09/08/2015
Chúa Nhật 19 Quanh
Năm Năm B
(phần I)
Bài
Ðọc I: 1 V 19, 4-8
"Nhờ
sức của nuôi ấy, ông mới đi tới núi của Thiên Chúa".
Trích
sách Các Vua quyển thứ nhất.
Trong
những ngày ấy, Êlia đi một ngày đàng vào trong hoang địa. Khi đến nơi kia, và
ngồi dưới gốc cây tùng, ông xin được chết mà rằng: "Lạy Chúa, đã đủ rồi,
xin cất mạng sống con đi: vì con chẳng hơn gì các tổ phụ con". Rồi ông nằm
ngủ dưới bóng cây tùng. Và đây Thiên Thần Chúa đánh thức ông và bảo rằng:
"Hãy chỗi dậy mà ăn". Ông nhìn thấy gần đầu ông có chiếc bánh lùi và
một bình nước: ông ăn uống, rồi ngủ lại. Thiên Thần Chúa trở lại đánh thức ông
lần thứ hai và bảo: "Hãy chỗi dậy mà ăn: vì đường ngươi phải đi còn
xa". Ông liền chỗi dậy ăn uống, và nhờ sức của nuôi ấy, ông đi bốn mươi
ngày bốn mươi đêm mới tới Horeb, núi của Thiên Chúa.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 33, 2-3. 4-5. 6-7. 8-9
Ðáp: Các bạn hãy nếm
thử và hãy nhìn coi, cho biết Chúa thiện hảo nhường bao (c. 9a).
Xướng:
1) Tôi chúc tụng Chúa trong mọi lúc, miệng tôi hằng liên lỉ ngợi khen Người.
Trong Chúa linh hồn tôi hãnh diện, bạn nghèo hãy nghe và hãy mừng vui. - Ðáp.
2)
Các bạn hãy cùng tôi ca ngợi Chúa, cùng nhau ta hãy tán tạ danh Người. Tôi cầu
khẩn Chúa, Chúa đã nhậm lời, và Người đã cứu tôi khỏi điều lo sợ. - Ðáp.
3)
Hãy nhìn về Chúa để các bạn vui tươi, và các bạn khỏi hổ ngươi bẽ mặt. Kìa người
đau khổ cầu cứu và Chúa đã nghe, và Người đã cứu họ khỏi mọi điều tai nạn. -
Ðáp.
4)
Thiên Thần Chúa hạ trại đồn binh chung quanh những người sợ Chúa, và bênh chữa
họ. Các bạn hãy nếm thử và hãy nhìn coi, cho biết Chúa thiện hảo nhường bao;
phúc đức ai tìm nương tựa ở nơi Người. - Ðáp.
Bài
Ðọc II: Ep 4, 30 - 5, 2
"Anh
em hãy sống trong tình thương, như Ðức Kitô đã sống".
Trích
thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.
Anh
em thân mến, anh em chớ làm phiền hà Thánh Thần của Thiên Chúa, vì trong Người,
anh em được ghi ấn tín để chờ đợi ngày cứu chuộc đến. Anh em hãy loại ra khỏi
anh em mọi thứ gay gắt, tức giận, nóng nảy, dức lác, chửi rủa, cùng mọi thứ độc
ác. Anh em hãy ăn ở hiền hậu với nhau, hãy thương xót và tha thứ cho nhau, như
Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Ðức Kitô. Vậy anh em hãy bắt chước Thiên
Chúa, như con cái rất yêu dấu của Người: hãy sống trong tình thương, như Ðức
Kitô đã yêu thương chúng ta và phó Mình làm của dâng và lễ tế thơm tho ngọt
ngào dâng lên Thiên Chúa vì chúng ta.
Ðó
là lời Chúa.
Alleluia:
Ga 15, 15b
Alleluia,
alleluia! - Chúa phán: "Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy
đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết". - Alleluia.
Phúc
Âm: Ga 6, 41-52
"Ta
là bánh hằng sống bởi trời mà xuống".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
ấy, những người Do-thái kêu trách Chúa Giêsu, vì Người đã phán rằng: "Ta
là bánh hằng sống bởi trời mà xuống". Họ nói: "Chớ thì ông này chẳng
phải là Giêsu, con ông Giuse sao? Chúng ta đều biết rõ cha mẹ của ông. Vậy làm
sao ông lại nói: 'Ta bởi trời mà xuống'".
Chúa
Giêsu trả lời cùng họ rằng: "Các ngươi chớ thì thầm với nhau. Không ai đến
được với Ta nếu Cha, là Ðấng sai Ta, không lôi kéo kẻ ấy, và Ta, Ta sẽ cho họ sống
lại trong ngày sau hết. Trong sách các tiên tri có chép rằng: 'Mọi người sẽ được
Thiên Chúa dạy bảo'. Ai nghe lời giáo hoá của Cha, thì đến với Ta. Không một ai
đã xem thấy Cha, trừ Ðấng bởi Thiên Chúa mà ra, Ðấng ấy đã thấy Cha. Thật, Ta bảo
thật các ngươi: Ai tin vào Ta thì có sự sống đời đời.
"Ta
là bánh ban sự sống. Cha ông các ngươi đã ăn manna trong sa mạc và đã chết. Ðây
là bánh bởi trời xuống, để ai ăn bánh này thì khỏi chết. Ta là bánh hằng sống từ
trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt
Ta, để cho thế gian được sống".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Bánh
Hằng Sống
Câu
truyện Êlia đi trong sa mạc, lời Ðức Yêsu tuyên bố về bánh ban sự sống, huấn từ
của Phaolô về nếp sống hòa hợp, tất cả đều đã quen thuộc đối với chúng ta. Và
chúng ta có thể coi chủ đề của ba bài Kinh Thánh hôm nay là Thánh Thể. Việc
Êlia được nuôi ăn nơi hoang địa sẽ báo trước việc Ðức Yêsu hiến thân làm lương
thực nuôi dưỡng các linh hồn khiến họ đã cùng ăn một bánh thì cũng phải biết sống
hiệp nhất với nhau. Cho rằng ý chính của Lời Chúa hôm nay là như vậy, chúng ta
vẫn còn cần đọc lại các bản Thánh Kinh để nhận ra sự phong phú của việc huấn
giáo trong Hội Thánh.
1.
Lương Thực Ði Ðường
Trở
lại bài sách Các Vua, chúng ta dễ nhận ra Êlia là biểu tượng của mỗi người
chúng ta đang hành trình trần gian. Cũng như ông, có lẽ chúng ta có những lần
thành công và phấn khởi trong cuộc đời. Nhưng như bông hoa sớm nở tối tàn, những
thành công phấn khởi ấy ít khi kéo dài. Chúng ta chưa kịp vui hưởng, đã gặp
ngay những khó khăn thất bại và chán chường cô đơn. Những lúc này, ước gì chúng
ta biết đọc lại câu chuyện Êlia.
Ông
là một tiên tri vĩ đại. Chiến thắng của ông ở trên núi Camêlô rất ngoạn mục. Một
mình ông đã đương đầu hiển hách được với 450 tiên tri Baal được triều đình và
dân chúng ủng hộ. Mặc cho họ kêu cầu cả ngày, lễ vật nằm trên bàn thờ tà giáo
trở nên ươn thối dần. Lúc ấy, chỉ một lời nguyện của Êlia, lửa trời đã xuống đốt
lễ vật ông dâng, làm chứng đạo của ông là chính giáo.
Nhưng
Êlia chưa kịp vui hưởng thành quả thì đã phải tất tưởi ra đi, hướng thẳng về sa
mạc để tránh sự trả thù ghê gớm của hoàng hậu Yêzabel, người đỡ đầu tà giáo
trong nước. Êlia đi mãi cho đến khi mệt mỏi chân chùn. Gặp được một bóng cây ở
giữa sa mạc hoang vu, ông nằm vật xuống, chán nản ê chề. Sống làm gì nữa, ông
nghĩ vậy? Và ông xin Chúa cất lấy linh hồn ông, để ông chết đi cho rồi, giống
như các tổ phụ ngày trước cũng đã chết nơi sa mạc này (Ds 14,22-23) và không được
vào Hứa Ðịa. Có lẽ ông đã nhớ tới trường hợp của Môsê nhiều hơn cả. Ít nhất tác
giả bài sách hôm nay đã muốn so sánh ông với vị tiên tri đã lãnh đạo dân ra khỏi
Aicập.
Quả
vậy Êlia đang làm lại cuộc hành trình của Môsê. Ông này lớn lên ở trong đền vua
Aicập. Một ngày kia xuất du vãng cảnh, Môsê gặp một tên Aicập hành hạ một người
Dothái. Ông nhảy xổ vào, hạ sát tên Aicập trước sự ngưỡng mộ hào hứng của giới
đồng bào với ông. Chưa kịp hưởng hết âm vang của hành vi nghĩa hiệp hào hùng,
hôm sau Môsê đã phải tất tưởi bỏ trốn vào sa mạc kẻo bị luật pháp Aicập trị tội.
Nhưng lần này, Môsê gặp hên hơn Êlia hôm nay. Ông đã được Chúa hướng dẫn tới
núi Horeb và được Người mạc khải Danh Thánh ở đó, cũng như được lãnh nhận sứ mạng
đi cứu dân. Từ ngày ấy Horeb đã trở thành chốn hành hương. Và Êlia hôm nay đang
hướng về núi thánh này.
Nhưng
Êlia không còn sức mạnh như Môsê khi lên núi Horeb. Thất vọng, chán nản, mệt nhọc,
ông tự ví mình như Môsê không phải như hồi Môsê vừa hạ sát tên Aicập, nhưng như
khi Môsê đưa dân đi trong hoang địa. Ngoài những mệt nhọc do cảnh cát nóng, thiếu
ăn, thiếu uống gây cho thân thể, hằng ngày Môsê còn rũ rượi, nặng nề, ngao ngán
vì bao lời kêu trách, xỏ xiên, chọc tức của dân. Êlia nghĩ đến Môsê ở giai đoạn
này. Và ông muốn được an nghỉ như Môsê nơi sa mạc. Ông muốn lịch sử xưa lập lại
y hệt. Ông muốn đầu hàng trước tử thần. Ông là biểu tượng của con người muốn
xuôi tay trước thất bại và thất vọng.
Nhưng
Thiên Chúa không dựng nên con người để chết, mà là để sống. Người cứu sống họ
khỏi miệng tử thần. Ðó là mạc khải quý hóa của Lời Chúa hôm nay.
Thật
vậy, đã có một thần sứ đến lay Êlia dậy: "Ăn đi để còn lên đường". Cựu
Ước dùng danh từ thần sứ vì không dám dùng đích danh Thiên Chúa, chứ thật ra
chính Người đến ban lương thực đi đường cho con người mệt mỏi. Êlia ăn rồi lại
ngủ, vì đã quá mệt. Nhưng Chúa lại đánh thức ông, giục ông ăn thêm. Và nhờ thức
ăn bồi dưỡng này, Êlia đã đi trọn 40 đêm ngày và tới Núi Thánh của Thiên Chúa.
Tác
giả Kinh Thánh dùng con số 40 để ám chỉ cuộc hành trình của Dân Chúa nơi sa mạc
từ khi ra khỏi Aicập tới ngày vào Hứa địa là 40 năm. Nó đã trở thành biểu tượng
của thời gian con người hành trình ở trần gian này. Và đối với chúng ta, nó nói
lên thời gian sống ơn gọi làm con cái Chúa ở trần gian, từ ngày rửa tội tới khi
về thiên đàng.
Và
như vậy lương thực Êlia đã nhận được cũng trở thành biểu tượng cho của ăn đi đường
cho chúng ta trong suốt cuộc hành trình trần gian. Ðó là ý tưởng mà phụng vụ
hôm nay muốn cho chúng ta nhớ về câu truyện Êlia, để đi vào bài Tin Mừng. Chúng
ta ghi nhớ nhưng không quên cuộc hành trình của Êlia có rất nhiều ý nghĩa đối với
chúng ta. Ông là hiện thân của mỗi người. Các thế hệ Kitô hữu đã sớm coi ông
như võ sĩ vô địch về đức tin. Và các khuynh hướng tu trì nhìn ông như vị tiền
phong của mọi phong trào muốn từ bỏ nếp sống trần tục để đi vào trong thinh lặng
và nội tâm, tìm kiếm Thiên Chúa vô hình. Ðó là con đường cam go, nhưng trên con
đường ấy chắc chắn sẽ gặp thần lương đi đường cho những ai có thiện chí.
2.
Bánh Ban Sự Sống
Ðây
không còn phải là một ước nguyện kể từ ngày Ðức Yêsu giảng trong hội đường ở
Capharnaum. Người đã đem thần lương từ trời xuống cho loài người đang hành
trình trần gian. Lạ lùng hơn nữa, thần lương ấy lại là chính Người.
Tính
cách lạ lùng này làm cho người Dothái thắc mắc. Hơn thế nữa, họ khó chịu và trở
nên gay gắt, thù địch. Ðể diễn tả mối bất bình càng ngày càng lớn lên ở trong
lòng họ, tác giả Yoan không gọi họ là quần chúng hay lũ đông như từ trước tới
giờ nữa. Người gọi thẳng tên họ là "người Dothái". Và trong tác phẩm
của người, danh từ này ám chỉ những người Dothái chống đối Ðức Yêsu và sẽ giết
Người.
Vậy,
người Dothái bực mình khi nghe Ðức Yêsu tuyên bố Người là bánh từ trời xuống. Họ
chưa thèm để ý quan niệm Người là bánh, vì nó trừu tượng khó hiểu quá đối với họ.
Họ chỉ cần bắt bẻ ngay tư tưởng "từ trời xuống". Họ thì thầm bảo
nhau: Ông ta là con của ông Yuse và bà Maria mà lại nói mình từ trời xuống! Ðức
Yêsu nghe biết giọng chống đối hằn học. Người lại như nhìn thấy đoàn người
Dothái ngày xưa khi ở sa mạc với Môsê... Và lòng Người cũng đau đớn thấm thía
như nhà tiên tri này và cũng như Êlia trong bài sách Các Vua hôm nay. Cảm giác
bị phản đối và công kích bị khước từ và phủ nhận sứ mạng trào lên trong môi miệng
Người.
Người
bảo họ: "Thôi đừng thầm thì làm chi! Ta biết rồi, chỉ những ai được Chúa
Cha kéo lại mới đến được với Ta là phái viên của Người... Những kẻ ấy sẽ được
Ta cho sống lại trong ngày sau hết". Có lẽ Người đã nghĩ, trước hết tới
Môsê, Êlia và những người như các tiên tri này. Họ là những người đã chết trong
niềm tin ở sứ mệnh đã được Thiên Chúa sai phái. Ðức Yêsu sẽ làm cho họ sống lại.
Nhưng Người cũng đã nghĩ tới những thế hệ đến sau. Ðó là những người sẽ được
Thiên Chúa dạy dỗ như lời các tiên tri đã hứa (Is 54,13; Yr 31,33-34), tức là
những kẻ sẽ nghe và sẽ đón nhận lời của Người như của Ðấng từ Chúa Cha mà đến
và nói những gì đã thấy nơi Chúa Cha. Nghĩa là họ sẽ đón nhận Người như sứ giả
của Chúa Cha; họ sẽ tin Người từ trời mà xuống; họ sẽ tin bản tính Thiên Chúa ở
nơi Người. Và như vậy họ sẽ được sống đời đời. Và chính đức tin sẽ là lương thực
đi đường của họ. Và bánh bởi trời ban sự sống trước hết chính là Lời Thiên
Chúa. Lời Thiên Chúa nhập thể, cũng là chính Ðức Yêsu Kitô là Ngôi Lời đã làm
người.
Không
dừng lại ở đây, Ðức Yêsu còn đi xa hơn nữa. Người Dothái đã lấy óc thực tế ra để
tranh luận với Người, thì Người sẽ thách thức óc thực tế của họ. Người bảo họ:
cha ông các ngươi đã ăn Manna trong sa mạc nhưng đã chết. Còn ai ăn bánh bởi trời
sẽ không chết. Và bánh bởi trời xuống chính là Ta... Và bánh Ta sẽ ban là Thịt
Ta sẽ được ban cho nhân loại được sống.
Không
thể có thách thức nào lớn hơn, vì cũng không thể có mạc khải và giáo lý nào khó
chấp nhận rằng: người ta có thể công nhận Ðức Yêsu đã từ trời xuống. Người mang
lời ban sự sống đến; kẻ giữ lời ấy có thể được sống đời đời. Nhưng tin Người sẽ
ban thịt máu mình để nuôi sống con người cho đến sự sống vĩnh cửu thì thật khó
quá. Ngay ngày nay đã thấy Người ban sự sống mình làm hy tế cứu độ trong mầu
nhiệm thánh giá, nhiều người vẫn còn khó tin ở mầu nhiệm Thánh Thể ban sự sống
vĩnh cửu. Nhưng chính sự khó tin này khiến người ta phải tự hỏi về niềm tin trước...
Có thật người ta đã tin đúng mức Ðức Yêsu là Lời ban sự sống chưa? Hay họ mới
chỉ tin Người như một tiên tri mang lời nuôi sống của Thiên Chúa đến cho loài
người? Không, Người không phải là tiên tri được Chúa Cha sai đến theo kiểu đó.
Người là Ngôi Lời, là chính Ngôi-Lời-Thiên-Chúa nhập thể. Người là Manna đích
thực ban sự sống đời đời. Manna ấy trước hết là Lời của Người, là chính Người với
tư cách là Ngôi-Lời-Nhập-Thể. Ai tin và nhận lấy Người như vậy là ăn Manna đi
đường trần gian dẫn đến Hứa Ðịa thực là Thiên Ðàng. Nhưng ai đã tin như vậy và
đồng hóa với Người như lương thực nuôi sống sẽ có khả năng đón nhận lời mạc khải
cuối cùng về Người rằng: Bánh Ta sẽ ban chính là Thịt Ta được ban để thế gian
có sự sống. Vì khi người ta đã tin Ðức Yêsu là Thiên Chúa thì không lẽ nào họ
có thể từ chối tin một lời Người khẳng định rõ ràng như vậy.
Do
đó mấu chốt của vấn đề là lòng tin, là thái độ có muốn được Thiên Chúa dạy dỗ
và có sẵn sàng chấp nhận mọi lời của Người hay không? Sự khác biệt giữa những
người như Môsê và Êlia một bên, còn bên kia là những người Dothái luôn luôn có
thái độ thì thầm, chống đối, bất vâng phục, là ở niềm tin vào Lời Chúa. Không
phải là niềm tin chọn lọc lời này ý kia, vì làm như vậy là đặt mình và sự khôn
ngoan của mình lên trên cả ý của Thiên Chúa; nhưng là niềm tin tận hiến trọn vẹn
để được chính Chúa ban sự khôn ngoan và sự sống của Người cho thân phận và đời
sống bé bỏng yếu đuối của mình.
Chúng
ta lựa chọn thái độ của Môsê và Êlia hay thái độ của người Dothái?
3.
Nếp Sống An Bình
Dĩ
nhiên chúng ta muốn được như các vị tiên tri là những con người đích thực của
Chúa. Thế thì chúng ta đừng thì thầm, càm ràm như người Dothái thời Môsê và thời
Ðức Yêsu. Ðó chính là điều thánh Phaolô hôm nay khuyên chúng ta ở đầu bài thư của
ngài: "Anh em đừng gây phiền muộn cho Thánh Thần của Thiên Chúa (là) ấn
tín anh em được niêm đợi ngày cứu độ".
Ngày
xưa dân Dothái gây phiền muộn cho Chúa. Rồi họ đã gây phiền muộn cho Ðức Yêsu
là Thiên Chúa nhập thể. Bây giờ chúng ta có thể gây phiền muộn cho Thánh Thần
là ấn tín của Thiên Chúa niêm ở nơi chúng ta. Có thể nói được rằng ngày xưa Lều
Giao ước là sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa dân; và họ đã ăn ở bất tín đến nỗi
Người đã lấy hình khói, mây bay ra khỏi Ðền thờ; rồi sự hiện diện của Ðức Yêsu
đã nói lên Thiên Chúa ở cùng loài người (Emmanuel) và họ đã đem Người ra khỏi
Thành để đóng đinh. Ngày nay việc ơn Thánh Thần tuôn đổ trong ngày Người hiện
xuống và khi chúng ta nhập đạo là bằng chứng Thiên Chúa đến lưu lại nơi chúng
ta. Và chúng ta có thể làm phiền muộn Người. Thánh Phaolô bảo chúng ta đừng làm
như vậy. Và người chỉ bảo những việc phải tránh để điều ấy khỏi xảy ra.
Bài
thư hôm nay nói đến toàn những hành vi gây hấn, bất bình, khó chịu với anh em.
Tại sao muốn đừng làm phiền muộn Chúa Thánh Thần chúng ta lại phải tránh những
thái độ bất hòa với anh em? Không khó hiểu lắm đâu. Ở cuối bài thư, thánh
Phaolô đã muốn giải thích. Chúng ta được ơn Thánh Thần khi "Ðức Kitô đã
yêu mến ta và đã phó nộp mình vì ta, làm lễ vật hy sinh, hinh hương dâng lên
Thiên Chúa" để ban cho chúng ta ơn tha thứ, ơn giải hòa, ơn bình an, mà ơn
Thánh Thần là bảo chứng. Người là ấn tín niêm trên các kẻ đã được chọn để họ trở
thành con cái của bình an, của tha thứ, chứ không còn để họ trở thành con cái của
lôi đình và thù nghịch nữa. Như vậy nếp sống hòa hợp, hòa giải là lẽ tự nhiên
trong cuộc đời của họ. Và ngược lại, mọi lời nói việc làm và thái độ bất bình
khó chịu xung khắc với anh em sẽ phá ấn tín bình an trên họ; và như thế họ làm
phiền muộn Thánh Thần. Nói một cách dễ hiểu hơn, Thiên Chúa chỉ lưu lại nơi những
tâm hồn được tha thứ. Vậy khi ai không có nếp sống tha thứ, họ chứng tỏ không
còn giữ Chúa lưu lại trong mình. Họ đa làm phiền muộn Người đến nỗi Người đã phải
bỏ đi.
Chúng
ta có dễ tin những lời trên này không? Hay chúng ta vẫn còn nhiều khuynh hướng
thì thầm, chống đối như Israel ngày trước? Chắc chắn chúng ta tin vững vàng thịt
máu Chúa là lương thực ban sự sống đời đời. Nhưng chúng ta có tin mọi lời từ miệng
Chúa phán ra cũng là bánh hằng sống không? Nếu tin thì chúng ta đã phải giữ tất
cả. Thế nhưng dường như chúng ta không sẵn sàng thi hành mọi lời Chúa truyền dạy
như sẵn sàng chịu lấy Thịt Máu Chúa. Có lẽ vì vậy mà chúng ta ít tiến bộ về mặt
đạo đức bởi vì như trên đã nói, khi người ta chưa tin và nhận lấy Lời Chúa như
bánh hằng sống, thì người ta cũng khó tin và nhận lấy đúng Mình Máu Thánh Chúa.
Khi ấy người ta sẽ chịu lễ với ít lòng tin và lòng mến. Người ta có thể làm phiền
muộn Chúa hơn là làm đẹp lòng Người.
Ước
gì chúng ta luôn tin vào Lời Chúa như Êlia và Môsê để khi rước lễ chúng ta cảm
thấy được bổ dưỡng thật sự như hai ông khi nhận được Manna và lương thực đi đường.
Và phải hơn hai ông nữa, vì Manna và lương thực đi đường đích thực chính là Thịt
Máu Chúa ban cho thế gian được sống và ban cho chúng ta được sống an bình ở thế
gian để hành trình về Nước Trời.
(Trích
dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của
Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Chủ
Nhật 19 Thường Niên,
Năm B
Bài
đọc:
I Kgs 19:4-8; Eph 4:30-5:2; Jn 6:41-51.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bánh mang lại sự sống thần linh cho con người.
Đời sống con người
có ít nhất hai chiều kích: thể lý và tinh thần. Khi thân xác mệt mỏi và đói khát,
con người không còn sức lực để làm việc; vì thế họ cần ăn uống và nghỉ ngơi để
lấy sức. Khi tinh thần chán nản đến độ tuyệt vọng, con người mất hết ý chí và
nghị lực để sống, họ chỉ muốn chết. Làm sao con người có thể phục hồi tinh thần
để tiếp tục bước tới?
Các Bài Đọc hôm nay chú trọng đặc biệt tới lương thực thần linh, những gì có thể
giúp con người sống dồi dào và sống muôn đời. Trong Bài Đọc I, tiên-tri Elijah
cảm thấy chán nản đến tuyệt vọng; vì sau khi đã cố gắng rao giảng và làm nhiều
phép lạ; vua quan và con cái Israel vẫn quay lưng lại vẫn sự thật, lại còn nghe
lời hoàng hậu Jezebel để lấy mạng sống của ông. Thiên Chúa sai thiên thần mang
bánh và nước tới để giúp ông phục hồi nghị lực. Sau khi dùng lương thực hai lần,
ông chỗi dậy và đi bộ một mạch 40 ngày đêm tới núi Horeb, để gặp gỡ Thiên Chúa.
Trong Bài Đọc II, thánh Phaolô khuyên nhủ các tín hữu Ephesô hãy loại trừ lối sống
theo xác thịt, và mở lòng lãnh nhận lối sống theo Thánh Thần, mà Đức Kitô đã
xin Chúa Cha gởi tới tâm hồn các tín hữu. Trong Phúc Âm, khi Chúa Giêsu tuyên bố
Ngài là bánh từ trời xuống để đem lại sự sống trường sinh cho nhân loại; người
Do-thái xầm xì chống đối, vì họ không hiểu làm sao Chúa Giêsu có thể xuống từ
trời và lấy thịt của Ngài cho họ ăn được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Nhờ lương thực ấy bổ dưỡng, ông đi suốt bốn mươi ngày đêm tới núi Horeb.
1.1/
Nỗi chán nản và thất vọng của tiên-tri Elijah vì con người mù quáng trước sự thật:
Giống như tất cả
các tiên tri khác, tiên-tri Elijah phải nói những gì Thiên Chúa truyền và phải
làm chứng cho sự thật; nhưng con người chẳng những không nhận ra và tin vào sự
thật, họ còn tìm giết hại mạng sống của Elijah. Trong chương 18 trước trình thuật
hôm nay, Elijah đã chứng minh cho vua Ahab và toàn thể con cái Israel biết đâu
là Thiên Chúa thật, qua việc thử thách hy lễ trên núi Carmel. Thiên Chúa đã nhận
lời cầu xin của ông qua việc gởi lửa từ trời xuống thiêu rụi của lễ. Nhân cơ hội
này, tiên-tri Elijah đã ra lệnh bắt trói và tàn sát một lúc 450 ngôn-sứ của
Baal.
Nhưng Ahab là một ông vua hèn nhát: nhà vua đã không chấp nhận sự thật, lại còn
kể cho hoàng hậu Jezebel nghe mọi chuyện ông Elijah đã làm và tất cả sự việc
ông dùng gươm hạ sát hết các ngôn-sứ. Bà Jezebel liền sai sứ giả đến nói với
ông Elijah rằng: "Xin các thần minh làm cho ta thế này, và còn hơn thế nữa,
nếu giờ này sáng mai ta không biến mạng ngươi ra như mạng một trong các người ấy"
(I Kgs 19:2).
Vì thế, tiên-tri Elijah phải trốn đi để bảo toàn mạng sống. Tiên-tri đi một
ngày đường trong sa mạc. Ông đến ngồi dưới gốc một cây kim tước. Ông xin cho được
chết và nói: "Lạy Đức Chúa, đủ rồi! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi,
vì con chẳng hơn gì cha ông của con."
1.2/
Bánh của thiên thần làm cho Elijah lấy lại sức sống: Rồi ông nằm dưới
cây kim tước đó và thiếp đi. Nhưng này có một thiên sứ đụng vào người ông và
nói: "Dậy mà ăn!" Ông đưa mắt nhìn thì thấy ở phía đầu ông có một chiếc
bánh nướng trên những hòn đá nung và một hũ nước. Ông ăn bánh, uống nước, rồi lại
nằm xuống. Thiên sứ của Đức Chúa trở lại lần nữa, đụng vào người ông và nói:
"Dậy mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa."
Đây là bánh từ tay các thiên thần chuẩn bị cho tiên-tri Elijah. Chỉ có lương thực
này mới có thể giúp cho tiên-tri Elijah hồi phục cả về thể xác lẫn tinh thần, để
ông lên đường đi bộ suốt 40 ngày đêm tới Horeb, là núi của Thiên Chúa. Lương thực
của trái đất không thể làm được điều này. Bánh mà tiên-tri Elijah ăn là hình
bóng của bí-tích Thánh Thể mà Chúa Giêsu đề cập tới trong Tin Mừng Gioan bên dưới.
2/
Bài đọc II:
Anh em chớ làm phiền lòng Thánh Thần của Thiên Chúa.
Để hiểu những lợi ích do Bí-tích Thánh Thể mang lại, chúng ta cần phân biệt hai
lối sống mà thánh Phaolô muốn các tín hữu Ephesô thấu hiểu.
2.1/
Lối sống theo xác thịt: là
lối sống ngược lại với những gì Chúa Thánh Thần hướng dẫn. Thánh Phaolô khuyên
nhủ: "Anh em chớ làm phiền lòng Thánh Thần của Thiên Chúa, vì chính Người
là dấu ấn ghi trên anh em, để chờ ngày cứu chuộc. Đừng bao giờ chua cay gắt gỏng,
nóng nảy giận hờn, hay la lối thoá mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian
ác." Nhìn chung, đây là bốn phản ứng thường thấy khi con người phải đương
đầu với những đối tượng làm điều họ không thích hay gây thiệt hại cho họ. Tùy
theo sự liên hệ và vị thế của đối tượng, con người sẽ chọn một hay nhiều cách
thức để đối xử cho thỏa mãn tính nóng giận.
2.2/
Lối sống theo Thánh Thần: Ngược lại với lối sống theo xác thịt, thánh Phaolô khuyên:
+ Phải đối xử tử tế với nhau: Người tín hữu không sống ích kỷ để chỉ biết lo
cho mình, nhưng luôn quan tâm đến nhu cầu của người khác.
+ Phải có lòng thương xót và biết tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ
cho anh em trong Đức Kitô. Đây là một phần của Kinh Lạy Cha và cũng là một điều
Chúa Giêsu đòi hỏi để trở nên trọn lành như Cha trên trời trong chương 5 của
Tin Mừng Matthew.
+ Hãy bắt chước Thiên Chúa, vì anh em là con cái được Người yêu thương: Tục ngữ
Việt-nam khuyến khích việc con bắt chước để trở nên giống cha: "Con nhà
tông, chẳng giống lông cũng giống cánh." Bắt chước Thiên Chúa là tiêu chuẩn
cao nhất trong cuộc đời một người có thể học được. Clement của Alexandria nói
cách mạnh bạo hơn: một tín hữu thực sự là một người khôn ngoan đang tập luyện để
thành Chúa.
+ Hãy sống trong tình bác ái: như Đức Kitô đã yêu thương chúng ta, và vì chúng
ta, đã tự nộp mình làm hiến lễ, làm hy lễ dâng lên Thiên Chúa tựa hương thơm
ngào ngạt. Hai điều chúng ta cần học nơi Đức Kitô: (1) luôn vâng lời Thiên Chúa
trong mọi sự; và (2) luôn yêu thương mọi người. Không có một của lễ nào đẹp
lòng Thiên Chúa hơn hy lễ của Đức Kitô vì bao gồm cả hai yếu tố này.
3/
Phúc Âm:
Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời.
3.1/
Thái độ nghi ngờ của con người về "lương thực mới" mà Chúa Giêsu mặc
khải:
(1) Phản ứng của con người: Con người xầm xì phản đối vì con người không hiểu
việc Thiên Chúa làm. Người Do-thái xầm xì phản đối, vì Đức Giêsu đã nói:
"Tôi là bánh từ trời xuống." Họ nói với nhau: "Ông này chẳng phải
là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết cả, sao
bây giờ ông ta lại nói: "Tôi từ trời xuống?"
(2) Phản ứng của Chúa Giêsu: Đức Giêsu muốn nói cho con người hiểu ngay cả việc
con người có đức tin là do sự giúp đỡ của Thiên Chúa: "Các ông đừng có xầm
xì với nhau! Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi,
không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại
trong ngày sau hết." Làm sao chúng ta hiểu động từ lôi kéo ở
đây?
- Bằng cách dùng sức mạnh như người chăn lôi kéo con bò? Thiên Chúa chắc chắn
không làm điều này vì nó xâm phạm tự do của con người, và con người sẽ chẳng có
công ích gì cả.
- Bằng cách vạch ra cho con người thấy đâu là sự thật và những ích lợi của việc
sống theo sự thật (Augustine). Chúa Giêsu và các môn đệ của Ngài dùng đường lối
này khi rao giảng Tin Mừng, và chỉ có đường lối này mới có kết quả lâu dài.
Kinh Thánh đã mặc khải cho con người biết về sự xuất hiện của Đức Kitô: Chúa
Giêsu nói: "Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ: Hết mọi người sẽ được
Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của Chúa Cha, thì sẽ
đến với tôi. Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng chỉ có Đấng từ nơi
Thiên Chúa mà đến, chính Đấng ấy đã thấy Chúa Cha."
Cả
hai tiên-tri, Isaiah và Jeremiah, đều tiên đoán sự xuất hiện của Đấng Thiên Sai
và sự dạy dỗ dân chúng của Ngài (x/c Isa 54:13, Jer 31:33-34).
3.2/
Chúa Giêsu phân biệt cho con người hai loại bánh khác nhau tùy vào hiệu quả:
(1) Hiệu quả của lương thực phần xác:
+ Mau hư nát như manna: Chúa Giêsu nói: "Tổ tiên các ông đã ăn manna trong
sa mạc, nhưng đã chết." Manna hay lương thực phần xác chỉ có thể làm cho
no bụng và đem lại sự sống thể lý; nhưng không đem lại sự sống tinh thần và sự
sống trường sinh cho con người.
+ Khi con người dùng đúng lương thực phần xác, chúng sẽ làm con người mạnh khỏe;
nhưng nếu dùng không đúng, chúng sẽ gây thiệt hại nhiều cho con người.
+ Không mang lại sự sống tinh thần: Thực tế chứng minh có những người giầu có,
ăn ngon mặc đẹp, mà vẫn không muốn sống; trong khi có những người tuy nghèo khó
thiếu thốn, nhưng vẫn sống và sống cách dồi dào.
(2) Hiệu quả của lương thực thần linh:
+ Mang lại sự sống muôn đời: Chúa Giêsu mặc khải: "Tôi là bánh trường sinh
... là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. Tôi là bánh hằng sống từ
trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng,
chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống."
+ Làm cho con người kết hiệp với Thiên Chúa qua Đức Kitô: Sự sống thần linh được
thông hiệp cho con người qua bí-tích Thánh Thể. Lãnh nhận Bí-Tích này thường
xuyên sẽ gia tăng đức tin và đức ái cho con người, để họ càng ngày càng biết
yêu mến Thiên Chúa hơn.
+ Làm cho con người kết hiệp với Giáo Hội và với nhau: Thánh Phaolô ví mỗi tín
hữu như một chi thể trong một thân thể là Giáo Hội. Bí-tích Thánh Thể liên kết
các chi thể với nhau.
+ Thánh hóa con người: Bí-tích Thánh Thể tha các tội nhẹ; giúp tránh các tội nặng
trong tương lai; hướng lòng con người về Thiên Chúa, và không về những lôi cuốn
của thế gian. Con người là hậu quả của những gì họ ăn uống: nếu năng lãnh nhận
BT Thánh Thể, họ sẽ càng ngày càng nên giống Thiên Chúa; đến độ họ có thể thốt
lên như Phaolô: "Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống
trong tôi."
+ Giúp sinh hoa kết trái tốt lành: Chúa Giêsu ví Ngài như cây nho và chúng ta
là cành. Nếu chúng ta kết hiệp với Ngài, chúng ta mới có thể sinh hoa trái là
nhân đức và các việc lành. Năng lãnh nhận bí-tích Thánh Thể sẽ giúp chúng ta có
sức mạnh để sống theo lối sống của Thánh Thần như đã đề cập đến trong Bài Đọc
II.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta là sự kết hiệp của thể xác lẫn tinh thần: như thân xác cần của ăn uống
để sống cách thể lý, tinh thần chúng ta cũng cần lương thực thần linh để sống
vui vẻ và hạnh phúc.
- Bí-tích Thánh Thể là chính Đức Kitô. Khi lãnh nhận Mình Thánh Chúa, chúng ta
được thông phần với đời sống thần linh của Thiên Chúa, và nhận được bao nhiêu kết
quả tốt đẹp từ cuộc sống thần linh này.
- Chúng ta cần biết thu xếp thời gian để tham dự vào bàn tiệc Thánh Thể mỗi
ngày. Sức mạnh của Thánh Thể sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả khó khăn trong cuộc
sống.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
09/08/15 CHÚA NHẬT TUẦN
19 TN – B
Ga 6,41-51
Ga 6,41-51
Suy niệm: Để
có thể tin vào lời khẳng định của Chúa Giê-su, trước tiên con người phải được
Chúa Cha lôi kéo. Nói cách khác, người ấy được Thiên Chúa ban cho đức tin, vì
Thánh Thể là bí tích của đức tin. Chỉ những ai tin rằng Chúa Giê-su là Đấng
Mê-si-a, là Thiên Chúa làm người mới có thể đón nhận Ngài là lương thực thường
tồn đem lại sự sống đời đời. Quả thật, mầu nhiệm Thánh Thể là một thách đố lớn
cho đức tin của ta. Trước thách đố ấy, phải vượt qua con chữ, cũng như vẻ tầm
thường bên ngoài của tấm bánh chén rượu, rồi truy tìm cho đến nguồn ngọn căn
tính đích thật của Chúa, ta mới có thể đón nhận sự sống thiêng liêng Chúa muốn
thông truyền cho ta.
Mời Bạn: Hằng
ngày, người tín hữu được mời gọi đến với Bánh Hằng Sống, với phép Thánh Thể.
Chúa muốn ta khám phá hơn nữa về căn tính của Ngài qua hình bánh hình rượu đã
trở thành Thánh Thể; đồng thời thúc đẩy ta tìm thấy niềm vui đích thực giúp ta
loan báo Tin Mừng. Rất có thể ta đã bỏ qua chiều kích này khi rao giảng Chúa
Giê-su cho mọi người. Ta chỉ dừng lại nơi Chúa Giê-su lịch sử trong Tin Mừng,
mà quên mất Chúa Giê-su nơi Thánh Thể.
Sống Lời Chúa: Tôi
nỗ lực làm chứng và loan báo Đức Giê-su là Bánh Hằng Sống, chỉ có Ngài mới có
thể đem lại sự sống vĩnh cửu cho nhân loại.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin cho con tin mạnh mẽ hơn nữa vào sự hiện diện
thực sự của Chúa trong phép Thánh Thể. Nhờ niềm tin và niềm vui này, con sẽ
hăng hái, nhiệt thành hơn trong việc dấn thân loan báo niềm vui Tin Mừng cho
anh chị em. Amen.
Ta là bánh ban sự sống"
(Suy
niệm của Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền)
Mỗi
ngày Việt nam đang phải đối đầu với bao cái ác hoành hành. Những cái chết của
phi nhân bất nghĩa, của tình người băng giá, của đạo đức suy đồi, của tham lam
bất chính. Đây phải là lúc chúng ta nhìn lại nhân sinh quan cuộc sống, tại sao
giữa nền văn minh nhân loại lại đổ vỡ tình người, lại tan nát tất cả những luân
thường đạo lý mà bốn ngàn năm văn hiến của cha ông đã gầy dựng?
Đạo
lý làm người nay ở đâu? Con người có còn là “nhân chi sơ tính bản thiện” hay đã
bị thoái hóa mất tính người? Con người biết thiện và ác, có khả năng tự chủ bản
thân hơn loài vật, sao lại dễ dàng làm điều xấu, điều hại người hơn là làm điều
tốt, điều cứu sống anh em?
Là
người ky-tô hữu, ai trong chúng ta cũng tự hào vì mình là hình ảnh Thiên Chúa.
Ai trong chúng ta cũng tự hào mình vượt lên trên muôn loài muôn vật vì “nhân
linh ư vạn vật”. Ai trong chúng ta cũng hiểu rằng con người có tương giao với
Thiên Chúa, với thần linh. Con người đến từ Thiên Chúa. Con người thuộc về
Thiên Chúa, vì con người bởi Thiên Chúa mà ra. Nhưng liệu rằng, khi nhìn vào cuộc
sống của chúng ta người ta có nhận ra chúng ta là con cái Thiên Chúa hay người
ta sẽ ngán ngẩm bảo rằng: cuộc sống của anh, suy nghĩ độc ác, ích kỷ, những ước
muốn tầm thường, những lời nói giết người không dao của anh làm tan nát tâm hồn
bao người, …tất cả chúng tôi nào có lạ gì, sao anh bảo anh đến từ Thiên Chúa
tình thương và nhân lành? “Người ta cứ dấu này, mà nhận biết các con là môn đệ
Thầy: là các con yêu thương nhau”. Liệu rằng dấu hiệu ấy có được tỏ hiện qua lời
nói việc làm của chúng ta hay không?
Cuộc
đời dương thế của Chúa Giêsu đã chứng minh Ngài từ Thiên Chúa mà đến. Ngài đến
để giới thiệu một Thiên Chúa yêu thương. Ngài đi gieo vãi yêu thương. Ngài đi nối
kết tình người. Ngài đi xoa dịu đau thương. Ngài sống một cuộc đời thanh thoát
không lệ thuộc của cải danh vọng trần gian. Ngài không bẻ gãy cây lau bị dập.
Ngài không kết án ai. Ngài luôn bao dung tha thứ. Ngài đã từng tha thứ cho cả kẻ
gây nên nhục hình cho Ngài. Đỉnh cao của dấu hiệu yêu thương ấy là chết cho người
mình thương.
Cuộc
đời Ngài ví tựa tấm bánh bẻ ra cho muôn người. Tấm bánh mang lại hạnh phúc cho
nhiều người. Tấm bánh làm vui lòng trẻ thơ cũng như người già. Tấm bánh hòa tan
cho muôn người. Kẻ thấp hèn cũng như người giầu sang. Tấm bánh thêm sức mạnh
cho mọi người. Kẻ no đầy cũng như người khát. Tấm bánh nối kết tình mọi người.
Vì “bánh ngọt bẻ đôi” sẽ là nhịp cầu thân ái cho người với người gần nhau hơn.
Tấm bánh đời Ngài ban cho thế gian để cho thế gian được sống và sống dồi dào.
“Và ai ăn bánh này sẽ không phải chết bao giờ”. Đó là tấm bánh phục sinh. Bánh
cải từ hoàn sinh. Bánh trao ban sự sống đời này và cả đời sau.
Phải
chăng Ngài cũng mời gọi chúng ta đón nhận tấm bánh đời Ngài để sức sống, ân sủng,
tình thương của Ngài thẩm thấu trong cuộc đời chúng ta, để chính chúng ta cũng
trở thành tấm bánh trao ban bình an và hạnh phúc cho tha nhân?
Phải
chăng Ngài cũng đang mời gọi chúng ta, không chỉ nhận ra mình mang nguồn gốc từ
trời, mà phải sống và hành động như con cái của Chúa. Sống hoàn thiện mình mỗi
ngày như cha chúng ta ở trên trời là Đấng hoàn thiện. Mỗi ngày chúng ta phải
thanh tẩy mình khỏi mọi điều gian ác, khỏi những ước muốn tầm thường và mặc lấy
tâm tình từ bi nhân hậu như Đức Ky-tô để dung nhan Thiên Chúa được tỏ hiện
trong đời sống hằng ngày của chúng ta.
Ước
gì trong mỗi lời nói hành động đầy yêu thương bác ái của chúng ta mà các anh chị
em chung quanh sẽ ngợi ca Cha chúng ta là Đấng ngự trên trời. Ứơc gì khi chúng
ta nhận ra tình thương của Chúa dành cho mình, thì mỗi người hãy biết sống tâm
tình tạ ơn Chúa, đồng thời biết noi gương Chúa sống yêu thương anh em đồng loại
của mình.
Nguyện
xin Chúa Giêsu Thánh Thể là tấm bánh bẻ ra cho muôn người nâng đỡ và giúp chúng
ta biết sống cao thượng, sống đúng với phẩm giá làm người và làm con Thiên
Chúa. Amen.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG TÁM
Sự Quan Phòng Của Thiên Chúa Trong Ánh Sáng Của Mạc Khải
Chân lý về sự quan phòng của Thiên Chúa, vốn
nối kết chặt chẽ với mầu nhiệm sáng tạo, phải được hiểu trong bối cảnh của toàn
bộ mạc khải, toàn bộ những tín điều mà chúng ta tuyên xưng trong tư cách là
Kitôhữu. Bằng cách này, chúng ta nhận ra một mối liên kết hữu cơ giữa sự quan
phòng và mạc khải. Trong chân lý về sự quan phòng có chứa đựng mạc khải về sự
tiền định đối với con người và thế giới trong Đức Kitô. Trong đó cũng có mạc khải
về toàn bộ nhiệm cục cứu rỗi và sự hoàn thành của nhiệm cục ấy xuyên qua lịch sử.
Chân lý về sự quan phòng của Thiên Chúa
cũng gắn kết chặt chẽ với chân lý về Vương Quốc của Thiên Chúa. Đó là lý do tại
sao những lời giáo huấn của Đức Kitô về sự quan phòng có một tầm quan trọng nền
tảng cho đời sống chúng ta: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công
chính của Ngài, và mọi sự khác cũng sẽ được ban cho anh em” (Mt 6,33; Lc
12,13).
Vâng, chân lý về sự quan phòng của Thiên
Chúa được mạc khải trong sự cai quản của Thiên Chúa trên toàn thể thế giới thụ
tạo. Chân lý ấy trở thành hoàn toàn có thể nhận hiểu được đối với con người
xuyên qua chân lý về Nước Thiên Chúa. Xuyên qua Nước ấy – ngay cả trong thế giới
thụ tạo của chúng ta – Thiên Chúa thiết lập vĩnh viễn “sự tiền định trong Đức
Kitô”, Đấng là “Trưởng Tử của mọi loài thọ sinh” (Cl 1,15).
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY
09-8
Chúa
Nhật XIX Thường Niên
1V
19, 4-8; Ep 4, 30-5,2; Ga 6,41-51.
LỜI
SUY NIỆM: “Thật, tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sống đời đời.
Tôi là bánh trường sinh.”
Chúa
Giêsu đang ban thật chính Mình Máu Chúa cho chúng ta, mỗi khi chúng ta tham dự
Rước Mình Máu Thánh Chúa vào trong chính thân xác của mình. Đây phải là một niềm
tin, xác tín chắc chắn, đây là một sự thật. Chính mình Máu Thánh Chúa Giêsu sẽ
tẩy sạch mọi tội lỗi chúng ta. Khi đó chúng ta mới thật sự kết hợp mật thiết với
Chúa Kitô. Giúp chúng ta chiến thắng tội lỗi của sự chết, để giúp chúng ta được
biến đổi từ sự chết thành sự sống đời đời trong tình yêu với tình yêu của Chúa
Kitô.
Lạy
Chúa Giêsu, Đức Thánh Cha Phanxicô có nhắc cho chúng con: “Công hiệu của
Thánh Thể là mối dây hiệp thông nối kết các tín hữu và đồng thời làm cho chúng
ta duy trì được phẩm giá Kitô của mình”. Xin Chúa ban cho mọi thành
viên trong gia đình chúng con luôn ý thức về hai công hiệu này, để mọi người sống
chung quanh chúng con nhận ra chúng con là con cái của Chúa.
Mạnh
Phương
09
Tháng Tám
Xin
Hãy Dùng Con Như Khí Cụ Bình An!
Ngày
09/8 hàng năm, hàng ngàn người Nhật Bản và nhiều du khách tập trung về Ðài Hòa
Bình tại Nagasaki để tưởng niệm quả bom nguyên tử đầu tiên được ném xuống Nhật
Bản.
Ðúng
11 giờ 03 phút, giờ định mệnh của thành phố Nagasaki, từng đám đông dừng lại
trong thinh lặng, trong khi đó từ các tháp chuông trên khắp nước, từng hồi
chuông ngân vang để tưởng niệm giây phút đau thương của Nagasaki.
Ngày
09/8/1945, quả bom nguyên tử đầy tiên đã giết hại khoảng 70 ngàn người và tiêu
hủy gần như trọn vẹn thành phố Nagasaki. Ba ngày sau đó, quả bom thứ hai cũng
được trút xuống trên Hiroshima nâng tổng số những người thiệt mạng lên đến gần
140,000 người. Và gần đây, hơn hai người còn sống sót từ dạo đó cũng vừa qua đời
vì ảnh hưởng của phóng xạ.
Lên
tiếng trong một tuần lễ tưởng niệm, ông Motoshima, thị trưởng Nagasaki đã phát
biểu như sau: "Qua kinh nghiệm đau thương này, những người công dân của
thành phố Nagasaki đều nhận thấy rằng: bom nguyên tử có thể hủy diệt toàn thể
nhân loại. Do đó, chúng tôi đã không ngừng kêu gọi hủy bỏ các vũ khí hạt
nhân". Bài diễn văn trên đây của ông thị trưởng Nagasaki đã được sao gửi đến
các vị nguyên thủ quốc gia trên thế giới.
Cũng
trong bài diễn văn này, ông Motoshima đã tha thiết kêu gọi Liên Xô và Hoa Kỳ
hãy ngồi vào bàn hội nghị với nhau và hãy quyết tâm cam kết thực hiện sự chung
sống hòa bình giữa Ðông và Tây cũng như làm mọi cố gắng để giải trừ vũ khí hạt
nhân...
Ðoạn
trường ai có qua cầu mới hay. Có một lần trải qua đau thương như người Nhật Bản,
cách riêng những người Nagasaki và Hiroshima, con người mới thấy được thế nào
là sự tàn phá của bom nguyên tử và sự khao khát hòa bình.
Lời
kêu gọi trên đây của ông thị trưởng thành phố Nagasaki có lẽ không chỉ được ngỏ
với các vị nguyên thủ quốc gia, hoặc hai cường quốc Hoa Kỳ và Liên Xô. Lời kêu
gọi đó cũng phải được truyền đến tận tai của từng người. Bởi vì hòa bình không
phải chỉ là vấn đề của một số người, hoặc của một số quốc gia. Hòa bình là vấn
đề của từng người. Nó là cố gắng xây dựng của từng ngày và của từng người.
Nhưng
hòa bình không chỉ là thành quả của những cố gắng. Nó còn là một ân ban mà chỉ
có Thiên Chúa mới có thể trao tặng cho con người... Ngày 27/10/1986, cuộc gặp gỡ
cầu nguyện cho hòa bình của các vị đại diện các tôn giáo trên thế giới đã nói
lên được chiều kích đích thực của hòa bình: hòa bình phải xuất phát từ tâm hồn
con người.
Con
người cần phải cầu nguyện cho hòa bình. Chính trong cuộc gặp gỡ thâm sâu trong
tâm hồn giữa con người và Thiên Chúa mà hòa bình đích thực mới phát sinh. Cho
dù có hủy bỏ mọi vũ khí hạt nhân, cho dù có ký mọi hòa ước, nếu con người chưa
dẹp bỏ mọi thứ vũ khí khác trong tâm hồn, mầm mống của chiến tranh vẫn còn
đó...
Lẽ sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét