Thứ Ba
26/02/2013
Tuần II
Mùa Chay Năm C
BÀI
ĐỌC I: Is 1, 10. 16-20
"Các ngươi hãy
học làm điều lành và tìm kiếm công lý".
Trích sách Tiên tri Isaia.
Hỡi
các Thủ lãnh thành Sôđôma, hãy nghe lời Chúa; hỡi dân thành Gômôra, hãy lắng
nghe lề luật của Thiên Chúa chúng ta. Các ngươi hãy tắm rửa, hãy thanh tẩy,
đừng làm điều xấu nữa, hãy làm điều lành; hãy tìm kiếm công lý, hãy cứu giúp kẻ
bị áp bức, hãy xét xử công bằng cho những trẻ mồ côi và bênh vực người goá bụa.
Và
Chúa phán: "Các ngươi hãy đến và đối chất với Ta: cho dầu tội lỗi các
ngươi như màu đỏ thắm, cũng sẽ trở nên trắng như tuyết; cho dầu đỏ như vải
điều, cũng sẽ trở nên trắng như len. Nếu các ngươi quyết tâm nghe Ta, các ngươi
sẽ hưởng hoa màu ruộng đất; nhưng nếu các ngươi cố chấp không nghe và khiêu
khích Ta, thì lưỡi gươm sẽ tiêu diệt các ngươi, vì miệng Chúa phán như
thế".
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 49, 8-9. 16bc-17. 21 và 23
Đáp: Ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa cứu độ (c.
23b).
1)
Ta không khiển trách ngươi về chuyện dâng lễ vật, vì lễ toàn thiêu của ngươi
đặt ở trước mặt Ta luôn. Ta không nhận từ nhà ngươi một con bò non, cũng không
nhận từ đoàn chiên ngươi những con dê đực. - Đáp.
2)
Tại sao ngươi ưa kể ra những điều huấn lệnh, và miệng ngươi thường nói về minh
ước của Ta, ngươi là kẻ không ưa lời giáo huấn, và ném bỏ lời Ta lại sau lưng?
- Đáp.
3)
Ngươi làm thế, mà Ta đành yên lặng? Ngươi đã tưởng rằng Ta giống như ngươi? Ta
sẽ bắt lỗi, sẽ phơi bày trước mặt ngươi tất cả. Ai hiến dâng lời khen ngợi,
người đó trọng kính Ta; ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa
cứu độ. - Đáp.
CÂU XƯỚNG TRƯỚC PHÚC ÂM: Ga 6, 64b và 69b
Lạy
Chúa, lời của Chúa là thần trí và là sự sống; Chúa có những lời ban sự sống đời
đời.
PHÚC ÂM: Mt 23, 1-12
"Họ nói mà không
làm".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Các Luật sĩ và các
người biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm
và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm. Họ
buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ
ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ
nới rộng thẻ Kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế
đầu trong hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là
"thầy". Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là
thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với
nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha, vì các ngươi chỉ có một
Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ
đạo, vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Đức Kitô. Trong các ngươi ai
quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ
xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".
Đó là lời Chúa.
Dạy người khác luôn tuân giữ điều này, thực hiện điều kia, lúc nào cũng dễ hơn chính mình tuân hành chúng. Người Việt chúng ta thường nói: “Chỉ tay năm ngón” để nói về những người chỉ biết ra lệnh cho kẻ khác, còn mình thì chẳng hề mó tay vào việc. Vào thời Chúa Giêsu, các kinh sư và những người Pharisiêu giả hình cũng sống theo cung cách này. Họ dạy người ta làm đủ điều, còn họ thì chẳng hề làm điều gì như lời họ dạy.
Ðoạn Tin Mừng trên đây gồm hai phần: phần đầu ghi lại những lời Chúa Giêsu nhận xét về các kinh sư và những người Pharisiêu; phần sau ghi lại những lời Chúa Giêsu dạy dỗ đám đông và các môn đệ.
Ở phần đầu, Chúa Giêsu chỉ trích thái độ nói một đàng làm một nẻo của các kinh sư và những người Pharisiêu. Họ là những người có vai vế trong đạo. Họ nghiên cứu lề luật, giảng dạy lề luật, bảo vệ lề luật. Nhìn từ bên ngoài thì họ là những nhân vật đáng kính, học cao, biết nhiều, dáng vẻ nghiêm trang, đạo mạo, y phục chỉnh tề, đi đâu họ cũng ngồi chỗ quan trọng, đến đâu họ cũng chiếm vị trí ưu tiên. Ấy thế mà buồn thay, họ chỉ được cái vỏ xanh tốt bên ngoài, còn bên trong thì lại cằn cỗi khô héo. Chúa Giêsu không phủ nhận vai vế của các kinh sư và những người Pharisiêu trong dân. Chúa khuyên dân chúng hãy tuân giữ những gì họ giảng dạy. Nhưng bởi họ dạy mà không làm những gì mình dạy nên Chúa Giêsu cảnh giác dân chúng đừng làm theo những gì họ làm.
Sau khi nêu rõ những thói tật của các kinh sư và những người Pharisiêu, Chúa Giêsu chuyển sang phần giáo huấn cụ thể cho dân chúng và các môn đệ. Ở phần này khi nói: “Các con đừng gọi ai là cha, cũng đừng để ai gọi mình là thầy hay là nhà lãnh đạo”, Chúa Giêsu đã dùng lối nói cường điệu để nhấn mạnh vai trò tuyệt đốì của Cha và của chính Ngài. Khi giảng dạy như thế, Ngài không có ý phủ nhận vai trò của cha mẹ hay của thầy dạy hoặc của người lãnh đạo trên trần gian, mà Ngài chỉ muốn người ta đừng tuyệt đối hóa những vai trò đó, đến độ đặt ngang hàng hoặc cao hơn Thiên Chúa. Chỉ có Chúa Cha mới là Ðấng sinh thành tối cao và chỉ có Chúa Kitô mới là Ðấng giáo hóa tối thượng, còn tất cả mọi người đều là anh chị em bình đẳng với nhau. Ở đây, chúng ta gặp được một quan niệm rất quen thuộc của tư tưởng Á đông: tứ hải giai huynh đệ, người trong bốn bể đều là anh em, mà đã là anh em thì không còn lên mặt lên mày, không còn tranh chấp ghế cao ghế thấp làm gì nữa. Ðã là anh em thì yêu thương phục vụ là chuyện đương nhiên phải làm: “Trong các con, ai là người làm lớn hơn cả phải là người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống thì sẽ được tôn lên.”
Thời các kinh sư và những người Pharisiêu đã qua từ lâu, nhưng não trạng ăn trên ngồi trước, chỉ tay năm ngón vẫn luôn tồn tại trong bản tính đã bị hư hoại của con người. Xét mình cho kỹ, chúng ta thấy đã không thiếu những lần chúng ta đối xử với những người khác theo cách thế đáng buồn trên đây. Nếu Chúa Giêsu xuất hiện, chắc hẳn Ngài cũng nặng lời quở trách chúng ta như Ngài đã từng quở trách các kinh sư và những người Pharisiêu ngày xưa.
Lạy Chúa Giêsu, con vốn thích nói hơn thích làm, thích ra lệnh hơn là tuân lệnh, thích sai khiến hơn là vâng phục, thích vênh vang hơn là khiêm hạ. Con thật chẳng khác gì các kinh sư và những người Pharisiêu trong bài Tin Mừng hôm nay. Xin Chúa giúp con thay đổi cách nhìn, cách nghĩ, cách làm để con trở nên anh chị em đích thực của mọi người.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Người Pha-ri-sêu |
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần II MC
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Thực hành đức tin.
Chúng ta thường phán xét con
người theo những gì chúng ta thấy bên ngòai, vì chúng ta không thấy được những
gì trong tâm hồn họ. Vì thế, chúng ta rất dễ sai lầm trong việc phán đóan và
chọn lựa. Đến khi chúng ta phát giác ra đó không phải là con người thật của họ,
nhiều lần chúng ta đã phải đau đớn thốt lên: “Thật! không thể nào ngờ được!”
Hay, “bề ngòai thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm một bồ dao găm.”Thiên Chúa phán xét rất khác chúng ta, vì Ngài thấu suốt những gì đang xảy ra trong tâm hồn. Điều nguy hiểm cho chúng ta là vì quá quen với sự phán đóan bên ngòai, nên chúng ta cũng “quen thói đóng kịch” khi đến với Thiên Chúa; và vì thế, chúng ta bị lên án nặng nề.
Các Bài Đọc hôm nay đề phòng chúng ta khỏi những thói quen nguy hiểm này. Trong Bài Đọc I, tiên tri Isaiah kêu gọi các nhà lãnh đạo của
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy sống thành thật
và thực thi công bình.1.1/ Phải thay đổi cuộc sống: Như đã nói nhiều lần, giao ước của Thiên Chúa với
(1) Trút bỏ tội ác: “Hãy rửa cho sạch, tẩy cho hết, và vứt bỏ tội ác của các ngươi cho khỏi chướng mắt Ta. Đừng làm điều ác nữa.” Hai tội chính được nhắc đi nhắc lại nhiều lần bởi các tiên-tri: giả hình khi đến với Thiên Chúa và bất công xã hội.
(2) Xưng thú tội lỗi: Đức Chúa phán: "Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Tội các ngươi, dầu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẫm tựa vải điều, cũng hoá trắng như bông.” Thiên Chúa không chấp tội con người, nhưng sẵn sàng tha thứ khi con người nhận ra tội lỗi của mình và xám hối; không có tội gì là không thể tha thứ đối với Ngài.
(3) Tập làm điều thiện: “Hãy tìm kiếm lẽ công bình, sửa phạt người áp bức, xử công minh cho cô nhi, biện hộ cho quả phụ.” Thiên Chúa bênh vực người cô thân cô thế vì những người này ít khi được bảo vệ bởi xã hội. Những người có quyền thế là những người dễ bị mua chuộc và đối xử bất công với những hạng người này.
1.2/ Hậu quả của hành động: Sống thế nào, phải chịu kết quả như vậy. Tiên-tri Isaiah chỉ nhắc lại những gì Thiên Chúa hứa khi làm giao ước với Moses, bằng cụm từ khác: “Nếu các ngươi chịu nghe lời Ta, các ngươi sẽ được hưởng dùng hoa mầu trong xứ. Còn nếu các ngươi từ chối mà phản nghịch, các ngươi sẽ phải ăn gươm ăn giáo." Nói cách khác, nếu họ vâng lời Thiên Chúa và thực thi công bằng, họ sẽ có hòa bình, đất đai sẽ sinh hoa quả để nuôi dưỡng họ; nếu họ bất tuân, chiến tranh sẽ xảy ra: ngọai xâm hay nội chiến, lúc đó họ sẽ chết vì gươm giáo hay phải lưu đày xa quê hương.
2/ Phúc Âm: Tri hành đồng nhất
2.1/ Người đóng kịch: Tài tử nổi tiếng là người nói hay và diễn xuất giỏi, làm sao để sống như nhân vật trong vở kịch; mặc dù biết đó không phải là con người thật của mình. Ví dụ: người nghệ sĩ có gia đình phải đóng vai linh mục hay thầy tu. Người diễn xuất:
(1) Phải giả vờ, không được sống thật: Họ không được nói những gì họ muốn nói; nhưng phải nói những gì đạo diễn muốn họ nói: nhiều khi muốn nói có nhưng phải nói không, hay ngược lại. Ngòai ra, còn phải diễn xuất sao cho đúng tâm tình của vai họ thủ: đang buồn cũng phải giả vui, hay đang vui cũng phải giả khóc. Họ chỉ có thể sống thật với con người của mình sau khi cánh màn nhung khép lại.
Đức Giêsu nhận ra tính kịch sĩ nơi những người Biệt-phái và Kinh-sư khi họ ăn chay, cầu nguyện, và làm phúc bố thí; nên Ngài đã dạy các môn đệ cách làm những việc lành này cho đúng, mà chúng ta đã nghe trong ngày Thứ Tư Lễ Tro. Hôm nay, Chúa Giêsu đề phòng các môn đệ về tài giảng dạy của họ: "Các Kinh-sư và các người Pharisees ngồi trên toà ông Moses mà giảng dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào.”
(2) Phải hóa trang, không được mang những gì mình thích: Những người đóng kịch sợ người ta biết bộ mặt thật của mình, nên phải đeo mặt nạ; hay phải hóa trang kỹ lưỡng để người xem khỏi nhận ra. Điều nguy hiểm cho những người này là nguy cơ bị tha hóa: đeo mặt nạ riết rồi tưởng là mặt thật của mình, hóa trang đóng kịch mãi rồi thành thói quen. Khi phải trở về sống ở đời thực, họ cũng vẫn đóng kịch như đang trên sân khấu vậy. Chúng ta có thể nhận ra tính thay vợ đổi chồng như thay áo của một số các nghệ sĩ.
Các Biệt-phái và Kinh-sư cũng hành động như các nghệ sĩ. Lề Luật khuyến khích họ phải ăn mặc theo lễ nghi mỗi khi lên Đền Thờ cầu nguyện. Mặc lễ phục mãi rồi trở thành thói quen. Họ nghĩ rằng cứ phải đeo những hộp kinh thật lớn trước trán và mang những tua áo thật dài mới có thể cầu nguyện, hay là thành người đạo đức thánh thiện. Họ quên rằng “chiếc áo không làm nên thầy tu;” và Thiên Chúa muốn họ có tâm hồn ngay thẳng khi cầu nguyện.
1.2/ Sống thật với con người của mình:
(1) Sống khiêm nhường: Con người thích quyền bính, danh vọng, và được phục vụ như các Kinh-sư và Biệt-phái: “Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là "Rabbi".” Người môn đệ Chúa Giêsu được kêu gọi để làm ngược lại: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
(2) Biết Thiên Chúa, biết mình, và biết người: Nói một cách tuyệt đối, chỉ có Thiên Chúa mới xứng đáng được gọi là Thầy, Cha, hay Vị Lãnh Đạo. Tất cả chúng ta đều là anh chị em với nhau. Tuy nhiên, Thiên Chúa cũng chọn và trao trách nhiệm cho mỗi người: cha mẹ, thầy dạy, người lãnh đạo, tiên tri, tư tế … như chúng ta thấy trong Kinh Thánh. Chính Chúa Giêsu, tuy là Thiên Chúa, cũng chọn để gọi Thánh Giuse và Đức Mẹ là cha mẹ mình. Điều Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh ở đây là thái độ khiêm nhường và tinh thần phục vụ khi thi hành bổn phận, chứ không được kiêu ngạo, chú trọng đến danh xưng, và lợi dụng quyền hành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải sống thành thật
với Thiên Chúa, vì chúng ta không thể giấu Ngài bất cứ điều gì. Chúng ta cũng
phải sống công bằng và thành thật với nhau, vì không ai muốn bị người khác đánh
lừa, và đó cũng là tiêu chuẩn để Thiên Chúa ban ơn và chúc phúc.- Giáo dục rất cần thiết để trẻ em biết sống thật. Đừng bao giờ dạy dỗ con cái đóng kịch để đánh lừa người khác, vì rất dễ thành thói quen.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên OP
THỨ BA TUẦN II MÙA CHAY
Mt 23, 1 - 12
1 Ghi nhớ
: Hãy tích trữ kho tàng ở trên trờiMt 23, 1 - 12
2 Suy niệm : "Có khó mới có miếng ăn, nhưng không ai dễ đem phần đến cho."
Con người sinh ra là để làm việc. Làm việc sinh ra cơm bánh, sức khỏe, địa vị, vinh quang, niềm vui và hạnh phúc. Người khôn ngoan còn biết làm việc để tích trữ của cải sau này an hưởng tuổi già.
Có thể nói con người được Thiên Chúa mặc định cho chung một họ là họ Hành. Thế nhưng có nhiều người lại cải họ của mình từ họ Hành sang họ Thích. Thích đủ thứ, muốn mọi sự, mà không muốn làm hoặc tránh né công việc, muốn ở địa vị cao mà không muốn phải cực nhọc để có lấy địa vị đó. Thế nhưng ở đời, cái gì mà không phải trả giá ? Người ta cố quên đi rằng một cái tháp cao muốn vững thì phải được xây trên những cây cừ thật chắc, thật dài, âm thầm nằm sâu dưới lòng đất.
Là con người, chúng ta không thể tạo nên mọi sự bằng lời nói, nhưng phải bằng suy tư, bằng công việc. Ai chuyên cần làm việc tốt, sẽ được thành quả tốt. Là người có niêm tin, chúng ta tin rằng công việc chính là những nén bạc mà ông chủ đã trao ban. Ai biết dùng nó để sinh lợi thì sẽ xứng đáng hưởng cả vốn lẫn lời, trái lại ai chỉ dùng lời nói để ngụy biện cho sự biếng lười của mình thì sẽ bị tước đoạt hết những gì đã được trao ban.
3 Sống Lời Chúa: Ai không làm thì đừng có ăn.
4 Cầu nguyện : Lạy Chúa, xin cho con đức chuyên cần của một con kiến, để con có thể chu toàn công việc mình một cách âm thầm, không khoe khoang, khoác lác, hầu đáng nhận phận xứng với công việc mình.
www.giaophanvinhlong.net
26/02/13 THỨ BA TUẦN 2 MC
Mt 23,1-12
Mt 23,1-12
CHỮA TRỊ
BỆNH ‘PHA-RI-SÊU’
‘Các kinh sư và các người
Pha-ri-sêu ưa ngồi chỗ danh dự trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội
đường, thích được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi
là thầy.’
(Mt 23,6-7)
Suy niệm:
Chúa Giêsu nhiều lần lên án các kinh sư và người Pharisêu về việc họ nắm giữ
chức quyền, địa vị, ham hố vinh dự, thích ăn trên ngồi trước, mà phận sự của
mình thì không chu toàn, nói thì nhiều mà làm thì không. Để chữa trị căn bệnh
này, phải chẩn đoán tận căn cội siêu nhiên: Mọi người chỉ có một Cha trên trời
và tất cả là anh chị em với nhau; chỉ có một Thầy là Đức Kitô, và tất cả được
mời gọi làm môn đệ của Ngài. Chính vì thế “mọi vinh quang và danh dự đều
thuộc về Chúa, là Cha toàn năng… trong Đức Kitô.”
Mời Bạn:
Căn bệnh “Pharisêu” không chỉ là căn bệnh của xã hội mà còn có thể len lỏi vào
cả trong cơ chế của Giáo Hội. Phân công xã hội là điều tất yếu để xã hội có thể
tồn tại và phát triển. Chức vụ nào, bổn phận nấy. Hơn nữa chúng ta cần nhớ rằng
mọi chức vụ, quyền bính đều bởi Chúa, và chúng ta được ban cho là để phục vụ.
Vì thế, Chúa mời gọi chúng ta hãy chu toàn việc bổn phận của mình trong vui
tươi và khiêm tốn và “mọi vinh quang và danh dự” đều quy hướng về Chúa
Chia sẻ:
Càng làm lớn thì càng khó sửa lỗi. Một phần vì chính mình sĩ diện, tự ái, một
phần vì người khác vị nể không dám lên tiếng. Làm sao để sửa chữa tình trạng
này?
Sống Lời Chúa: Mùa Chay là cơ hội để ta lấy “cái xà” trong mắt mình.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin dạy con biết con là tôi tớ mọn hèn. Xin cho con
biết luôn phục vụ anh chị em trong khiêm tốn và vui tươi.
www.5phutloichua.netNÓI MÀ KHÔNG LÀM
“Đừng để ai gọi mình là thầy, đừng gọi ai là cha...” Lời của Đức Giêsu vẫn là một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời.
Suy niệm:
Bài
Tin Mừng hôm nay được đọc trong Mùa Chay không phải để chúng ta nghiền ngẫm
thói hư của một số người Pharisêu, nhưng để chúng ta soi gương họ mà nhận ra
mình.
Chẳng
có thói đạo đức giả nào của họ mà ta được miễn nhiễm. Đạo đức giả đơn giản là
một sự mâu thuẫn, thiếu thống nhất nơi lòng người. Nói rất hay, giảng rất đúng,
nhưng lại chẳng sống điều mình nói hay giảng. Có một khoảng cách thật xa giữa
ngôn và hành. Chất trên vai người khác gánh nặng của luật lệ với những đòi hỏi
chi li, nhưng chính mình lại không muốn chia sẻ chút nào gánh nặng đó. Vẫn là
khoảng cách giữa nói và làm, giữa mình với người khác. Đeo trên trán hay cánh
tay những hộp kinh thật to, đính những tua áo thật dài: các cử chỉ này lẽ ra để
bày tỏ tình yêu đối với Lời Chúa, qui hướng về Chúa, thì lại trở nên những cử
chỉ qui về mình, nhằm làm cho người ta thấy mình, thấy sự đạo hạnh của mình, để
tìm tiếng khen.
Người
đạo đức giả không thực sự tìm Chúa. Chúa chỉ là phương tiện để họ tự đánh bóng
mình trước mặt người đời. Háo danh là điều họ khó dứt bỏ trong cuộc sống: ưa
ngồi chỗ nhất, ưa chiếm ghế đầu, thích được chào là rabbi…
Cộng
đoàn Kitô hữu của Matthêu là một cộng đoàn huynh đệ. Trong cộng đoàn ấy hẳn có
những vị thầy dạy. Có những bậc thầy cao niên được gọi một cách trân trọng là
rabbi. Có những đấng sáng lập cộng đoàn được gọi một cách kính cẩn là cha.
Nhưng bất chấp điều đó, Đức Giêsu khẳng định: “Tất cả anh em đều là anh em
với nhau” (c.8). Mọi thành viên trong cộng đoàn đều lệ thuộc như nhau vào
một vị Thầy duy nhất là Đức Giêsu Kitô, vào một người Cha duy nhất là Cha trên
trời. Các Kitô hữu gọi nhau là anh, là chị, là em, và đối xử với nhau như anh
chị em, con một Cha, học trò một Thầy.
“Đừng
để ai gọi mình là thầy, đừng gọi ai là cha...”
Lời
của Đức Giêsu vẫn là một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời. Càng lớn mạnh
theo thời gian, Giáo hội càng cần một cơ cấu tổ chức, bao gồm nhiều chức vụ
lãnh đạo có uy quyền. Làm sao để tinh thần phục vụ khiêm hạ của Đức Kitô thấm
vào mọi cơ cấu? Làm sao để mọi vị thầy của Giáo hội không che khuất Đấng là vị
Thầy duy nhất? Làm sao để các người cha thiêng liêng múc được tình phụ tử dịu
hiền từ Người Cha duy nhất là chính Thiên Chúa?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, khi đến với nhau, chúng con thường mang những mặt nạ. Chúng con sợ người khác thấy sự thật về mình. Chúng con cố giữ uy tín cho bộ mặt dù đó chỉ là chiếc mặt nạ giả dối.
Khi
đến với Chúa, chúng con cũng thường mang mặt nạ. Có những hành vi đạo đức bên ngoài để che giấu cái trống rỗng bên trong. Có những lời kinh đọc trên môi, nhưng không có chỗ trong tâm hồn, và ngược hẳn với cuộc sống thực tế.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con cũng thường ngắm mình trong gương, tự ru ngủ và đánh lừa mình, mãn nguyện với cái mặt nạ vừa vặn.
Xin
giúp chúng con cởi bỏ mọi thứ mặt nạ, đã ăn sâu vào da thịt chúng con, để chúng con thôi đánh lừa nhau, đánh lừa Chúa và chính mình.
Ước gì chúng con xây dựng bầu khí chân
thành, để chúng con được lớn lên trong bình an.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Có người kể câu chuyện khôi hài như sau: một luật sư mới ra trường thuê một căn nhà sang trọng để làm văn phòng. Nhằm gây ấn tượng nơi các thân chủ tương lai, ông cho gắn một ống điện thoại loại đắt tiền trên bàn làm việc. Ngày khai trương, ông ăn mặc chải chuốt và ngồi chờ đợi trong một tư thế rất tự tin. Có tiếng chuông reo, ông ra mời thân chủ đầu tiên vào văn phòng và để người đó chờ hơn một khắc đồng hồ, trong khi đó ông làm như đang nghe điện thoại. Người thân chủ cười thầm khi nghe cuộc nói chuyện tưởng tượng của ông với một Giám đốc của một cơ quan rất quan trọng trong thành phố. Chấm dứt cuộc nói chuyện tưởng tượng, ông luật sư quay sang hỏi thân chủ: “Thưa ông, tôi có thể làm gì để giúp ông?”. Người thân chủ đầu tiên trả lời: “Thưa ông, tôi là nhân viên của sở viễn thông thành phố, tôi được gửi đến để nối đường giây điện thoại cho ông”.
Những giao tế xã hội dễ khiến cho con người đeo mặt nạ hay đánh bóng khuôn mặt mình bằng những nét giả tạo. Ngay cả trong đời sống tôn giáo, con người cũng dễ bị cám dỗ tô vẽ và đánh bóng gương mặt mình thêm đạo đức. Đó là một trong những thái độ mà Chúa Giêsu đã đả phá một cách gay gắt.
Mùa Chay, người Kitô hữu được mời gọi gia tăng các việc đạo đức: ăn chay, cầu nguyện, hãm mình, bố thí. Ý nghĩa của sám hối dễ bị biến mất khi các việc làm đó biến thành một thứ thi đua, phô trương. Chính vì muốn các tín hữu đề cao cảnh giác trước thái độ phô trương giả hình ấy mà Giáo hội cho chúng ta lắng nghe lời kêu gọi của Chúa Giêsu trong Tin mừng hôm nay. Qua thái độ phô trương công đức của các Biệt phái và luật sĩ, Chúa Giêsu nêu bật dung mạo của kẻ giả hình. Kẻ giả hình là người muốn đánh lừa người khác bằng các hành vi đạo đức. Họ tìm kiếm vinh dự mà lẽ ra chỉ thuộc về Thiên Chúa. Họ làm những động tác thờ phượng Thiên Chúa, nhưng thật ra chỉ tìm danh vọng và tư lợi. Tựu trung, giả hình là một hình thức tiếm vị Thiên Chúa. Dưới nhiều hình thức khác nhau, giả hình là một nọc độc dễ len lỏi vào tâm hồn người Kitô hữu. Khi con người thực thi những việc đạo đức cốt chỉ để tìm mình, thì lúc đó con người đang rơi vào thái độ giả hình.
Mùa Chay là mùa của hoán cải, là mùa của trở về. Trở về đối với người Kitô hữu chính là trở về với chân lý về con người. Con người đã được tạo dựng để sống cho Thiên Chúa. Chỉ khi nào con người sống trọn cho Thiên Chúa, con người thực sự tìm được chính mình. Chỉ khi nào con người bị tiêu hao vì Thiên Chúa, con người mới đạt được tầm vóc viên mãn của mình. Đó là định luật Chúa Giêsu đã đề ra cho các môn đệ Ngài khi nói: “Ai mất sự sống mình thì sẽ tìm lại được”.
Tìm kiếm và yêu mến chỉ một mình Thiên Chúa, đó là định hướng cơ bản của người Kitô hữu mà chúng ta được mời gọi để đeo đuổi và thực thi trong mùa chay này.
www.gplongxuyen.net
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
Tháng Hai
26 THÁNG HAI
Mở Lòng Ra Với Anh Chị
Em Túng Nghèo
“Người ta
không chỉ sống nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra”
(Mt 4, 4). Đây là một tinh thần nòng cốt của chúng ta trong suốt mùa Chay. Đức
Giêsu nhắc chúng ta nhớ rằng trong cuộc sống mình, Thiên Chúa và Lời của Ngài
phải được ưu tiên trên mọi thực tại trần thế. Thiên Chúa mời gọi chúng ta –
trong mùa Chay – từ bỏ những gì trần tục để có thể tập chú đến Ngài và vương
quốc của Ngài nhiều hơn.Đồng thời, chúng ta cũng không được phép quên rằng Đức Giêsu đã dạy chúng ta cầu nguyện xin Chúa Cha “cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày”. Đành rằng con người không chỉ sống nhờ cơm bánh, song chúng ta không thể chối rằng quả thực con người cần có cơm bánh. Các nhu cầu vật chất và thể lý của con người cũng cần phải được đáp ứng. Thiên Chúa – Cha của chúng ta – muốn cung cấp cho tất cả những nhu cầu của chúng ta.
Vì thế, chúng ta được mời gọi bênh vực quyền lợi của những người yếu đuối, những người nghèo, những người khuyết tật, và tất cả những ai đang sống ngoài lề xã hội của chúng ta. Thiên Chúa muốn chúng ta – trong Đức Kitô – giúp đáp ứng những nhu cầu vật chất và thể lý của họ, chứ không chỉ loay hoay với những nhu cầu của riêng mình mà thôi. Chúng ta được mời gọi đem tình thương và sự săn sóc ân cần của Thiên Chúa đến với tất cả những anh chị em túng nghèo.
Nhưng chúng ta không chỉ được mời gọi giúp đỡ những người túng thiếu mà thôi. Tiếng gọi đặt ra cho chúng ta còn chạm đến chính cốt lõi của di sản tinh thần và văn hóa vốn thuộc về mọi người không phân biệt già hay trẻ, nam hay nữ. Chúng ta được mời gọi bảo vệ và thăng tiến di sản ấy trong Đức Kitô. Đồng thời, chúng ta không được phép quên biện phân rạch ròi bậc thang các giá trị: Những giá trị tâm linh phải chiếm chỗ ưu tiên hàng đầu trong trái tim ta.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 26-2 : Is 1, 10.16-20; Mt 23,
1-12LỜI SUY NIỆM: “Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha trên trời” (Mt 23,9).
Chúa Giêsu đang cho chúng ta biết Thiên Chúa mới chính là Cha thật của chúng ta. Từ nơi Thiên Chúa chúng ta có được sự sống và cuộc đời chúng ta lại quay trở về lại với Thiên Chúa. Chúa Giêsu đang dạy chúng ta xưng Thiên Chúa là Cha mình. Cho nên khi chúng ta tin, và xem Thiên Chúa là Cha, chúng ta sẽ giải quyết được tương quan giữa chúng ta và đồng loại, bởi tất cả loài người đều là con cái của Ngài, do Ngài tạo dựng và cứu chuộc, và Ngài là Cha chung hết mọi người. Khi chúng ta tin, và xem Thiên Chúa là Cha sẽ giải quyết mối liên hệ giữa chúng ta với Chúa, giúp cho chúng ta được đến gần sức mạnh, oai nghiêm và quyền năng của Chúa hơn.
Mạnh Phương
26 Tháng Hai
Thiên Chúa Nói Không
Có một bài
thơ của một tác giả vô danh mà Hồng Y Jaime Sin, Tổng giám mục Manila, Phi Luật
Tân, lấy làm ưng ý nhất và thường trích dẫn trong các bài giảng của Ngài. Bài
thơ ấy như sau:Tôi đã xin Chúa cất khỏi sự kiêu hãnh của tôi và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng không phải Ngài là người cất khỏi mà chính tôi mới là người phấn đấu để vượt thắng nó.
Tôi đã xin Chúa làm cho đứa con tàn tật của tôi được lành lặn và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng tinh thần mới lành lặn, còn thể xác chỉ là tạm bợ.
Tôi đã xin Chúa ban cho tôi sự kiên nhẫn và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng kiên nhẫn là trái của thử thách. Ngài không ban cho tôi trái ấy mà để tôi tự tìm lấy.
Tôi đã xin Chúa ban cho tôi được hạnh phúc và Chúa đã trả lời: Không". Ngài nói rằng Ngài ban ân phúc cho tôi, còn hạnh phúc hay không là tùy tôi.
Tôi đã xin Chúa gia tăng tinh thần cho tôi và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng tôi phải tự lớn lên, nhưng Ngài sẽ cắt tỉa để tôi mang nhiều hoa trái.
Tôi đã xin Chúa đừng để tôi đau khổ và Ngài đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng đau khổ là cho tôi được xa cách với những vướng bận trần gian và mang tôi đến gần Ngài.
Tôi đã hỏi: "Liệu Ngài có yêu tôi không" và Ngài đã trả lời rằng: "Có". Ngài nói rằng Ngài đã ban cho tôi Người Con Một, Ðấng đã chết vì tôi và một ngày nào đó, tôi sẽ được lên Thiên Ðàng vì tôi đã tin.Tôi đã xin Chúa giúp tôi yêu mến tha nhân như Ngài yêu thương tôi và Chúa nói: "Cuối cùng con đã xin đúng điều ta chờ đợi".
Nhìn lên thập giá Ðức Kitô, chúng ta được mời gọi để tin nhận rằng Thiên Chúa đã yêu thương con người, Ngài đã yêu thương đến độ đã ban Người Con Một của Ngài cho thế gian. Tình Yêu của Thiên Chúa nhiệm màu thẳm sâu đến độ sự thất bại, cái chết ô nhục đã trở thành Một Dấu Chứng.
Tình yêu ấy nhiệm màu thẳm sâu đến độ ngay cả khi Thiên Chúa xem ra nói không với chúng ta, Ngài vẫn yêu thương chúng ta. Ngài nói không khi chúng ta xin được khỏe mạnh, và bệnh hoạn vẫn bám lấy chúng ta. Ngài nói không khi chúng ta xin được thành công và thất bại lại đến với chúng ta. Ngài nói không khi chúng ta xin được cơm bánh hằng ngày và đói khổ lại cấu xé chúng ta... Qua những cái không ấy, Thiên Chúa vẫn tiếp tục yêu thương chúng ta...
Xin cho chúng ta cảm nhận được tình yêu ấy mỗi khi chúng ta nhìn lên cái chết ô nhục của Người Con Một Thiên Chúa trên thập giá. Và cũng giống như Người Con Một ấy, xin cho chúng ta vẫn tiếp tục dâng lời chúc tụng ngay giữa niềm đau tưởng chừng như không còn chịu đựng nổi. Và giữa trăm nghìn đắng cay chua xót, xin cho chúng ta cũng được tiếp tục thốt lên lời xin tha thứ như Ngài... Mãi mãi, xin cho chúng ta luôn phó thác như Ngài.
(Lẽ Sống)
Thứ Ba 26-2
Thánh Apollonia
(c. 249)
Trong khi hầu hết Kitô Hữu rời bỏ thành phố, để lại mọi của cải thế gian thì một nữ phó tế tên là Apollonia bị bắt. Thánh Dionysius, Giám Mục Antiôkia, kể cho chúng ta biết, đám đông đã đánh đập Apollonia, và bẻ gãy mọi cái răng của ngài. Sau đó họ đốt một đám lửa thật lớn và đe dọa nếu ngài không chịu nguyền rủa Thiên Chúa thì họ sẽ ném ngài vào lửa. Ngài xin đợi một vài giây phút như để suy nghĩ về điều họ yêu cầu. Nhưng thay vào đó, ngài đã tự ý nhảy vào lửa và được phúc tử đạo.
Có nhiều nhà thờ được dâng kính cho thánh nữ. Là quan thầy của các nha sĩ, Thánh Apollonia thường được cầu khẩn để chữa răng đau và các bệnh liên hệ đến răng. Ngài thường được vẽ với đôi kìm đang kẹp một cái răng hoặc một chiếc răng vàng đeo trên cổ. Thánh Augustine giải thích về sự tử đạo của ngài là do sự thúc giục đặc biệt của Chúa Thánh Thần, vì không ai được phép tự ý gây ra cái chết cho mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét