THỨ BA 12/11/2013
Thứ Ba sau Chúa Nhật
32 Quanh Năm
Thánh Giôsaphát, giám mục, tử đạo. Lễ nhớ.
* Thánh nhân sinh khoảng năm 1580 tại
U-cơ-rai-na, trong một gia đình theo chính thống giáo. Nhưng người lại sớm gắn
bó với giáo hội U-cơ-rai-na hiệp nhất với Rôma. Năm 1617, người làm tổng giám mục
Pô-lốc và dấn thân phục vụ dân tộc mình không so đo tính toán, nhất là cố gắng
lo cho việc hiệp nhất Hội Thánh. Thành công trong hoạt động tông đồ của người
đã khiến cho các kẻ thù của Hội Thánh công giáo căm ghét người. Người bị giết ở
Vi-tép trong lúc đang viếng thăm các tín hữu, năm 1623.
Bài
Ðọc I: (Năm I) Kn 2, 23 - 3, 9
"Ðối với con mắt
người không hiểu biết, thì hình như các ngài đã chết, nhưng thật ra các ngài sống
trong bình an".
Trích
sách Khôn Ngoan.
Thiên
Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa để sống vĩnh viễn. Nhưng bởi ác
quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ nào thuộc về nó thì bắt
chước nó.
Linh
hồn những người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ sự chết không làm gì được
các ngài. Ðối với con mắt người không hiểu biết, thì hình như các ngài đã chết,
và việc các ngài từ biệt chúng ta, là như đi vào cõi tiêu diệt. Nhưng thật ra,
các ngài sống trong bình an. Và trước mặt người đời, dầu các ngài có chịu khổ
hình, lòng cậy trông của các ngài cũng không chết.
Sau
một giây lát chịu khổ nhục, các ngài sẽ được vinh dự lớn lao, vì Chúa đã thử
thách các ngài như thử vàng trong lửa, và chấp nhận các ngài như của lễ toàn
thiêu. Khi đến giờ Chúa ghé mắt nhìn các ngài, các người công chính sẽ sáng
chói và chiếu tỏ ra như ánh lửa chiếu qua bụi lau. Các ngài sẽ xét xử các dân tộc,
sẽ thống trị các quốc gia, và Thiên Chúa sẽ ngự trị trong các ngài muôn đời.
Các
ngài đã tin tưởng ở Chúa, thì sẽ hiểu biết chân lý, và trung thành với Chúa trong
tình yêu, vì ơn Chúa và bình an sẽ dành cho những người Chúa chọn.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 33, 2-3. 16-17. 18-19
Ðáp: Tôi chúc tụng
Thiên Chúa trong mọi lúc (c. 2a).
Xướng: 1) Tôi chúc tụng
Thiên Chúa trong mọi lúc, miệng tôi hằng liên lỉ ngợi khen Người. Trong Thiên
Chúa linh hồn tôi hãnh diện, bạn nghèo hãy nghe và hãy mừng vui. - Ðáp.
2)
Thiên Chúa để mắt coi người hiền đức, và tai Người lắng nghe tiếng họ cầu.
Thiên Chúa ra mặt chống người làm ác, để tẩy trừ di tích chúng nơi trần gian. - Ðáp.
3)
Người hiền đức kêu cầu và Chúa nghe lời họ, Người cứ họ khỏi mọi nỗi âu lo.
Thiên Chúa gần gũi những kẻ đoạn trường, và cứu chữa những tâm hồn đau thương dập
nát. – Ðáp.
Alleluia:
Cl 3, 16a và 17c
Alleluia,
alleluia! - Nguyện cho lời Chúa Kitô cư ngụ dồi dào trong anh em; anh em hãy nhờ
Ðức Kitô mà tạ ơn Chúa Cha. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 17, 7-10
"Chúng tôi là
đầy tớ vô dụng: vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán: "Ai trong các con có người đầy tớ cày bừa hay chăn
súc vật ngoài đồng trở về liền bảo nó rằng: "Mau lên, hãy vào bàn dùng bữa",
mà trái lại không bảo nó rằng: "Hãy lo dọn bữa tối cho ta, hãy thắt lưng
và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới ăn uống"? Chớ thì
chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo lệnh ông dạy không? Thầy
nghĩ rằng không.
"Phần
các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã truyền dạy các con, thì các
con hãy nói rằng: "Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều
chúng tôi phải làm".
Ðó
là lời Chúa.
Suy niệm : Tinh Thần Phục
Vụ Ðích Thực
Nhân
vật nổi tiếng trong Giáo Hội hiện nay được thế giới nhắc nhớ và thương mến nhất,
hẳn phải là Mẹ Terêsa Calcutta, một người đã được nhiều giải thưởng nhất: giải
Magsaysay do chính phủ Phi Luật Tân dạo thập niên 60; đầu năm 1971, Mẹ lại được
Ðức Phaolô VI trao giải Gioan XXIII vì hòa bình; giải thưởng Kenedy do chính phủ
Hoa Kỳ tặng, tất cả số tiền nhận được, Mẹ đã dùng để xây dựng trung tâm Kenedy
tại một khu ổ chuột ở ngoại ô Calcutta; tháng 12/1972 chính phủ Ấn nhìn nhận sự
đóng góp của Mẹ và trao tặng Mẹ giải Nêru; nhưng đáng kể hơn nữa là giải Nobel
Hoà bình năm 1979, đây là giải thưởng đã làm cho tên tuổi Mẹ Têrêsa được cả thế
giới biết đến, cũng như những lần khác, khi một viên chức chính phủ Ấn gọi điện
thoại để chúc mừng, Mẹ đã trả lời: "Tất cả vì vinh quang Chúa".
"Tất
cả vì vinh quang Chúa", đó là động lực đã thúc đẩy Mẹ Têrêsa dấn thân phục
vụ người nghèo trên khắp thế giới. Với bao nhiêu danh vọng và tiền bạc do các
giải thưởng mang lại, Mẹ vẫn tiếp tục là một nữ tu khiêm tốn, nghèo khó, làm việc
âm thầm giữa những người nghèo khổ nhất. Thông thường, các giải thưởng cho một
người nào đó như một sự nhìn nhận vào cuối một cuộc đời phục vụ làm việc hay một
công trình nghiên cứu; nhưng đối với Mẹ Têrêsa, mỗi giải thưởng là một bàn đạp
mới, một khởi đầu cho một công trình phục vụ to lớn hơn và làm cho nhiều người
biết đến và ngợi khen Thiên Chúa nhiều hơn.
Qua
cuộc đời của Mẹ Têrêsa, chắc chắn thế giới sẽ hiểu hơn thế nào là tinh thần phục
vụ đích thực trong Giáo Hội. Một Giáo Hội càng phục vụ thì bộ mặt của Chúa Kitô
phục vụ càng sáng tỏ hơn; trái lại, khuôn mặt Chúa Kitô sẽ lu mờ đi, nếu Giáo Hội
chưa thể hiện được tinh thần phục vụ đích thực của Ngài.
Tin
Mừng mà Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay mời gọi chúng ta nhìn nhận những
thiếu sót của chúng ta: có lẽ dung mạo của một Chúa Kitô phục vụ và phục vụ cho
đến chết chưa được phản ảnh trên gương mặt của các Kitô hữu; tinh thần phục vụ
đích thực của Kitô giáo vẫn chưa được sáng tỏ và thể hiện qua cách sống của các
Kitô hữu. Chúa Giêsu đã khẳng định: "Khi làm tất cả những gì theo lệnh phải
làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi chỉ làm những việc
bổn phận mà thôi". Ðầy tớ là người làm tất cả những mọi sự vì chủ, đầy tớ
là người hoàn toàn sống cho chủ. Dĩ nhiên, ở đây, Chúa Giêsu không có ý đề cao
quan hệ chủ tớ trong xã hội. Ngài đã xem quan hệ trong xã hội con người và
Thiên Chúa như một quan hệ chủ tớ; Ngài đã chẳng mạc khải cho chúng ta Thiên
Chúa như một người Cha và mời gọi chúng ta gọi Thiên Chúa là Cha đó sao?
Như
vậy, ở đây, Chúa Giêsu chỉ muốn dùng hình ảnh người đầy tớ vốn có trước mắt người
Do thái, để nói lên tương quan đích thực giữa con người và Thiên Chúa, đó là
con người chỉ sống thực sự khi nó sống cho Thiên Chúa mà thôi. Cái nghịch lý lớn
nhất mà Kitô giáo đề ra là càng tìm kiếm bản thân, càng sống cho riêng mình,
con người càng đánh mất chính mình; trái lại, càng sống cho Thiên Chúa, càng
tìm kiếm vinh danh Thiên Chúa, nghĩa là càng phục vụ vô vị lợi, con người càng
lớn lên và càng tìm lại được bản thân; giá trị đích thực của con người như Chúa
Giêsu đã dạy và đã sống chính là phục vụ một cách vô vị lợi. Công Ðồng Vaticanô
II trong Hiến Chế "Vui Mừng và Hy Vọng" đã để lại một châm ngôn đáng
được chúng ta suy niệm và đem ra thực hành: "Con người chỉ tìm gặp lại bản
thân bằng sự hiến thân vô vị lợi mà thôi".
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại định hướng cơ bản trong cuộc sống chúng
ta: đâu là mục đích và ý nghĩa cuộc sống chúng ta? đâu là giá trị đích thực mà
chúng ta đang tìm kiếm và xây dựng trong cuộc sống hiện tại.
(Veritas Asia)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 32 TN1.
Bài đọc: Wis
2:23-3:9; Lk 17:7-10.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Những quan niệm sai
lầm cần phải tránh.
Tin
như nào sẽ sống như thế: tin sai sẽ sống sai và sẽ lãnh nhận hậu quả xấu; tin
đúng sẽ sống đúng và lãnh nhận hậu quả tốt lành. Vì thế, điều quan trọng là phải
học hỏi để biết đâu là sự thật, trước khi có thể sống theo sự thật.
Các
Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc sửa sai các quan niệm sai lầm của con người,
và điều cần thiết phải hiểu cho đúng. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Khôn Ngoan
mặc khải ý định muôn đời của Thiên Chúa cho con người là muốn cho họ được sống
trường sinh bất tử bên Ngài; nhưng vì sự ghen tị của quỷ dữ, tội lỗi đã xâm nhập
thế gian và làm cho con người phải chết. Tuy chưa có một sự hiểu biết rõ ràng về
Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa như được mặc khải bởi Đức Kitô sau này, tác giả
vẫn tin người công chính sẽ không phải chết mãi, họ sẽ được chung hưởng hạnh
phúc và cùng thống trị với Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu sửa sai quan
niệm của dân chúng về việc Thiên Chúa phải biết ơn con người, khi họ ca tụng
Ngài hay làm những việc tốt lành. Chúa Giêsu dạy: cho dù con người có chu toàn
mọi sự tốt đẹp, họ cũng chỉ chu toàn bổn phận của người đầy tớ. Đây là điều
quan trọng mà mọi người cần hiểu để đừng than trách Thiên Chúa khi chịu đau khổ
hay xin những gì mà không được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I: Thiên Chúa muốn cho con người được trường sinh bất tử.
1.1/
Hai quan niệm khác nhau về đau khổ và cái chết của con người: Đau khổ và cái chết
là hai mầu nhiệm trong cuộc đời mà mọi người cần phải hiểu biết. Trong trình
thuật hôm nay, tác giả Sách Khôn Ngoan trình bày ý định của Thiên Chúa và hai
phản ứng của con người.
(1)
Ý định của Thiên Chúa: Tác
giả Sách Khôn Ngoan xác tín rõ ràng về ý định của Thiên Chúa cho con người:
"Quả thế, Thiên Chúa đã sáng tạo con người cho họ được trường tồn bất diệt.
Họ được Người dựng nên làm hình ảnh của bản tính Người." Sở dĩ có chết
chóc là vì sự ganh tị của quỉ dữ, chúng cám dỗ con người phạm tội, và hậu quả của
tội là sự chết: "Chính vì quỷ dữ ganh tị mà cái chết đã xâm nhập thế gian.
Những ai về phe nó đều phải nếm mùi cái chết.''
(2)
Hiểu biết của con người: Trên
đây là ý định của Thiên Chúa, nhưng có những người hiểu ý định này, vì họ chịu
bỏ giờ tìm hiểu, suy luận, và cầu nguyện; nhưng cũng có những người vô tâm
không chịu học hỏi, nên không biết ý định của Thiên Chúa, mà chỉ theo tầm nhìn
thiển cận của mình. Tác giả Sách Khôn Ngoan so sánh sự hiểu biết khác nhau của
hai loại người này:
-
Người thế gian quan niệm chết là hết: khi một người bị chết là như bị tiêu diệt, chẳng có
sự sống lại và cũng chẳng có hạnh phúc đời sau. Đau khổ đối với họ là một sự trừng
phạt, cần phải tìm mọi cách để tránh đau khổ. Vì quan niệm về cuộc đời như thế,
nên họ lo tìm mọi cách để hưởng thụ đời này mà không cần xét việc họ làm có phù
hợp với luân lý và đường lối của Thiên Chúa hay không.
-
Người công chính quan niệm chết không hết, nhưng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc,
bình an, và trường sinh bất tử với Thiên Chúa như lời tác giả nói: "Linh hồn người
công chính ở trong tay Thiên Chúa và chẳng cực hình nào động tới được nữa."
Họ quan niệm đau khổ chỉ tạm thời, và là khí cụ cần thiết Thiên Chúa dùng để
thanh luyện con người: như lửa dùng để thử vàng để biết vàng nào là vàng thật,
đau khổ cũng thử thách để tìm ra người nào là người tin yêu Chúa thật. Khi
Thiên Chúa tìm ra những người tin yêu thật, Ngài sẽ "đón nhận họ như của lễ
toàn thiêu."
1.2/
Phần thưởng dành cho những ai trung thành: Tin thế nào sẽ sống thế ấy, và sẽ lãnh nhận hậu quả
tương xứng với niềm tin. Đối với những người công chính, "khi đến giờ được
Thiên Chúa viếng thăm, họ sẽ rực sáng như tia lửa bén nhanh khắp rừng sậy. Họ sẽ
xét xử muôn dân, và thống trị muôn nước. Và Đức Chúa sẽ là vua của họ đến muôn
đời. Những ai trông cậy vào Người, sẽ am tường sự thật; những ai trung thành, sẽ
được Người yêu thương và cho ở gần Người, vì Người ban ân phúc và xót thương những
ai Người tuyển chọn.'' Dĩ nhiên, những con người không hiểu biết đúng và ngoan
cố sống theo những gì họ suy nghĩ, họ sẽ phải lãnh nhận hậu quả tương xứng với
việc làm của họ. Họ sẽ không được chung hưởng hạnh phúc với Thiên Chúa và bị
tiêu diệt muôn đời.
2/
Phúc Âm: Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.
2.1/
Bổn phận và việc thiện nguyện: Để hiểu ý nghĩa đọan văn ngắn này, chúng ta cần phân biệt 2 hành
động:
(1)
Bổn phận phải làm: Bổn
phận của đầy tớ là phải phục vụ chủ, không cần biết việc phải làm nhiều đến
đâu. Chúa Giêsu cho dân một câu truyện thực tế: "Ai trong anh em có người
đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó:
"Mau vào ăn cơm đi!" chứ không bảo: "Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt
lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau!” Dĩ nhiên là chủ
sẽ làm theo thái độ thứ hai. Ông làm mà không hối hận vì đó là đầy tớ của ông;
hơn nữa, ông cũng chẳng nghĩ đến việc ơn nghĩa, vì đó là những việc của đầy tớ
phải làm.
(2)
Việc thiện nguyện: Nếu
một người không phải là đầy tớ, mà tình nguyện phục vụ người khác; đó mới là việc
thiện nguyện. Người lãnh nhận phải biết ơn người tình nguyện phục vụ giúp mình.
2.2/
Thiên Chúa có cần phải biết ơn con người không? Cũng vậy, con người có bổn phận
phục vụ Thiên Chúa, vì Ngài đã dựng nên con người. Hơn nữa, Thiên Chúa còn đầu
tư vào con người tất cả những gì cần thiết để làm việc sinh lời cho Ngài như:
ơn thánh, thời gian, sức khỏe, tài năng… Khi con người ra sức làm việc để sinh
lời tương xứng cho Chúa, đó mới chỉ là hòan tất bổn phận hay công bằng, vì mượn
vốn thì phải trả cả lời lẫn vốn. Vì mọi sự trên đời là của Thiên Chúa, nên Ngài
không cần phải biết ơn con người như Chúa Giêsu nói hôm nay: “Đối với anh em
cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi
là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.”
Tuy
nhiên, nếu Thiên Chúa ưu đãi và đối xử tốt với con người như trong trình thuật
khác của Luca: “Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là
phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến
bên từng người mà phục vụ” (Lk 12:37). Đó hoàn toàn vì Ngài rộng lượng và quá
thương yêu con người mà thôi. Đây là điều tối quan trọng mà con người cần xác
tín, để rồi đừng bắt Thiên Chúa phải làm theo ý mình, phải ban ơn khi mình cầu
xin, hay ngã lòng không thờ phượng Thiên Chúa nữa khi phải chịu đau khổ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta cần dành thời gian học hỏi để hiểu biết đường lối của Thiên Chúa cho
con người, thì mới biết sống thế nào để đạt được mục đích mà Ngài đã vạch ra
cho chúng ta. Nếu không biết sự thật của Thiên Chúa, làm sao chúng ta có thể đạt
tới đích điểm này?
-
Đau khổ là khí cụ Thiên Chúa dùng để thanh luyện con người. Chúng ta hãy biết
dùng đau khổ để luyện tập nhân đức, và chứng minh niềm tin yêu của chúng ta vào
Ngài.
-
Cho dẫu chúng ta hoàn tất tốt đẹp và trả lại tương xứng cho Thiên Chúa, chúng
ta cũng không có quyền đòi Thiên Chúa phải biết ơn; vì chúng ta mới chỉ làm
tròn bổn phận đã được giao phó mà thôi.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
HẠT GIỐNG NẨY MẦM TUẦN
32TN
Lc 17,7-10
A. Hạt giống...
Chúa Giêsu dạy bài học phục vụ. Muốn phục vụ,
trước hết hãy khiêm tốn, khiêm tốn đến mức tự coi mình là đầy tớ. Khi ta đã tự
coi mình là đầy tớ rồi thì ta sẽ không ngại phục vụ người khác, hơn nữa ta sẽ
coi tất cả những gì ta làm cho người khác ta đều là bổn phận.
B.... nẩy mầm.
1. 1Cr 4,7 : “Bạn có gì mà bạn đã không nhận lãnh
?” Nếu xét cho kỹ thì tất cả những gì ta cho là tài ba hay công lao “của mình”
đều không phải là của mình thực :
- Trí óc ta thông minh ư ? Đó là nhờ Chúa sinh ra
ta như thế. Nhiều người khác mới sinh ra đã đần độn.
- Sức khoẻ ta dồi dào ư ? Cũng nhờ Chúa sinh ta
ra sẵn như vậy. Nhiều kẻ sinh ra đã sẵn èo ọt.
- Ta có nhiều năng khiếu ư ? Cũng do Chúa sinh ra
ta như vậy.
- Ta đẹp ư ? : cũng thế.
- Ta làm nhiều việc thành công ư ? Đó là nhờ ta
có sẵn thông minh, sức khoẻ, năng khiếu.
Bởi vậy dù ta làm được gì thì ta cũng là đầy tớ
vô dụng thôi.
2. Trong một tập thể, nếu ai cũng coi mình là đầy
tớ của người khác thì việc chung sẽ chạy đều. Còn nếu ai cũng muốn làm kẻ chỉ
huy thì sẽ thế nào ?
3. Quan niệm ‘sống đạo để lập công’ : quan niệm
của Pharisêu, của người con cả trong dụ ngôn Người cha nhân hậu và
đứa con hoang đàng. Đây là kiểu sống không có tình ; chỉ có tính thương mại.
‘Mẹ nuôi con như trời như bể, con nuôi mẹ con kể từng ngày’.
4. Ta sống tốt chỉ có giá trị nhằm gợi lên lòng
thương xót và sự nhân hậu của Chúa, ta không có quyền đòi hỏi gì ; hoặc nếu có
đòi, thì hãy đòi trong tâm tình của đứa con nhỏ vòi vĩnh trong tình thương. -
Thân phận ta, về một khía cạnh nào đó, có thể ví như thân phận người đang
chờ án tử hình, nay vì tin vào lòng nhân hậu Chúa, ta làm tốt để cố vớt
vát lấy lòng Chúa và cố đền bù những thiệt hại tan hoang mình đã gây ra.
5. Người ta hỏi Thánh Phanxicô Assisi nhờ đâu và
bằng cách nào mà ngài làm được nhiều việc như thế. Thánh nhân đáp :
- Thiên Chúa ở trên Thiên đàng nhìn xuống dưới
đất. Ngài tự hỏi : “Tìm đâu ra một người yếu đuối nhất, nhỏ bé nhất và hèn hạ
nhất đây ?” Thế rồi Thiên Chúa tìm thấy tôi. Ngài lại tự nhủ : “Ta đã tìm được
nó rồi. Qua nó, Ta sẽ làm những việc Ta muốn. Nó sẽ không tự phụ được với những
việc đó, bởi vì nó biết rằng Ta xử dụng nó chỉ vì sự yếu đuối, nhỏ bé và hèn hạ
của nó thôi” (Christian Herald).
6. “Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi
chỉ làm việc theo bổn phận ấy thôi” (Lc 17,10b)
Một nhân viên gác cầu quay có nhiệm vụ quay cây
cầu lên cao mỗi khi có tàu thuỷ qua lại phía dưới. Một ngày kia, cậu con trai
ông đi qua phía cầu để chơi và xem cha mình làm việc. Thình lình cậu bé trượt
chân té. Thầy con bị té, người cha hốt hoảng định kéo con lên. Nhưng ngay lúc
đó một chuyến tàu chở đầy hành khách đang lao tới trong tiếng còi văng vẳng từ
xa vọng lại. Ông phải nâng cầu lên cho con tàu đi qua và như vậy con trai yêu
quý của ông sẽ chết. Tâm trí bấn loạn… nhưng ông cũng đã hoàn tất nhiệm vụ, để
rồi phải nhìn chiếc tàu đi qua với những hành khách nhộn nhịp cười nói mà lòng
quặn đau…
Trong cuộc đời, có lần nào tôi đã dám hy sinh vì
anh em mà không tính toán, dám phục vụ mà không nghĩ thiệt hơn ?
Lạy Chúa, xin cho con biết phục vụ một cách vô vị
lợi, vì đó là bổn phận của con. (Hosanna)
Lm.Carolo HỒ BẶC
XÁI – Gp. Cần Thơ
12/11/13 THỨ BA TUẦN 32 TN
Th. Giôsaphát, giám mục, tử đạo
Lc 17,7-10
Th. Giôsaphát, giám mục, tử đạo
Lc 17,7-10
AI BIẾT ƠN AI ?
”Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn
đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao?... Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh
phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi chỉ làm việc
bổn phận đấy thôi.” (Lc 17,9-10)
Suy niệm: Con người dễ bị “say nắng” vì những thành tựu
của mình và ảo tưởng rằng mình là chủ nhân ông tuyệt đối của vũ trụ này. Phải
chăng chúng ta đã chẳng “sốc” khi nghe Tin Mừng nói rằng chúng ta “chỉ là đầy tớ vô dụng,” và phải tạ ơn Thiên Chúa vì những gì chúng ta
có đây là đã lãnh nhận từ Ngài? Thế nhưng sự thật đúng là thế: Chúa Giêsu mời
gọi chúng ta nhận thức và trở về đúng vị trí của mình là người tôi tớ đối với
Thiên Chúa là Chủ Tể đích thực của nhân loại và muôn loài. Mọi sự chúng ta có
và ngay cả sự hiện hữu của chúng ta đều do Chúa ban cho. Ngài còn ban cho chúng
ta Người Con duy nhất là Đức Giêsu Kitô để nhờ đó chúng ta được trở nên con cái
của Ngài.
Mời Bạn: Như
vậy ai là Ông Chủ và ai là tôi tớ? Và như thế ai phải biết ơn ai? Người đầy tớ
không những nhận biết bao nhiêu ân huệ của Chủ mà còn cách riêng được chọn để
được hầu cận Chủ. Đó chẳng phải là vinh dự để người đầy tớ làm những việc bổn
phận mình phải làm đó sao? Thánh Angiêla Phôlinhô nói: “Biết Thiên Chúa có tất
cả và con người chẳng có gì, đó là sự hoàn thiện”.
Chia sẻ: Chúng
ta cầu xin Chúa đáp ứng cho mình đủ thứ nhu cầu. Nhưng chúng ta đã tạ ơn Chúa
cho xứng chưa?
Sống Lời Chúa: Ngay
khi thức dậy dâng lên Chúa lời tạ ơn về một ngày mới và quyết tâm trung tín.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, tất cả những gì con có là của Chúa. Con xin dâng
tất cả để tạ ơn Chúa và phụng sự Chúa cho xứng đáng.
Nô lệ không đòi gì
“Đối với anh em cũng vậy: Khi đã làm tất cả theo lênh phải
làm, thì hãy nói: Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm những
việc bổn phận đấy thôi.” (Lc. 17, 10)
Đức Giêsu dùng nhiều thí dụ cụ thể trong đời sống thường ngày
để loan báo sứ điệp của Người. Hôm nay Người tiếp tục giáo huấn về đức hạnh của
các phần tử của Hội thánh.
Chỉ lo phục vụ chủ mình:
Biệt phái quan niệm giao ước như là một bản hợp đồng về những
luật lệ của Thiên Chúa đối với con người. Khi người ta hoàn tất những giới răn như
luật dạy, Thiên Chúa mắc nợ với con người: người ta có quyền đòi con nợ của
mình. Quan niệm này là nền tảng cho kiêu ngạo và tự mãn của họ.
Trong khi dạy các phần tử của Hội thánh sống khiêm tốn và
nương tựa hoàn toàn vào Thiên Chúa, Đức Giêsu đối lập lại với thái độ của biệt
phái. Người kể gương người nông phu đã nêu cao tinh thần phục vụ lên hàng đầu,
vừa đi cày về, còn mau mau dọn cơm cho chủ ăn. Ở đây, Đức Giêsu không muốn dạy
bài học luân lý. Người muốn hơn nữa: không những vô vị lợi mà còn chỉ cho con
người phải sống như đầy tớ của Thiên Chúa. Đấng sáng tạo vũ trụ vạn vật.
Người đầy tớ làm ruộng như một nông nô không có quyền gì với
ông chủ của nó. Nó phải làm điều chủ đòi nó làm. Nó không được chờ đợi bất cứ
điểm tốt nào hay bất cứ một lời cảm ơn gì. Cũng thế, con người ta là một đầy tớ
cùng khốn đối với Thiên Chúa. Nó không được quyền gì để cho mình có giá trị.
Thiên Chúa không phải trả công hay tưởng thưởng nó. Nó chẳng đáng gì, ngoài ra
phải làm phận sự đầy tớ của mình, vì chính Thiên Chúa đã ban đời sống cho nó,
gìn giữ nó sống và nâng cao đời sống nó lên.
Không một phần thưởng
Các tông đồ bỏ tất cả theo Đức Giêsu và chấp nhận mọi yêu
sách cốt yếu nhất của Chúa. Như Phê-rô đã hỏi: “Vậy chúng con sẽ được gì?”. Cả
các ông cũng chỉ là những đầy tớ vô dụng ư? Câu đáp của Đức Giêsu là các anh đã
chỉ làm việc bổn phận mình thôi. Các anh không có quyền đòi cung cấp chi hết.
Do lòng thương yêu của Chúa, Chúa đã tặng không mọi sự cho con người, con người
phải làm vinh danh và nhớ ơn Thiên Chúa.
Giáo huấn của Đức Giêsu muốn duy trì sự bình an trong Giáo
hội. Mỗi người là một đầy tớ vô dụng, được kêu gọi làm theo lệnh Chúa, với tinh
thần hoàn toàn khiêm tốn. Không ai có thể dành riêng cho mình một địa vị ưu
tiên nào, vì Thiên Chúa là chủ mọi ân huệ và phân phát cho ai tùy Ngài muốn.
RC
Suy niệm
Để nói một điều gì khó
nói, người ta hay dùng cách nói ví von.
Để thổ lộ một tâm tình
sâu kín, người ta hay bộc bạch qua một câu chuyện.
Để diễn tả một chân lý
nào đó, người ta hay dùng một dụ ngôn.
Dụ ngôn là cách thế Chúa
Giêsu hay dùng trong lời rao giảng nhằm dạy chúng ta về chân lý của lẽ sống.
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu dùng
câu chuyện dụ ngôn về người đầy tớ để dạy chúng ta về thái độ
khiêm tốn phải có trong bổn phận phục vụ.
Như người đầy tớ, sau khi đã đi cày hay
đi chăn chiên về, sẽ tự thấy có bổn phận phải tiếp tục phục vụ bữa
tối cho chủ, rồi sau cùng mới được ăn mà không hề kêu ca.
Chúng ta cũng vậy, khi
đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm theo ý Chúa, thì hãy nói: "Chúng tôi là những đầy
tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi" (Lc 17,10), chứ không được tự mãn, khoe khoang về những thành quả do công khó của mình mà đòi hỏi Chúa phải trả công như người làm thuê. Vì xét cho cùng, tất cả những gì chúng ta “có” và chúng ta
“là” đều do Chúaban: Sự sống, sức khỏe, tài năng, điều kiện hoàn cảnh…; cũng như
những thành công trong công việc đều nhờ bởi ơn Chúa. Như lời Người phán: “Không
có Thầy, anh em không làm được gì” (Ga 15,5).
Tạ ơn Chúa vì chúng ta
thật danh dự được Chúa tin tưởng trao phó nhiệm vụ phụng thờ Chúa và phục vụ
anh em.
Xin Chúa ban cho chúng ta
thái độ khiêm tốn trước Chúa, trước anh em và bản thân trong khi thi hành
những bổn phận hằng ngày. Để khi thành công chúng ta không kêu căng tự mãn đòi
hỏi công sức; cũng như khi thất bại chúng ta không buồn tủi, chán nản, bỏ cuộc
trong trách niệm phục vụ.
Hãy
Nâng Tâm Hồn Lên
12 THÁNG MƯỜI MỘT
Xin Hãy Quan Tâm Đến
Thế Hệ Trẻ
Chúng ta đang càng
ngày càng phải khẩn trương hơn trong việc cổ võ một khát vọng mãnh liệt và thâm
sâu muốn bảo vệ con người và bảo vệ sự sống con người, nhất là giữa những người
trẻ. Chúng ta phải giáo dục và giúp các bạn trẻ trở thành những con người
trưởng thành để các bạn ấy có thể biểu dương tính thánh thiện của sự sống con
người trong thế giới chúng ta. Vâng, chúng ta phải làm thấm nhập trong họ một
niềm tôn trọng sâu xa đối với các giá trị Kitô giáo đích thực dựa trên những
xác tín mạnh mẽ của bản thân họ.
Bổn phận của chúng ta
là giúp các bạn trẻ và không ngăn trở họ trên con đường tiến tới trưởng thành
hoàn toàn trong Đức Kitô. Các bạn trẻ có quyền hưởng một nền giáo dục thích
đáng để họ có thể lèo lái thế giới này trong tương lai. Tôi tha thiết mời gọi
các bậc phụ huynh, các nhà giáo, nhà văn, ký giả, các nhà khoa học, các nghệ
sĩ, và mọi người … vâng, tôi mời gọi tất cả những ai tin vào phẩm giá con người
hãy đóng góp phần mình cho thế hệ trẻ hôm nay.
Thế hệ của ngàn năm
thứ ba phải tránh những nỗi kinh hoàng đã làm cho thế kỷ XX của chúng ta nhuộm
đỏ máu. Còn có vô số bước phát triển mà xã hội con người có thể thực hiện để
phục vụ cho chính con người. Khi chúng ta tiến bước đến tương lai, chúng ta có
trong tay những khả năng chưa từng có để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn và
nhân đạo hơn theo tinh thần của Tin Mừng.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời
Chúa Trong Gia Đình
Ngày 12-11
Thánh jôsaphat, giám mục
tử đạo
Kn 2, 23-3,9; Lc 17, 7-10.
LỜI SUY NIỆM: Trong câu chuyện, người đầy tớ làm việc cho chủ ở
ngoài đồng về, còn tiếp tục phục vụ ông chủ, Chúa Giêsu cho chúng ta biết: “Đối
với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy
nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy
thôi.” (Lc 17,10).
Trong cuộc sống người Kitô hữu, mỗi người đều có một ơn gọi riêng
của mình, cần phải thi hành một cách tốt đẹp nhất, để xứng đáng với ân sủng của
Ngài ban cho, chứ không được xem điều mình đã làm, là công trạng của riêng
mình, để rồi khoe khoang và kể công. Nhưng luôn phải khiêm nhường, và nhận ra
mình là người đầy tớ đang còn bất xứng trước mặt Thiên Chúa và loài người.
Mạnh Phương
Gương
Thánh Nhân
Ngày 12-11
Thánh GIOSAPHAT
Giám mục, Tử đạo (1580 -
1625)
Thánh Giosaphat sinh năm 1580 (vài tác giả nói là 1584), ở
Vladimir, thủ đô của Volynia miền Ukraine, rồi sau là một tỉnh của Balan dầu
cha mẹ Ngài thuộc dòng quí phái, nhưng họ đã nhập thương trường với vài thành
công và cha Ngài đã trở thành nghị viên thành phố. Giosaphat (tên rửa tội là
Gioan) trước hết đã học nghề với một thương gia ở Vilna miền Lithuania và làm
việc với ông tới năm 1604 khi Ngài trở thành một tu sĩ nhà dòng Basiliô ở
Vilna.
Các Kitô hữu Ruthenia và Ukraina phần lớn theo nghi thức Byzantine
bị phân rẽ sâu xa kể từ khi một số đông các giám mục của họ năm 1596 tuyên bố ở
Brest- Litovsk hiệp nhất với Giáo hội Roma. Thượng phụ giáo chủ ở
Constantinople đã cố gắng ngăn cản sự chia cắt này khỏi giáo hội chính thống và
đã đặt một vị nhiếp chính cho Ruthenia vì mục đích này. Điều này chẳng quen
thuộc với các bậc vị vọng địa phương vì họ coi đó như một đe dọa cho sự tự chủ
của họ, nhưng lại được vương quốc Balan và chính quyền trung ương ủng hộ hoàn
toàn.
Dầu vậy suốt cuộc đời, thánh Giosaphat luôn trung thành với Thánh
nhân, viễn quan thiêng liêng và phụng vụ của Ngài theo nghi thức Byzantine.
Ngài đã học thuộc lòng toàn sách các phép bằng tiếng Slave như một đứa trẻ, nắm
giữ nghiêm nhặt việc ăn chay theo lịch Byzantine còn nhặt nhiệm hơn lịch chay
tịnh của Roma nhiều, và kinh nguyện Ngài cũng dùng nhiều nhất là "Kinh
nguyện Chúa Giêsu", lòng sùng kính được nhiều nhà khổ hạnh và thần trí
Kitô giáo Đông phương ưa thích. Nhưng lý lẽ của nhưng người theo Chính thống
hay giáo hoàng, và những thúc đẩy đưa tới đối nghịch chính trị đều vô nghĩa đối
với thánh Giosaphat, Ngài không thể tin được rằng những việc sùng mộ và phong
tục của dân tộc Ngài và dĩ nhiên của toàn thế giới lại không hòa được với sự
trung thành đối với Giáo hội hiệp nhất dưới thánh nhan.
Ngài sớm nổi tiếng với những khắc khổ nhiệm nhặt và với kiến thức
của Ngài. Ngài được tấn phong linh mục năm 1609 và sớm nổi tiếng như là vị
hứơng dẫn thiêng liêng. Ngài cũng viết nhiều sách tranh luận về thời này (về
phép tửa của thánh Vladimir, về sự gải mạo của các sách tiếng Slave).
Năm 1617, Ngài được thánh hiến làm giám mục Vitebsk với quyền kế vị
Đức Tổng giám mục Pskov. Ngài đã làm tổng giám mục Pskov năm 1618. Được dân
chúng kính trọng, Ngài lại cương quyết với những người ly khai, không chấp nhận
cả những nhượng bộ chính quyền trung ương Balan định làm. Năm 1623 khi đang
viếng Vitebsk, Ngài bị một đám đông theo tinh thần quốc gia quá khích tấn công
chặt đầu và bắn chết. Xác Ngài được đưa về Pskov và trên đường về này đã được
nhiều người tôn kính gồm cả những người thủ địch của Ngài nữa.
Cuộc tử đạo của Ngài đã bảo đảm sự hồi sinh của Giáo hội công giáo
Slave. Họ khác về phong tục, kỷ luật, phụng vụ và ngôn ngữ với người Balan theo
công giáo Roma, trong khi đó họ vẫn độc lập với Maxcơva và người Nga vì sự liên
kết của họ với Roma. Bởi đó họ trở thành một trung tâm quan trọng của phong
trào quốc gia Ruthania.
Đức giáo hoàng Urbanô VIII năm 1628 đã khởi đầu cuộc án phong thánh
cho Giosaphat khi mở mộ ra và thấy xác Ngài còn nguyên vẹn. Ngài được phong
chân phước năm 1643 và được phong thánh năm 1867.
(daminhvn.net)
12 Tháng Mười Một
Tình Yêu Mạnh Hơn Thời Gian
Một hôm, vua Ai Cập đang đứng chiêm ngưỡng những bia tháp mà ông
đã cho dựng lên tại thành phố Eliopolis. Bỗng nhiên có một cụ già râu tóc bạc
phơ không biết từ đâu đến, đã cười ngạo nghễ và thách thức với nhà vua như sau:
Hãy bỏ tất cả và cút đi...
Nhà vua giận tím gan, thế nhưng ông ta đã tự chủ và trả lời:
"Hỡi người già, ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta một cách hỗn láo như
thế... Không lẽ ngươi có nhiều quyền thế hơn ta?".
Lão ông tự giới thiệu: "Ðúng thế, bởi vì ta là Thời
Gian...".
Nghe đến tên Thời Gian, vua Ai Cập tái mặt và té khỏi ngai
vàng... Cùng với ông, cả đế quốc Ai Cập cũng sụp đổ.
Lão già Thời Gian cũng rảo qua khắp các đế quốc trên thế giới.
Lão đi đến đâu, thì các đế quốc rơi rụng như sung: Hôm nay tại Babylone, ngày
mai tại Athène, ngày mốt tại Ninive, tại Carthage...
Nhưng ngày kia, người ta bỗng thấy xuất hiện tại đồi Vatican một
cụ già khác. Cụ tuyên bố nghênh chiến với lão già Thời Gian. Lão già Thời Gian
tưởng mình có thể phá vỡ tất cả mọi công trình của con người trên trần gian
này. Cũng một giọng điệu vô cùng hách dịch, lão ta cũng đến trước cửa Vatican
và dõng dạc tuyên bố: "Ta là Thời Gian đây". Tiếng gầm thét đó đã làm
rung chuyển trái đất, thế nhưng đã không làm cho bô lão trên ngọn đồi Vatican
mảy may lo sợ. Cụ bình tĩnh đáp lại: "Còn ta, ta chính là Vĩnh Cửu!...
Xuyên qua các thế hệ, ta phải đại diện cho lòng chung thủy của Thiên Chúa đối
với loài người...".
Thời gian là liều
thuốc chữa được mọi khổ đau... Thời gian giúp chúng ta quên được dĩ vãng u
buồn... Ðó là những câu nói mà chúng ta thường dùng để tự an ủi mình hoặc người
khác khi đứng trước thất bại, hay bất cứ một nỗi bất hạnh nào...
Mà quả thật, thời gian
không những giúp chúng ta chữa lành được nhiều vết thương trong cuộc sống, thời
gian còn là một kẻ phá hoại tàn nhẫn. Cái chết xảy ra hằng ngày xung quanh
chúng ta là một chiến thắng của thời gian. Sự sụp đổ của không biết bao nhiêu
đế quốc trên cõi trần này cũng là một chiến thắng của thời gian...
Chỉ có một sức mạnh
thời gian phải nhượng bộ: đó là sức mạnh của Tình Yêu. Chúng ta thường nói:
Tình Yêu mạnh hơn sự chết. Ðúng hơn, chúng ta phải nói: Tình Yêu mạnh hơn Thời
Gian, bởi lẽ thời gian không bao giờ có thể xóa mờ được tình yêu.
Bất cứ một nghĩa cử
yêu thương nào mà con người làm cho tha nhân, đều trở thành bất diệt. Những
nghĩa cử yêu thương trở thành bất diệt là bởi vì nó tham dự vào tình yêu của
Thiên Chúa. Người sống cho kẻ khác là người sống cho Chúa. Và ai sống cho Chúa
tức là sống mãi trong Tình Yêu.
Chúng ta đang cầu
nguyện cho các đẳng linh hồn trong tháng 11 này. Chúng ta cầu nguyện vì chúng
ta tin rằng thời gian đã không đưa họ đi vào quên lãng. Trong tình yêu của Chúa
mà chúng ta đang san sẻ cho những người xung quanh, những người quá cố cũng sẽ
được sống mãi. Còn lời kinh nào hữu hiệu hơn cho những người quá cố cho bằng
những nghĩa cử yêu thương của chúng ta...
(Lẽ Sống)
Thứ Ba 12-11
Thánh Josaphat
(1580?-1623)
T
|
hánh Josaphat, vị giám
mục theo lễ điển Ðông Phương, được coi là vị tử đạo cho sự hợp nhất giáo hội vì
ngài cố gắng đưa Chính Thống Giáo về hợp nhất với Rôma.
Vào năm 1054, một sự
chia cắt chính thức được gọi là đại ly giáo đã xảy ra giữa Giáo Hội Ðông Phương
ở Constantinople và Giáo Hội Tây Phương ở Rôma vì những bất đồng về thần học và
đời sống độc thân của giáo sĩ. Cho đến năm thế kỷ sau, một giáo chủ Chính Thống
Giáo ở Kiev và năm giám mục Chính Thống Giáo quyết định đưa hàng triệu người
Chính Thống Giáo dưới quyền về hợp nhất với Rôma. Khi Thượng Hội Ðồng ở Brest
Litovsk khai mạc vào năm 1595 thì Thánh Josaphat Kunsevich lúc ấy chỉ là một
cậu bé trai, nhưng đã được chứng kiến các kết quả tích cực cũng như tiêu cực
của thượng hội đồng.
Hàng triệu Kitô Hữu đã
không đồng ý với các giám mục về sự hiệp thông với Công Giáo, và cả đôi bên đều
tìm cách giải quyết sự bất đồng, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng vũ lực. Do
đó cả hai phía đều có nhiều người đã tử vì đạo. Giữa những xáo trộn ấy, Thánh
Josaphat là một tiếng nói hòa bình.
Khi còn niên thiếu, nhờ
sự khuyến khích của hai vị linh mục dòng Tên nên ngài đã gia nhập tu viện Holy
Trinity ở Vilna năm 1604. Trong thời gian này, ngài quen thân với Joseph
Benjamin Rutsky, là người trở lại Kitô Giáo sau một thời gian theo phái Calvin.
Cả hai đều muốn sự hợp nhất trong giáo hội và cải tổ đời sống tu trì.
Sau đó, Josaphat được
gửi đi trông coi một cơ sở ở Rôma, còn Rutsky được làm tu viện trưởng ở Vilna.
Khi Rutsky được làm giáo chủ của Kiev, thì Josaphat lại được thế chỗ Rutsky làm
tu viện trưởng. Nhân cơ hội này, Josaphat thi hành kế hoạch cải tổ, nhưng đường
hướng cải tổ phản ảnh một đời sống nghiêm nhặt và khắc khổ của ngài, nên không
mấy ai hưởng ứng. Ngay cả một tu hội còn dọa ném ngài xuống sông!
Khi là vị giám mục đầu
tiên ở Vitebsk và sau đó ở Polotsk vào năm 1617, Ðức Giám Mục Josaphat phải đối
diện với nhiều khó khăn. Có thể nói giáo hội lúc ấy thật thối nát, giáo sĩ tái
hôn đến hai ba lần, và họ không lo lắng gì đến việc mục vụ hoặc đời sống gương
mẫu. Trong vòng ba năm, Ðức Giám Mục Josaphat phải chấn chỉnh lại giáo hội qua
các thượng hội đồng, phân phát sách giáo lý khắp nơi, và áp đặt những quy luật
cho hàng giáo sĩ. Nhưng đáng kể hơn cả là chính đời sống của ngài mà hầu như
lúc nào cũng đi rao giảng, giáo dục đức tin, thăm viếng những kẻ đau ốm.
Bất kể công việc và
tiếng tăm của Ðức Giám Mục Josaphat, những người Chính Thống Giáo ly khai đã
bầu một tổng giám mục của họ ngay ở cùng một thành phố. Thật đau lòng cho Ðức
Giám Mục Josaphat khi thấy những người ngài phục vụ bị phân ly trong những cuộc
bạo loạn. Ngay cả giáo phận cũ của ngài ở Vitebsk cũng chống đối sự hợp nhất và
chống chính ngài. Ðau khổ hơn cả, là chính người Công Giáo mà ngài tìm cách hợp
nhất cũng chống đối ngài, chỉ vì họ không thích lễ điển Byzantine mà ngài chủ
trương thay vì lễ điển Rôma. Vì sợ hãi hoặc vì ngu dốt, vị chưởng ấn của
Lithuania, tin lời đồn đãi rằng ngài xúi giục dân chúng nổi loạn, nên thay vì
giúp đỡ thì lại lên án Ðức Giám Mục Josaphat. Thực sự ngài chỉ dùng đến quyền
lực khi các người ly khai chiếm nhà thờ Mogilev và ngài xin nhà cầm quyền giúp
phục hồi lại quyền bính.
Vào tháng Mười 1623, Ðức
Giám Mục Josaphat quyết định trở về Vitebsk để đích thân lắng dịu vấn đề. Ngài
biết rất nguy hiểm nhưng cho biết, "Nếu tôi xứng đáng được phúc tử đạo,
thì tôi không sợ chết."
Những người ly khai coi
đây là cơ hội để trừ khử Josaphat và làm ngài mất uy tín nếu họ xúi giục được
phe của ngài nổi loạn trước và coi đó là cái cớ để chống lại. Sự đe dọa tính
mạng của ngài quá lộ liễu đến nỗi ngài phải lên tiếng, "Quý vị muốn
giết tôi sao. Quý vị phục kích tôi trên đường phố, trên cầu cống, trong chợ
búa, ở khắp mọi nơi. Chính tôi đây. Tôi đến với quý vị như một mục tử. Quý vị
biết là tôi rất vui mừng để hy sinh cho quý vị. Tôi sẵn sàng chết cho sự hợp
nhất của Giáo Hội dưới quyền Thánh Phêrô và các giáo hoàng kế vị."
Khi người ly khai thấy
kế hoạch thất bại, họ lập mưu bằng cách đưa một linh mục tên Elias đến nơi tụ
họp của phe đức giám mục để lên tiếng sỉ vả bất cứ ai đi ngang qua, nhất là vu
khống Ðức Giám Mục Josaphat và Giáo Hội Công Giáo, cốt để chọc tức.
Biết được thâm ý của họ,
Ðức Giám Mục Josaphat giữ im lặng và cầu nguyện nguyên ngày. Qua ngày hôm sau,
Elias lại đến nữa và các người phục dịch của đức giám mục đã bắt nhốt Elias
trong một căn phòng khi ngài đi vắng. Trở về nhà, thấy vậy ngài đã mở cửa phòng
cho Elias trốn đi. Nhưng đã quá trễ. Ðám ly khai chỉ chờ có thế để báo động cả
thành phố đến bao vây với gậy gộc trên tay.
Khi bước ra sau vườn,
ngài thấy đám du côn đánh đập các người phục dịch và các linh mục khác, ngài
lớn tiếng kêu: "Này các con, các con làm gì những người đó vậy? Nếu các
con muốn chống đối cha, thì có cha đây, đừng đụng đến những người ấy!"
Sau tiếng hô to, "Hãy giết tên theo giáo hoàng," bọn họ đánh
đập Ðức Giám Mục Josaphat với gậy gộc, sau đó họ dùng rìu và cuối cùng bắn vào
đầu ngài. Thi thể đầy máu của ngài bị họ kéo lê ra sông và quăng xuống đó cùng
với xác con chó của ngài.
Những anh hùng vô danh
trong thảm kịch này là các người Do Thái ở Vitebsk. Họ đã liều mạng xông vào
toà giám mục để can gián và cứu những người trong toà giám mục khỏi bị sát hại.
Nhờ sự can đảm của họ, nhiều người đã được cứu sống. Cũng chính những người Do
Thái này đã công khai lên án các tên sát nhân và thương tiếc Ðức Giám Mục
Josaphat, trong khi người Công Giáo ở thành phố lại trốn chui trốn nhủi vì sợ
hãi.
Thông thường, sự bạo
động luôn luôn có hậu quả trái ngược. Vì hối hận và kinh hoàng về cuộc bạo động
khiến họ mất đi một vị giám mục thánh thiện nên công chúng lại hướng về sự hợp
nhất với Rôma. Và sau cùng, đức tổng giám mục mà phe ly khai dựng lên là
Meletius Smotritsky cũng đã hoà giải với Rôma.
Vào năm 1867, Ðức Giám
Mục Josaphat là vị thánh đầu tiên của Giáo Hội Ðông Phương được Rôma tuyên
phong hiển thánh.
Lời Bàn
Mầm mống chia rẽ được
bắt đầu vào thế kỷ thứ tư, khi Ðế Quốc La Mã bị chia cắt làm hai phần Ðông và
Tây. Không một lý do nào có thêå biện minh cho sự phân ly hiện nay trong Kitô
Giáo, mà trong đó 64 phần trăm là Công Giáo Rôma, 13 phần trăm là các Giáo Hội
Ðông Phương (hầu hết là Chính Thống Giáo) và 23 phần trăm Tin Lành, trong khi
71 phần trăm dân số thế giới chưa được biết đến Ðức Kitô thì họ phải là những
người được mục kích sự hợp nhất Kitô Giáo và đức bác ái của những người mệnh
danh là Kitô Hữu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét