Trang

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

05-08-2013 : THỨ HAI TUẦN XVIII MÙA THƯỜNG NIÊN

Thứ Hai sau Chúa Nhật 18 Quanh Năm


Bài Ðọc I: (Năm I) Ds 11, 4b-15
"Một mình tôi không mang nổi dân này".

Trích sách Dân Số.
Trong những ngày ấy, con cái Israel nói rằng: "Ai sẽ cho chúng tôi thịt ăn? Chúng tôi nhớ lại hồi còn ở Ai-cập, cá thì được ăn không, rồi có dưa chuột, dưa gang, rau cải, hành tỏi. Giờ thì chúng tôi suy nhược, thiếu hết mọi thứ: quay đi ngó lại chỉ thấy manna".
Manna hình giống hạt ngò, sắc giống hạt châu. Dân chúng đi rảo quanh mà hốt, rồi cho vào cối mà xay hoặc lấy chày mà giã; sau cùng, bỏ vào nồi nấu thành bánh. Mùi vị nó như bánh chiên dầu. Cứ thường đêm, khi sương sa xuống trại thì manna cũng rơi xuống.
Môsê nghe dân chúng than khóc, nhà nào cũng đứng ở cửa lều. Chúa bừng bừng nổi giận. Môsê rất đỗi bực mình. Ông thưa cùng Chúa rằng: "Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao con không được nghĩa với Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó, mà Chúa bảo con: "Hãy ẵm nó vào lòng, như vú nuôi ẵm trẻ thơ, hãy mang nó vào đất Ta đã thề hứa ban cho tổ tiên nó?" Con biết tìm đâu ra thịt để cho cả đám dân này? Họ kêu khóc với con rằng: "Hãy cho chúng tôi ăn thịt". Một mình con không mang nổi dân này vì là gánh nặng nề đối với con. Nếu Chúa muốn xử với con như thế, thì xin giết con đi, và cho con được nghĩa với Chúa, kẻo con phải khốn cực dường này".
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 80, 12-13. 14-15. 16-17
Ðáp: Hãy reo mừng Thiên Chúa là Ðấng phù trợ chúng ta (c. 2a).

Xướng: 1) Dân tộc của Ta chẳng có nghe Ta; Israel đã không vâng lời Ta răn bảo. Bởi thế nên Ta để mặc cho chúng cứng lòng, để chúng sinh hoạt tuỳ theo sở thích. - Ðáp.
2) Phải chi dân tộc của Ta biết nghe lời Ta, Israel biết theo đường lối của Ta mà ăn ở, thì lập tức Ta sẽ triệt hạ kẻ thù của chúng, và để đập tan quân địch của chúng, Ta sẽ trở tay. - Ðáp.
3) Quân thù của chúng sẽ phải xưng tụng chúng, và vận mạng của chúng sẽ bền vững muôn đời. Ta sẽ lấy tinh hoa lúa mì nuôi dưỡng chúng, và cho chúng ăn no mật từ hốc đá chảy ra. - Ðáp.


Alleluia: Mt 4, 4b

Alleluia, alleluia! - Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra. - Alleluia.

Phúc Âm: Mt 14, 13-21
"Mọi người đều ăn no".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: "Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn".

Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn". Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho Thầy".
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.
Ðó là lời Chúa.


SUY NIỆM : Bánh Hóa Nhiều

Truyện kể một người đàn bà nghèo về vật chất, nhưng lại giầu về lòng tin. Người chủ căn phòng, nơi bà thuê là một người đàn ông giàu có, nhưng keo kiệt và vô đạo; ông thường đem lòng tin của người đàn bà ra làm trò cười.
Một hôm, người đàn bà cầu nguyện lớn tiếng với Chúa rằng hiện trong nhà không còn lấy một hột gạo. Ðể cho người đàn bà một bài học về sự mê tín dị đoan, kẻ vô đạo liền lấy một ổ bánh mì, rón rén đặt trước cửa phòng người đàn bà, bấm chuông rồi chạy vội về phòng mình.
Người đàn bà mở cửa phòng lấy ổ bánh mì, trở lại phòng và cầu nguyện: "Lạy Chúa, con cám ơn Chúa vì con biết rằng lúc nào Chúa cũng nhậm lời con".
Người đàn ông rất tâm đắc khi nghe một lời cầu nguyện như thế. Ông đến gõ cửa phòng người đàn bà và nói vọng vào: "Hỡi người đàn bà ngu xuẩn, bà tưởng rằng Chúa đã nhậm lời cầu xin của bà ư? Chính tôi là người đã mang ổ bánh đặt trước cửa phòng bà đó".
Làm như thể không để ý đến lời nói của người đàn ông, người đàn bà nghèo lại tiếp tục cầu nguyện: "Lạy Chúa, chúc tụng Chúa, vì Chúa luôn trợ giúp con trong lúc túng ngặt: Chúa dùng ngay cả một tên quỉ để đáp lại lời cầu xin của con".
Trong Tin Mừng hôm nay, khi các môn đệ xin Chúa giải tán dân chúng về các làng mạc để họ tự mua thức ăn, Ngài đã truyền lệnh cho họ: "Các con hãy liệu cho họ ăn". Rồi với năm chiếc bánh và hai con cá do các môn đệ mang đến, Ngài đã nuôi trên 5,000 người được ăn no nê mà còn dư 12 thúng bánh vụn.
Ngày nay, các đám đông đói ăn ấy được nhân lên đến cả triệu lần, họ không chỉ đói, mà còn chết đói là khác. Ðã và đang có biết bao người làm những việc hy sinh để nuôi sống đám đông ấy, nhưng vấn đề quá lớn lao đối với những giới hạn của con người. Dĩ nhiên, con người phải làm hết sức có thể để giúp đỡ đồng loại, nhưng với sức riêng, con người không thể giải quyết được vấn đề quá lớn lao ấy, họ cần có sự trợ lực từ bên trên. Thật thế, chúng ta cần phải có những việc làm cụ thể, vì "đức tin không có việc làm là đức tin chết". Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể mang lại cơm bánh cho người đói khát, khi chúng ta cũng trao ban cho họ lời cầu nguyện của chúng ta. Tự sức mình, với năm chiếc bánh và hai con cá, các môn đệ không thể nuôi sống trên 5,000 người; thế nhưng, xem chừng Chúa Giêsu không thể làm phép lạ, nếu không có năm chiếc bánh và hai con cá ấy.
Người Kitô hữu chúng ta không chỉ làm công tác xã hội. Năm chiếc bánh và hai con cá do đóng góp và san sẻ của chúng ta cần phải đi đôi với niềm tin và lời cầu nguyện. Với niềm tin và lời cầu nguyện, chúng ta hãy xác tín rằng cách nào đó, Chúa hằng nhậm lời chúng ta và chắc chắn phép lạ luôn diễn ra. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta cầu nguyện: "Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày".
Ước gì những cố gắng chia sẻ và trao ban của chúng ta luôn được thực thi bằng tất cả niềm tin và lời cầu nguyện. Ước gì niềm tin và lời cầu nguyện của chúng ta cũng được thể hiện bằng những nghĩa cử cụ thể của chúng ta.
(Veritas Asia)


LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Hai Tuần 18 TN, Năm lẻ

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Giải pháp dễ dàng không phải là giải pháp tốt đẹp nhất.

Con người có khuynh hướng giải quyết mọi sự cách dễ dàng: điều gì dễ làm và thích thì giữ lại, điều gì khó khăn và không thích thì loại bỏ. Tuy nhiên, cuộc sống con người không đơn giản như thế: có những lúc con người phải chọn giải pháp khó khăn hơn, đòi nhiều hy sinh gian khổ hơn, mới có thể đạt được những gì con người mong muốn; chẳng hạn: việc học hành, luyện tập thân thể, làm thương mại, giáo dục con cái, và luyện tập các nhân đức.
Các Bài Đọc hôm nay muốn làm sáng tỏ sự lựa chọn các giải pháp dễ dàng của con người. Trong Bài Đọc I, dân chúng muốn quay về Ai-cập để hưởng lại những thức ăn mà họ ưa thích thay vì phải ăn thứ manna "nhàm chán trong sa mạc." Nhà lãnh đạo Moses cũng đã cảm thấy mệt mỏi và muốn Thiên Chúa trút bỏ gánh nặng "con cái Israel" cho ông. Trong Phúc Âm, khi thấy ngày đã xế chiều, các môn đệ lại gần thưa với Chúa Giêsu: "Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn." Nhưng Đức Giêsu bảo các môn đệ: "Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn."

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Một mình con không thể gánh cả dân này được nữa, vì nó nặng quá sức con.

1.1/ Dân chúng muốn trở về cuộc sống nô lệ bên Ai-cập: Dân Israel bắt đầu thèm ăn, họ khóc lóc mà nói: "Ai sẽ cho chúng ta có thịt ăn đây? Nhớ thuở nào ta ăn cá bên Ai-cập mà không phải trả tiền, rồi nào dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào tỏi. Còn bây giờ đời ta tàn rồi; mọi thứ đó hết sạch, chỉ còn thấy manna thôi."
Trong cuộc hành trình 40 năm trong sa mạc, những đòi hỏi của con cái Israel thì vô tận và luôn luôn thay đổi. Nếu không được thỏa mãn, họ luôn tìm giải pháp dễ dàng là đòi trở về Ai-cập để tiếp tục sống kiếp nô lệ. Một số những đòi hỏi của con cái Israel được ghi nhận như sau:
+ Thuở còn sống bên Ai-cập, con cái Israel muốn có tự do. Họ kêu xin Thiên Chúa giải thoát họ khỏi cuộc sống nô lệ cực khổ.
+ Khi đã có tự do, họ đòi bánh ăn, nước uống.
+ Khi đã có bánh ăn, nước uống, họ đòi thịt.
+ Khi đã có thịt, họ đòi cá, rồi đòi dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào tỏi.
+ Khi đã được thỏa mãn, họ lại rửng mỡ đúc bê vàng để thờ.
Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn yêu thương, thử thách, và dạy dỗ cho đến khi mang họ vào Đất Hứa, như lời Ngài đã hứa với các tổ-phụ và các nhà lãnh đạo của họ.

1.2/ Ông Moses xin Thiên Chúa cất gánh nặng: Ông Moses nghe thấy dân tụm năm tụm bảy theo thị tộc mà kêu khóc tại cửa lều của mình. Còn Đức Chúa thì bừng bừng nổi giận. Ông lấy làm khổ tâm vì "trên đe dưới búa," ông thưa với Đức Chúa: "Sao Ngài lại làm khổ tôi tớ Ngài? Tại sao con lại không đẹp lòng Ngài, khiến Ngài đặt gánh nặng tất cả dân này lên con? Có phải con đã cưu mang tất cả dân này không? Có phải con đã sinh ra nó không mà Ngài lại bảo con: "Hãy bồng nó vào lòng, như vú nuôi bồng trẻ thơ, mà đem vào miền đất Ta đã thề hứa với cha ông chúng? Con lấy đâu ra thịt cho cả dân này ăn, khi chúng khóc lóc đòi con: "Cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn? Một mình con không thể gánh cả dân này được nữa, vì nó nặng quá sức con. Nếu Ngài xử với con như vậy, thì thà giết con đi còn hơn - ấy là nếu con đẹp lòng Ngài! Đừng để con thấy mình phải khổ nữa!"
Phản ứng của ông Moses có thể hiểu được, vì dẫu sao chăng nữa ông vẫn còn mang thân xác con người. Có lẽ vì ông đã cố gắng hết sức mà vẫn bị dân chúng vô ơn, bạc nghĩa, than phiền, nên ông mới thốt ra những lời như thế. Sau này, khi Thiên Chúa muốn tru diệt con cái Israel, ông Moses đã đứng ra bênh vực và xin Thiên Chúa tha thứ cho dân chúng.
Khi con người thương yêu Chúa, họ cũng phải vì Chúa mà thương yêu các anh/chị/em của mình. Lý do vì Thiên Chúa không muốn bất cứ đứa con nào của Ngài phải hư mất. Vì thế, để trở thành nhà lãnh đạo của Thiên Chúa, ông Moses cũng phải kiên nhẫn để dạy dỗ và yêu thương con cái Israel như Thiên Chúa yêu thương họ.

2/ Phúc Âm: "Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn."

1.1/ Phản ứng ích kỷ của các môn đệ: Phép lạ "Bánh hóa nhiều để nuôi 5,000" là một trong những phép lạ được tường thuật bởi cả 4 thánh-ký. Chúng ta có thể liệt kê một số lý do tại sao các môn đệ xin Chúa Giêsu giải tán dân chúng để họ đi kiếm của ăn trong các làng mạc:
- Sợ tốn tiền: Philip thưa với Chúa: "Hai trăm bạc cũng không đủ cho mỗi mỗi người một mẩu bánh nhỏ!" (Jn 6:7).
- Sợ phải san sẻ những gì mình có: Ông Andrew thưa với Chúa: "Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá. Làm sao đủ để chia cho mọi người!" (Jn 6:9).
- Sợ phải vất vả đi kiếm của ăn cho dân chúng. Các môn đệ có thể nghĩ Chúa Giêsu và các ông chỉ có trách nhiệm phần hồn: dạy dỗ và chữa lành; phần xác dân chúng có bổn phận phải lo lấy. Làm sao Chúa Giêsu và các ông có thể đáp ứng hết mọi nhu cầu của dân chúng?

1.2/ Phản ứng thương xót của Đức Kitô: Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ. Khi nghe lời yêu cầu của các môn đệ giải tán dân chúng để họ tản mác vào các làng để mua lương thực, Đức Giêsu bảo các môn đệ: "Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn."
Như người Mục Tử Tốt Lành, Chúa Giêsu đã làm gương cho các mục tử những điều sau:
- Người thương dân chúng cả phần hồn lẫn phần xác.
- Người dạy dỗ, chữa lành, và nuôi dưỡng dân chúng.
- Người không những lo lắng hiện tại, mà còn chuẩn bị để có người lo tương lai, bằng cách:
+ Huấn luyện các môn đệ để tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng và loan truyền tình thương.
+ Lập Bí-tích Thánh Thể để ở lại an ủi và nuôi dưỡng dân chúng: Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho môn đệ. Và môn đệ trao cho dân chúng. Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

- Tình yêu đòi sự kiên nhẫn để giáo dục, và đòi hy sinh để mang lại sự sống; nếu Thiên Chúa cũng dùng những giải pháp dễ dàng và nhanh chóng, loài người chúng ta làm sao có cơ hội để làm lại cuộc đời.
- Nếu cha mẹ cũng chọn giải pháp dễ dàng, nhanh chóng, và tiện lợi; làm sao chúng ta có mặt trong cuộc đời và có được cuộc sống như bây giờ. Đừng ích kỷ để một tay vơ vào những điều tốt cho mình và tay kia thẳng tay quăng đi những điều phiền phức không thích. Nếu chúng ta đã lãnh nhận nhưng không, chúng ta cũng phải cho đi cách nhưng không.

Lm.An-tôn ĐINH MINH TIÊN, OP.


HẠT GIỐNG NẨY MẦM
- MÙA QUANH NĂM –
- TUẦN 18 -
"Có những hạt rơi vào đất tốt.
Chúng mọc và lớn lên, sinh hoa kết quả :
hạt thì được ba mươi, hạt thì được sáu mươi,
hạt thì được một trăm" (Mc 4,8)

Mt 14,13-21

A. Hạt giống...
Tường thuật về phép lạ hóa bánh ra nhiều của Thánh Mat-thêu chứa nhiều ngụ ý :
1. Tấm lòng của Chúa Giêsu : “Ngài thấy dân chúng đông đảo thì thương xót họ, và chữa những người bệnh tật trong họ”, và sau đó còn giảng dạy cho họ và làm phép lạ cho họ có bánh ăn. Ta hãy chú ý là họ không xin, sáng kiến làm tất cả những việc đó đều xuất phát từ tấm lòng của Chúa Giêsu.
2. Mô tả Chúa Giêsu là Môsê mới nuôi dân mới bằng thứ lương thực trổi vượt hơn manna ngày xưa.
3. Tiên báo về bí tích Thánh Thể.
4. Vẽ lên hình ảnh Giáo Hội ; Chúa Giêsu ở giữa, các tông đồ ở kề bên Ngài, và dân chúng ở chung quanh.

B.... nẩy mầm.
1. Rất nhiều lần Tin Mừng ghi nhận rằng khi Chúa Giêsu thấy dân chúng thì Ngài chạnh lòng thương. Tuy họ không phải là bà con, bạn hữu hay là những người quen biết với Ngài, nhưng thấy họ thì cảm xúc đầu tiên của Ngài là thương, và vì thương nên Ngài chữa bệnh, giảng dạy và cho họ ăn. Ai cũng là đối tượng của tình thương Chúa.
Phần tôi thì khác,  tôi hay phân loại người ta thành hai hạng : người thân và người dưng. Đối với người dưng thì tôi thờ ơ lãnh đạm. Xin Chúa cho con có một tấm lòng yêu thương bao la như Chúa, nhất là khi con là tông đồ của Chúa.
2. “Xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn” : Cách giải quyết vấn đề của các tông đồ rất tự nhiên và bình thường. Tự dân chúng tìm đến đây thì tự họ phải lo thức ăn cho họ thôi. Các tông đồ đâu có trách nhiệm gì về chuyện đó. Đây là suy nghĩ tự nhiên. Nhưng Chúa Giêsu bảo “Các con hãy cho họ ăn” : đây là suy nghĩ của tình thương.
Có nhiều hoàn cảnh, người môn đệ Chúa không được làm theo suy nghĩ của tự nhiên mà phải theo suy nghĩ của tình thương.
3. “Chúng con chỉ có 5 chiếc bánh và hai con cá”. Khi trả lời Chúa Giêsu như thế, một đàng các tông đồ nghĩ là không thể làm gì được để giải quyết cơn đói của đám đông mấy ngàn người, và đàng khác có lẽ các ông nghĩ số lương thực ít ỏi đó nên dành cho nhóm của họ và Chúa Giêsu. Nhưng Chúa Giêsu bảo “Hãy đem lại đây cho Thầy” : Ngài không muốn người ta ai ai cũng ích kỷ lo cho riêng mình. Ngài dạy phải vừa quảng đại vừa phó thác vào Ngài : hãy đưa cho Ngài để Ngài làm phép lạ giúp ích cho nhiều người.
4. Một người hồi giáo làm nghề đập đá có thói quen vào đền thờ cầu nguyện với Đức Ala. Ngày nào anh cũng thấy một con chim cú mù đứng bất động trên vách tường trước mặt và một con chim cú khác mang thức ăn đến cho nó. Cảnh tượng ấy làm cho anh suy nghĩ : “Đấng Ala quan tâm lo lắng cho cả một con chim cú mù. Còn ta, tại sao ta phải luôn luôn lo lắng về của ăn hằng ngày. Ta phải biết phó thác cuộc đời cho sự quan phòng của Đấng Ala”. Thế là anh bỏ nghề và ngày ngày đến trước của đền thờ để chờ được Đấng Ala chăm sóc như Ngài đang chăm sóc cho con chim cú mù.
Một người bạn biết chuyện, đến khuyên : “Tôi nghĩ là anh chưa hiểu được đều mà Ala muốn nói với bạn qua hình ảnh hai con chim. Ngài không hề muốn bạn trở thành con chim cú mù, nhưng hãy học lấy tấm gương chia sẻ của con chim cú lành mạnh” (Chờ đợi Chúa)
5. “Chúa Giêsu lánh khỏi nơi đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy đám đông từ các thành đi bộ và theo Người.” (Mt 14,13)
Không biết từ lúc nào, tâm hồn tôi trở nên thờ ơ với việc cầu nguyện : thờ ơ vì những dễ dãi, vì sự lười biếng của chính mình. Những buổi tối đáng ra phải dành cho Chúa, tôi ngụy biện : mình mệt mỏi hay còn nhiều bài học... mà thực ra không phải lúc nào cũng vậy. Tôi mất dần sự đối thoại với Chúa vá đôi khi tôi cảm thấy Chúa nhật vời xa. Những lúc nguyện cầu (như một thói quen !) tôi vẫn để tâm đến những gì xảy ra xung quanh với cảm giác mong muốn nhanh nhập cuộc.
... Những người Do Thái khi nghe biết Chúa Giêsu đến một nơi hoang vắng, đã không quản ngại đường xa để đến với Người với cả lòng nhiệt thành. Và Chúa đã ban cho họ những điều vượt quá lòng họ mong ước. Còn tôi, đã biết phải gặp Chúa ở đâu, đã tham dự thánh lễ và đã rước cả mình thánh chúa ; vậy mà tôi vẫn không nhận ra được điều quý giá này : có Chúa ở đó với ơn lành của Ngài. Phải chăng sự dễ dàng đến những “nơi gặp Chúa” khiến tôi thực sự không gặp được Người ?
Lạy Chúa, xin cho con ý thức được Chúa là bánh nuôi sống con và đó là ân phúc vượt lên mọi điều con đang mong ước. Và xin cho con (trong một ý nghĩa nhỏ bé nhất) được là bánh tan hoà với anh em. (Hosanna)
Lm.Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp.Cần Thơ

05/08/13 THỨ HAI TUẦN 18 TN
Cung hiến Thánh Đường Đức Maria
Mt 14,13-21

CHẠNH LÒNG THƯƠNG NHƯ CHÚA
Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ. (Mt 14,14)
Suy niệm: Vô cảm, lạnh lùng, là một trong những căn bệnh đang lây lan trong thời đại chúng ta. Khi bị nhiễm căn bệnh này, con người như vô tâm trước nỗi đau của đồng loại, lạnh lùng với sự cùng khổ của anh chị em đồng loại mình. Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta biết chạnh lòng thương như Chúa Giêsu. Thấy đám đông theo Ngài trong hoang địa, Chúa thấu hiểu nỗi khổ của họ. Và Ngài không dừng lại ở tình cảm suông mà đã ra tay hành động: cho họ ăn, và chữa lành các bệnh nhân. Hành động với tấm lòng biết chạnh thương như Chúa chính là phương thuốc cho cho những trái tim và cho xã hội đang nhiễm căn bệnh vô cảm của thời đại này.
Mời Bạn: Mẫu gương “biết chạnh lòng thương” của Chúa Giêsu có là nguồn cảm hứng cho cuộc sống của bạn chưa? Mời bạn tự bắt mạch xem mình có mắc chứng bệnh vô cảm của thời đại hay không? Quanh bạn, có biết bao mảnh đời lầm than, những gia đình bất hoà, những tâm hồn đang tuyệt vọng vì thất bại trong cuộc sống, v.v… Họ đang cần một tấm lòng biết chạnh thương. Bạn có nhận ra họ và đem đến cho họ niềm an ủi và hy vọng của Chúa Kitô không?
Chia sẻ: Bạn cảm nghĩ gì khi đọc tin tức trên báo chí về những “sự cố” vô cảm xảy ra đây đó trong xã hội?
Sống Lời Chúa: Huấn luyện trái tim biết chạnh lòng thương bằng cách: - dành một phút cầu nguyện cho những ai đang cần đến lòng thương xót của Chúa; - và chia sẻ gánh nặng công việc với người thân ngay trong gia đình của bạn.
Cầu nguyện: Đọc kinh Kính Mến.



Bẻ ra và trao đi
 Nếu bạn dám trao hết cho Ngài mọi sự bạn có, thì thế giới sẽ được no đủ. Phép lạ bánh hóa nhiều mãi mãi xảy ra khi ta chia sẻ qua tay Giêsu.


Suy nim:
Tin về cái chết của Gioan Tẩy giả là một nhắc nhở cho Đức Giêsu
về số phận tương tự của một ngôn sứ đang chờ đợi Ngài.
Đức Giêsu cùng với môn đệ rút lui khỏi đó, đi thuyền đến một chỗ vắng.
Ngài không muốn đối đầu với kẻ thù khi giờ của Ngài chưa đến.
Nhưng lạ thay chỗ vắng này lại bất ngờ biến thành chỗ đông người,
khi người ta kéo nhau đi bộ mà đến trước nơi Ngài sắp đến.
Ra khỏi thuyền, Ngài đã thấy họ ở đó rồi.
Chắc họ vui vì họ đi bộ mà nhanh hơn người chèo thuyền!
Còn Đức Giêsu thấy họ thì chạnh lòng thương,
dù kế hoạch đi lánh mặt ở chỗ vắng của Ngài bị vỡ (c. 14).
Khi môn đệ xin Thầy giải tán đám đông, để họ đi mua thức ăn cho đỡ đói,
Ngài bảo: “Họ không cần phải đi đâu cả.
Chính anh em hãy cho họ ăn.”(c. 16).
Như thế môn đệ được mời gọi trở thành người cung cấp thức ăn miễn phí.
Hẳn là họ đã hết sức bối rối trước mệnh lệnh khó hiểu này.
Làm sao chuyện đó xảy ra được?
Làm sao nuôi được đám đông ngần này người ở nơi hoang vắng?
Tất cả những gì họ có trong tay chỉ là năm cái bánh và hai con cá (c. 17).
Nhưng những điều đó thì thấm vào đâu!
Họ thất vọng, chán nản, khi thấy sứ mạng thì lớn, mà khả năng lại bé nhỏ.
 “Đem lại đây cho Thầy!” (c. 18).
Thầy Giê su bảo môn đệ đem đến cho mình tất cả bánh và cá họ có.
Vấn đề không phải là ít hay nhiều, nhưng là tất cả.
Ngài cần đóng góp nhỏ bé của chúng ta để làm những điều lớn lao.
Hãy đem lại cho Ngài tất cả bánh và cá của đời ta:
một chút thời giờ, một chút khả năng, một chút thiện chí.
Rồi để mặc Ngài định liệu.
Cảnh tượng thật đẹp trong mùa xuân có bãi cỏ xanh mướt.
Dân chúng ngồi trên cỏ thành từng nhóm nhỏ.
Bánh và cá được trao từ tay các môn đệ đến tay Đức Giêsu.
Từ tay Đức Giêsu dâng lên Cha Ngài trên trời với lời tạ ơn chúc tụng.
Rồi từ tay Đức Giêsu trở lại tay các môn đệ,                                                   
từ tay các môn đệ đến tay đám đông dân chúng (c. 19),
và dân chúng hẳn đã bẻ ra chia sẻ cho nhau.
Phép lạ bánh hóa nhiều diễn ra thật mầu nhiệm.
Đức Giêsu đã không làm nên một núi bánh để các môn đệ đến lấy mà phát.
Dường như bánh đã hóa nhiều khi được bẻ ra và trao đi từ tay nọ đến tay kia.
Đức Giêsu đã phải bẻ năm cái bánh cho mười hai môn đệ.
Các môn đệ cũng phải bẻ ra để trao cho đám đông.
Nếu họ cứ giữ cho mình thì năm cái bánh sẽ mãi chỉ là năm cái bánh.
Bẻ ra và trao đi không làm người ta trở nên nghèo, nhưng trở nên dư dật.
Nếu bạn dám trao hết cho Ngài mọi sự bạn có, thì thế giới sẽ được no đủ.
Phép lạ bánh hóa nhiều mãi mãi xảy ra khi ta chia sẻ qua tay Giêsu.
Hôm nay Thầy Giêsu vẫn mời chúng ta: Các con hãy cho họ ăn.
Cầu nguyn:
Giữa một thế giới chạy theo tiện nghi, hưởng thụ,
xin cho con biết bằng lòng với cuộc sống đơn sơ.
Giữa một thế giới còn nhiều người đói nghèo,
xin cho con đừng thu tích của cải.
Giữa một thế giới mà sự sống bị chà đạp,
xin cho con biết quý trọng phẩm giá từng người.
Giữa một thế giới không tìm thấy hướng sống,
xin cho con biết xây lại niềm tin.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con cảm được cơn đói đang giày vò bao người,
xin cho con nghe được lời mời của Chúa :
“Các con hãy cho họ ăn đi.”
Ước gì chúng con dám trao
tất cả những gì chúng con có cho Chúa,
để Chúa trao tất cả những gì Chúa có
cho chúng con và cho cả nhân loại.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


Suy niệm

 “Thiên Chúa là Tình Yêu”,  chính vì vậy mọi hành động của Chúa Giêsu đều là Tình Yêu. Hôm nay Ngài thấy đám đông theo mình, cũng “chạnh lòng thương”. Thế mới thấy cái nhìn, cảm xúc của Chúa Giêsu cũng vượt xa cái nhìn và cảm xúc của con người.

Nếu là một con người bình thường, khi thấy người ta kéo đến với mình, mình sẽ tự hào, sung sướng vì được nhiều người ủng hộ, nhiều người thần tượng mình. Nhưng Chúa Giêsu thì vượt cao hơn. Ngài thấy được cái đói, cái khát, nhất là đói khát về phần thiêng liêng của dân chúng, nên thay vì tự hào khi dân chúng kéo đến với mình, thì Ngài lại “chạnh lòng thương” họ.

Nếu con người có “chạnh lòng thương” thì cũng chỉ là những người trong phe, trong nhóm của mình, những người mình có cảm tình. Sau khi nhận lệnh từ Chúa Giêsu: “chính anh em hãy cho họ ăn”. Các môn đệ đã nói lên suy nghĩ của mình: “Ở đây chúng con chỉ có vỏn vẹn năm chiếc bánh và hai con cá”. Đã đành là các ông có ít, nhưng sâu xa là “chúng con đã để phần cho Thầy và chúng con rồi, làm sao cho đám dân đó ăn đủ”. Tinh thần cục bộ, khuynh hướng phe nhóm luôn có trong con người.

Nếu con người có chạnh lòng thương, có thương nhiều người, không phân biệt, không loại trừ thì cũng chỉ dừng lại trong khả năng của mình chứ không thể làm thêm được nữa. Cho năm ngàn người ăn cùng một lúc thì các môn đệ đành “bó tay”. Thế nhưng với quyền năng của Chúa Giêsu “Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho các môn đệ”. Kết quả là “Ai nấy đều ăn và được no nê”. Thế mới khen Chúa hay!

Phụng vụ lời Chúa hôm nay cho con kiểm điểm lại bản thân mình. Con đã phục vụ những người chung quanh con, đã nhìn thấy cái thiếu thốn của họ chưa hay ngược lại còn muốn người ta kéo đến để làm tăng danh tiếng cho mình? Con đã biết quan tâm đến phần hồn phần rỗi của người khác chưa hay chỉ quan tâm để mình được lợi gì khi có nhiều người quen biết?

Con cũng xét lại tinh thần cục bộ, óc bè phái trong khi phục vụ. Thấy quyền lợi của mình có nguy cơ bị ảnh hưởng, là con lập tức tìm cách để diệt trừ. Nhà con có tiệm thuốc tây, nhà bên chuẩn bị mở tiệm bán thuốc, là con sẽ đi thưa chính quyền, không phải vì chuyện nó bán thuốc tây, nhưng vì chuyện nó cất nhà không giấy phép. Con phân bì với những người cùng phục vụ với con. Tại sao anh được quyền lợi nhiều hơn tôi? Có khi nào con phân bì tại sao phục vụ nhiều hơn tôi không? Chắc có lẽ không! Phục vụ thì không muốn phục vụ, hoặc không chu toàn, nhưng chỉ muốn tìm kiếm thêm cho thật nhiều quyền lợi của mình.

Con cũng phải biết giới hạn của mình. Dù con có làm được thật nhiều việc thì cũng không bao giờ là đủ, là đáng. Để con không buồn phiền với những đòi hỏi của người khác mà mình không đáp ứng được; cũng không tự mãn với những gì mình đã làm cho xã hội, cho Giáo Hội.

Tất cả đều xuất phát từ việc: “Chạnh lòng thương”.

Thứ Hai 5-8
Lễ Cung Hiến Ðền Ðức Bà Cả

S
au khi được xây cất lần đầu tiên theo lệnh của Ðức Giáo Hoàng Liberius vào giữa thế kỷ thứ tư, Ðền Liberius được Ðức Giáo Hoàng Sixtus III cho xây cất lại vào năm 431 một ít lâu sau khi Công Ðồng Êphêsô xác định danh xưng của Ðức Maria là Mẹ Thiên Chúa. Sau khi được tái cung hiến cho Mẹ Thiên Chúa, Ðền Ðức Bà Cả là nhà thờ lớn nhất thế giới để vinh danh Thiên Chúa qua Ðức Maria.
Tọa lạc trên một trong bảy ngọn đồi ở Rôma, đền đã trải qua nhiều lần tu bổ mà vẫn giữ được đặc tính của một vương cung thánh đường thời xa xưa. Bên trong vẫn chia làm ba gian được ngăn cách bởi các cột lớn với đường nét trạm trổ thời hoàng đế Constantine. Những tấm khảm từ thế kỷ thứ năm vẫn còn hiển hiện trên các bức tường là chứng tích cho sự cổ kính của đền.
Ðền Ðức Bà Cả là một trong bốn thánh đường ở Rôma nổi tiếng là các thánh đường chính được xây cất để kính nhớ các trung tâm đầu tiên của Giáo Hội. Ðền Thánh Gioan Latêranô tượng trưng cho ngai toà Thánh Phêrô, Toà Rôma; Ðền Thánh Phaolô Ngoại Thành, Toà Alexandria, nghe nói do Thánh Máccô đứng đầu; Ðền Thánh Phêrô, Tòa Constantinople; và Ðền Ðức Bà Cả, Tòa Antiôkia, là nơi người ta cho rằng Ðức Maria sống ở đây lâu nhất.
Một truyền thuyết có từ trước năm 1000, bây giờ không còn giá trị, đã khiến ngày lễ này có một tên khác: Ðức Bà Sương Tuyết. Theo truyền thuyết, một vợ chồng quý tộc người Rôma hứa dâng tặng tài sản kếch sù cho Ðức Maria. Ðể xác nhận điều ấy, ngài làm phép lạ tuyết đổ giữa mùa hè, và bảo họ xây một đền thờ ở chỗ ấy. Vào ngày 5 tháng Tám hàng năm, truyền thuyết này thường được cử hành bằng cách thả hoa hồng trắng như tuyết rơi từ vòm đền thờ xuống đất.
Lời Bàn
Cuộc tranh luận thần học về bản tính của Ðức Kitô, vừa là Chúa vừa là người, đạt đến cực điểm trong đầu thế kỷ thứ năm, thời Constantinople. Ðức Athanasius, giáo sĩ thuộc quyền Giám Mục Nestorius, phản đối danh xưng Theotokos, "Mẹ Thiên Chúa," ngài cả quyết rằng Ðức Trinh Nữ chỉ là mẹ của Ðức Giêsu về phương diện nhân tính. Ðức Giám Mục Nestorius đồng ý và ra lệnh rằng, từ nay về sau trong giáo phận của ngài, Ðức Maria được gọi là "Mẹ Ðức Kitô". Dân chúng thành Constantinople chính thức nổi dậy phản đối sắc lệnh của đức giám mục. Khi Công Ðồng Êphêsô bác bỏ quyết định của Ðức Nestorius, người tín hữu đã tuốn ra đường phố, phấn khởi hô to, "Theotokos! Theotokos!"
Lời Trích
"Ngay từ thời tiên khởi, Ðức Trinh Nữ đã được vinh danh với tước hiệu Mẹ Thiên Chúa, và các tín hữu đã cầu khẩn và ẩn náu dưới sự che chở của ngài trong lời cầu nguyện khi họ gặp gian nan khốn khó. Vì vậy, sau Công Ðồng Êphêsô, Dân Chúa đã gia tăng lòng sùng kính Ðức Maria cách lạ lùng, trong sự kính mến, trong sự cầu khẩn và noi gương..." (Hiến Chế Tín Lý về Giáo Hội, 66).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét