05/08/2015
Thứ Tư sau Chúa Nhật
18 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm I) Ds 13, 1-3a. 26 -- 14, 1. 26-29. 34-35
"Ðất
ngon lành họ đã không thèm" (Tv 77, 24)
Trích
sách Dân Số.
Trong
những ngày ấy, Chúa phán cùng Môsê (ở trong hoang địa Pharan) rằng: "Ngươi
hãy sai đàn ông, mỗi chi tộc một người (thuộc hàng vương công trong chúng), đi
xem đất Canaan mà Ta sẽ ban cho con cái Israel".
Sau
bốn mươi ngày, những người dò thám đất đi khắp miền, đoạn trở về.
{Họ đi gặp Môsê,
Aaron và toàn thể cộng đồng con cái Israel ở sa mạc Pharan, tại Cađê. Và họ đã
báo cáo với các ông và toàn thể cộng đồng, và cho người ta thấy thổ sản đất ấy.
Họ đã tường thuật và nói: "Chúng tôi đã vào đất, nơi các ông sai chúng tôi
đến, và thật là đất chảy tràn sữa và mật, và đây là thổ sản đất ấy. Hiềm một nỗi
là dân cư trong xứ hùng cường! Thành trì kiên cố (và) lớn lắm, và chúng tôi đã
thấy ở đó cả những con cháu Anaq. Có Amalec ở vùng Namsa; có dân Hit-tit,
Giơbusi và Amori ở trên núi; còn dân Canaan thì ở gần biển và bờ sông
Giođan".
Bấy
giờ Caleb truyền cho dân nín bặt trước Môsê. Ông nói: "Ta cứ lên chiếm đất
ấy, vì ta sẽ thắng nổi nó!" Những người cùng lên với ông đáp lại: "Ta
không thể lên đánh dân ấy, vì nó mạnh hơn ta". Và họ buông lời chê bai giữa
con cái Israel về đất họ đã dò thám, họ nói: "Ðất chúng tôi đã băng qua để
dò thám là đất làm tiêu diệt cả những người ở trên ấy; dân chúng tôi đã thấy
trong xứ toàn là những người vóc dạng. Chúng tôi đã thấy ở đó những người khổng
lồ (con cháu của Anaq thuộc hạng người khổng lồ). Quay nhìn lại mình, thật
chúng tôi chỉ như những con châu chấu, và trước mắt họ, chúng tôi chỉ như thế
đó".
Và
toàn thể cộng đồng kêu la; họ lên tiếng},
và
đêm ấy toàn dân la lối khóc lóc. (Họ trách móc Môsê và Aaron, và nói rằng:
"(...) Phải chi chúng tôi chết quách ở trong sa mạc này!").
Chúa
phán cùng Môsê và Aaron rằng: "Dân bạc ác này kêu trách Ta cho đến bao giờ?
Ta đã nghe tiếng kêu trách của con cái Israel. Ngươi hãy nói với chúng rằng:
Chúa phán: Ta hằng sống, như các ngươi đã nói, Ta đã nghe, nên Ta sẽ làm cho các
ngươi như vậy. Xác chết của các ngươi sẽ nằm trên rừng vắng này. Tất cả các
ngươi, tính từ hai mươi tuổi trở lên, đều đã kêu trách Ta. Các ngươi đã xem thấy
đất, trong bốn mươi ngày, (thì) một năm kể thay cho một ngày; các ngươi mang lấy
cái khổ của sự gian ác các ngươi, và sẽ biết sự thù ghét của Ta: vì Ta đã phán
thế nào, thì Ta sẽ làm cho dân bạc ác này dấy lên chống lại Ta như vậy: nó sẽ
hao mòn và chết trên rừng vắng này".
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 105, 6-7a. 13-14. 21-22. 23
Ðáp: Lạy Chúa, xin
nhớ đến chúng con (c. 4a).
Xướng:
1) Chúng con đã phạm tội cũng như tổ phụ chúng con, chúng con đã làm điều gian
ác và ăn ở bất nhân. Tổ phụ chúng con khi còn ở bên Ai-cập, đã không suy xét những
việc lạ lùng của Chúa. - Ðáp.
2)
Nhưng họ đã mau quên công việc của Chúa khi gia ân huệ cho dân Ngài, họ không
tin cậy vào định kế của Ngài. Họ chiều theo dục vọng ở nơi hoang địa, và thử
thách Thiên Chúa trong cõi cô liêu. - Ðáp.
3)
Họ đã quên Thiên Chúa là Ðấng cứu độ mình, Ðấng đã làm những điều trọng đại bên
Ai-cập, Ðấng đã làm những điều kỳ diệu trên lãnh thổ họ Cam, và những điều kinh
ngạc nơi Biển Ðỏ. - Ðáp.
4)
Chúa đã nghĩ tới chuyện tiêu diệt họ cho rồi, nếu như Môsê là Người Chúa chọn,
không đứng ra cầu khẩn với Người, để Người nguôi giận và đừng tiêu diệt họ. -
Ðáp.
Alleluia:
1 Sm 3, 9
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có
lời ban sự sống đời đời. - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 15, 21-28
"Này
bà, bà có lòng mạnh tin".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy, ra khỏi đó, Chúa Giêsu lui về miền Tyrô và Siđon, thì liền có một bà quê ở
Canaan từ xứ ấy đến mà kêu cùng Người rằng: "Lạy Ngài là con Vua Ðavít,
xin thương xót tôi: con gái tôi bị quỷ ám khốn cực lắm".
Nhưng
Người không đáp lại một lời nào. Các môn đệ đến gần Người mà rằng: "Xin Thầy
thương để bà ấy về đi, vì bà cứ theo chúng ta mà kêu mãi". Người trả lời:
"Thầy chỉ được sai đến cùng chiên lạc nhà Israel".
Nhưng
bà kia đến lạy Người mà nói: "Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi". Người đáp:
"Không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho chó". Bà ấy đáp lại:
"Vâng, lạy Ngài, vì chó con cũng được ăn những mảnh vụn từ bàn của chủ rơi
xuống".
Bấy
giờ, Chúa Giêsu trả lời cùng bà ấy rằng: "Này bà, bà có lòng mạnh tin. Bà
muốn sao thì được vậy". Và ngay lúc đó, con gái bà đã được lành.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Sống
Niềm Tin
Mahatma
Gandhi, người có công giành độc lập cho Ấn Ðộ bằng con đường bất bạo động, đã
có lần tuyên bố: "Tôi yêu mến Chúa Kitô, nhưng tôi không phục những người
Kitô hữu". Câu nói của con người đã từng lấy giáo lý của Chúa Kitô làm nền
tảng cho chủ trương bất bạo động đáng làm cho chúng ta suy nghĩ.
Giáo
lý của Chúa Kitô thì cao đẹp, nhưng nhiều Kitô hữu làm cho bao nhiêu người xa
lánh Giáo Hội, chỉ vì cuộc sống của họ đi ngược lại với những gì họ tuyên xưng.
Người ta thường nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần". Ðôi khi
chúng ta cảm thấy gần gũi với những người láng giềng hơn là với những người
thân thuộc. Trong liên hệ với Chúa Giêsu cũng thế, có biết bao người chưa từng
được nghe nói đến Chúa Giêsu, có biết bao người không mang danh hiệu Kitô,
nhưng lại gần gũi với Chúa Kitô và sống tinh thần Kitô hơn chính những người
Kitô hữu.
Trong
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đề cao lòng tin của người đàn bà xứ Canaan, tức là
một người ngoại giáo. Một trong những điều hẳn sẽ làm chúng ta ngỡ ngàng, đó là
trên Thiên đàng, chúng ta sẽ gặp gỡ những người chúng ta chưa từng quen biết,
ngay cả những người chưa một lần mang danh hiệu Kitô hay đặt chân đến nhà thờ.
Thời
Chúa Giêsu, có biết bao người ngoại giáo có lòng tin sâu sắc hơn cả những người
Do thái. Trước hết, tiên tri Isaia đã từng khiển trách lòng giả dối của người
Do thái: "Dân này thờ Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng họ thì xa Ta".
Thời Chúa Giêsu, có biết bao người bị loại ra khỏi xã hội, bị đặt bên lề Ðền thờ,
và có lẽ cũng không hề thuộc toàn bộ lề luật của Môsê, nhưng lại có lòng sám hối
và tin tưởng sâu xa hơn. Nói với những người chỉ giữ đạo một cách hình thức,
Chúa Giêsu đã cảnh cáo: "Không phải những ai nói: Lạy Chúa, lạy Chúa, là
được vào Nước Trời; nhưng là những kẻ thực thi ý Chúa".
Người
đàn bà Canaan có lẽ không hề biết đến lề luật Môsê, nhưng đã sống niềm tin của
mình một cách mãnh liệt. Lòng tin đó được thể hiện qua việc phó thác hoàn toàn
vào quyền năng của Chúa Giêsu. Trong tình thế hầu như tuyệt vọng, bà đã chạy đến
với Chúa Giêsu; sự van nài của bà cho thấy sự kiên nhẫn và lòng tin sắt đá của
bà. Sự khác biệt cơ bản giữa một người có niềm tin và một người không có niềm
tin, không hệ tại ở danh hiệu Kitô hay những thực hành đạo đức, mà chính là
lòng tin. Tin vào sự hiện diện quyền năng của Thiên Chúa trong cuộc sống, tin
vào tình yêu vô biên của Ngài, tin vào ý nghĩa của cuộc sống, tin vào tình người,
đó là sắc thái chủ yếu của người có niềm tin: chính trong niềm tin đó, con người
gặp gỡ Chúa Giêsu.
Trong
một hoàn cảnh mà cái nhìn của con người có thể cho là tuyệt vọng, người Kitô hữu
hơn bao giờ hết được mời gọi để nêu cao niềm tin của mình. Ðây là thời điểm để
họ chứng tỏ bản sắc đích thực của mình. Trong cuộc sống chỉ có nghi kỵ và hận
thù, họ được mời gọi để đốt lên ngọn đuốc của yêu thương. Trong một xã hội bị gậm
nhấm bởi chán nản tuyệt vọng, họ được mời gọi để mang lại niềm hy vọng. Chỉ khi
nào giữ đúng vai trò đó, người Kitô hữu mới thực sự xứng đáng với danh hiệu của
mình.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ
Tư Tuần 18 TN1,
Năm Lẻ
Bài
đọc:
Num 13:1-2, 25 -14:1, 26ª-29ª, 34-35; Mt 15:21-28.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải kiên trì vượt
qua gian khổ mới hy vọng được thành công.
Nhiều
người thích được thành công, thích ngồi mơ mộng để dệt đời mình bằng những
tương lai huy hoàng rực rỡ, được trở nên những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử
hay ngoài xã hội; nhưng khi giật mình tỉnh giấc và phải đương đầu với những hy
sinh gian khổ, những mơ ước bị tan biến như bọt biển bị sóng đánh tan tành. Họ
quên đi một thực tế là ai cũng phaỉ trải qua những hy sinh gian khổ trước khi đạt
được những kết quả tốt đẹp.
Các
Bài Đọc hôm nay đưa ra hai thái độ tương phản của nhân loại. Trong Bài Đọc I,
con cái Israel thích thú khi nghe các thám tử tường thuật chuyến đi xem xét
tình hình Đất Hứa miền Canaan; nhưng khi nghe đến binh lính to lớn và thành trì
kiên cố của họ thì họ hết mong Đất Hứa, vì họ sợ phải trả giá bằng gian khổ và
chết chóc. Họ bắt đầu toa rập nhau và gào thét điệp khúc "chúng tôi muốn
trở về Ai-cập," để kêu trách Thiên Chúa và ông Moses. Trong Phúc Âm, người
đàn bà xứ Canaan muốn xin Chúa Giêsu chữa lành cho con gái bị quỉ ám. Mặc dù bị
thử thách nặng nề bởi các môn đệ và bởi Chúa Giêsu, Bà nhất định vượt qua mọi
thử thách để kiên trì van xin cho tới khi được. Chúa Giêsu phải ngạc nhiên trước
cách biểu lộ niềm tin này, nên đã ban cho Bà điều Bà xin.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Cho tới bao giờ cái cộng đồng hư đốn này cứ tiếp tục lẩm bẩm kêu trách Ta?
1.1/
Lý do con cái Israel kêu trách Thiên Chúa: Hai mục đích Thiên Chúa muốn làm cho con cái Israel:
thứ nhất, Ngài muốn giải phóng con cái Israel khỏi làm nô lệ cho người Ai-cập;
thứ hai, Ngài muốn đưa họ vào Đất Hứa mà Ngài đã hứa với các tổ-phụ của họ.
Để
chuẩn bị tinh thần, Đức Chúa phán với ông Moses: "Ngươi hãy sai người đi
do thám đất Canaan, đất mà Ta sẽ ban cho con cái Israel. Các ngươi sẽ sai đi mỗi
chi tộc một người và tất cả phải là kỳ mục trong dân." Sau bốn mươi ngày
do thám đất, họ trở về và tường thuật những gì mắt thấy tai nghe cho ông Moses
và toàn thể dân chúng. Muốn hiểu chi tiết những gì họ tường thuật, xin đọc Sách
Dân Số, chương 13 và 14. Một cách tổng quát, con cái Israel mắt sáng rỡ khi
nghe đến vùng đất tràn đầy sữa và mật, những chùm nho phải hai người khiêng;
nhưng mắt họ tối sầm lại khi nghe đến binh lính to lớn và thành trì kiên cố. Nỗi
lo sợ phải hy sinh gian khổ và có thể phải chết thắng vượt ước mơ được định cư
trong Đất Hứa, nên toàn thể cộng đồng lớn tiếng kêu la, dân chúng khóc lóc cả
đêm ấy. Họ muốn trở về Ai-cập hay ở lại trong sa mạc để chết cách an toàn!
Nghe
những tiếng kêu la than khóc, Đức Chúa lại phán với ông Moses và ông Aaron:
"Cho
tới bao giờ cái cộng đồng hư đốn này cứ tiếp tục lẩm bẩm kêu trách Ta? Ta đã
nghe thấy toàn những lời cằn nhằn, đám con cái Israel này cứ lẩm bẩm chống
Ta."
1.2/
Hậu quả của việc than trách: Chúa truyền cho ông Moses và ông Aaron: "Ngươi hãy nói với
chúng: Ta thề - sấm của Đức Chúa - Ta sẽ xử với các ngươi như lời các ngươi kêu
thấu tai Ta. Trong sa mạc này, thây các ngươi sẽ ngã gục: trong các ngươi, tất
cả những người đã được kiểm tra đăng ký, từ hai mươi tuổi trở lên, mà đã cằn nhằn
chống Ta, Theo số ngày các ngươi đã đi do thám đất - bốn mươi ngày - mỗi ngày
tính là một năm, các ngươi sẽ phải gánh chịu tội ác của các ngươi bốn mươi năm,
và các ngươi sẽ biết Ta trừng phạt những kẻ bất tuân như thế nào.
Ta,
Đức Chúa, Ta đã phán; Ta quyết sẽ thi hành như thế cho toàn thể cộng đồng hư đốn
này đã cấu kết với nhau chống lại Ta. Trong sa mạc này chúng sẽ bị tiêu diệt và
sẽ chết hết."
Theo
những lời này, con cái Israel sẽ phải lãnh nhận những hậu quả như sau:
(1)
Họ phải sống lang thang trong sa mạc 40 năm, mặc dù từ Biển Đỏ, nơi họ xuất
hành khỏi Ai-cập chỉ mất khoảng ít ngày tới Đất Hứa. 40 ngày dọ thám trở thành
bản án 40 năm lưu đày trong sa mạc; và tất cả những thám tử phản động xúi giục
dân làm phản bị giết chết hết, ngoại trừ ông Caleb và ông Joshua, những người
không chống lại Thiên Chúa và Moses.
(2)
Thế hệ của họ (từ hai mươi tuổi trở lên) sẽ dần dần chết hết trong sa mạc theo
như lời họ than trách; mặc dù ông Moses đã hết lòng cầu xin Thiên Chúa tha thứ
cho họ.
(3)
Thế hệ con cháu của họ sẽ được vào hưởng Đất Hứa vì chưa chống lại Thiên Chúa.
2/
Phúc Âm:
"Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy."
2.1/
Thái độ kiên trì của người đàn bà Dân Ngoại: Trong cuộc đời hành đạo, Chúa
Giêsu rất ít ra khỏi lãnh thổ của Palestine. Trình thuật hôm nay là một ngoại lệ,
thánh Matthew tường thuật: "Ra khỏi đó, Đức Giêsu lui về miền Tyre và
Sidon, thì này có một người đàn bà Canaan, ở miền ấy đi ra, kêu lên rằng:
"Lạy Ngài là con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! Đứa con gái tôi bị quỷ
ám khổ sở lắm!"
Người
đàn bà Canaan này phải đương đầu với ít nhất 3 thử thách lớn như sau:
(1)
Nạn kỳ thị chủng tộc: Người Do-thái khinh thường những người Dân Ngoại, họ
không muốn có bất cứ liên hệ gì với Dân Ngoại cả. Bà phải can đảm lắm mới vượt
qua được bức tường kỳ thị chủng tộc này.
(2)
Các môn đệ coi Bà như một gánh nặng cần trút bỏ càng sớm càng tốt: Thấy Chúa
Giêsu không đáp lại một lời, các môn đệ thưa với Ngài: "Xin Thầy bảo Bà ấy
về đi, vì Bà ấy cứ theo sau chúng ta mà xin mãi!" Chúa Giêsu tỏ thái độ
cho các môn đệ và cho cả Bà: "Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc
của nhà Israel mà thôi."
(3)
So sánh Bà với chó: Đây có lẽ là một thử thách to lớn nhất về đức tin. Nhiều
nhà chú giải có khuynh hướng làm dịu lại bằng cách đề cập tới chó nhà hay chó
con; nhưng điều chính yếu là con người phải làm chứng cho đức tin cho dù bị xỉ
nhục. Hãy nghe lời Bà đối thoại với Chúa Giêsu:
-
Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng: "Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!"
-
Người đáp: "Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó
con."
-
Bà ấy nói: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh
vụn trên bàn chủ rơi xuống."
2.2/
Sự ngạc nhiên của Chúa Giêsu: Lời đối đáp của Bà nói lên một sự thật: mặc dù không được ăn
bánh dành cho con cái, nhưng "lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên
bàn chủ rơi xuống." Tuy Chúa Giêsu không trực tiếp rao giảng cho Dân Ngoại,
nhưng Ngài đang huấn luyện các môn đệ để làm việc đó. Trong Kế Hoạch Cứu Độ của
Thiên Chúa, Ngài muốn chọn dân Do-thái trước khi bành trướng ơn cứu độ đến tất
cả Dân Ngoại.
Vì
Bà biểu lộ đức tin cách vững chắc, nhiệt thành, và khôn ngoan; nên Đức Giêsu trả
lời Bà: "Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy."
Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta phải trải qua gian khổ trước khi đạt tới vinh quang Nước Trời. Nếu chúng
ta cùng chịu gian khổ với Đức Kitô, chúng ta sẽ cùng thống trị vinh quang với
Ngài.
-
Chúng ta phải nghe lời Đức Kitô để đi qua đường hẹp; vì đường rộng rãi thênh
thang chỉ dẫn tới diệt vong. Cuộc đời chúng ta có thể ví như cuộc đời con cái
Israel 40 năm trong sa mạc.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
05/08/15 THỨ TƯ ĐẦU
THÁNG TUẦN 18 TN
Cung hiến thánh đường Đức Ma-ri-a
Mt 15,21-28
Cung hiến thánh đường Đức Ma-ri-a
Mt 15,21-28
Suy niệm: Người
đàn bà xứ Ca-na-an này không bao giờ rời xa con mình, ngay cả khi đến cầu xin
với Đức Giê-su, thì người con bị quỷ ám ấy luôn ở trong trái tim bà. Tình mẹ ấy
thúc đẩy bà kiên trì lẽo đẽo đi theo van nài Đức Giê-su, đến nỗi các môn đệ của
Ngài phải bực mình. Tình mẹ tha thiết ấy thúc giục bà quỳ gối bái lạy ông Thầy
Giê-su, người ngoại quốc xa lạ. Tình mẹ mạnh mẽ ấy giúp bà tìm thấy “tia sáng”
sau lời từ chối phũ phàng của Ngài để rồi bám vào đó, đối đáp khôn ngoan với
Ngài, và nhờ vậy, được Ngài nhận lời. Rốt cuộc, tình mẹ kết hợp với niềm tin
vào Đức Giê-su đã đem lại ơn chữa lành, hạnh phúc cho con bà. Cũng vậy, con cái
chỉ có hạnh phúc đích thực khi được nuôi dưỡng, giáo dục với tình mẹ trần thế
và niềm tin thiên quốc.
Mời Bạn: “Tôi luôn ghi nhớ lời cầu
nguyện của mẹ tôi, những lời ấy luôn đi theo tôi, bám chặt lấy tôi cả cuộc đời” (Tổng thống A. Lincoln). Người mẹ Ki-tô hữu
thật sự thương con không chỉ quan tâm đến việc nuôi nấng, học hành văn hóa, mà
còn lưu tâm đến việc phát triển hài hòa tâm lý, tính cách, cũng như sự trưởng
thành của đức tin. Lời cầu nguyện của người mẹ mỗi tối trong giờ kinh gia đình
sẽ được con cái ghi nhớ, có những ảnh hưởng không ngờ.
Sống Lời Chúa: Là
cha mẹ, tôi xác tín cần quan tâm giáo dục đức tin cho con cái. Là con cái, tôi
vâng nghe lời dạy của cha mẹ để trở thành người tốt cho xã hội và Giáo Hội.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã cho con có mẹ có cha trong cuộc đời, sinh
thành dưỡng dục con. Xin cho con luôn ghi nhớ công ơn trời bể của cha mẹ và
luôn cầu xin cho các ngài. Amen.
Lòng tin của bà lớn thật
Đức Giêsu không cứng nhắc và bó hẹp trong sứ vụ
Cha giao. Người vẫn nghe tiếng kêu của con người và chấp nhận những ngoại lệ.
Ngoại lệ cũng nằm trong Ý Cha. Ý Cha vẫn mở ra mới mẻ từng ngày đòi ta...
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay kể lại
chuyện Đức Giêsu chữa bệnh từ xa,
tại Tia và Xiđon, vùng đất
của dân ngoại.
Nhưng chuyện chữa bệnh không
quan trọng lắm.
Chuyện quan trọng là lòng
tin của người phụ nữ Canaan.
Hẳn bà biết ít nhiều về Do
Thái giáo, khi gọi Đức Giêsu là Con Vua Đavít.
Con Vua Đavít là tước hiệu
người Do Thái dùng để chỉ Đấng Mêsia.
Bà tin Đức Giêsu có thể chữa
lành con gái của bà.
Người phụ nữ trực tiếp gặp
Đức Giêsu và ngỏ lời nài xin:
“Xin thương xót tôi… con gái
tôi bị quỷ hành hạ dữ lắm.”
Người mẹ đau vì con của mình
đau.
Bà kêu xin Đức Giêsu thương
mình, bằng cách chữa lành cho cô con gái.
Nhưng bà chỉ gặp sự thinh
lặng như thể Người không nghe thấy.
Dầu vậy bà vẫn không ngừng
đi sau và kêu to.
Tiếng kêu dai dẳng của bà
đuổi theo các môn đệ khiến họ bực bội.
Khi không chịu nổi được nữa,
họ mới chạy đến với Thầy Giêsu.
“Xin Thầy cho bà ấy đi đi,
vì bà ấy cứ kêu sau lưng chúng ta mãi.”
Có vẻ các môn đệ muốn Thầy
gặp bà và cho điều bà cần.
Cho đến nay vẫn chưa có cuộc
đối thoại giữa bà và Đức Giêsu.
Người phụ nữ vẫn là người
độc thoại.
Nhưng Đức Giêsu vẫn chưa
muốn nói chuyện với bà.
Người chỉ nói với các môn đệ
và xác định sứ vụ của mình:
“Thầy chỉ được sai đến với
những chiên lạc nhà Israel thôi.”
Đây là lời từ chối đầu tiên,
rõ ràng và dứt khoát.
Nó như đặt một dấu chấm hết
cho mọi hy vọng của người mẹ.
Đức Giêsu như muốn nói: Đừng
kêu la vô ích.
Chị không phải là chiên của
nhà Israel.
Dân ngoại lúc này không phải
là sứ vụ của tôi,
vì Cha tôi chưa sai tôi đến.
Lòng tin của người phụ nữ bị
thử thách đến tột độ.
Chắc bà bị cám dỗ
bỏ đi vì sự thinh lặng lạnh lùng,
và sự từ chối cương quyết
của Đức Giêsu.
Nhưng trái tim của một người
mẹ không cho phép bà làm thế.
Bà trở nên táo bạo hơn và
dám vượt lên trước để gặp Đức Giêsu.
Trong thái độ cung kính bái
lạy, bà tiếp tục nài xin:
“Lạy Ngài, xin giúp tôi” (c.
25);
khác với lúc nãy: “Lạy Ngài,
xin thương xót tôi” (c. 22).
Cả hai lời nài xin đều nhắm
đến người con, dù có vẻ bà chỉ xin cho bà.
Xin giúp tôi bằng cách giúp
con tôi khỏi móng vuốt quỷ dữ.
Hạnh phúc của người mẹ gắn
liền với hạnh phúc của con,
vì tình yêu nối
kết cả hai nên một.
Tuy vậy lời nài xin này của
trái tim người mẹ
dường như vẫn chưa đụng được
vào trái tim Thầy Giêsu.
Người đưa ra lời từ chối thứ
hai
quyết liệt hơn và có thể gây
tổn thương nghiêm trọng:
“Không nên lấy bánh dành cho
con mà ném cho chó.”
Con ở đây là dân Israel, là
người trong nhà, có quyền hành.
Dân ngoại đôi khi được ví
với chó nuôi trong nhà.
Hai bên không ở trên cùng
một mặt phẳng.
Câu nói này của Đức Giêsu
phản ánh cái nhìn của người Do Thái.
Họ tự hào về tính ưu việt
của mình
trong tư cách là Dân riêng
của Chúa.
Nói chung họ cho rằng chỉ họ
mới xứng đáng hưởng ơn cứu độ.
Người phụ nữ không phản đối
cái nhìn của Đức Giêsu
Bà không cảm thấy mình bị
xúc phạm và giận dữ bỏ đi.
Trái lại, bà đón nhận cái
nhìn ấy và tìm thấy một kẽ hở cho ơn Chúa:
“Thưa Ngài đúng thế.
Nhưng chó con cũng được ăn
các mảnh vụn rơi xuống từ bàn của chủ.”
Bà chấp nhận mình chỉ là chó
con nuôi trong nhà,
không phải là ông chủ đang
ngồi tại bàn ăn.
Bà tin rằng dù mình không đủ
tư cách
để ngồi dự bàn tiệc cánh
chung như những người Do Thái,
bà vẫn có thể được hưởng
chút vụn bánh từ bàn ăn rớt xuống.
Bà vẫn giữ niềm hy vọng ngay
khi bị từ chối thẳng thừng.
Chính lời từ chối của Đức
Giêsu lại mở ra niềm hy vọng.
Đức Giêsu bị ấn tượng bởi
lòng tin của bà.
Người kêu lên: “Này bà, lòng
tin của bà lớn thật.”
Đức Giêsu từng ngỡ ngàng
trước lòng tin của viên bách quản (Mt 8,10-11).
Giờ đây Người đối diện với
lòng tin của một người mẹ thương con.
Chính tình thương thêm sức
mạnh cho lòng tin,
khiến lòng tin trở nên kiên
trì, bất chấp thinh lặng và từ chối.
Lòng tin không mất hy vọng
ngay khi có vẻ chẳng còn gì để hy vọng.
Lòng tin mạnh mẽ và khiêm hạ
của người mẹ đã chinh phục Đức Giêsu,
và cuối cùng đã
chạm được vào trái tim của Người.
Đức Giêsu đã
để mình bị cuốn đi, ngỡ ngàng và ngây ngất…
Bây giờ Người mới
thực sự nói chuyện với bà: “Này bà…”
Người sẽ làm điều trước đây
Người không định làm.
Người sẽ đáp lại lòng tin
của bà, lòng ao ước của bà
chỉ bằng một lời nói từ xa
cho một cô bé chưa hề gặp mặt:
“Hãy xảy ra cho bà như bà
muốn”.
Cô bé đã được chữa lành kể
từ lúc đó.
Mẹ cô đã được thương xót và
trợ giúp.
Đức Giêsu không cứng nhắc và
bó hẹp trong sứ vụ Cha giao.
Người vẫn nghe tiếng kêu của
con người và chấp nhận những ngoại lệ.
Ngoại lệ cũng nằm trong Ý
Cha.
Ý Cha vẫn mở ra mới mẻ từng
ngày đòi ta phải tìm kiếm liên tục.
Ngoại lệ hôm nay sẽ mở đường
cho sứ vụ ngày mai:
“Các con hãy đi, hãy làm cho
mọi dân tộc thành môn đệ,”
để “nhiều người từ Đông sang
Tây sẽ đến và dự tiệc trong Nước Trời.”
Xã hội hôm nay không thiếu
những bà mẹ khổ vì con mình bị ám.
Ám vì đủ thứ
nghiện ngập do cuộc sống đem lại.
Các bà mẹ thấy mình bất lực,
chỉ biết hy vọng vào Chúa.
Nhiều khi có cảm tưởng Chúa
không nghe và lạnh lùng trước nỗi đau.
Hãy có lòng tin lớn của
người phụ nữ Dân ngoại,
tiếp tục tin, tiếp tục yêu,
tiếp tục hy vọng
và biết mình có thể chạm
được vào trái tim của Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho con đức tin lớn
hơn hạt cải,
để con làm bật rễ khỏi lòng
con
những ích kỷ và khép kín.
Xin cho con đức tin can đảm
để con chẳng sợ thiệt thòi
khi trao hiến,
chẳng sợ từ bỏ những gì con
cậy dựa xưa nay.
Xin cho con đức tin sáng suốt
để con thấy được thế giới
mà mắt phàm không thấy,
thấy được Đấng Vô hình,
nhưng rất gần gũi thân thương,
thấy được Đức Kitô nơi những người nghèo khổ.
Xin cho con đức tin liều lĩnh,
dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân,
dám tiến bước trong bóng đêm
chỉ vì mang trong tim một đốm lửa của Chúa,
dám lội ngược dòng với thế gian
và khước từ những mời mọc quyến rũ của nó.
Xin cho con đức tin vui tươi,
hạnh phúc vì biết những gì
đang chờ mình ở cuối đường,
sung sướng vì biết mình được yêu
ngay giữa những sa mù của cuộc sống.
Cuối cùng, xin cho con đức tin cứng cáp
qua những cọ xát đau thuong của phận người,
để dù bao thăng trầm dâu bể,
con cũng không để tàn lụi niềm tin
vào Thiên Chúa và vào con người.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Lời
Chúa Trong Gia Đình
Ngày
05-8
Ds
13,1-2.25-14, 1.26-29.34-35; Mt 15, 21-28
LỜI
SUY NIỆM: Trong Câu chuyện Chúa Giêsu chữa lành cho người con gái của một bà
người Ca-na-an. Kết thúc câu chuyện Chúa Giêsu đã khen bà: “Này bà, lòng tin của
bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được như vậy” Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.
(Mt 15,28).
Qua
câu chuyện, chúng ta biết được Chúa luôn dành mọi ân huệ một cách ưu tiên cho
con cái của Chúa. Có những điều chúng ta đang được hưởng mà chúng ta vô tình, cứ
cho đó là sự tự nhiên. Trong lúc đó người ngoài nhìn vào chúng ta, đó là những
đặc ân được ở trong sự quan tâm của Thiên Chúa. Họ thèm khát, họ ước muốn chỉ cần
những mãnh vụn của ân huệ đó, đã là hạnh phúc lắm rồi. Ước gì mỗi một người
trong chúng ta biết khiểm điểm mình lại với con mắt đức tin, để nhận ra ân huệ
Chúa đã ban cho, để tạ ơn và sống xứng đáng với những ân huệ đó.
Mạnh
Phương
Thứ
Tư 5-8
Lễ
Cung Hiến Ðền Ðức Bà Cả
Sau
khi được xây cất lần đầu tiên theo lệnh của Ðức Giáo Hoàng Liberius vào giữa thế
kỷ thứ tư, Ðền Liberius được Ðức Giáo Hoàng Sixtus III cho xây cất lại vào năm
431 một ít lâu sau khi Công Ðồng Êphêsô xác định danh xưng của Ðức Maria là Mẹ
Thiên Chúa. Sau khi được tái cung hiến cho Mẹ Thiên Chúa, Ðền Ðức Bà Cả là nhà
thờ lớn nhất thế giới để vinh danh Thiên Chúa qua Ðức Maria.
Tọa
lạc trên một trong bảy ngọn đồi ở Rôma, đền đã trải qua nhiều lần tu bổ mà vẫn
giữ được đặc tính của một vương cung thánh đường thời xa xưa. Bên trong vẫn
chia làm ba gian được ngăn cách bởi các cột lớn với đường nét trạm trổ thời
hoàng đế Constantine. Những tấm khảm từ thế kỷ thứ năm vẫn còn hiển hiện trên
các bức tường là chứng tích cho sự cổ kính của đền.
Ðền
Ðức Bà Cả là một trong bốn thánh đường ở Rôma nổi tiếng là các thánh đường
chính được xây cất để kính nhớ các trung tâm đầu tiên của Giáo Hội. Ðền Thánh
Gioan Latêranô tượng trưng cho ngai toà Thánh Phêrô, Toà Rôma; Ðền Thánh Phaolô
Ngoại Thành, Toà Alexandria, nghe nói do Thánh Máccô đứng đầu; Ðền Thánh Phêrô,
Tòa Constantinople; và Ðền Ðức Bà Cả, Tòa Antiôkia, là nơi người ta cho rằng Ðức
Maria sống ở đây lâu nhất.
Một
truyền thuyết có từ trước năm 1000, bây giờ không còn giá trị, đã khiến ngày lễ
này có một tên khác: Ðức Bà Sương Tuyết. Theo truyền thuyết, một vợ chồng quý tộc
người Rôma hứa dâng tặng tài sản kếch sù cho Ðức Maria. Ðể xác nhận điều ấy,
ngài làm phép lạ tuyết đổ giữa mùa hè, và bảo họ xây một đền thờ ở chỗ ấy. Vào
ngày 5 tháng Tám hàng năm, truyền thuyết này thường được cử hành bằng cách thả
hoa hồng trắng như tuyết rơi từ vòm đền thờ xuống đất.
Lời
Bàn
Cuộc
tranh luận thần học về bản tính của Ðức Kitô, vừa là Chúa vừa là người, đạt đến
cực điểm trong đầu thế kỷ thứ năm, thời Constantinople. Ðức Athanasius, giáo sĩ
thuộc quyền Giám Mục Nestorius, phản đối danh xưng Theotokos, "Mẹ Thiên
Chúa," ngài cả quyết rằng Ðức Trinh Nữ chỉ là mẹ của Ðức Giêsu về
phương diện nhân tính. Ðức Giám Mục Nestorius đồng ý và ra lệnh rằng, từ nay về
sau trong giáo phận của ngài, Ðức Maria được gọi là "Mẹ Ðức Kitô".
Dân chúng thành Constantinople chính thức nổi dậy phản đối sắc lệnh của đức
giám mục. Khi Công Ðồng Êphêsô bác bỏ quyết định của Ðức Nestorius, người tín hữu
đã tuốn ra đường phố, phấn khởi hô to, "Theotokos! Theotokos!"
Lời
Trích
"Ngay
từ thời tiên khởi, Ðức Trinh Nữ đã được vinh danh với tước hiệu Mẹ Thiên Chúa,
và các tín hữu đã cầu khẩn và ẩn náu dưới sự che chở của ngài trong lời cầu
nguyện khi họ gặp gian nan khốn khó. Vì vậy, sau Công Ðồng Êphêsô, Dân Chúa đã
gia tăng lòng sùng kính Ðức Maria cách lạ lùng, trong sự kính mến, trong sự cầu
khẩn và noi gương..." (Hiến Chế Tín Lý về Giáo Hội, 66).
05
Tháng Tám
Tha Nhân Không Là Hỏa
Ngục
Có
một chàng thanh niên khao khát trở thành một thánh nhân. Chàng xin vào một dòng
tu. Không mấy chốc, chàng khám phá ra tính tình nóng nảy của mình. Nhưng thay
vì tìm căn nguyên nơi mình, chàng quy trách cho những người xung quanh. Tha
nhân đã trở thành hỏa ngục đối với chàng.
Sau
cùng, không còn chịu nổi đời sống tập thể nữa, chàng nghĩ có thể tìm thấy sự
yên tĩnh trong sa mạc. Thế là chàng đã lên đường tìm đến một nơi hoang vu vắng
vẻ để cắm lều sống đời ẩn sĩ. Mà thật thế, chàng đã tìm lại được sự thanh thản
trong tâm hồn...
Tuy
nhiên, sự bình an trong cô quạnh ấy không kéo dài được. Ma quỷ đã kéo đến và
chúng đã gây xáo trộn trong căn lều xinh xắn của chàng. Không còn giữ được bình
tĩnh, chàng đã nổi tam bành và đạp đổ tất cả...
Sau
cơn giận dữ, trở lại trạng thái bình thường, chàng mới hồi tâm suy nghĩ: Tôi đã
bỏ lại tu viện các anh em của tôi, nhưng tôi lại mang chính tôi vào sa mạc. Không
phải anh em tôi là căn nguyên của đau khổ của tôi, nhưng tính tình của tôi mới
là đầu mối của mọi đổ vỡ...
Chúng
ta được sinh ra trong một gia đình, chúng ta được mời gọi để sống trong xã hội.
Tha nhân không phải là một trở ngại, nhưng chính là một trợ giúp để chúng ta
phát triển nhân cách và thành toàn.
Tất
cả mọi căn nguyên chính của thất bại và thành công đều nằm trong ta. Cuộc chiến
cam go nhất và liên lỉ nhất của chúng ta, chính là chiến đấu chống lại bản thân
chúng ta. Xã hội có thể thay đổi, cuộc sống có thể tốt đẹp hơn nếu chúng ta biết
cải thiện con người của chúng ta trước.
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét