc 19,40). Vâng, chúng ta hãy nhìn ngắm Đấng “nhân
danh Chúa mà đến” (Mt 21,9) trong viễn tượng của Tuần Thánh. “Nào chúng ta lên
Giê-ru-sa-lem … Con Người … sẽ bị nộp vào tay dân ngoại, sẽ bị chế nhạo, sỉ vả;
và sau khi đã đánh đòn Người, họ sẽ treo Người trên Thập Giá …” (Lc 18,31-33).
Những
lời tung hô của đám đông vào Chúa Nhật Lễ Lá sẽ ngưng bặt. Chính Con Người cũng
bị ‘dập tắt’ bởi sự im lặng của cái chết. Và rồi, vào chiều hôm trước ngày
sa-bát, người ta hạ Người xuống khỏi thập giá, họ sẽ đặt Người vào trong một
ngôi mộ, sẽ lăn một tảng đá lấp cửa mộ, và sẽ niêm kín lại.
Nhưng
ba ngày sau, tảng đá ấy sẽ được lăn đi. Các phụ nữ đến mộ và nhận ra rằng ngôi
mộ trống không. Phê-rô và Gio-an cũng chứng kiến ngôi mộ trống không. Đó, khi
mọi người và mọi sự đều lặng thinh thì đá sẽ “cất tiếng lên”! Tảng đá lấp cửa
mồ đã cất tiếng! Nó loan báo mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Giê-su Kitô. Và chính
từ tảng đá ấy mà mầu nhiệm này được mạc khải cho các phụ nữ và các tông đồ – và
các ngài sẽ rao giảng về mầu nhiệm này trên khắp các ngả đường Giê-ru-sa-lem
và, về sau, đến khắp cùng thế giới. Bởi đó, từ thế hệ này đến thế hệ kia,
“những hòn đá vẫn không ngừng cất tiếng kêu lên”.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa
Trong Gia Đình
Ngày 27-3 Thứ
Tư Tuần Thánh
Is
50, 4-9a; Mt 26, 14-25
LỜI
SUY NIỆM: “Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giuđa Ítcariốt, đi gặp
các thượng tế mà nói: Tôi nộp người ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao
nhiêu? Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc” (Mt 26,14-15)
Động
lực Giuđa bán Chúa Giêsu không thể là ông thù ghét Chúa Giêsu, cũng không phải
vì ba mươi đồng bạc, cũng không muốn giết chết Chúa. Điều có thể đó là ông
không chấp nhận con người thực tế của Chúa Giêsu, khi dân tộc đang bị nô lệ
ngoại ban, cần người có đầy uy tín như Chúa để lãnh đạo dân chúng đánh đuổi
quân thù, thì Chúa lại kêu gọi phải yêu thương kẻ thù. Ông muốn tạo một Giêsu
theo ý của mình. Chúng ta đang chuẩn bị bước vào Tam Nhật Vượt Qua. Chúng ta
đang cần Chúa đổi mới chúng ta theo cách của Ngài, chứ đừng bắt chước Giuđa
Ítcariốt mà bán Chúa.
Mạnh
Phương
27 Tháng Ba
Người Vỗ Tay
Một nữ văn sĩ kia thuật
lại một kinh nghiệm như sau:
Mỗi khi tôi bị thất
vọng với những gì xảy ra trong cuộc sống, tôi thường để tâm hồn lắng dịu và hồi
tưởng về em bé mang tên Jamie Scott. Jamie mơ ước được đóng một vai trong vở
kịch được tổ chức hằng năm tại trường. Ðêm trình diễn vở kịch này là một trong
những biến cố quan trọng nhất trong các sinh hoạt của học đường. Mẹ em Jamie
cho tôi biết là em để hết tâm hồn vào vở kịch sắp được trình diễn, mặc dầu bà
sợ là Jamie sẽ không được chọn để đóng một vai trò nào.
Vào ngày ủy ban phụ
trách đêm văn nghệ cho biết quyết định của họ về việc chọn các diễn viên, tôi
theo mẹ Jamie đến trường đón em. Từ xa, chúng tôi đã thấy Jamie chạy nhanh về
phía chúng tôi với tất cả niềm vui và phấn khởi được diễn tả qua gương mặt và
nhất là qua đôi mắt chiếu sáng lên vẻ tự hào.
Sau khi đã lấy lại
bình tĩnh, Jamie đã nói những điều sau đây mà tôi luôn giữ trong ký ức để làm
bài học cho mình: "Mẹ ơi, trong đêm văn nghệ con được chọn để vỗ tay tán
thưởng và reo hò khuyến khích".
Câu chuyện của nữ văn sĩ chấm dứt nửa vời,
không một lời giải thích tại sao câu nói của em bé đáng làm bài học cho mình.
Nhưng một cách nào đó, câu chuyện trên đây cũng hội tụ vào cùng một ý nghĩa với
kinh nghiệm được Ðức Gioan 23 thuật lại như sau:
Lúc tôi mới được bầu làm Giáo Hoàng để lãnh
đạo Giáo hội hoàn vũ, tôi rất lo lắng, sợ hãi trước một trách vụ quá nặng nề.
Nhưng một đêm kia, trong giấc ngủ, tôi nghe một tiếng bảo tôi: "Gioan,
đừng tự xem mình quá quan trọng". Tôi đã đem áp dụng câu nói này, và từ
dạo ấy, tôi ăn ngon, ngủ yên như trước khi được chọn làm Giáo Hoàng.
"Mẹ ơi, trong đêm văn nghệ con được chọn
vỗ tay tán thưởng và reo hò khuyến khích". "Gioan, đừng tự xem mình
quá quan trọng".
Có
lẽ hai câu nói và hai kinh nghiệm trên giúp chúng ta phần nào trong việc sống
Lời Chúa Giêsu: "Ai hạ mình xuống sẽ được nhắc lên".
Khiêm
nhượng là một đức tính được Thiên Chúa yêu mến. Khác với tính tự cao, tự đại,
có thể so sánh với những ngọn đồi, đức khiêm nhượng giúp chúng ta đào sâu những
trủng thấp để đón nhận những hồng ân của Thiên Chúa, không thể dừng lại ở những
ngọn đồi, nhưng chảy xuống và đọng lại ở những trủng thấp dưới chân đồi.
(Lẽ
Sống)
Thứ Tư 27-3
Chân Phước Phanxicô "di Bruno"
(1825 - 1888)
P
|
Sau khi hoàn tất khoá huấn luyện sĩ quan quân đội, Phanxicô được Vua Victor Emmanuel II để ý, vì ông cảm kích trước sự hiểu biết và tính tình của người thanh niên này. Ðược vua mời để làm thày giáo cho hai hoàng tử, Phanxicô đồng ý và chuẩn bị nhận nhiệm vụ. Nhưng vai trò của Giáo Hội trong lãnh vực giáo dục thời bấy giờ có nhiều điểm bất lợi, nên nhà vua buộc phải rút lại lời mời Phanxicô, thay vào đó, vua tìm một thày giáo thích hợp hơn với một quốc gia thế tục.
Sau đó không lâu, Phanxicô từ giã quân đội và theo đuổi việc học ở Balê về toán học và thiên văn học; ngài cũng đặc biệt chú ý đến tôn giáo và sự khổ hạnh. Mặc dù việc học là chính, Phanxicô dồn nhiều nỗ lực trong các sinh hoạt bác ái. Ngài sáng lập tu hội Thánh Zita cho những người đầy tớ, sau này bành trướng thêm để nhận cả các người mẹ không chồng. Ngài giúp thiết lập các ký túc xá cho người già và người nghèo. Ngài trông coi cả việc xây cất một nhà thờ ở
Vì muốn nới rộng tầm hoạt động và tận tụy hơn cho người nghèo, Phanxicô, lúc bấy giờ là một tráng niên, bắt đầu đi tu làm linh mục. Nhưng đầu tiên, ngài phải được sự đồng ý của Ðức Giáo Hoàng Piô IX để chống lại quyết định của đức tổng giám mục địa phương đã không đồng ý cho ngài đi tu vì cao tuổi.
Khi 51 tuổi, Phanxicô được thụ phong linh mục. Ngài tiếp tục các công việc tốt lành, chia sẻ tài sản cũng như năng lực của ngài cho tha nhân. Ngài thiết lập một ký túc xá khác, lần này dành cho các cô gái điếm hoàn lương.
Ngài từ trần ở Turin ngày 27 tháng Ba 1888, và 100 năm sau, ngài được phong chân phước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét