Trang

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

11-02-2013 : THỨ HAI TUẦN V MÙA THƯỜNG NIÊN năm lẻ


THỨ HAI TUẦN V MÙA THƯỜNG NIÊN năm lẻ
(ĐỨC MẸ LỘ ĐỨC - Ngày Quốc Tế Bệnh Nhân)

BÀI ĐỌC I: St 1, 1-19
"Thiên Chúa phán: và xảy ra như vậy".
Trích sách Sáng Thế.
Từ nguyên thuỷ Thiên Chúa đã tạo thành trời đất. Đất còn hoang vu trống rỗng, tối tăm bao trùm vực thẳm, và Thần trí Thiên Chúa bay sà trên mặt nước.
Thiên Chúa phán: "Hãy có ánh sáng". Và có ánh sáng. Thiên Chúa thấy ánh sáng tốt đẹp, Người phân rẽ ánh sáng khỏi tối tăm. Thiên Chúa gọi ánh sáng là ngày, tối tăm là đêm. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ nhất.
Thiên Chúa phán: "Hãy có một vòm trời ở giữa nước, phân rẽ nước với nước", và Thiên Chúa làm nên vòm trời, và phân rẽ nước phía trên vòm trời với nước dưới vòm trời. Và xảy ra như vậy. Thiên Chúa gọi vòm đó là trời. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ hai.
Thiên Chúa phán: "Nước dưới trời hãy tụ tại một nơi, để lộ ra chỗ khô cạn. Và đã xảy ra như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ khô cạn là đất, và Người gọi khối nước là biển. Thiên Chúa thấy tốt đẹp. Và Thiên Chúa phán: "Đất hãy trổ sinh thảo mộc xanh tươi mang hạt giống, và cây ăn trái phát sinh trái theo giống nó, và trong trái có hạt giống, trên mặt đất. Và đã xảy ra như vậy. Tức thì đất sản xuất thảo mộc xanh tươi mang hạt theo giống nó, và cây phát sinh trái trong có hạt tuỳ theo loại nó. Và Thiên Chúa thấy nó tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ ba.
Thiên Chúa còn phán: "Hãy có những vật sáng trên vòm trời và hãy phân chia ngày và đêm, và trở thành dấu chỉ thời gian, ngày và năm tháng, để soi sáng trên vòm trời và giãi sáng mặt đất". Và đã xảy ra như vậy. Thiên Chúa đã làm nên hai vầng sáng lớn: Vầng sáng lớn hơn làm chủ ban ngày, và vầng sáng nhỏ hơn làm chủ ban đêm; và Ngài cũng làm nên các tinh tú. Thiên Chúa đặt chúng trên vòm trời để soi sáng trên mặt đất, và làm chủ ngày đêm, và phân chia ánh sáng với tối tăm. Thiên Chúa thấy tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ tư.  Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA:  Tv 103, 1-2a. 5-6. 10 và 12. 24 và 35c
Đáp: Nguyện cho Chúa hân hoan vì công cuộc của Chúa (c. 31b).
Xướng: 1)   Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa. Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, Ngài rất ư vĩ đại! Ngài mặc lấy oai nghiêm huy hoàng, ánh sáng choàng thân như mang áo khoác.    -  Đáp. 
2)   Ngài dựng vững địa cầu trên nền tảng, cho tới muôn đời nó chẳng lung lay. Ngài dùng biển che phủ nó như áo che thân, trên ngọn núi non muôn ngàn nước đọng.    -  Đáp. 
3)   Ngài lệnh cho mạch nước tràn ra thành suối, chúng chảy rì rào giữa miền non núi. Bên cạnh chúng, chim trời cư ngụ, từ trong ngành cây vang ra tiếng hót.    -  Đáp. 
4)   Lạy Chúa, thực nhiều thay công cuộc của Ngài! Ngài đã tạo thành vạn vật cách khôn ngoan, địa cầu đầy dẫy loài thụ tạo của Ngài. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa.    -  Đáp. 
ALLELUIA:  Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với Cha mà không qua Thầy". - Alleluia.
PHÚC ÂM:  Mc 6, 53-56
"Tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó. Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh.  Đó là lời Chúa.

SUY NIỆM :Chấp nhận bị quấy rầy
Tin Mừng hôm nay là một bản khái quát những hoạt động của Chúa Giêsu làm cho con người, những hoạt động này vừa nhiều vừa đa dạng, đến mức làm cho người ta có cảm tưởng Chúa Giêsu là một lương y đa khoa.
Nhìn vào cách thức hành động của Chúa Giêsu, con người thời nay có thể cho rằng Ngài làm việc thiếu khoa học. Dường như Chúa Giêsu không lên kế hoạch làm việc cho từng ngày, ngày nào của Ngài cũng chỉ theo một chương trình duy nhất, là rao giảng Tin Mừng và làm cho Nước Trời hiện diện cụ thể trong đời sống con người. Ðối tượng phục vụ của Ngài là người nghèo đủ loại, và nhu cầu của người nghèo lại cấp bách đến độ không thể dời lui dời tới hoặc giới hạn vào một số giờ nhất định. Sống với người nghèo và cho người nghèo là chấp nhận bị quấy rầy: quấy rầy vì những vấn đề của họ thật cấp thiết nhưng lại không dễ giải quyết, quấy rầy vì họ luôn ở cạnh chúng ta mà chúng ta không được phép quên đi.
Giáo Hội hôm nay muốn chọn người nghèo làm đối tượng ưu tiên để phục vụ như Chúa Giêsu ngày xưa đã làm, thì Giáo Hội cũng không thể quên sự quấy rầy của người nghèo và các vấn đề liên quan đến người nghèo. Nếu Giáo Hội có phải phân nhiệm cho ủy ban này, ủy ban khi lo từng vấn đề, nếu Giáo Hội có phải lên thời khóa biểu hằng ngày, thì tất cả chỉ vì muốn phục vụ người nghèo cho có kết quả hơn, chứ không phải để giảm bớt hoặc thoái thác công việc.
Chúa đã không phục vụ con người theo kiểu trưởng giả, gián tiếp, nhưng đã dấn thân phục vụ tất cả mọi người bất cứ giờ phút nào. Xin cho Giáo Hội và mỗi người chúng ta đừng phục vụ người nghèo trên môi miệng, trên giấy tờ hoặc trong tư duy, nhưng là phục vụ trong hành động cụ thể và mau mắn.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY NIỆM 2: Phép lạ xảy ra hằng ngày
Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giêsu. Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó. (Mc. 6, 54-55)
Sách Sáng thế ký kể rằng lần đầu tiên ánh sáng chiếu dọi vào trái đất còn trống trải và mông lung. Ánh sáng là tốt đẹp, là phản ánh của Thiên Chúa. Ánh sáng cho sự sống, tô mầu cho vạn vật và con người, đem nguồn vui đến các tâm hồn.
Giờ đây Chúa Giêsu đang ở miền Ghê-nê-xa-rét, vùng dân ngoại mà người Do thái vẫn coi là chốn tối tăm, ở giũa những con người ốm đau tật nguyền. Người là ánh sáng trần gian và ánh sáng là sự sống.
Bệnh tật cho người ta kinh nghiệm về sự yếu đuối, sự bất lực của con người đối với người đau ốm. Những phù phép và mê tín dị đoan không làm cho người ta khỏi bệnh.Tình yêu thương mới có thể chữa lành khi người ta có khả năng tin tưởng vào tình yêu ấy. Chính vì thế mà Chúa Giêsu chỉ dùng lời nói và sự hiện diện thể lý của Người mà chữa bệnh cho người ta. Người cầm tay hay chạm đến kẻ chết, kẻ chết sống lại. Chỉ cần biết rằng Người đang ở đó. Ngay cả hôm nay, Đức Kitô phục sinh vẫn đang ở giữa chúng ta, Người vẫn là ánh sáng duy nhất, là sự sống vĩnh hằng.
Người quan tâm đến chúng ta, Người yêu thương chúng ta… Ta hãy đến với Người cùng với những tầm thường, yếu đuối thể xác và tâm hồn của ta, giống như một đứa trẻ nương tựa vào cha mình, quẳng đi mọi lo âu để chỉ biết rằng cha đang ở đó.
Nếu ta tiếc rẻ không được sống vào thời đó để có thể chạm đến tua áo choàng của Người hầu được khỏi bệnh, là bởi ta thiếu lòng tin. Trong mỗi Thánh lễ, chúng ta đọc lời, “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh.” Hoặc là chúng ta không biết mình mắc bệnh gì cần được chữa khỏi. Hoặc là chúng ta không tin vào sự hiện diện và quyền năng của Chúa Giêsu.
Dẫu sao, hôm nay cũng như trong những ngày còn rao giảng Phúc âm, Chúa Giêsu đều nói với chúng ta rằng Cha chúng ta vẫn chăm sóc ta trong mọi giây phút cuộc đời, rằng phép lạ vẫn xảy ra thường ngày để chữa lành những tật bệnh của ta nếu ta biết chú ý đến tình yêu của Người. Đó là tình yêu khiến ta được an bình thanh thản, mang lại cho ta ơn lành mạnh tâm hồn, hơn là sức khỏe phần xác.
www.gplongxuyen.net

LỜI CHÚA MỖI NGÀY
THứ Hai Tuần V  thường niên năm lẻ

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ :
Con người phải biết ơn tác giả của sự sống
Trong thế giới con người, chúng ta thường thấy có 2 hạng người tiêu biểu: một hạng người chịu để tâm nghiên cứu để tìm ra sự thật, nguồn gốc, và căn nguyên mọi loài như: “Tôi đã tìm thấy Thiên Chúa trong vũ trụ.” Hay “Tôi đã tìm thấy Thiên Chúa nơi phòng thí nghiệm.” Ngược lại, có những người lười biếng, không chịu học hỏi lịch sử, và truy tầm nguồn gốc và căn nguyên của mọi loài; lại còn có thái độ tự tôn, kiêu ngạo, và nghĩ mình có thể làm mọi sự; chẳng hạn lời tuyên bố của triết gia hiện sinh F. Nietzsche “Tôi đã giết chết Thiên Chúa!” hay lời phê phán của K. Marx, ông tổ cộng sản, về niềm tin vào Thiên Chúa: “Tôn giáo là thuốc phiện mê ngủ con người.”
Nếu con người chịu khó học hỏi lịch sử và tìm về nguồn cội, con người sẽ khám phá ra trái đất con người đang sống chỉ là một hành tinh nhỏ và mỏng giòn của vũ trụ, chứ không phải là trung tâm điểm hay cái rốn của vũ trụ như nhiều người lầm tưởng. Trái đất tự nó không thể sống một mình, nhưng tùy thuộc vào các hành tinh chung quanh; nhất là 2 hành tinh lớn mặt trời và mặt trăng. Nhận ra thân phận yếu đuối của mình sẽ giúp con người khiêm nhường hơn, biết ơn, và trông cậy vào sự khôn ngoan, uy quyền, và sức mạnh của Đấng Sáng Tạo.
Hai Bài Đọc hôm nay nói lên sự tương phản giữa Đấng Sáng Tạo uy quyền và con người yếu đuối bệnh tật. Trong Bài Đọc I, năm lẻ, tác-giả Sách Sáng Thế Ký, dù không có một dụng cụ nghiên cứu thiên văn nào, cả hàng mấy ngàn năm trước đây, đã biết dùng trí óc lý luận của mình, nhận ra uy quyền sáng tạo của Thiên Chúa trong vũ trụ. Trong Bài Đọc I, năm chẵn, vua Solomon khánh thành Đền Thờ và cho rước Hòm Bia Thiên Chúa vào nơi Cực Thánh trong Đền Thờ. Thiên Chúa cho vua và dân chúng biết sự hiện diện của Ngài với dân bằng đám mây dày đặc.
Trong Phúc Âm, Thiên Chúa, tác giả của sự sống, cũng là người chữa lành mọi tật bệnh cho con người. Điều kiện để được chữa bệnh: con người phải nhận ra tình trạng bệnh tật của mình và đến với Thiên Chúa để được chữa lành.
I. KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I (năm lẻ): Thiên Chúa tạo dựng trời đất.
Điều đầu tiên chúng ta cần chú ý khi đọc trình thuật tạo dựng: Đây không phải là thứ tự những gì Thiên Chúa làm; nhưng là một tường thuật về công cuộc tạo dựng theo con mắt đức tin, dưới sự linh hứng của Thánh Thần. Tác-giả quan tâm tới ai là người sáng tạo, chứ không quan tâm đến cách thức chi tiết phải làm sao. Tác giả quan tâm đến sự thật đặt căn bản trên những sự kiện lịch sử, chứ không tới thứ tự lịch sử của những biến cố. Tác giả quan tâm đến sự cứu độ hơn là thần học về việc tạo dựng. Tác giả tường thuật công trình sáng tạo theo sự hiểu biết và suy tư của con người thời đó, khi chưa có những kiến thức khoa học về sự vận chuyển trong trời đất.
1.1/ Ngày thứ nhất, Thiên Chúa tạo dựng ánh sáng và phân rẽ ánh sáng khỏi bóng tối: Ngay từ khởi thủy, chỉ có một Thiên Chúa; khác hẳn với những tôn giáo đa thần. Ánh sáng và bóng tối là do Thiên Chúa tạo dựng, cả hai đều ở dưới uy quyền của Thiên Chúa, chứ không là 2 thần khác nhau. Uy quyền của Thiên Chúa trên ánh sáng và bóng tối được diễn tả bằng việc Chúa muốn và phán và sự vật liền có, và Chúa gọi là sự vật liền được gọi. Theo tâm thức của người Do-thái xưa, người được đặt tên là người có toàn quyền trên sự việc. Theo sự suy luận của tác giả, ánh sáng phải có trước khi làm các việc khác, nên Thiên Chúa tạo dựng ánh sáng trước khi tạo dựng các sự vật khác.
1.2/ Ngày thứ hai, Thiên Chúa tạo dựng bầu trời: Theo sự mô tả của tác-giả ở trên, toàn thể địa cầu bao bọc bởi nước; do đó, địa cầu cần được phân chia ranh giới hẳn hoi. Để làm điều này, Thiên Chúa chế tạo một cái vòm, và bầu trời giống như hình một cái phễu lớn giổng ngược để phân rẽ nước phía trên và nước phía dưới. Chỗ nước chảy xuống được khóa lại và mở ra khi muốn làm mưa.
1.3/ Ngày thứ ba, Thiên Chúa phân tách đất liền ra khỏi biển và tạo dựng cây cỏ: Sau khi đã phân cách nước phía trên, Thiên Chúa phân cách nước phía dưới khi Thiên Chúa phán: "Nước phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra." Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là "đất," khối nước tụ lại là "biển." Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
Chỗ nào có đất là có cây cỏ mọc. Theo sự suy nghĩ của tác gỉa, đến lúc Thiên Chúa tạo dựng chúng nên Ngài phán: "Đất phải sinh thảo mộc xanh tươi, cỏ mang hạt giống, và cây trên mặt đất có trái, ra trái tuỳ theo loại, trong có hạt giống." Liền có như vậy. Đất trổ sinh thảo mộc, cỏ mang hạt giống tuỳ theo loại, và cây ra trái, trong trái có hạt giống tuỳ theo loại. Điều cần chú ý là tiềm năng sự sống và sự tái tạo đã có trong các hạt giống khi Thiên Chúa tạo dựng; và không bao giờ cạn. Bao lâu còn đất, các hạt giống sẽ sinh hoa trái cho con người hưởng dùng.
1.4/ Ngày thứ tư, Thiên Chúa tạo dựng các hành tinh: mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao.
Có lẽ tác giả phân biệt 2 thứ ánh sáng: ánh sáng của ngày thứ nhất là để nhìn, và ánh sáng đến từ mặt trời. Có lẽ tác giả chưa đủ kiến thức để biết ánh sáng ban ngày đến từ mặt trời. Thiên Chúa nghĩ: Để phân biệt ngày với đêm, cần có 2 nguồn sáng khác nhau, nên Thiên Chúa phán: "Phải có những vầng sáng trên vòm trời, để phân rẽ ngày với đêm, để làm dấu chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm. Đó sẽ là những vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất." Thiên Chúa làm ra hai vầng sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển đêm; Người cũng làm ra các ngôi sao. Thiên Chúa đặt các vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất, để điều khiển ngày và đêm, và để phân rẽ ánh sáng với bóng tối.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu chữa lành con người.
2.1/ Bệnh tật đe dọa sự sống con người: Tuy Thiên Chúa dựng nên mọi sự đều tốt lành; nhưng những điều dữ luôn đe dọa con người, một trong những điều dữ này là các bệnh tật. Bệnh tật có nhiều nguyên do, một trong những nguyên do chính là sự ô nhiễm môi trường và tính vô trách nhiệm của con người.
2.2/ Con người nhận ra tác giả của sự sống: Trình thuật kể: “Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giêsu. Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.” Hai điều kiện để được chữa lành bệnh: (1) Nhận ra mình mắc bệnh, và (2) Chạy đến với Chúa Giêsu, tác giả của sự sống, để được chữa lành.
II. ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mọi vật hiện hữu là do Thiên Chúa tạo dựng. Tuy trình thuật của Sách Sáng Thế Ký không mô tả chi tiết và lý do, nhưng đó là sự thật về nguồn gốc và căn nguyên của sự vật.
- Thiên Chúa là tác giả của sự sống. Ngài tạo dựng mọi sự: nước, đất, ánh sáng, hạt giống … để bảo vệ sự sống của muôn loài. Không phải ngẫu nhiên có sự sống như nhiều người lầm tưởng.
- Thiên Chúa không chỉ tạo dựng, rồi để mặc cho các tạo vật muốn ra sao thì ra như một số người lầm tưởng; nhưng Ngài luôn quan phòng điều khiển mọi sự sao cho hòa hợp và phát triển. Ngài luôn hiện diện giữa con người để dạy dỗ, chữa lành, và bảo vệ.
- Quan sát thiên nhiên và đọc trình thuật tạo dựng giúp con người đặt niềm tin nơi Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo muôn loài muôn vật.
Anthony Đinh Minh Tiên, OP.
THỨ HAI TUẦN 5 TN
Mc 6,53-56
LƯƠNG Y TOÀN HẢO, TOÀN NĂNG
“Bất cứ ai chạm đến Người, thì đều được khỏi.” (Mc 6,56)
Suy niệm: Kỹ thuật y khoa hiện đại đã chữa trị được biết bao chứng bệnh mà trước đây vẫn bị liệt vào những chứng bệnh nan y. Hơn nữa, nhờ sự tận tâm và đôi tay khéo léo của y bác sĩ, nhiều người được cứu sống trong gang tấc. Tuy nhiên cũng có những trường hợp sai sót hay tắc trách khiến nhiều bệnh nhân phải chết oan. Thật ra những sự cố như thế, chẳng y bác sĩ nào muốn để cho xảy ra cả. Nhưng không ai không có những giới hạn của người phàm. Và nhất là không ai vượt qua được giới hạn của cái chết. Đức Giêsu là lương y toàn hảo, toàn năng, mọi bệnh nhân đến với Người đều được lành bệnh, dù chỉ chạm vào tua áo choàng của Người. Được Ngài đụng chạm đến thì mọi bệnh tật và cả cái chết cũng bị đẩy lui.
Mời Bạn: Chúa chữa bệnh cho ai thì Ngài cũng chữa cả tật bệnh phần hồn. Bạn đã để Ngài đụng chạm đến bạn để bạn được chữa lành những bệnh tật linh hồn chưa? Trung thành với giờ cầu nguyện và suy niệm Lời Chúa, siêng năng lãnh nhận các bí tích, nhất là bí tích Thánh Thể là phương thế để được Ngài đụng chạm đến và thánh hoá xác hồn và cả cuộc sống của bạn.
Chia sẻ: Khi thăm viếng bệnh nhân bạn có “kỹ năng” nào để giúp bệnh nhân sống vui tươi lạc quan và phó thác vào Chúa trong cơn bệnh của họ?
Sống Lời Chúa: Dành thời giờ đi thăm viếng một bệnh nhân, trước khi đi nhớ dành ít phút hướng về Chúa, cầu nguyện xin Chúa đồng hành với bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con đến với Chúa mang theo mọi tật nguyền của đời con. Xin Chúa cứu chữa con. Xin làm cho con nên mạnh mẽ tiến bước trên con đường thánh thiện. Amen.
www.5phutloichua.net

Chia sẻ
 Bài Tin mừng hôm nay xem ra chẳng ăn nhập gì với chủ đề của ngày lễ Mồng Hai tết là cầu cho cha mẹ, vì chẳng nói gì đến việc cầu cho cha mẹ. Vậy ta phải hiểu Lời Chúa ngày hôm nay theo ý nghĩa nào? Hay Lời Chúa hôm nay muốn nói gì? Để trả lời, tôi xin chia sẻ như sau.
Hẳn là bậc làm cha làm mẹ là quan trọng như thế nào đối với con cái. Công Đồng Vaticano II khẳng định cha mẹ là người thay mặt Chúa. Khi nói như vậy, Công Đồng đã cho thấy vai trò của cha mẹ là lớn lao mà không ai có thể thay thế. Cha mẹ thay mặt Chúa sinh con cái, cha mẹ thay mặt Chúa dưỡng dục con cái, cha mẹ còn phải lo giáo dục con cái về sự phát triển con người toàn diện, từ con người thể lý, con người tinh thần đến con người tâm linh của con cái. Nghĩa là cha mẹ không chỉ giáo dục cho con trưởng thành làm người nhưng còn phải giáo dục đức, để con trưởng thành trong đời sống với Chúa. Vì thế, công lao của cha mẹ thật không kể cho xiết. Cha mẹ không quản nắng mưa, nhưng bất chấp những khó khăn cuộc sống để lo cho con cái. Hằng đêm thức trắng để canh cho con người. Cuộc sống khó khăn càng làm cho cha mẹ oằn vai, gù lưng, kiệt sức lực mỗi ngày để con được lớn lên. Công lao của cha mẹ không thể lấy gì đền đáp cho cân xứng. Vậy mà nhiều khi con cái không nhận ra công lao của cha mẹ. Không những thế, có những đứa con bất hiếu với cha mẹ, bỏ rơi cha mẹ khi về già, hoặc quên xin lễ hoặc giỗ chạp hằng năm. Vì thế, hôm nay ngày đầu năm, ngày mà ai ai cũng vui, ai ai cũng ăn chơi, Giáo Hội muốn dành ngày đầu năm này để nhắc nhở con cái mình biết suy ngẫm. để chúng ta có được niềm vui của ngày hôm nay mẹ chúng ta đã phải hy sinh nhiều, đã kiệt sức lực, đã hy sinh sức khỏe, mồ hôi để chúng ta có ngày vui này. Vì thế, Giáo Hội nhắc chúng ta hãy hướng về cha mẹ để biết ơn các ngài. Sự đền đáp bằng việc quan tâm chăm sóc thể xác là cần thiết và phải làm. Người ta vẫn nói “Trẻ cậy cha, già cậy con.” Các ngài già cả không thể tự lo cho cuộc sống vật chất, nên con cái phải lo cuộc sống vật chất của các ngài được no đủ. đời sống tinh thần cũng phải quan tâm. Siêng năng thăm viếng, động viên an ủi cha mẹ lúc tuổi già. Đối với cha mẹ, nhiều khi sự thăm viếng ủi an tuổi già còn quan trọng hơn là sự quan tâm vật chất. Với những người đã khuất, là cha mẹ chúng ta, chúng ta cũng phải quan tâm đến đời sống của họ. Những người đã khuất cũng có nhu cầu của họ. Họ rất cần đến một thánh lễ, rất cần một lời cầu nguyện, rất cần một sự hy sinh nào đó. Nhưng lúc họ hoàn toàn bất lực để có thể làm những việc đó. Họ chỉ còn biết cậy nhờ vào những người còn sống. Đôi khi vì lo lắng cho chúng ta mà các ngài đã phạm tội, đã làm điều bất chính, mà giờ đây phải đền tội nơi luyện ngục. Các ngài đang ngày đêm trông một món quà từ con cháu. Ngày tết chúng ta đến chúc tết các ngài bằng việc xin một thánh lễ, một lời cầu nguyện hay một hy sinh bác ái. Có khi chỉ cần một thánh lễ thôi, chỉ cần một lời cầu nguyện của chúng ta là các ngài đã có thể được hưởng thiên đàng, vậy mà nhiều khi ta mải mê say sưa ngày tết mà lại quên các ngài.
Trong ngày kính nhớ cha mẹ, Giáo Hội cũng mời gọi chúng ta quan tâm thăm viếng đến những người khác nữa. Họ có thể là thân nhân, là ân nhân, là bạn hữu, là hàng xóm. Họ là những người đã cùng chúng ta chia sẻ cuộc sống, chia sẻ huynh đệ bằng tình nghĩa xóm giềng. Cách nào đó, họ đã góp phần làm nên cuộc đời của chúng ta. Vì thế chúng ta cũng không được quên ơn họ. bên cạnh đó, chúng ta cũng nhớ đến những người đã có công xây dựng nên giáo xứ giáo họ của chúng ta. Họ là các linh mục, các tu sĩ, các ông trùm (ông câu), ông quản, các anh chị giáo lý viên còn sống cũng như đã qua đời. Quên ơn họ, chúng ta sẽ phải trả giá nơi luyện ngục. Đồng thời, chúng ta cũng nhớ đến các thầy cô giáo, những người đã dạy văn hóa cho chúng ta. Nếu cha mẹ là người thay mặt Chúa, thì các thầy cô là những người thay mặt cha mẹ để giáo dục chúng ta. Một lời chúc, một sự thăm viếng những người còn sống là cách để chúng ta biết ơn những thầy cô còn sống. Những thầy cô đã khuất, ta cũng cần phải nhớ tới họ bằng việc lễ. Với các thầy cô không cùng tôn giáo, ta cũng dâng họ cho lòng thương xót của Chúa.
Không những thế, những người mà Tin mừng hôm nay ám chỉ họ là cha mẹ chúng ta. Đó chính là những cùng làng, cùng thành thị, những kẻ ốm đau ở ngoài chợ. Họ chính là hình ảnh của Đức Giêsu, hay là chính Đức Giêsu đau khổ đang mong đợi chờ chúng ta đến viếng thăm. Họ là Lazarô của thời đại mà Chúa gửi đến bên cạnh chúng ta. Chúng ta không thể như người giàu có kia, vui chơi tối ngày mà không quan tâm tới người nghèo khổ chung quanh. Chúng ta chia sẻ với họ để trở nên giống Đức Giêsu khi xoa lên vết thương của họ để làm dịu cơn đau. Chia sẻ vật chất với họ để sau này họ bởi vì chính họ là Giêsu đang hiện thân một Lazarô thời đại.
Như vậy, việc kính nhớ cha mẹ, theo thánh Maccô trong bài Tin mừng hôm nay, không chỉ là việc nhớ đến cha mẹ, nhưng còn phải nhớ đến những người đã dày công xây dựng nên cuộc đời chúng ta, những người đã hy sinh đã giúp chúng ta cách này cách khác mà nhiều khi ta không nhận ra hay vô tình lãnh quên.
Nguyện xin Chúa chúc lành cho cha mẹ chúng con, cho những người đã giúp chúng con. Xin Ngài tha thứ tội lỗi cho họ và xin ban thưởng Nước Trời cho cha mẹ, thân nhân và ân nhân của chúng con. Amen.
Gợi ý chia sẻ: Nằm suy nghĩ xem trong cuộc đời ta mắc nợ những ai?
Học viện Đa Minh
Thứ Hai 11-2

Ðức Mẹ Lộ Ðức


V
ào ngày 8 tháng Mười Hai 1854, Ðức Giáo Hoàng Piô IX tuyên bố tín điều Vô Nhiễm Nguyên Tội trong Hiến Chế Ineffabilis Deus. Khoảng hơn ba năm sau, vào ngày 11 tháng Hai 1858, một trinh nữ đã hiện ra với Bernadette Soubirous, mở đầu cho một chuỗi thị khải. Trong lần hiện ra ngày 24 tháng Ba, trinh nữ này tự xưng là: "Ðấng Vô Nhiễm Nguyên Tội."
Bernadette là một thiếu nữ yếu ớt, con của hai ông bà người nghèo và không có tham vọng. Việc sống đạo của họ cũng không có gì đáng nói. Bernadette chỉ biết đọc kinh Lạy Cha, Kính Mừng và kinh Tin Kính. Cô còn biết đọc kinh cầu Linh Ảnh(*): "Ôi Ðức Maria được thụ thai mà không mắc tội."
Trong những lần phỏng vấn, Bernadette cho biết những gì cô được nhìn thấy. Cô cho biết "cái gì đó mầu trắng trong hình dạng một thiếu nữ." Cô dùng chữ "Aquero," tiếng địa phương có nghĩa "cái này." Ðó là "một thiếu nữ xinh đẹp với chuỗi tràng hạt trên tay." Áo choàng trắng của ngài có viền xanh. Ngài đội khăn trắng. Trên mỗi bàn chân đều có hoa hồng màu vàng. Bernadette cũng ngạc nhiên ở sự kiện là trinh nữ này không gọi cô với danh xưng bình dân "tu", nhưng với ngôn từ rất lịch thiệp "vous". Người trinh nữ khiêm tốn ấy hiện ra với một cô gái bình dân và đã đối xử với cô như một người có phẩm giá.
Qua một cô gái bình dân, Ðức Maria đã làm hồi sinh và tiếp tục làm sống dậy đức tin của hàng triệu người. Dân chúng bắt đầu đổ về Lộ Ðức từ khắp nơi trong nước Pháp cũng như toàn thế giới. Vào năm 1862, giới thẩm quyền Giáo Hội công nhận tính cách xác thực của những lần hiện ra và cho phép sùng kính Ðức Mẹ Lộ Ðức. Năm 1907, lễ Ðức Mẹ Lộ Ðức được cử mừng khắp hoàn vũ.

Lời Bàn

Lộ Ðức đã trở nên trung tâm hành hương và chữa lành, nhưng nhất là đức tin. Giới thẩm quyền của Giáo Hội công nhận 64 phép lạ chữa lành, mặc dù trên thực tế có lẽ nhiều hơn thế. Ðối với những người có đức tin thì không có gì ngạc nhiên. Ðó là sứ vụ chữa lành của Chúa Giêsu được tiếp tục thể hiện qua sự can thiệp của mẹ Người.
Nhiều người cho rằng các phép lạ lớn lao hơn thì rất bàng bạc. Nhiều người đến Lộ Ðức và trở về với một đức tin được đổi mới, sẵn sàng phục vụ Thiên Chúa trong các nhu cầu của tha nhân. Tuy nhiên vẫn còn nhiều người nghi ngờ việc hiện ra ở Lộ Ðức. Ðể nói với họ, có lẽ tốt hơn là dùng những lời mở đầu của cuốn phim "Song of Bernadette": "Với những ai tin vào Chúa thì không cần giải thích. Với những người không tin, thì chẳng sự giải thích nào đầy đủ."
www.nguoitinhuu.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét